Từ khi biết chuyện kiếp
trước của Tử Tang, Hạ Mộc càng đối xử tốt với nàng hơn. Hắn nghĩ mọi
cách để nàng thấy hạnh phúc, hắn hi vọng mình có thể khiến Tử Tang quên
tất cả ở kiếp trước. Dù cách thức hơi ngốc nghếch nhưng rất có hiệu quả
với nàng, đương nhiên đây là nói về sau.
Hôm nay mặt trời vừa lên khỏi rặng cây không lâu, Hạ Mộc và Tử Tang đến
huyện Thanh Sơn, thời điểm bước vào tiêu cục Bình An còn rất sớm.
Sư nương Tần thị và Tam Nương, muội muội Hạ Hồi Sinh – Hạ Hồi Vân ở nhà còn những người khác đều ra ngoài.
Mọi người ngồi trong đại sảnh nói nói cười cười, nói một hồi lại đề cập đến chuyện Hạ Hồi Vân thành thân, đã định ngày vào ngày hai mươi hai năm
trước, còn cách hiện tại một tháng.
Giữa trưa, Hạ Minh Thanh và Hạ Hồi Sinh trở về, mọi người cùng ăn một bữa.
Hạ Mộc ra ngoài với Hạ Hồi Sinh, một lúc sau mặt mũi tươi cười trở lại.
Hắn và Tử Tang rời khỏi tiêu cục Bình An, thuận tiện đặt mua vài thứ ở
thị trấn rồi mới về thôn.
Cuộc sống của Hạ Mộc và Tử Tang trôi qua thật hạnh phúc, thật bình lặng,
chẳng qua số lần Hạ Hồi Sinh tới chơi nhiều hơn, không biết lén lút thì
thầm với Hạ Mộc gì đó, Tử Tang không để ý. Sáng hôm nay vừa rời giường
mặc quần áo chỉnh tề, Tử Tang chợt nhớ ra mấy ngày nay chưa thấy nguyệt
sự đến. Hơi do dự một chút, nàng nghĩ đến một khả năng nên sử dụng tinh
thần lực kiểm tra cơ thể mình. Sau đó, nàng ngạc nhiên, trong bụng nàng
rõ ràng có thêm một sinh linh, nàng thật sự mang thai!
Tuy rằng biết bản thân sẽ mang thai, nhưng khi nó tới, nàng vẫn có cảm giác không chân thực.
Hạ Mộc thấy Tử Tang mãi chưa xuống, vì thế lên lầu tìm thì thấy nàng đang ngẩn người, gọi: “Tiểu thư…”
Tử Tang thoáng liếc Hạ Mộc, giọng điệu không thể tin nói: “Hạ Mộc, em có thai.”
Hạ Mộc đơ mất một lúc, sau đó không chắc chắn hỏi lại: “Tiểu thư, em nói gì?”
“Em mang thai.” Tử Tang tiếp tục nói.
Hạ Mộc khẳng định lần này bản thân không nghe lầm, tiểu thư mang thai, hắn sắp làm cha! Sẽ làm cha!
Lúc này Hạ Mộc cười ngây ngô, vui mừng nhìn Tử Tang. Thấy hắn như thế, tâm
trạng vốn có chút thấp thỏm lo âu của nàng dần bình tĩnh trở lại, thực
ra làm mẹ là chuyện tốt.
“Tiểu thư, chúng ta sắp làm cha mẹ! Tốt quá.” Hạ Mộc cười ngây ngô một lúc
lâu mới hoàn hồn, cao hứng chạy tới ôm Tử Tang, sau đó reo hò: “Tôi sắp
làm cha. Làm cha…”
Tử Tang mỉm cười nhìn Hạ Mộc vui mừng đến độ sắp phát điên, buồn cười lắc
lắc đầu, nói: “Mấy hôm nữa, chúng ta đến nhà chị dâu Lê, chị ấy đã có
con, chúng ta phải hỏi xem những điểm nào cần chú ý.”
Hạ Mộc nghe vậy bình tĩnh hơn, vội bảo: “Đúng rồi, tôi phải lên thị trấn mời đại phu giỏi đến, để đại phu xem mạch cho em.”
Tử Tang mỉm cười gật đầu, “Để em đi cùng, đỡ phiền toái.”
“Không được, trong bụng em có đứa nhỏ, không thể bôn ba.” Hạ Mộc vội vàng nói.
“Chẳng qua đi một đoạn đường thôi mà, không sao.” Tử Tang cười nói.
“Không được. Tôi nói không được chính là không được.” Hạ Mộc hiếm khi kiên quyết.
“Giỏi nhỉ! Lá gan của anh càng lúc càng lớn, dám cãi lời em.” Tử Tang nhíu mày nhìn Hạ Mộc.
