Quý Thứ Năm

Chương 19: 19 Ly Hôn


Thẩm Du đột nhiên đứng bật dậy, kiên quyết nói: "Đi gặp bác sĩ."
Tạ Tân Chiêu chỉ đành thở dài rồi đứng dậy rời đi cùng cô.
Phòng khám gần phòng tập khiêu vũ nhất nằm ở con phố phía trên.
Thẩm Du đi phía trước, cả đường đi vẫn luôn im lặng, vẻ mặt lạnh nhạt đến mức không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.
Tạ Tân Chiêu bước theo sau cũng không nói tiếng nào.
Tại phòng khám, bác sĩ trước tiên khử trùng rồi băng bó vết thương cho Tạ Tân Chiêu.
"Chàng trai trẻ, cậu bị cái gì làm xước vậy?"
Tạ Tân Chiêu bình tĩnh đáp: "Mảnh thuỷ tinh ạ."
Thẩm Du khẽ cau mày.
"Ồ." Bác sĩ gật đầu, "Nếu là bị đinh, thì phải tiêm ngừa uốn ván."
Ồng nhìn một lượt quần áo của Tạ Tân Chiêu, rồi nhìn sang Thẩm Du.
Thở dài, không nói thêm gì.
Sau khi xử lý xong vết thương, Tạ Tân Chiêu đứng dậy hỏi: "Ở đây có phòng tắm không?"
"Có." Bác sĩ chỉ về một hướng, "Đi thẳng tới đó là thấy."
Tạ Tân Chiêu cảm ơn ông ta, và rời khỏi phòng khám cùng với Thẩm Du.
"Chờ tôi."
Thẩm Du gật đầu.
Khoảng ba phút sau, Tạ Tân Chiêu quay trở lại.
Mái tóc trên trán ướt sũng, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước lấp lánh, cổ áo sơ mi cũng ướt đẫm.
Thẩm Du im lặng từ trong túi xách lấy ra một gói khăn giấy, rút một miếng rồi đưa cho anh.
Tạ Tân Chiêu không cầm lấy, anh hơi nghiêng người đến độ cao gần ngang tầm mắt cô, ánh mắt trông chờ mà nhìn cô.
Đôi mắt anh trong sáng, chờ mong và chân thành, giống như một chú cún con phe phẩy đuôi chờ được chủ nhân chiều chuộng.
Thẩm Du: "..."
"Chú cún nhỏ" nói: "Tay tôi bị thương, không thể tự lau được."
Thẩm Du bị anh thuyết phục nên gật đầu.
Cô giơ tay, dùng khăn giấy ấn ấn lên trán Tạ Tân Chiêu.
Anh nhắm mắt lại, trên hàng mi dài còn có những giọt nước nhỏ xuống.
Khi chạm vào mắt anh, Thẩm Du có thể cảm giác được mí mắt dưới lớp khăn giấy khẽ run lên.
"Được rồi." Vừa nói Thẩm Du vừa liếc nhìn lỗ tai của anh.
Lại đỏ nữa rồi.
Tạ Tân Chiêu đứng thẳng người lên: "Cám ơn cậu."
*
Lúc hai người ra khỏi phòng khám, Tạ Tân Chiêu hỏi Thẩm Du: "Cậu còn muốn đến phòng khiêu vũ nữa không?"
Thẩm Du lắc đầu: "Không cần."
Cô nhìn quần áo của Tạ Tân Chiêu một lượt, muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, cô nói: "Cậu có muốn mua một bộ quần áo mới không?"
Tạ Tân Chiêu cúi đầu, lúc này anh mới chú ý đến bộ quần áo xộc xệch mà mình đang mặc.
Quần áo lấm lem bụi bặm, ống quần thì loang lổ vết máu, nhìn chẳng khác gì vừa đi làm chuyện phạm pháp nào đó trở về.
"Vậy cậu cùng tôi đi mua đi."
Thẩm Du gật đầu: "Cậu sáng nay đã làm gì vậy?"
Tạ Tân Chiêu: "..."
Anh nhìn về phía Thẩm Du, vẻ mặt cô nghiêm túc, lông mày hơi cau lại, môi mím chặt.
Hình như...!cô có quan tâm đến anh một chút.
"Đánh nhau." Tạ Tân Chiêu nói thật.
Thẩm Du hít sâu một hơi.
Trong mắt cô, Tạ Tân Chiêu luôn là một cậu bé ngoan ngoãn, nhìn chẳng có chút gì liên quan đến việc đánh nhau.

