Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 20: Nhận thêm nhiều việc

Dòng nước lạnh băng xối lên thân thể, làm Dịch Dao rùng mình một cái, ngay sau đó tắt vòi hoa sen, trầm tư một lát, nhìn khăn lông treo trên tường, tùy tiện lau khô vệt nước trên người, mặc quần áo một lần nữa.

"Anh về rồi à? Xin lỗi, mượn phòng tắm của anh một chút." Dịch Dao vừa ra khỏi phòng tắm đã thấy Tùy Nhược Thủy với mái tóc nâu cầm theo mấy bình nước đi vào, hơi mất tự nhiên xin lỗi.

Sau khi giao dịch với tên ác ma ác liệt kia xong, nơi duy nhất cô có thể nghĩ đến, lại là chỗ ở của Tùy Nhược Thủy.

Cô không muốn mang thân thể ô uế quay về ký túc xá, càng không thể để Ninh Nguyệt Cầm nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ, chỉ có chung cư nho nhỏ của người đàn ông kỳ quái thích khỏa thân này, tạm thời là nơi cô có thể đến, chui vào một góc không ai quấy rầy, chờ đợi kết quả của cuộc giao dịch đáng xấu hổ.

"..Hông sao?" ("Không sao")

"......" Dịch Dao nhếch khóe miệng, miễn cưỡng tươi cười, "Không sao, không khỏe một chút, tôi đi bệnh viện."

Tuy rằng Nina đã được thả, nhưng cô không thể tin tưởng nhân phẩm của An Kinh Vĩ, cô cần phải phòng bị.

Nhìn chằm chằm Dịch Dao vài giây, Tùy Nhược Thủy đem nước bỏ vào tủ lạnh, "...hờ... út, toa đưa cô ni." ("Chờ chút, tôi đưa cô đi.")

Nhìn Tùy Nhược Thủy một hồi lâu, Dịch Dao cố nén tiếng cười mở miệng, "Tùy Nhược Thủy à, anh có từng nghĩ, nên tìm một người... tới dạy anh cách phát âm không?"

Dịch Dao uyển chuyển kiến nghị.

Nếu nói phát âm của Tùy Nhược Thủy là cách bình thường người nước ngoài nói tiếng Trung thì cũng thôi, nhưng vấn đề là phát âm của hắn cực kỳ ba chấm, khác hẳn với bề ngoài cổ điển tao nhã phương Tây của hắn, mỗi lần cô nghe đều cảm thấy cả người giống như bị mấy con kiến bò quanh.

Với lại theo điều kiện của hắn, nếu tính ở lại trong nước phát triển, luyện nói tiếng Trung cho tốt cơ hội cũng nhiều hơn.

Tùy Nhược Thủy cất bình nước xong, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Dịch Dao một cái, bước vào phòng tắm.

"Ặc... " chắc hắn không tức giận đâu? Dịch Dao giật mình xin lỗi.

Thật ra ngày thường cô vẫn hay giữ khoảng cách với những người không thân thiết, sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng ở trước mặt Tùy Nhược Thủy, hình như từ trước tới nay cô hơi... tùy tiện một chút.

Bởi vì hắn là một người kỳ quái, vì thế cô cũng cư xử kỳ quái sao?

"Tùy Nhược Thủy, xin lỗi, tôi nói ——" một cái khăn lông từ trên trời giáng xuống, dừng trên mái tóc ướt đẫm của cô.

"...... Cảm ơn."

"Đủ."

"Hả?"

Cho đến khi lên xe của Tùy Nhược Thủy ngồi trên ghế phụ, Dịch Dao mới phản ứng kịp, vừa nãy hắn nói là "GO" chứ không phải là "đủ"!

够 (đủ): /gòu/

Thảm thật, hình như cô thật sự tổn thương đến tự trọng của hắn rồi.

Liếc trộm góc nghiêng kinh diễm của người bên cạnh, Dịch Dao nhỏ giọng giải thích, "Tùy Nhược Thủy, tôi thật sự không có ý cười anh đâu, anh có thể nói tiếng Trung như vậy đã lợi hại lắm rồi, tôi học tiếng Anh mười mấy năm còn chưa dám mở miệng nói nữa, đâu có tư cách cười anh."

Người đàn ông anh tuấn nhìn thẳng về phía trước, gương mặt không sứt mẻ chút nào.

"Thật sự! Anh tin tôi đi, giao tiếp tiếng Anh của tôi kém lắm! Câu duy nhất tôi dám nói chính là —— Nice to meet you!" Dịch Dao giả bộ vươn tay về phía Tùy Nhược Thủy.

