Quy Tắc Nữ Quan

Chương 8: Huệ phi

Khương Nhiêu không quay đầu lại, cửa điện không xa, rất nhanh nàng đã rời khỏi. Trong lúc vội vàng, bất thình lình nàng lại đụng vào một người.

Dưới chân đau đớn, nàng vịn tường ngồi xuống.

Tịnh Quý phi mặc hoa phục cài trâm ngọc, phía sau chỉ có một thị nữ đi theo, đợi đến lúc thấy rõ gương mặt của cô gái phía trước, bà không khỏi lảo đảo, vung ống tay áo, run rẩy chỉ tay về phía nàng, “Y Tự… Ngươi… Ngươi chưa chết?”

Vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Thừa lúc bà kinh hãi, Khương Nhiêu đột nhiên đứng vững, lấy tay áo che mặt, lạnh lùng nhếch môi, gò má tựa hồ như ma quỷ, “Ta tất nhiên là chưa chết.”

Quả nhiên, Tịnh Quý phi hoảng hốt, cả người xiêu vẹo, phải dựa vào thị nữ bên mình.

Khương Nhiêu đương nhiên không rõ Y Tự là ai, nhưng lúc này nàng không quản nhiều. Chờ đúng thời cơ, nàng nhanh chóng quay đầu chạy đi.

Chờ Tịnh Quý phi bình tĩnh trở lại, trong cung đã không còn bóng người. Giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác.

Y Tự, nàng ta không thể nào còn sống…

Dọc đường men theo Tích Dương Cung, Khương Nhiêu trở lại Hàm Nguyên Điện, đóng cửa lại thật mạnh.

Chống trên cánh cửa, nàng mới bình tĩnh lại từ cơn hoảng hồn.



Trưa hôm sau, Hoàng thượng vốn hôn mê đột nhiên thần thái sáng sủa, cuối cùng cũng ngồi dậy được.

Lý Phi thấy tình cảnh như vậy, trong lòng lạnh thấu.

Chỉ sợ, đây chính là dấu hiệu của hồi quang phản chiếu (1)!

(1) hồi quang phản chiếu: ý nói tinh thần của một người đột nhiên tỉnh táo, vô cùng ngắn ngủi trước khi chết

Đêm qua, các vị nương nương, điện hạ tề tụ ở Hàm Nguyên Điện, trông coi giữa đêm giữa hôm. Hoàng thượng hôn mê, vẫn chưa hạ bất kỳ ý chỉ gì.

Ngôi vị hoàng đế vẫn còn để trống, sương mù một mảnh.

Vào lúc này, Vệ Tề vô cùng linh hoạt, uống thuốc xong thì còn dùng thêm cơm canh.

“Huệ phi đâu?” Ông mở miệng hỏi Lý Phi.

Lương phi Phương Lăng Lăng hầu hạ bên cạnh liền đáp, “Hôm nay là nhiệm vụ của nô tì. Huệ phi nàng…”

Lý Phi dùng ánh mắt ngăn lại, Phương Lăng Lăng chậm rãi lui ra.

“Đi truyền Huệ phi lại đây, về sau, trước mặt trẫm chỉ để ột mình nàng hầu hạ.”

Khương Nhiêu chỉnh đốn ổn thỏa xong thì đứng trước long tháp.

Khuôn mặt Vệ Tề bình tĩnh, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn ra được, khi còn trẻ nhất định cũng là dáng rồng mặt phượng.

“Ngươi lại đây ngồi.”

Khương Nhiêu ngồi xuống bên giường, Vệ Tề nhìn ánh mắt của nàng, dường như nhìn xuyên thấu qua mình, đang nhìn một người khác.

Ánh mắt dịu dàng, an hòa, kéo dài vô tận.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Khương Nhiêu tuyệt đối sẽ không tin, vị Thái tổ Hoàng đế chiến công hiển hách, binh mã nửa đời sẽ có một mặt ôn nhu như thế.

Vệ Tề sờ soạng dưới gối, lấy ra một quyển sách ố vàng cũ kỹ đưa cho Khương Nhiêu, “Bảo tất cả bọn họ đừng tiến vào, ngươi đọc cho trẫm một chút, trẫm muốn nghe.”

Nàng không dám trái lời, nhận lấy, là một quyển “Kinh Kim Cương” quyển thứ ba mươi hai.

Đám người Lý Phi, Vương thượng nghi ngoài điện chỉ nghe trong điện mơ hồ truyền ra tiếng nữ tử dịu dàng tụng kinh, Hoàng thượng xưa nay dùng võ lực đánh chiếm thiên hạ, cũng không biết ông vẫn là người tin Phật niệm kinh.