Cô cau mày: "Sao cậu lại đánh nhau? Đánh với ai?"
Tạ Tân Chiêu liếc nhìn cô, vẻ mặt trở nên có chút khó tả.
Một chút xấu hổ, và một chút kiêu ngạo.
"Là Lộ Hàng."
"Tôi đánh thắng hắn."
Thẩm Du: "..."
Hoá ra anh thật sự có thể nhớ rõ những lời mà mình đã nói lúc say.
Nhưng cô vẫn không hiểu: "Tại sao cậu lại đánh nhau với hắn ta?"
"Hắn ta là người tặng cho cậu đôi giày khiêu vũ đó." Tạ Tân Chiêu không vui nói, "Tôi chỉ là cảnh cáo hắn không được tiếp tục gây phiền phức cho cậu."
Thẩm Du rũ mắt, không nói gì.
Tạ Tân Chiêu đi cùng cô một lúc rồi mới nhận thấy điều gì đó bất thường.
"Cậu không vui sao?"
Cậu không vui vì tôi đánh Lộ Hàng sao?
Thẩm Du trầm mặc vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn cậu vì tôi mà đánh nhau rồi lại bị thương."
Nếu sự cố của Thẩm Tùng Nguyên là một sự hiểu lầm, vậy còn Tạ Tân Chiêu thì sao?
Tạ Tân Chiêu dường như cũng nghĩ đến chuyện đánh nhau của Thẩm Tùng Nguyên nên vội vàng bác bỏ.
"Tôi sẽ không để cho chú biết."
Thấy Thẩm Du vẫn cứ giữ im lặng, anh bước nhanh đến trước Thẩm Du để ngăn cô lại.
"Bây giờ tôi đi mua quần áo mới, nói với chú dì là tôi đã bị thương từ khi còn ở thành phố A.

Có được không?"
Thẩm Du nhìn chằm chằm vào anh.
Vẻ mặt anh lo lắng, như thể anh sợ cô sẽ thật sự nổi giận.
"Chuyện này tôi không sợ, đây là chuyện của tôi, tôi chỉ là không muốn cậu bị lôi vào."
Vẻ mặt của Tạ Tân Chiêu tối sầm lại.
Bị lôi vào thì có sao? Anh còn thấy rất vui là đằng khác.
Nhưng anh không thể nói ra điều này.
Một lúc lâu sau, anh thở ra một hơi, thanh âm có chút trầm thấp: "Tôi biết rồi."
*
Bên kia, Lộ Hàng - người cũng đang bị thương nhận được cuộc gọi từ em họ, yêu cầu anh ta cùng đi ăn trưa.
"KHÔNG."
Lộ Hàng từ chối, không cho Phương Nhạc Xán cơ hội nói lời nào liền trực tiếp cúp máy.
Phương Nhạc Xán sững sờ nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối, nói rõ với người nhà rồi đi thẳng đến nhà Lộ Hàng.
Chuông cửa vang một lúc lâu Lộ Hàng mới đi tới, trong miệng hắn đang ngậm điếu thuốc, khói trắng lượn lờ trong không trung.
Nhìn thấy Phương Nhạc Xán đang đứng bên ngoài thông qua mắt mèo, anh mở cửa, rồi quay người bước vào.
Phương Nhạc Xán vội vã đi vào rồi bước nhanh đến chỗ hắn ta chỉ trong vài bước.
Nhìn rõ khuôn mặt Lộ Hàng, cô ta đột nhiên giật mình.
"Lại đánh nhau sao?"
Khoé mắt cùng khoé miệng của Lộ Hàng đều bầm tím, cánh tay trầy xước, không biết trên người còn có thêm vết thương nào khác hay không.
Lộ Hàng liếc nhìn cô ta một cái, phun ra một vòng khói nhưng vẫn không nói gì.
Phương Nhạc Xán quơ tay xua tan làn khói, không nhịn được mà trách móc: "Anh thật sự cần phải thay đổi tính tình, cứ đi đánh nhau hoài như thế này thì biết bao giờ mới theo đuổi được Thẩm Du?"
Nghe đến tên Thẩm Du, Lộ Hàng dừng một chút.
Hắn nên nói gì đây? Nói trận đánh này diễn ra là vì Thẩm Du, và đáng xấu hổ chính là hắn ta lại là người thua.
"Gia giáo của nhà Thẩm Du rất nghiêm khắc à?" Lộ Hàng híp mắt hỏi.
Phương Nhạc Xán sửng sốt:"Hửm? Em không biết.


