Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 4: Sai Thì Sao

Phòng 302, đại học Đông X.

"Dao Dao, Dao Dao!"

"Hả, sao vậy?"

"Đã tan học rồi mà cậu còn ngẩn người, tình hình của dì không tốt hả?" Ngải Kỳ ném cuốn sách dày nặng trịch lên bàn của Dịch Dao, mở rộng hai chân ngồi xuống.

Nhìn đến dáng ngồi như đàn ông của Ngải Kỳ, lần đầu tiên trong lòng Dịch Dao cảm thấy khác thường. Chỗ đau nhức ở bắp đùi chỗ nhắc nhở cô, "Không sao, mình đang nghĩ đến cốt truyện tập thứ 9."

Nghe thấy câu trả lời của Dịch Dao, hai mắt Ngải Kỳ lập tức phát sáng như đèn pha, "Thế nào thế nào! Nghĩ ra chưa?"

"Haha...... Sao mà nhanh vậy được." Phản ứng của bạn tốt nằm trong dự kiến làm Dịch Dao bật cười. Nghĩ nghĩ một chút, Dịch Dao nghiêm túc nói, "Tiểu Ngải, hay là...... các cậu tìm người khác thay thế mình đi."

"Dừng! Cái đề tài này không được nhắc lại nữa."

"......"

"Game này là kỷ niệm thanh xuân của năm người chúng ta, thiếu ai cũng không được. Dì cần có người chăm sóc, cho nên cậu có thể làm nhiều hoặc ít, những chuyện khác giao cho tụi mình! Bạn tốt là để dựa dẫm! Hơn nữa, cậu chính là nhân vật linh hồn của 'nhóm Ngũ Hà' chúng ta. Cậu muốn mình đi chỗ nào tìm được một cô gái ưu tú tài mạo song toàn như cậu chứ! Hả?" Nói xong câu cuối cùng, Ngải Kỳ còn làm mặt quỷ kèm giọng điệu mờ ám.

Nếu là trước kia, Dịch Dao nhất định sẽ ra vẻ chảnh chọe yêu kiều đáp lại một câu "Đó là đương nhiên, mình là số một", sau đó hai người sẽ cười một trận.

Nhưng trải qua tối hôm qua, cô vứt bỏ tôn nghiêm đồng thời cũng đánh mất tự tin của mình.

Bạn bè tốt.

Nếu Tiểu Ngải biết cô đã đem thân thể của mình ra làm giao dịch, biết tối hôm qua cô như một kỹ nữ nằm dưới thân một người đàn ông xa lạ, cô ấy sẽ cảm thấy cô ưu tú, còn muốn lưu giữ 'kỷ niệm thanh xuân' với cô không?



"Tiểu Ngải, mình --"

Di động đột nhiên reo lên, Dịch Dao nhìn tên trên màn hình di động -- chú Lương.

Một tiếng sau, tại lầu 15 của công ty giải trí.

"Cầu tiên sinh muốn biết số điện thoại của cô, chú đã cho rồi. Đây là danh thiếp của Khổng Đức - trợ lý của Cầu tiên sinh, cô cầm đi. Tối nay 7 giờ đến khách sạn X Kinh dùng cơm với Cầu tiên sinh, chú đã đồng ý rồi." Lương Diệu Trung lãnh đạm nói.

"Chú Lương, phiền chú nói với Cầu tiên sinh giùm con. Xin lỗi, con không thể làm bạn gái của hắn."

"Được rồi, muốn dùng lạt mềm buộc chặt cũng phải nhìn đối tượng. Cô cho rằng cô thật sự có thể mê hoặc Cầu Dịch Hành? Cô cho rằng cô không rên một tiếng từ trên giường hắn bò xuống, hắn sẽ cảm thấy cô đặc biệt hả? Cô không nên suy nghĩ quá nhiều. Bất kể Cầu Dịch Hành đến đâu, trong thời gian ngắn đều sẽ có một người phụ nữ cố định để tiếp khách. Cô chỉ là vừa vặn trở thành người phụ nữ đó mà thôi."