Có lẽ, con người lúc chết cũng sẽ hướng thiện.

Không nén nổi đau xót.

Khương Nhiêu cầm quyển sách, hơi cúi đầu, đôi môi khẽ mở, giọng nói trong veo.

“Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, ưng tác như thị quán.” (2)

(2) Dịch nghĩa: Tất cả các pháp hữu vi – Như cơn mộng, như ảo ảnh, như bọt nước, như bóng – Như sương mai, như ánh chớp – Nên nhìn nhận chúng như thế.

Đọc xong quyển cuối cùng, Khương Nhiêu khép lại, ở cuối trang, nhìn thấy hai con chữ xinh đẹp, Y Tự.

Nàng chợt nhớ tới lời nói hoảng sợ của Tịnh Quý phi tối hôm qua. Hình như cũng nhắc tới cái tên này.

Vệ Tề nghe say sưa. Trong đầu nảy ra một ý, Khương Nhiêu tò mò hỏi, “Hoàng thượng, Y Tự này là người phương nào?”

Hô hấp thoáng đình trệ, “Là chuyện rất lâu trước kia rồi.”

Khương Nhiêu tựa như suy nghĩ hồi lâu mới rũ mặt xuống, hỏi khe khẽ, “Nhưng mà nô tì và nàng có vài phần tương tự?”

Vệ Tề nghe vậy, thần sắc biến đổi mấy lần mới thở dài, “Ngươi thông minh lắm, cũng giống nàng vậy.”

Nói xong, lại thấy cô gái trước mặt đột nhiên lui thân, quỳ xuống.

“Đây là ý gì?” Vệ Tề thò người ra phía trước, Khương Nhiêu liền cao giọng, “Bệ hạ là Thái tổ khai quốc, một đời minh quân, sau này lưu danh muôn đời, mà ngài nghe đọc lễ Phật, một lòng hướng thiện. Nhưng vì sao lại học người Hoa tộc ngang tàng bạo ngược, trắng trợn lấy đi vô số tính mạng?”

Nàng nắm đúng thời cơ, ngữ điệu cực nhanh, khuôn mặt kiên định, không hề có ý định rút lui.

Vệ Tề dĩ nhiên mặt rồng nén giận, “Ngươi thật là to gan.”

“Lời thật mất lòng, xin bệ hạ cân nhắc.” Khương Nhiêu lại hạ eo xuống.

Không khí trong điện đột nhiên nặng nề, như rơi vào hầm băng.

Khương Nhiêu hết lần này đến lần khác nhắc nhở chính mình, lịch sử không ghi lại, nàng tất nhiên sẽ có đường sống trở về.

“Chẳng lẽ ngươi không sợ trẫm bây giờ sẽ lấy mạng của ngươi?”

Sợ, Khương Nhiêu rất sợ.

“Nếu nô tì trước sau trốn không khỏi cái chết, như vậy tổn hại sẽ càng là thanh danh ngài giữ gìn cả đời.”

Vệ Tề nắm tay, buông xuống nặng nề nhưng không nghe thấy tiếng vang.

Khương Nhiêu quỳ gối trước giường, mồ hôi lạnh đổ ra như suối, ướt cả nội sam.

Thật lâu sau, giọng của Vệ Tề truyền đến, “Trẫm không nhìn lầm người, ngươi…”

Ông suy nghĩ một chút, lại nghĩ không ra nên xưng hô thế nào.

Khương Nhiêu chống người đứng dậy, tự giới thiệu, “Nô tì tên Khương Nhiêu.”

“Tốt lắm, Khương Nhiêu, ngươi lại đây.”



Tịnh Quý phi tự mình bưng thuốc đến Hàm Nguyên Điện, La Thành Vương, Cảnh An Vương cũng đi theo.

Mà Tạ Doanh Nhu mặc bộ váy dệt cuống hoa, nhắm mắt theo đuôi (3).

(3) nhắm mắt theo đuôi: ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác

Còn chưa tiến vào bên trong thì nghe thấy giọng nữ tử mềm mại truyền ra.

Hoàng thượng phong tám vị phi tần hầu hạ, Tịnh Quý phi tất nhiên là không quá mức kinh ngạc, thong thả đi về phía giường.

Tịnh Quý phi Tạ Liên Nhi là thiếp thất của Vệ Tề, trước khi ông cử binh khởi nghĩa đã gả cho ông, mà hai vị hoàng tử bà sinh dưỡng đều ra đời trên đường chinh chiến ở quê hương.

