Quy Tắc Ngầm

Chương 6: Nghiệt trái



Sau khi MV được tung ra, hiệu quả rất tốt, nương theo gió đông, rất nhiều người bắt đầu quan tâm cô gái điềm tĩnh thanh nhã kia, cái tên Hạ Linh Doanh được nhắc đến nhiều hơn, tuy rằng không quá "hot" nhưng khiến cho người khác nhớ đến tên của nàng, hiệu quả đạt được quả nhiên như dự tính.


Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay đứng bên cửa sổ sát đất, ngón tay cầm lấy quyển tạp chí giải trí mới nhất, lướt nhìn qua loa, xem thường cười một tiếng.


Ngọc Nữ mới xuất hiện Hạ Linh Doanh cùng với vai nam trẻ Trần Tư Minh sau thời gian ngắn MV tung ra, bị bắt gặp nắm tay ngọt ngào đi chơi.


Tiêu Mạc Ngôn đem tờ báo trong tay ném ở trên bàn, bàn tay phải mảnh khảnh cầm ly rượu trên bàn, thỉnh thoảng nâng lên uống. Ký giả bây giờ ngày càng không có đầu óc, bảo bối của cô, làm sao có thể cùng gã đàn ông thấp kém đó dính scandal? Nghĩ đến Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, Hạ Linh Doanh đến khiến cho nhà của cô có cảm giác giống nhà hơn.


Cô cảm thấy Hạ Linh Doanh và những cô gái khác không giống nhau, nàng chưa bao giờ nhận thêm lời mời, mỗi ngày đều ở nhà chăm chú suy nghĩ kịch bản của 'Chẳng phân biệt được', nghiền ngẫm mỗi chữ mỗi câu, vận sức chờ phát huy, không có lòng tham mới thật sự là cô gái thông minh, điểm này, Tiêu Mạc Ngôn vô cùng yêu thích.


Rảnh rỗi, Hạ Linh Doanh liền theo bà Từ tâm sự cả ngày, làm một bàn thức ăn ngon miệng, nghênh đón cô về nhà. Tuy rằng không nói ra miệng, nhưng khi cô cầm lấy chiếc đũa nếm thử thức ăn nhíu mày thì trong mắt nàng tia chờ mong trong nháy mắt biến thành u ám, thì ra nàng cũng có một bộ mặt rất trẻ con, Tiêu Mạc Ngôn không nhịn được cứ trêu chọc nàng. Sau khi cơm nước xong, Tiêu Mạc Ngôn nhàn nhạt bước đến nói một câu, cũng không tệ lắm, rồi vung tay rời đi, cố gắng không nhìn cặp mắt tức giận của nàng.


Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động bỗng vang lên, Tiêu Mạc Ngôn để ly rượu trong tay xuống, cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhíu mày.


"Bà Từ, cháu không phải đã nói rồi sao, ở công ty thì không nên gọi cho cháu?"


Bà Từ trầm mặc trong chốc lát, nhỏ giọng nói,


"Tiểu thư, lão gia đến, ông ấy..."


"Cái gì???!!!"


Đang oán trách nhưng Tiêu Mạc Ngôn nghe được những lời này của bà Từ thì tắt ngúm, cầm chiếc áo khoác lên rồi xông ra khỏi phòng giám đốc. Đang lúc nghỉ trưa, mấy nhân viên đang thoải mái uống café trò chuyện vừa nhìn thấy phó tổng chạy như điên đến, sợ run một cái, café xông thẳng lên mũi. Tiêu Mạc Ngôn cơ bản là không để ý họ, chạy nhanh đến bãi đậu xe.


============


Lần nữa bước vào căn biệt thự quen thuộc này, Tiêu Niên lòng tràn đầy xúc động, bà Từ mở cửa xe ra, cung kính nghênh đón Tiêu Niên.


"Lão gia!"


Một tiếng lão gia cũ kỹ, Tiêu Niên mấy năm nay khổ sở, hắn quay đầu lại nhìn thấy bà Từ tóc đã hoa râm, thở dài,


"Chị Từ, chị không cần khách khí như vậy, mấy năm này, cả nhà tôi đã làm phiền chị."