Sợ Dịch Dao không tin, Lương Diệu Trung còn nói, "Chuyện của phụ nữ, đều là cấp dưới xử lý giúp hắn. Tốt nhất cô nên thu lại suy nghĩ đó đi. Chỉ cần cô hầu hạ Cầu Dịch Hành cho tốt, ít nhất về mặt tiền bạc cô sẽ không thiệt thòi."

"Chú Lương --"

"Đừng nói với tôi cô không cần tiền." Lương Diệu Trung cười lạnh một tiếng, từ ghế làm việc đứng lên đi đến bên cạnh Dịch Dao.

Dịch Dao theo bản năng lui về sau một bước.

Lương Diệu Trung không hề kiêng nể mà đánh giá dáng người lả lướt hấp dẫn của Dịch Dao, "Lúc trước cô tới công ty, nói muốn làm trợ lý của Ninh Nguyệt Cầm, không cần tiền lương mà chỉ cần trả phí theo thời vụ là được. Tôi liền suy nghĩ, nữ sinh viên trẻ tuổi xinh đẹp như cô, sao lại chạy tới làm trợ lý cho một diễn viên đã hết thời chứ? Cô nói Ninh Nguyệt Cầm là dì của cô, chuyện này quá gượng ép. Bây giờ nhìn lại, cô thông minh hơn mấy nữ sinh viên kia nhiều. Tìm kim chủ trong giới này, giá cao hơn so với bên ngoài nhiều."

Lương Diệu Trung tới gần Dịch Dao, hơi thở gần như phun lên mặt Dịch Dao, "Chờ Cầu Dịch Hành đi rồi, cô có thể tạm thời đi theo tôi. Nếu tôi vui vẻ, còn có thể giới thiệu kim chủ nhiều tiền hơn cho cô."

Nhìn Lương Diệu Trung trước mắt, Dịch Dao hoài nghi có phải mình đã xuyên đến một không gian song song nào đó không!



Chú Lương trước kia vẫn rất quan tâm chăm sóc cô, chú Lương tươi cười ấm áp với cô, lúc này --

Từng mảnh ký ức như pha lê vỡ nát rơi vào vực sâu vô tận.

Cô biết giới giải trí chính là một cái chảo nhuộm lớn. Cô biết mỗi ngày ở nơi đây đều diễn ra những cuộc giao dịch quyền - sắc đáng xấu hổ. Cô biết, cô biết rõ. Nhưng trước nay cô không hề nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra giữa cô và chú Lương!

"Sao? Còn phải suy nghĩ hả?" Nếu đã nói hết, Lương Diệu Trung cũng không thèm che giấu vẻ dâm tà trần trụi trên mặt nữa.

"...... Tôi sai rồi."

"Gì?" Lương Diệu Trung khẽ nhíu mày, nhìn vẻ mặt ngu ngơ của cô gái trẻ trước mặt.

Cô sai rồi, là cô sai...... chính tay cô đã phá hủy tất cả ký ức tốt đẹp trong quá khứ!

Cô cho rằng cô chỉ bán đứng thân thể của mình, cô thật sự sai rồi!

Cô bán tất cả mọi thứ của mình! Bạn bè thân thiết trong quá khứ, trưởng bối đối xử tốt với cô... tất cả đều thay đổi vì tối hôm qua!

Cô thật sự...... chấp nhận nổi sao?

Thấy sắc mặt Dịch Dao không tốt, Lương Diệu Trung mất đi sự nhẫn nại, "Tôi mặc kệ cô đang có suy nghĩ gì, ngày hôm qua là tôi dẫn cô vào. Hy vọng sau này cô đừng mang phiền phức đến cho tôi. Nếu không chuyện ngày hôm qua tôi đồng ý với cô, có thể sẽ không thực hiện được."

Ngày hôm qua, cô xin hắn đừng nói cho Ninh Nguyệt Cầm biết.

"...... Tôi biết rồi."

Đúng, cô sai rồi, cô biết là sai. Nhưng so với tự trọng, so với thân thể, cô có.... thứ cần bảo vệ hơn.