Trung cung Hoàng hậu tuy là thê tử vợ đầu của Hoàng thượng, nhưng dưới gối bà không có con trai, chỉ có một vị nữ nhi Văn Huy đại đế cơ.

Tạ Liên Nhi trời sinh mỹ mạo lại trí tuệ, mặc dù nay đã gần năm mươi nhưng cũng có thể nhìn ra khi còn trẻ nhất định là một mỹ nhân. Ân sủng mấy chục năm qua chưa hề phai nhạt, mà Vệ Tề say mê chính sử, không có gì ngoài ngẫu nhiên sủng hạnh cung nữ, nhưng cũng không cho danh phận.

Cho dù Tịnh Quý phi không phải Hoàng hậu, nhưng lại hơn hẳn Hoàng hậu, địa vị tôn sùng.

Tịnh Quý phi đi vài bước, vén rèm che lên, lại thấy có một cô gái trẻ ngồi ở cuối giường.

Mấy phi tần này đều là nữ quan thân phận thấp kém, không hề có trọng lượng trong lòng bà, bất quá chỉ là kiểu người cung nữ.

Cho nên, bà gần như không có hứng thú nhìn bộ dạng của cô gái kia, liền bưng thuốc đến ngồi xuống trước mặt.

“Nghe nói bệnh tình bệ hạ có chuyển biến tốt, thần thiếp tự mình làm canh nóng, ngài nếm thử, xem có hợp khẩu vị hay không.”

Vệ Tề linh hoạt lúc nãy dần dần kiệt sức, lúc này liền tựa vào trên người Tịnh Quý phi, ăn mấy muỗng, “Tay nghề Quý phi càng ngày càng tốt, trẫm bỗng nhiên muốn ăn món điểm tâm tim sen nàng làm khi còn ở quê nhà.”

Tịnh Quý phi chậm rãi thay ông lau khóe miệng, cười đáp, “Sáng sớm ngày mai thiếp làm xong sẽ đưa tới cho ngài.”

Vệ Tề gật gật đầu, hai vị hoàng tử liền tiến lên, vây bên người ông, nếu không phải đang ở trong hoàng thất, cảnh tượng trước mắt thật sự rất ấm áp.

“Nhu nhi, mau tới đây tham kiến bệ hạ.”

Lúc Tịnh Quý phi nói thế, Khương Nhiêu hơi nâng đầu, liền trông thấy một bộ xuân liễu đón gió.

Cô gái dung mạo xinh đẹp, bước sen nhẹ nhàng, trên búi tóc cài một cây trâm ngọc, mặc dù đơn giản nhưng có thể nói lên xuất thân không tầm thường.

Không phải là cô gái ôm con mèo trắng đêm đó sao?

“Nhu nhi tham kiến bệ hạ.”

Vệ Tề ôn hòa ra dấu, “Lần trước khi gặp con bé vẫn là một tiểu nha đầu, thoáng cái đã trổ mã xinh đẹp như thế, trẫm sao có thể không già chứ?”

Tạ Doanh Nhu dịu dàng đứng bên cạnh Cảnh An Vương, “Hoàng thượng thấy thần nữ trưởng thành, nhưng thần nữ lại cảm thấy ngài vẫn như ngày trước vậy.”

Vệ Tề cười ha ha, Tịnh Quý phi cũng cười theo, “Đứa nhỏ này, thần thiếp đúng là không nỡ gả con bé cho người khác, sợ sẽ ủy khuất nó.”

“Vậy trẫm làm chủ, Vệ Cẩn chỉ có hai vị thiếp thất, không bằng ban Nhu nhi làm chính phi, thế nào?”

Tịnh Quý phi liên tục gật đầu đồng ý, Vệ Cẩn cũng không chối từ, hôn sự hai người, qua một lời của quân vương thì đã định, đây cũng là mục đích chuyến này của Tịnh Quý phi.

Ánh mắt Tạ Doanh Nhu chân thành, nhìn về phía Cảnh An Vương như mở cờ trong bụng.

Ánh mắt Vệ Cẩn thản nhiên, lại thoáng nhìn người bị bỏ quên, ngồi ở trong góc.

Khương Nhiêu vốn rất hăng hái nhìn các nàng hư hư thật thật, ngươi tới ta đi, không ngờ cũng đột nhiên đối mặt với ánh mắt của Vệ Cẩn.