Bà Từ không nói gì, đôi mắt như phủ một tầng sương mỏng. Bà nằm mơ cũng không nghĩ đến, cống hiến cả đời vì một người phụ nữ mà lại tan gia. Vì thế, tiểu thư và lão gia trở mặt thành thù, ngoài sáng trong tối không ngừng đấu đá nhau, mà lão gia cũng vì thế mà ba năm qua chưa từng bước về nhà một bước.


Khiến cho bà Từ đau lòng chính là Tiêu Mạc Ngôn, đã từng rất vui tươi, một bé gái tinh quái đã không còn nữa, thay vào đó là một cô gái bất cần đời, ngợp trong vàng son chính là Tiêu tổng. Nhưng bây giờ nói những thứ này thì có ích gì, bà Từ hy vọng dùng cuộc đời còn lại của mình làm bạn với Tiêu Mạc Ngôn, dùng toàn bộ sức lực bảo vệ cô, cho đến lúc tiểu thư tìm được môt người có thể làm bạn cả đời.


"Lão gia lần này đến là..."


Bà Từ thăm dò hỏi, tự trong đáy lòng chảy ra một ít lạnh lẽo, nghìn vạn lần cũng không muốn bản thân mình đoán đúng.


Tiêu Niên nghe xong lời của bà Từ, trên mặt không được tự nhiên, vẫn như cũ bình tĩnh lên tiếng,


"Tôi nghe nói Mạc Ngôn lại tìm được một nữ minh tinh mới, tên là Hạ Linh Doanh."


"Đúng!"


Bà Từ cúi đầu đáp, trong lòng một tia hy vọng cuối cùng vỡ nát. Vốn tưởng rằng lão gia là vì nhớ tiểu thư mới đến, xem ra, lại là vì cô gái kia.


"Dẫn tôi đi xem một chút."


Tiêu Niên bảo, cuối cùng, suy nghĩ một chút, còn không quên tặng thêm một câu,


"Không nên nói cho cô ta biết tôi là ba của Tiêu Mạc Ngôn, hãy nói tôi là bạn thân của ba nó, họ Nghiêm."


"Vâng!"


Ngồi trên chiếc ghế sofa lớn bằng da, Tiêu Niên nhìn xung quanh một lần, phòng ốc vẫn như lúc trước, ngay cả phòng trùng tu cũng không thay đổi chút nào. Có phần thương cảm, Tiêu Niên châm một điếu thuốc, ngậm lên miệng, lại hồi tưởng kỉ niệm.


Tiêu Niên từng có một gia đình ba người thật hạnh phúc, còn có gia thế khiến bao người ước ao. Hai mươi lăm tuổi có nhà, ba mươi tuổi ở thương trường đứng vững vàng, năm ba mươi mốt tuổi, hắn quen biết Hạ Nhiên, mọi người đều nói rằng trên thương trường khó có được bạn bè chân chính, nhưng hắn may mắn gặp được một người thật lòng đề bạt, bồi dưỡng chính là ông chủ của hắn. Để báo đáp lại, hắn bán sống bán chết làm việc, hai người sóng vai hợp tác, rất nhanh đem Thiên Hoàng tiếng tăm vang dội.


Cùng làm việc với nhau lâu, bọn họ không còn là quan hệ bạn làm ăn, trở thành bạn bè tốt. Có áp lực, ngồi xuống uống chén rượu cùng nhau nói, có phiền não, cũng sẽ an ủi lẫn nhau, Tiêu Niên và Hạ Nhiên là tri kỷ trong thương trường.


Nhưng tất cả từ lúc Tiêu Niên nhìn thấy Khâu Mục Doanh thì ngừng lại.


Tiêu Niên ngàn lần không ngờ đến, vợ của Hạ Nhiên lại là người yêu cũ của hắn, một khắc kia, hắn chôn sâu trong đáy lòng lại bị rung động. Người phụ nữ trung niên Khâu Mục Doanh, đương nhiên ngượng ngùng không tự nhiên, trở nên càng thêm mê người, khuôn mặt trắng hồng, đôi môi anh đào, mày như tranh vẽ, vẻ dịu dàng tinh tế toát lên, đã trở thành một vị thiếu phụ phong tình vạn chủng. Lúc thấy Tiêu Niên, Khâu Mục Doanh rõ ràng cũng sững sờ, trong mắt hiện lên một tia sáng, lặp tức muốn che giấu chuyện trước đây.