Hạ Mộc sửng sốt, sau đó ủy khuất giãi bày: “Tiểu thư, tôi chỉ lo lắng cho
em thôi, hơn nữa, tiểu thư, giờ em là thê tử của tôi, tôi là phu quân
của em, chồng lớn nhất, việc này em phải nghe tôi.”
“Được rồi, phu quân.” Tử Tang thản nhiên cười, hiếm khi hắn ương ngạnh một lần, nàng theo lời hắn.
Mặt mày Hạ Mộc hớn hở, kích động hôn chụt lên mặt Tử Tang, cười nói: “Tiểu thư, em thật tốt.”
Nguyên bản hắn tưởng rất khó thuyết phục tiểu thư, không nghĩ tới nàng dễ dàng đồng ý như vậy, đương nhiên hắn rất vui vẻ, bảo: “Tiểu thư, chúng ta
xuống nhà ăn điểm tâm thôi.”
Tử Tang gật gật đầu, đi về phía cầu thang, Hạ Mộc vội vàng tiến lên, cẩn
thận đỡ nàng xuống lầu. Nàng im lặng, chỉ có thai thôi mà, hắn có cần
căng thẳng vậy không?
Chẳng qua nếu hắn thích, nàng sẽ tùy ý hắn, hắn làm cứ làm, còn tốt hơn để hắn lo lắng, đề phòng suốt.
Một lát sau, Tiểu Bạch trông thấy cô chủ nên vui mừng lao tới, Hạ Mộc vội
vàng chắn phía trước, cảnh cáo Tiểu Bạch: “Sau này không được nhào lên
người tiểu thư.”
Dù Tiểu Bạch không hiểu lắm, nhưng vì bị cản lại, nó hiểu nam chủ nhân
không cho nó chạm vào cô chủ nên mất hứng, quỳ rạp trên mặt đất trừng
mắt với Hạ Mộc.
Hạ Mộc xoa đầu Tiểu Bạch dỗ nó ngoan ngoãn rồi quay đầu dặn Tử Tang: “Tiểu thư, sau này em cách Tiểu Bạch xa một chút, nếu nó bổ nhào lên người
làm ngã em thì không tốt đâu.”
Tử Tang ngoan ngoãn gật đầu, để Hạ Mộc đỡ mình đi rửa mặt chải đầu, sau đó ngồi xuống ăn điểm tâm.
Ăn xong, Tử Tang và Hạ Mộc đến nhà Lê Tường, còn Tiểu Bạch ở lại trông nhà.
Vợ chồng Lê Tường rất mừng khi biết Tử Tang có thai, tranh nhau truyền thụ kinh nghiệm.
Sau, Hạ Mộc lên huyện thỉnh đại phu, nhưng hắn lo lắng Tử Tang ở nhà buổi trưa phải nấu cơm, vì thế để nàng ở lại nhà Lê Tường.
Thấy cảnh này, Tử Tang mất hứng, phía trước ở nhà Hạ Mộc kia khẩn trương
nàng cũng liền tiếp nhận rồi, hiện thời thế nhưng khẩn trương lo lắng
nàng một người ở nhà, còn muốn ở lại nhà Lê Tường, tự nhiên không đồng
ý.
“Tiểu thư…” Hạ Mộc cầu xin nhìn Tử Tang.
Tử Tang quay đầu, không vì vẻ mặt đáng thương hề hề của hắn mà dao động.
Nàng chỉ mang thai thôi mà, bình thường nàng từng gặp nhiều nông phụ dù
mang thai vẫn xuống đồng, thế quái nào đến lượt nàng muốn ở nhà một mình cũng không được. Chẳng lẽ vì nàng mang thai nên mất hết sự tự do, một,
hai điểm nàng có thể chấp nhận nhưng cứ thế mãi nàng không thể chịu nổi!
“Tiểu thư…” Tầm mắt Hạ Mộc di chuyển theo hành động của Tử Tang, lại chắn trước mặt nàng, đáng thương tội nghiệp nhìn nàng.
“Không cần.” Tử Tang lạnh nhạt nói, lại quay đầu, hắn lo lắng quá mức.
Hạ Mộc lại di chuyển, nói: “Tiểu thư, em ở đây đi, nếu không tôi sẽ lo lắng, không lên huyện được!”
“Vậy anh đừng đi.” Tử Tang nói, dù sao nàng cảm thấy sức khỏe mình rất ổn, vừa có thai, mời đại phu cũng khó chẩn ra.
“Không được.” Hạ Mộc lập tức nói.
Khúc thị buồn cười xem cảnh hai người tranh luận, cười nói: “Em dâu, em ở
lại đi, hôm nay chị không ra ngoài, coi như em ngồi chơi với chị, chị có nhiều điều muốn tâm sự với em.”
Tử Tang liếc Khúc thị, lại nhìn vẻ mặt Hạ Mộc chờ đợi ngó mình như con cún nhỏ đáng yêu, rất giống Tiểu Bạch hồi nhỏ, trong lòng nhịn được cười,
cố gắng nén cười, “Được rồi!”