“Cô… Đáng giận.” Hạ Hồi Sinh giận dữ trừng Tử Tang, hắn biết Tử Tang khẳng định nói được làm được. Tuy Hạ Mộc sẽ không thật sự tuyệt giao với mình, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ rất khó xử, kẹp bên trong rất khó chịu. Hắn cũng hiểu được, tất nhiên không để huynh đệ của mình gặp chuyện như vậy, nói cách khác hắn không thể làm gì con hổ Tiểu Bạch này!
Sau khi Hạ Hồi Sinh hoàn hồn, tức giận muốn giơ chân, rống giận về phía Tử Tang: “Cô con mụ này, có bản lĩnh một mình đánh nhau với tôi, lấy Hạ Mộc tên đầu gỗ kia ra uy hiếp tính có bản sự gì.”
Xem dáng vẻ Hạ Hồi Sinh nghiến răng nghiến lợi, Tử Tang đột nhiên cảm giác tâm tình không tệ, không quan tâm đến hắn, chậm rì rì hồi ốc.
Mà Hạ Hồi Sinh không dám ra tay với Tiểu Bạch, vì thế nghẹn một bụng hỏa ở ngoài phòng ôm cây đợi thỏ chờ Hạ Mộc trở về. Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, cho nên lúc nào cũng quay đầu trừng trừng lườm Tiểu Bạch, mà rõ ràng Tiểu Bạch nhìn hắn khinh bỉ, hắn hung hăng nghĩ quả nhiên là có chủ nhân dạng nào sẽ có sủng vật dạng đó.
Tử Tang biết Hạ Mộc sắp về, vì thế vào phòng bếp, làm mấy việc như châm lửa nấu nước và rửa rau thái rõ. Nàng tự biết bản thân không thể nấu cơm nên sẽ không để lãng phí đồ ăn. Nhưng nàng phải học Hạ Mộc mới được, về sau thành nữ chủ nhân của gia đình mà không biết nấu ăn giống như không tốt lắm.
“Hồi Sinh, cậu đã trở lại.” Hạ Hồi Sinh có việc đi nơi khác gần nửa tháng, không ngờ lâu không gặp lại thấy vẻ mặt cậu ta tức giận bất bình, còn mắt to trừng đôi mắt nhỏ với Tiểu Bạch, nhìn có chút kỳ lạ, còn có vài phần buồn cười.
Hạ Hồi Sinh hừ lạnh một tiếng, không nói.
“Sao cậu không vào nhà ngồi?” Hạ Mộc tốt tính hỏi lại, thầm nghĩ không biết ai chọc giận hắn. Hình như bản thân không có đi!
“Nhà cậu không cho tớ vào, cậu xem con cún giữ nhà này đang canh kìa.” Hạ Hồi Sinh cả giận nói, ánh mắt trừng Tiểu Bạch phảng phất có thiên đao vạn quả, mà nó vẫn lạnh lùng nhìn hắn.
Hạ Mộc xem Tiểu Bạch, rất nghiêm cẩn nói: “Đây là lão hổ, không phải cún.”
Hạ Hồi Sinh không nói gì, đương nhiên hắn biết đó là lão hổ. Nếu tiếp tục dây dưa vấn đề này, bản thân hắn sắp thành kẻ ngốc, hỏi: “Con mụ kia trở về khi nào?”
“Ngày hôm qua.” Hạ Mộc trả lời.
“Cô ta trở về để cùng cách với cậu à?” Hạ Hồi Sinh hỏi lại.
“Tớ không biết, nhưng không quan trọng, quan trọng là tớ có thể ở bên cạnh tiểu thư thì tốt rồi.” Hạ Mộc nói, tiểu thư trở về chẳng những không đề cập tới chuyện cùng cách, giống như… Giống như muốn dung nhập vào căn nhà này. Có lẽ tiểu thư sẽ không đi nữa.