Chuyện xảy ra sau này, Tiêu Niên không muốn nhớ đến, bởi vì hành động ích kỷ của bọn họ, hai gia đình đã từng ấm áp đều tiêu tan, mà Hạ Nhiên, tình như anh em, cũng bởi vì hắn mà mất đi tất cả, hốt hoảng chạy trốn, kết cục như vậy đúng là không chuẩn bị kịp, càng khiến bọn họ hối hận không dứt.


Vì thế, Khâu Mục Doanh mất đi ngôi nhà đã từng hoàn mỹ kia.


Mà Tiêu Niên, vĩnh viễn mất đi người vợ của mình, cũng không có được người phụ nữ mình yêu, mà con gái hắn yêu thương hết mực lại trở thành người dưng xa lạ, thậm chí dùng mọi cách để gây khó khăn cho hắn.


Lúc đầu, Tiêu Niên cũng không để tâm đến Tiêu Mạc Ngôn, dù sao cũng là con gái trong nhà, có thể gây ra chuyện gì lớn được chứ! Nhưng hắn không ngờ rằng, Tiêu Mạc Ngôn dường như đã trưởng thành chỉ trong một ngày, như là hùng ưng được ăn no, giương cánh bay đi, không những thoát khỏi vòng bảo vệ của hắn, mà còn sau khi lông cánh đầy đủ ôm mối hận trở về.


Tiêu Mạc Ngôn đầu tiên là bất động ngầm mai phục, thu thập thông tin mọi phía, ngấm ngầm chờ đợi ba năm. Chờ đúng thời cơ, thừa dịp hắn đi nước ngoài, tặng lễ vật cho những cây bút lớn, đem những người trung thành với hắn gần như diệt sạch. Khi hắn nhận được tin tức vội vàng về nước, thì những người của hắn đã bị sa thải một mực dùng mọi lý do không chịu quay lại nhậm chức, bây giờ ở Thiên Hoàng, Tiêu Niên đã bị mất quyền lực, mà Tiêu Mạc Ngôn mới thực sự làm chủ.


"Nghiêm tiên sinh, Hạ tiểu thư đến."


Nghe thấy tiếng động, Tiêu Niên ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Hạ Linh Doanh, có phần hoảng hốt. Dường như lại trông thấy người hắn yêu thương Khâu Mục Doanh. Khí chất cao quý, vóc người thon dài đầy đặn, khuôn mặt lạnh nhạt, nước da giống như tuyết trắng, hết thảy đều quen thuộc như vậy.


Tiêu Niên nhìn không chớp mắt, khiến cho Hạ Linh Doanh không tự chủ nhíu mày. Phát hiện sự thất thố của mình, Tiêu Niên ho khan một tiếng, ngồi thẳng người.


"Hạ hạ, tôi đã từng là bạn tốt của cha cháu, Nghiêm Sinh."


Hạ Linh Doanh cũng không trả lời, nhưng mà lễ phép gật đầu một cái.


Bà Từ biết có mặt mình, Tiêu Niên nói chuyện sẽ không được tự nhiên, liền thở dài, lui ra ngoài, thuận tiện cầm di động lên gọi cho Tiêu Mạc Ngôn.


Chuyện như vậy, nếu như giấu tiểu thư, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.


Phòng khách trống trải, hai người đều không nói gì, Tiêu Niên hít một hơi thuốc, xoa dịu tâm tình kích động.


"Hạ hạ, tôi là bạn chí cốt của cha cháu. Hạ Nhiên trước khi xuất ngoại đã từng bảo tôi chăm sóc cho cháu thật tốt, cho nên, có việc gì cần cháu cứ nói, cũng không cần phải ở lại đây..."


Tiêu Niên muốn nói lại thôi, mà Hạ Linh Doanh đã sớm hiểu được ý tứ của hắn, khoé mắt rũ xuống, cũng không nói gì.