Cô ấy rất lạnh lùng và rất ít khi trò chuyện cùng với bọn em."
Cô ta nhỏ giọng nói: "Có thể giúp anh tìm được size giày của cô ấy không phải là rất tốt rồi sao?."
Lộ Hàng lắc đầu cười nhạt.
"Cười cái rắm." Phương Nhạc Xán lườm hắn một cái, "Nếu như anh thật sự theo đuổi được Thẩm Du thì cũng không nên tuỳ tiện đùa giỡn với cô ấy."
Lộ Hàng không đáp lại, hắn chỉ híp mắt rít một hơi thuốc.
Lúc đầu, hắn cảm thấy Thẩm Du không giống với những cô gái khác và muốn thử yêu đương với cô.

Thẩm Du sau đó vẫn luôn phớt lờ hắn ta, nhưng hắn lại ngày càng để ý đến cô hơn.

Hắn tham gia vào chuyến đi chơi của lớp 20 chỉ vì muốn ở gần cô, hắn còn tìm đến Phương Nhạc Xán, tham khảo ý kiến từ cô nàng để chọn ra món quà phù hợp tặng cho cô.
Lộ Hàng cũng không biết bản thân mình rốt cuộc bị làm sao.
"Em cũng biết là Thẩm Du rất khó đuổi theo..." Giọng nói của Phương Nhạc Xán ngập ngừng, "À, đúng rồi, em nghe nói trước đây có một nam sinh vì cô ấy mà tự sát."
Lộ Hàng hơi giật mình: "Hửm?"
Phương Nhạc Xán mở to hai mắt, chợt nhớ ra: "Anh không biết sao? Người đó không phải học cùng lớp với anh sao? Chắc là khi anh học lớp 10..."
Lộ Hàng cau mày, hoảng hốt nhớ lại hình như là có chuyện này.
Năm đó hình như hắn đang qua lại với một cô bạn gái trường khác, nên không chú ý đến việc này, chỉ nghe bát quái vài câu.

Vào thời điểm đó, hắn chỉ suy nghĩ có cần vì một cô gái mà muốn chết muốn sống như vậy không?
Thế nên nhân vật chính trong câu chuyện đó chính là Thẩm Du?
Sau khi Phương Nhạc Xán rời đi, Lộ Hàng gọi cho đám anh em của mình.
"Ồ, là chuyện đó à."
Đầu dây bên kia vừa nghe hắn nhắc đến liền biết.
"Là Từ Cửu đấy! Hắn từng chơi chung với chúng ta một thời gian, sau đó cha mẹ hắn kêu hắn thôi học, nghe nói hắn trở về quê rồi."
"Cô gái đó là ai ư? Tôi làm sao mà nhớ rõ được? Hình như là đang học khiêu vũ đấy.

Cậu có cảm thấy cô nàng này nhẫn tâm quá không? Tôi nghe nói mẹ của Từ Cửu suýt nữa đã quỳ xuống chỉ để cầu xin cô ấy đến trường gặp con trai mình, dù khuyên nhủ rất nhiều nhưng cô ấy sống chết vẫn không đồng ý đến.