Nàng theo lễ phép, nở nụ cười tôn kính khiêm nhường đáp lại hắn, sau đó rũ mắt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Lúc này, Tạ Doanh Nhu tập trung tinh thần quan sát biểu ca cũng sắc bén phát hiện ra điểm khác thường.

Nhưng thấy cô gái đứng ở cuối giường, một thân cung trang được chế tác đơn sơ, vật trang sức hoàn toàn không có, so với phi tần thì càng giống như cung nữ.

Nhưng chỉ có khuôn mặt này mới có thể thu hút sự chú ý của biểu ca.

Điều này làm cho Tạ Doanh Nhu buồn bực, không tự chủ được mà nhìn nàng mấy lần.

Bản thân mình trang điểm tinh tế, nàng lại gần như trắng mặt, mình mặc áo mũ hoa phục, nàng lại qua quýt vội vàng. Bất luận là so sánh cái gì, đều là bản thân mình tốt hơn.

Nhưng vì sao, rõ ràng thân phận hèn mọn như thế, trong mắt nàng lại lộ thần thái thản nhiên, không hề có vẻ sợ hãi.

Cử động này của hai người lại dẫn tới sự chú ý của Tịnh Quý phi, bà liếc mắt nhìn qua, nhất thời mặt mày biến sắc.

Thế gian này sao lại có người giống nhau như vậy! Nếu không phải tuổi tác không hợp, bà suýt nữa còn tưởng rằng người trước mặt chính là Y Tự!

Lại chuyển tầm mắt, nhìn thấy cuốn sách trong tay Khương Nhiêu, Tịnh Quý phi cảm thấy rét lạnh.

Hoàng thượng trước sau vẫn không quên được nàng ta!

Quả nhiên là buồn cười, lại thật đáng buồn, mấy người các bà cãi mấy chục năm, đến cuối cùng vẫn thua một người chết!

Khương Nhiêu nhất thời nhận thấy ba ánh mắt thần thái khác nhau, quả thật là vừa mừng vừa lo, khó có thể chịu đựng.

Tịnh Quý phi nghĩ đến chút chuyện cũ, biết rõ nàng không phải Y Tự, nhưng trong đầu lại chán ghét mà vứt bỏ, vì thế lạnh lùng thu ánh nhìn lại.

Tạ Doanh Nhu nghĩ đến nhất cử nhất động của biểu ca, tất nhiên cũng thấy nàng không vừa mắt.

“Vị này là?” Tịnh Quý phi lại sửng sốt, cũng không đánh mất phong thái.

Vệ Cẩn khéo léo trả lời, “Nàng là Huệ phi.”

Theo lời nói bọn họ, Khương Nhiêu càng không ngừng cúi người bái kiến, chỉ cảm thấy thắt lưng nhanh chóng đau nhức.

Tạ Doanh Nhu dừng một chút, “Biểu ca quen biết nàng ta?”

“Mấy ngày trước đến chỗ Phụ hoàng có gặp qua một lần.” Hắn nói.

Khương Nhiêu ngẩng đầu liếc hắn một cái, dường như có rất nhiều chuyện bị hắn bỏ quên.

Nếu hắn không muốn nhắc tới, bản thân mình cũng tuyệt đối sẽ không nhắc đến làm gì ất mặt. Khương Nhiêu vẫn theo khuôn phép cũ, im lặng không lên tiếng.

Ở bên này, Tịnh Quý phi, Vệ Thành đang nói chuyện câu được câu không với Hoàng thượng.

Tạ Doanh Nhu lại lẳng lặng đi tới, “Huệ phi nương nương xuất thân Lục thượng, có thể hiểu biết chữ nghĩa, thật khiến thần nữ bội phục.”

Nàng vừa nói xong, giống như gió xuân phất qua mặt hồ, giọng nói vô cùng thoải mái, nhưng trong ý tứ lại nghe ra mùi chế nhạo.

Khương Nhiêu cũng không chịu yếu thế, “Nô tì không phải người văn vẻ, chỉ biết vài chữ thôi, sao thể so với gấm vóc trong bụng Tạ tiểu thư.”

Vệ Cẩn tuy ngồi ở phía xa nhưng vẫn mơ hồ nghe hết những lời của các nàng vào trong tai.

Khương Nhiêu có thể đọc Kinh Kim Cương một lượt, tất nhiên là có học vấn, nhưng vẫn lá mặt lá trái nói dối. Cô gái như vậy, quả thật khiến người ta chán ghét.

Tạ Doanh Nhu hơi thẳng lưng, tự ình hơn hẳn người khác, “Quyển sách này có thể cho thần nữ xem một chút hay không?”