"Tôi và ông chủ của giải trí Nam Dương cũng rất quen thuộc, nếu như cháu muốn, có thể qua bên đó, đãi ngộ và những thứ khác, tuyệt đối không..."


Đang im lặng bỗng có hỗn loạn xen lẫn hai người, Hạ Linh Doanh không ra vẻ, mà Tiêu Niên chỉ có thể chờ đợi.


Mục Doanh, đây là việc cuối cùng tôi có thể làm vì em, tôi tuyệt đối sẽ không để cho nàng mất một sợi tóc, cho dù là Tiêu Mạc Ngôn cũng không được.


"Tiểu thư đã về rồi."


Bà Từ mắt sáng lên, nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn trong sân, vội vàng nghênh đón, cầm lấy túi xách của cô, lấy dép lê cho cô thay ra. Bà Từ hướng về phía phòng khách chỉ chỉ, lại yên lặng lui xuống.


Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi, cắn răng bước nhanh vào phòng khách, nhìn thấy Hạ Linh Doanh ngồi ở một bên sofa, phất tay một cái.


"Ông đã vào nhà!"


Hạ Linh Doanh không nói lời nào đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu, mà Tiêu Niên vẫn nhìn chằm chằm nàng, mãi đến lúc bóng Hạ Linh Doanh khuất hẳn, mới quay đầu lại đối mặt với Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt nhè nhẹ lửa giận.


"Ông tới làm gì?!"


Tiêu Mạc Ngôn nói dường như là cuồng nộ, thân thể bởi vì tức giận mà run nhè nhẹ, chưa bao giờ thất lễ, lão già này ba năm qua chưa từng bước đến đây một bước, đối với cô cũng không lạ gì, nhưng mà hôm nay, vì có cô gái kia, hắn liền ngựa không ngừng vó chạy đến, thực sự rất trào phúng!


Tiêu Niên bóp điếu thuốc trong tay, khôi phục dáng vẻ vốn có, hai chân bắt chéo, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn,


"Đây là thái độ của con với cha sao?"


Tiêu Mạc Ngôn khoanh tay trước ngực, thái độ như xa cách ngàn dặm, trả lời:


"Tôi không có người cha như ông, tôi nói rồi, từ khi mẹ ra đi, tôi và ông không có một chút quan hệ nào cả!"


Tiêu Niên nghe xong, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, nhìn ánh mắt tức giận của Tiêu Mạc Ngôn, thở dài, nhẹ nói:


"Mạc Mạc, cha thừa nhận, chuyện của mẹ con, là cha không đúng, mấy năm nay đối với con cũng rất là thiếu sót. Nhưng mà, con không nên..."


Tiêu Mạc Ngôn cười nhạt, cắt ngang lời của hắn,


"Không nên như thế nào, không nên có tình nhân là con gái?"


Nói đến đây, Tiêu Mạc Ngôn hít sâu mấy hơi, khẽ cắn môi, ánh mắt dần dần trở nên hung ác.


"Năm đó ông nói với tôi thế nào? Ông đã nói, đối với người phụ nữ kia chỉ là đùa một chút mà thôi!!! Đến sau cùng, thì thế nào? Vì bà ấy, ông hãm hại anh em! Vì bà ấy, ông bỏ rơi mẹ con tôi bất chấp!!! Mà mẹ tôi..."


"Đừng nói nữa..."


Tiêu Niên sắc mặt tái nhợt, thanh âm trầm thấp uy nghiêm, hơi quay đầu đi, trong mắt tràn đầy suy nghĩ nhưng không tránh được cặp mắt sắc bén của Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn trong lòng đau xót, vốn dĩ, mọi thứ đã không thể cứu vãn, nếu như hắn đã không xem cô là con gái, cô cần gì phải giữ cho hắn một chút thể diện? Nghĩ đến đây, Tiêu Mạc Ngôn cười lạnh


"Tiêu Niên, như ông đã nói, tôi là con gái của ông, cho nên, cha làm sai thì con phải chịu! Tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với Hạ Linh Doanh!!!"