Giáo viên hay người lớn đều không thuyết phục được."
"Sau đó thì sao?" Giọng nói của Lộ Hàng có chút khàn khàn.
"Tôi cũng không biết, mẹ của Từ Cửu đã liên lạc mấy lần với nhà trường và phụ huynh của nữ sinh đó, cũng không biết rốt cuộc có đồng ý phối hợp hay không, nhưng tại sao cậu đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
"Không có gì, cúp máy đây." Lộ Hàng cúp điện thoại, ngón tay kẹp điếu thuốc, cứ như vậy mà không nhúc nhích một lúc lâu.
Làn khói dài bay lên, còn có những đốm lửa rơi xuống, hai chân của Lộ Hàng bị nóng đến mức rung lên
Hắn rít thêm một hơi rồi dập điếu thuốc.
*
Thẩm Du và Tạ Tân Chiêu đi đến trung tâm mua sắm gần đó.
"Tiểu Du, cậu giúp tôi chọn đi."
Tạ Tân Chiêu nói xong thì liền ngồi xuống chiếc ghế gần đó, anh nhìn Thẩm Du với ánh mắt "Tôi bị thương tôi là có lý do chính đáng đấy".
Thẩm Du: "...Ừm."
Sau sự kiện lau mặt vừa rồi, cô dường như đã có chút quen thuộc với nó.
Từ lúc hai người bước vào, ánh mắt của nhân viên bán hàng không hề rời khỏi họ.
Ngoại hình của cả hai quá bắt mắt.

Dáng người cao gầy, với những đường nét nổi bật trên khuôn mặt, cách ăn mặc trông như những trẻ xuất thân từ gia đình giàu có.


Ngay cả khi quần áo của chàng trai bị bẩn thì ở anh vẫn toát ra được khí chất của một công tử sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương.
Sau khi nhân viên bán hàng nghe được lời mà chàng trai nói liền nở một nụ cười: "Đi, giúp bạn trai của em xem một chút, cửa hàng của chúng tôi có rất nhiều quần áo thích hợp với cậu ấy."
Dứt lời, Tạ Tân Chiêu đang ngồi trên ghế sofa gần đó nghe được thì cười rộ lên.
Thẩm Du: "...!Cậu ấy không phải là bạn trai của em."
Nhân viên bán hàng ý thức được mình vừa nói sai điều gì đó thì mỉm cười "Ồ" một tiếng
Thẩm Du chọn cho Tạ Tân Chiêu áo sơ mi kết hợp với quần tây, dựa theo phong cách ăn mặc thường ngày của anh.
"Cậu thấy bộ này được không?"
Một tay cô cầm áo sơ mi, tay kia cầm quần rồi so sánh chúng từ trên xuống dưới một lượt.
Tạ Tân Chiêu mỉm cười: "Được."
Sau đó, anh nhờ nhân viên tìm một bộ đúng theo kích cỡ của mình, thanh toán xong thì mặc vào rồi cùng cô rời đi.
Quần áo bẩn đã thay ra bị anh ném vô thùng rác một cách vô tình.
Khi cả hai về đến nhà thì vừa đúng lúc ăn trưa.
Trần Ương có chút kinh ngạc khi nhìn thấy hai người xuất hiện cùng nhau.
Tạ Tân Chiêu đưa cho bà một hộp quà vừa mới mua, rồi giải thích rằng anh và Thẩm Du tình cờ gặp nhau ở cửa tiểu khu.
Trần Ương mỉm cười nhận lấy hộp quà, nói anh quá khách khí.
Khi ánh mắt chạm phải bàn tay của Tạ Tân Chiêu, bà cả kinh: "Tay của cháu bị làm sao vậy?"
Tạ Tân Chiêu đáp: "Không có việc gì ạ, lúc ở nhà không cẩn thận nên bị thương một chút."
Thẩm Tùng Nguyên vừa nghe thấy động tĩnh liền bước ra khỏi phòng, vui mừng hét lên: "Anh Chiêu, anh đã quay lại rồi! Hai chị em em nhớ anh chết đi được!"
Vẻ mặt Tạ Tân Chiêu sung sướng, nhìn về phía Thẩm Du đang đứng bên cạnh: "Có thật không?"
Thẩm Du: "..."
Lúc này Thẩm Tùng Nguyên mới nhận ra Thẩm Du cũng đang ở dưới lầu.
Cậu vò vò mái đã được uốn xoăn lại của mình, cười cười đổi chủ đề: "Dù sao anh cũng còn đang nghỉ hè mà, ở lại đây chơi lâu thêm một tí đi."
Tạ Tân Chiêu gật đầu đồng ý.
Đang định tiếp lời thì điện thoại trong túi reo lên.
Anh lấy điện thoại di động ra, sắc mặt tối sầm lại.
"Tôi nghe điện thoại một lát." Sau đó đi thẳng ra ban công.
Sau khi Thẩm Du rửa tay xong và trở lại phòng khách thì thấy Tạ Tân Chiêu vẫn còn đang đứng nói chuyện điện thoại.
Anh quay lưng đưa mặt về phía vườn hoa, bàn tay bị thương đút trong túi quần, lưng dài và thẳng.
Cuộc gọi diễn ra khá lâu, phải mất một lúc thì anh mới quay trở vào.
Lúc ăn cơm, sắc mặt của Tạ Tân Chiêu vẫn bình thường, không nhìn ra điều gì khác lạ.
Thẩm Tùng Nguyên nhiệt tình mời cả hai chơi game cùng cậu ấy vào buổi chiều.
Trần Ương nghe thấy thì cau mày: "Con đã ôn bài xong chưa?"
Thẩm Tùng Nguyên ỉu xìu ngay lập tức.
Mấy ngày trước cậu vừa hoàn thành bài kiểm tra cuối kỳ, thành tích tốt nhất cũng chỉ có 45 điểm, thế nên lúc này hoàn toàn bị đuối lý, mẹ nói gì cũng không dám cãi lại.
Sau khi ăn uống no nê, ba người trở về phòng của mình.
Tối hôm qua Thẩm Du ngủ quá muộn nên buổi trưa chợp mắt một tí.
Đang mơ màng vào giấc thì cô nàng bị đánh thức bởi một cơn giông.
Khi cô mở mắt ra, căn phòng đã tối om, ngoài cửa sổ mây đen kéo đến đầy trời, tiếng mưa rơi tí tách.
Thẩm Du rời giường, vào phòng tắm rửa mặt.
Khi đi ngang qua phòng của Tạ Tân Chiêu, cô mơ hồ nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại.