Nghĩ thế Hạ Mộc ngốc nghếch nở nụ cười, tràn đầy vui mừng và thỏa mãn, Hạ Hồi Sinh xem nổi da gà tức giận hỏi: “Cậu cười ngốc cái gì? Có thấy ghê không.”
“Vào đi thôi!” Hạ Mộc không trả lời Hạ Hồi Sinh, mà đón hắn đi vào. Sau đó vẫy vẫy tay với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức đi xa.
“Nghe lời như vậy.” Hạ Hồi Sinh lúc này mới chú ý tới Tiểu Bạch linh tính.
“Tiểu Bạch rất nghe lời.” Hạ Mộc cười nói.
Lại nghe đến hai chữ Tiểu Bạch, hắn không khỏi nói: “Tên này vị kia nhà cậu đặt.”
“Đúng vậy!” Hạ Mộc trả lời, nếu hắn đặt tên tuyệt đối không sẽ đặt như vậy nhưng tiểu thư thích, hắn không hề có ý kiến, dù sao bị kêu Tiểu Bạch không phải hắn.
Hạ Hồi Sinh đi theo Hạ Mộc vào bên trong, còn liên lục quay đầu xem Tiểu Bạch, đôi mắt mang theo một ít cổ quái.
Hạ Mộc đi đến phòng khách không thấy Tử Tang. Cẩn thận nghe tiếng, sau khi nghe sau viện có tiếng động nghĩ tiểu thư ở đằng sau, hắn quay đầu nói với Hạ Hồi Sinh: “Hồi Sinh, cậu tùy ý ngồi đi, tớ đi làm cơm chiều. Tối nay ở lại ăn cơm rồi hãy về!”
“Tất nhiên cậu nhanh chóng đi làm đi, tớ cũng đói bụng.” Hạ Hồi Sinh cười nói, nữ nhân kia không cho hắn đi vào, chẳng những hắn muốn vào mà còn ở lại ăn cơm, tốt nhất tức chết cô ta.
Hiển nhiên Hạ Hồi Sinh xem nhẹ tính nhẫn nại của Tử Tang, nàng chỉ biết lạnh như băng đâu bị hắn làm tức chết.
“Tiểu thư.” Hạ Mộc vào phòng bếp, có chút kinh ngạc nhìn đồ ăn được thái sẵn.
Tử Tang nói: “Xào rau đi, cơm tôi đã nấu.”
Năng lực học tập của nàng rất mạnh, lần này cơm nấu rất khá, cứng mềm vừa đủ, không bị nát.
Hạ Mộc đáp lời, vội vàng đi rửa tay về chuẩn bị xào rau, nói với Tử Tang, “Thế tiểu thư ra ngoài đi, nơi này nhiều khói dầu.”
“Không cần, anh nấu đi.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
Xem vẻ mặt Tử Tang thật kiên quyết, hơn nữa bản thân không khuyên được Tử Tang vì thế hắn không nói gì nữa. Chảo nóng cho dầu, đột nhiên nghe Tử Tang hỏi, “Xào rau nhất định phải cho dầu vào trước à?”
“Đúng vậy!” Nghe câu hỏi của nàng, hắn vô tình trả lời, phảng phất nghĩ tới cái gì, quay đầu xem Tử Tang nói: “Tiểu thư, ngài muốn học nấu cơm sao?”
“Ừ.” Tử Tang đáp.
“Tiểu thư, ngài không cần làm việc nặng này, về sau bữa bữa nào tôi đều nấu cho ngài.” Hạ Mộc cười nói. Thứ nhất, hắn lo lắng tiểu thư nhà hắn rất vất vả, hai là, hắn có chút tư tâm, nếu tiểu thư biết hết, sao còn cần hắn, đến lúc đó hắn không có tác dụng, chẳng phải tiểu thư càng có thêm lý do bỏ hắn lại.