Khương Nhiêu nhíu mày, lập tức thu tay, khách khí đáp lại, “Đây là vật của bệ hạ, nếu Tạ tiểu thư muốn xem thì hỏi bệ hạ đi.”

Tạ Doanh Nhu xám mặt thất vọng, Khương Nhiêu lại nhìn sang chỗ khác, không để ý đến sự khó xử của nàng ta.

Nhưng ở trước mặt Hoàng thượng, nàng cũng không thể biểu hiện, chỉ khẽ cắn môi dưới, sóng mắt đảo qua, mang theo chút khinh miệt, “Huệ phi nương nương thật là kiêu ngạo, thần nữ chịu không nổi.”

Khương Nhiêu lại giương mày, “Xin nhận sự tán thưởng của cô nương.”

“Ngươi…” Tạ Doanh Nhu muốn nói nhưng lại nhịn xuống, nghĩ đến bản thân mình là danh môn khuê tú, không thể so đo với nữ quan thấp kém như vậy, nếu không thì tự hạ thân phận.

Nàng thầm nhắc nhở trong lòng, sắp sửa gả cho biểu ca thì phải có phong thái khoan dung, trước mặt chẳng qua chỉ là một cô gái không hề có bất kỳ sự cạnh tranh nào, huống chi, theo như lời cô cô, Huệ phi này cũng không còn sống được mấy ngày nữa.

Sự tức giận trên mặt biến mất, Tạ Doanh Nhu lại cười dịu dàng như ban đầu, đứng ở bên cạnh Vệ Cẩn.

Vệ Tề cả người mệt mỏi, không bao lâu sau, đám người Tịnh Quý phi liền cáo từ lui ra.

Trải qua lần hạ độc trước, Khương Nhiêu đối với Vệ Cẩn nay là tránh được thì nên tránh, người này lòng dạ thâm sâu, không thể đoán được.

Bảo hổ lột da (4), tự tổn hại ba ngàn.

(4) bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương

Vệ Cẩn đi nhanh ở đằng trước, Tạ Doanh Nhu dọc theo đường đi theo sát bên cạnh hắn.

Trở lại Vũ Hợp Cung, Tịnh Quý phi kéo tay hai người, Vệ Cẩn tuy rằng sắc mặt nhu hòa, nhưng lại không có vẻ thích thú gì, hời hợt đáp ứng.

Mặc dù Hoàng thượng ưng thuận với hôn sự này, nhưng chẳng bao lâu sau, trước mắt không thể tổ chức hôn lễ.

Tịnh Quý phi hết sức yên tâm với năng lực của con trai mình, mà chỉ có Vệ Ly mới có quyền cạnh tranh, mẹ ruột cũng là Mộ Phi địa vị không thua kém mình, lại thêm Hoàng thượng trong khi bệnh nhiều lần triệu kiến Vệ Cẩn, có lẽ ngôi vua sẽ ở trong tầm tay.

Mà ngôi vị Hoàng hậu sau này quyết không thể rơi vào tay người khác, quyền lực hậu cung phải nắm chặt trong tay Tạ thị bà.

Dung mạo Tạ Doanh Nhu hơn người, mỹ mạo tài hoa độc nhất vô nhị, lại có tình nghĩa thanh mai trúc mã với Vệ Cẩn, thật có thể nói là cơ duyên trời ban.

Trong khi Tịnh Quý phi đang tính toán nên nắm trong tay ngôi hậu thế nào, Tạ Doanh Nhu lại cân nhắc làm sao giữ được lòng biểu ca.

Mà Vệ Cẩn lúc này, hoàn toàn không hề có tâm tư đối phó với nữ nhân.

Ra khỏi Vũ Hợp Cung, thấy đám người xa dần, hắn lại đột nhiên chuyển bước, đi về hướng cổng thành phía đông.

Trong bóng đêm, Cao Ngôn xuất hiện, Cảnh An Vương bước chậm lại, đưa tín phù cho hắn.

“Cả đêm điều động, chia binh hai đường, giờ tý tối nay vào thành.”

Ban đêm, Vệ Tề quả nhiên sốt cao, thuốc và kim châm cứu không ngừng.

Khương Nhiêu nhìn nhóm thái y luống cuống tay chân thi châm, sắc thuốc, lặng lẽ lui sang một bên.

Thế gian chỉ có sinh tử là không thể nghịch chuyển.

Ngày quàn của Hoàng thượng chỉ còn cách hai ngày.