Dường như anh và người ở đầu dây bên kia đang tranh chấp về chuyện gì đó.
Vì cách nhau một cánh nên cô không thể nghe rõ nội dung.
Thẩm Du nhíu mày, vào lúc định rời đi thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hai người bất ngờ khi chạm mặt nhau.
Khuôn mặt của Tạ Tân Chiêu vẫn còn vẻ cáu kỉnh và mệt mỏi chưa kịp xua tan.
Khi đụng phải Thẩm Du, anh có hơi sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu ý bảo: "Vào trong không?"
Thẩm Du gật đầu và bước vào.
Căn phòng tối đen như mực, không có tí ánh sáng.
Tạ Tân Chiêu kéo một chiếc ghế đến cho Thẩm Du, bản thân mình thì ngồi trên giường đối diện với chiếc ghế.
Thẩm Du nhớ tới anh cứ liên tục nhận điện thoại, liền tò mò hỏi: "Cậu cãi nhau với người nhà đúng không?"
Cô rất hiếm khi hỏi về những vấn đề liên quan đến gia đình của Tạ Tân Chiêu, nhưng trong sự việc lần này thì cô lại cảm thấy nó có liên quan đến việc anh chàng quay trở lại Tây Lan.
Khóe miệng của Tạ Tân Chiêu giật giật.


"Không phải đâu."
Giọng anh trầm thấp: "Ba mẹ tôi sắp ly hôn."
Thẩm Du nghe xong liền sửng sốt.
Cô đã quên gần hết những việc diễn ra trong tuổi thơ của mình.