Tử Tang liếc mắt nhìn Hạ Mộc một cái, tựa hồ một mặt không gọi là hỏi: “Có phải anh không muốn dạy tôi không?”
“Làm sao có thể, tôi chỉ không muốn tiểu thư chịu vất vả thôi.” Hạ Mộc vội vàng nói, hiển nhiên câu trả lời không đủ độ tin cậy lắm.
“Làm thức ăn tôi không thấy vất vả, nếu anh không dạy tôi sẽ đi tìm người khác, hoặc bản thân tôi từ từ học cũng xong.” Tử Tang yên lặng nhìn Hạ Mộc, hiển nhiên thật sự kiên quyết.
Hạ Mộc có chút ủ rũ, nói: “Vậy được rồi, để tôi dạy tiểu thư là được.”
Vì thế một bên làm một bên giảng giải, Hạ Mộc cũng giải thích thật sự nghiêm cẩn, mà Tử Tang đứng bên cạnh cũng thật nghiêm cẩn nhớ kỹ, chiếu theo lời Hạ Mộc nàng không ngừng luyện tập lặp lại trong đầu.
Hạ Hồi Sinh đi đến hậu viện thì nhìn thấy tình cảnh một thầy một trò rất hài hòa. Sắc mặt Tử Tang nhu hòa hơn, Hạ Mộc giải thích thật sự vui vẻ, bỗng nhiên hình như hắn hiểu được một chút, yên lặng rời khỏi hậu viện, đợi ở phòng khách chờ ăn cơm.
Đồ ăn làm xong, Tử Tang và Hạ Mộc bê đồ ăn lên, Hạ Hồi Sinh không khách sáo, phi thường thành thật ngồi vào bàn, tự gắp thức ăn nói, “Đói chết tớ, đói chết mất.”
“Ăn từ từ.” Hạ Mộc cười nói, cũng ngồi xuống, sau đó cười nói với Tử Tang: “Tiểu thư, ăn cơm đi.”
Tử Tang gật gật đầu, lạnh lùng chăm chú liếc nhìn Hạ Hồi Sinh như quỷ đói đầu thai một cái, từ từ ăn.
Sau khi ăn cơm, Hạ Hồi Sinh lấy ra một cái thiệp mời đưa cho Hạ Mộc.
“Đây là cái gì?” Hạ Mộc tiếp nhận, tùy tay mở ra, vừa thấy, kinh ngạc nhìn lại lần nữa, sau đó không thể tin liếc Hạ Hồi Sinh hỏi: “Hồi Sinh, cậu muốn thành hôn?”
Lại nói tiếp, Hạ Hồi Sinh thật sự phản cảm với việc thành thân, mấy năm nay người thân vì chuyện hôn sự của cậu ta không biết hao phí bao nhiêu tâm sức, đột nhiên nghe được cậu ta thành thân tự nhiên hắn thấy kinh ngạc.
Hạ Hồi Sinh rầu rĩ gật gật đầu, không hề có chút vui mừng vì sắp thành thân.
“Tớ không muốn đồng ý, nhưng cha tớ uy hiếp, nếu tớ không thành thân, liền đuổi tớ ra khỏi nhà, không cho ai giúp đỡ. Tớ chỉ còn cách thành thân, sớm muộn gì đều phải cưới, vậy cứ thành thân đi, lỗ tai được yên. Nếu hai người rảnh hãy đi, không rảnh đừng đi, chẳng có chuyện gì to tát.” Hạ Hồi Sinh nhàn nhạt nói.
“Hồi Sinh, cái này không đúng, thành thân là đại sự cả đời chỉ có một lần sao lại không quan trọng. Hiện tại cậu là người muốn thành thân thì phải nghiêm túc. Nếu đã quyết định cưới người ta, phải gánh vác trách nhiệm không thể bởi vì bản thân không thích thành thân, đến lúc đó giận chó đánh mèo lên cô nương nhà người ta.” Hạ Mộc rất nghiêm túc nói.
“Được rồi, cái này còn cần cậu lải nhải chắc!” Hạ Hồi Sinh không kiên nhẫn nói.
Hạ Mộc nghiêm túc nhìn Hạ Hồi Sinh.
“Tớ đã biết, tớ không phải người không phân rõ phải trái, muốn trách chỉ trách cha tớ, đều do ông ấy làm hại.” Hạ Hồi Sinh tức giận nói, Hạ Mộc rất ít khi xuất hiện vẻ mặt nghiêm túc,điều này cũng thuyết minh cậu ấy thật sự nghiêm cẩn. Một khi tính cách nghiêm cẩn đặc biệt ngoan cố, mười đầu trâu không kéo lại được, tất nhiên lúc này hắn không dám cãi nhau với Hạ Mộc, tự tìm phiền toái.
“Vậy là tốt rồi, trai lớn lấy vợ, sư phụ cũng vì tốt cho cậu, cậu đừng giận người.” Từ khi Hạ Mộc bái phụ thân Hạ Hồi Sinh Hạ Minh Thanh vi sư, hắn đổi lại gọi sư phụ.
Hạ Hồi Sinh trừng mắt nhìn Hạ Mộc, tức giận nói: “Nói trai lớn lấy vợ, cậu là người không có tư cách nói tớ nhất, không nghĩ lại bản thân mình đi, nếu cha tớ biết cậu lén lút làm gì thế nào, cậu có quả ngon ăn.”
Hắn nói xong, chăm chú nhìn Tử Tang, người sau thần sắc thờ ơ.
Mà sắc mặt Hạ Mộc đỏ lên, xấu hổ, vừa giận lại lo lắng, nếu tiểu thư hiểu lầm liền phiền toái, vội trách mắng: “Không được nói lung tung, cơm đã ăn no, sắc trời không còn sớm, cậu nhanh trở về đi. Cách hôn sự còn một tháng, mấy ngày nay không cho cậu ở lại thôn, nhanh hồi tiêu cục đi.”
“Người nhát gan.” Hạ Hồi Sinh nói thầm một tiếng rồi đi ra ngoài. Rất nhanh bên ngoài nghe thấy tiếng vó ngựa rời đi.
Hạ Mộc xấu hổ nhìn về phía Tử Tang, lại phát hiện người sau nhàn nhạt nhìn mình, hắn sửng sốt, vội hỏi: “Tiểu thư, Hồi Sinh nói hươu nói vượn, cô đừng tưởng thật.”
“Anh ta nói với tôi, để tôi làm chủ cho anh cưới một thê tử.” Tử Tang nhàn nhạt nói, hiển nhiên không thấy hổ thẹn vì bán đứng Hạ Hồi Sinh.
“Cái gì.” Hạ Mộc kinh ngạc, đứng bật dậy, kinh hoảng đến nỗi run tay, “Đừng, tiểu thư, tôi không cưới vợ.”
Tử Tang chậm rì rì thu dọn bát đũa còn Hạ Mộc khẩn trương nhìn nàng. Hiện tại hắn vô cùng sợ hãi tiểu thư nói đến việc cưới vợ, đều do tên nhóc là Hạ Hồi Sinh kia lần sau phải giáo huấn cậu ta, đỡ cho cậu ta mỗi lần nói hươu nói vượn.
Mà Hạ Hồi Sinh đi xa đột nhiên hắt vài cái xì, sờ sờ mũi, tăng tốc độ nhanh hơn.
Bên này, Hạ Mộc gặp Tử Tang thật lâu không nói gì. Nàng đã thu dọn bát đũa xong bát đũa đi ra sau viện, hắn vội đi theo, yếu ớt kêu: “Tiểu thư…”
Tử Tang nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Mộc khẩn trương một cái, tiếp tục đi về phía trước, “Thế nào, cưới vợ cho anh, anh còn mất hứng?”