Chỉ mơ hồ nhớ rằng bản thân mình lúc nhỏ có hơi sợ mẹ của Tạ Tân Chiêu.
"Vừa rồi...!cậu nói chuyện điện thoại với dì phải không?" Cô thận trọng hỏi.
Tạ Tân Chiêu gật đầu và cười nhạo chính mình.
"Mẹ tôi nói nếu không có tôi thì bà đã sớm ly hôn với ba tôi rồi".
"Đây không phải là lỗi của cậu." Thẩm Du dịu dàng an ủi anh, "Người đã muốn rời đi thì có làm cách nào thì cũng không thể giữ họ ở lại."
Tạ Tân Chiêu khom lưng, nhỏ giọng nói: "Nhưng tôi chưa bao giờ yêu cầu bà ấy ở lại."
Từ khi sinh ra cho đến hiện tại, anh chưa bao giờ nhận được một tí tình thương nào đến từ ba và mẹ.
Bây giờ lại đột nhiên nói với anh rằng lí do họ không ly hôn là bởi vì anh.
Thật là nực cười.
Thẩm Du mím môi.
Cô không giỏi an ủi người khác, nên nhất thời không biết nói gì.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, ngoại trừ tiếng mưa đập vào cửa sổ thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Một tia chớp loé lên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng từ tia chớp giúp cô thoáng thấy được vẻ mặt của Tạ Tân Chiêu, trông anh thật sự rất cô đơn và trầm lặng.
"Thực ra bọn họ không nên sinh ra tôi." Anh mấp máy môi, nhỏ giọng nói vài câu.
Hòa lẫn với tiếng mưa rơi, Thẩm Du nghe thấy anh nói.

"Một đứa con riêng."
Trong lòng Thẩm Du run lên: "Cậu đừng nói như vậy."
Tạ Tân Chiêu ngước mắt nhìn lên, thấy được Thẩm Du đang nhìn anh với vẻ mặt thương hại.
Anh cụp mi, mấp máy môi: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất đáng thương không?"
Thẩm Du giật mình.
Cô không thích người khác thương hại và đồng cảm với mình, cho nên khi nghe được những gì Tạ Tân Chiêu vừa nói, cô liền hiểu rằng biểu hiện của mình đã khiến anh cảm thấy khó chịu.
Trong tiềm thức cô muốn phủ nhận, nhưng bản thân lại không quen nói dối.
Nhất thời, cô không biết nên phản ứng như thế nào, trong lòng bối rối, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ.
"Tôi đi lấy nước."
Cô dứt khoát đứng dậy, muốn rời khỏi tình cảnh này trước, sau đó sắp xếp lời nói của mình.
"Tiểu Du."
Tạ Tân Chiêu cũng đứng dậy và đi đến trước mặt cô.
Thẩm Du dựa hai chân vào thành ghế, ngơ ngác nhìn chàng trai cao hơn mình rất nhiều.
Đường nét khuôn mặt anh rõ ràng, hai mắt thâm quầng, vẻ mặt có chút bi thương.
"Cậu không muốn ở cạnh tôi đến vậy sao?"
"Không phải." Thẩm Du vội vàng phủ nhận, "Chỉ là tôi không biết nên an ủi cậu như thế nào, thật xin lỗi."
Trong bóng tối, cô nhìn thấy Tạ Tân Chiêu dường như mỉm cười.
"Tôi sẽ chỉ cho cậu biết nên làm thế nào để an ủi."
Anh nuốt nước bọt: "Cậu ôm tôi một cái được không?"
Từ ngày hôm qua anh đã muốn được ôm.
Ngay lúc này, mong muốn ấy trở nên mãnh liệt đến mức không có cách nào để cưỡng lại.
Thẩm Du có chút kinh ngạc, vẻ mặt ngưng trọng.
Sự thật vọng của Tạ Tân Chiêu lộ rõ: "Không được á?"
Thẩm Du suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Nhưng mà ——"
Cô chưa kịp nói hết câu thì chàng trai đối diện đã dang rộng vòng tay ôm cô vào lòng.
Thẩm Du không quen tiếp xúc quá gần với người khác, tứ chi có chút cứng ngắc, hai cánh tay buông thõng hai bên.
Cái ôm của anh rất chặt và nóng bỏng.
Da thịt Thẩm Du tê dại, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Cô có hơi phân vân, không biết rằng cảm giác ẩm ướt và ấm áp này là do cơn mưa chiều hè đem đến hay do hơi thở của chàng trai đối diện phả vào cổ mình.