"—— ngậm miệng."

Thấy Tùy Nhược Thủy rốt cuộc cũng mở mồm, Dịch Dao biết đã không sao, thu tay lại cúi đầu cười cười.

Giữa hai chân đột nhiên xẹt qua đau đớn, Dịch Dao nhíu mày khẽ nhúc nhích, xoay mặt nhìn bên ngoài cửa sổ, tươi cười chậm rãi tắt đi, nhưng cũng không bi thương.

Tự oán tự trách chưa bao giờ là phong cách của cô, tất cả đều là do cô lựa chọn, mà trên đời này không có lựa chọn nào chính xác tuyệt đối, cô chỉ có thể nỗ lực không hối hận, làm cho lựa chọn đó thành đúng.

"...... Ô dạy tôi." (".... Cô dạy tôi.") Đột nhiên hắn lạnh lùng phun ra một câu.

Dịch Dao khó hiểu quay mặt lại, chờ đến khi hiểu được ý của hắn, lập tức hưng phấn cười nói, "Nhiều ít cũng ——"

"Có tiền."

Gương mặt tươi cười lập tức suy sụp.

"...... Được rồi, đã biết." Thôi, tiếng Trung của hắn nói tốt, cô nghe cũng thoải mái hơn.

Nghe thấy giọng điệu thất vọng của cô, một nụ cười nhạt nổi lên khóe miệng của Tùy Nhược Thủy.

"Nhưng mà thời gian của tôi có hạn, mỗi tuần chỉ có thể dạy anh một tiếng một lần trước khi thu dọn phòng và làm cơm chiều cho anh thôi. Hơn nữa nếu muốn tôi dạy, tôi sẽ rất nghiêm khắc, bài tập tôi ra nhất định phải hoàn thành, nếu không...... phải phạt tiền." Dịch Dao nửa thật nửa giả nói.

"Được." Tùy Nhược Thủy dứt khoát đồng ý.

Nhìn khóe miệng hắn mang nụ cười nhàn nhạt, Dịch Dao có chút thất thần —— A? Hình như có chút không hợp! Sao cô có cảm giác ở chỗ Tùy Nhược Thủy càng ngày cô càng nhận nhiều việc hơn.

Ngày cuối cùng của tháng 10, Dịch Dao và Ngải Kỳ cùng nhau tiễn Mạnh Ni Na một lần nữa, chỉ là lần này, so với lần ly biệt trước càng bi thương và phẫn uất hơn.

Có lẽ bởi vì bị kích thích, sức khỏe mẹ của Mạnh Ni Na đột nhiên chuyển biến xấu, sau khi Dịch Dao biết, thẳng thắn đem một ba lô tiền mặt đưa cho Mạnh Ni Na.

"Mình không thể nhận." Mạnh Ni Na kiên quyết từ chối. Cô có ngốc cũng đoán được đây là tiền Dao Dao bán thân! Là do cô đã tự tay đẩy Dao Dao vào hố lửa, bán thân lấy tiền!

"Cho cậu mượn thôi, phải trả lại, miễn lãi." Dịch Dao bình thản nói.

"Dao Dao!" Không thể nói, không thể nói! Mạnh Ni Na cố gắng nghẹn lại, nhưng nhìn Dịch Dao trước mặt, cực kỳ áy náy, đau lòng, hối hận làm cô nghẹn ngào mở miệng, "Sao cậu ngu ngốc như vậy chứ! Mình không đáng để cậu đối xử tốt như vậy! Mình, rõ ràng mình biết đây là một đường cụt, còn tự tay đẩy cậu ——"

"Mình đã nói rồi, là mình cầu xin cậu giúp đỡ, cậu không có trách nhiệm gì cả."

"Không! Cậu không hiểu! Là mình đã sai! Tất cả đều là mình sai! Mình nên nghĩ hết tất cả các cách đã ngăn cản cậu! Nhưng mình, mình.... Dao Dao, cậu biết không? Từ nhỏ, mình đã rất hâm mộ cậu, cậu kiên cường, độc lập, có thể một mình chịu đựng tất cả mọi chuyện, mà mình chỉ biết khóc lóc chạy trốn. Mình muốn kiên cường hơn, cho nên vì chữa bệnh cho mẹ, mình bán thân. Mấy năm nay, mình sống trong địa ngục, nhưng mình không dám nói cho cậu và Tiểu Ngải, mình sợ nói rồi mình sẽ không có bạn. Nhưng mình thật sự... muốn có người hiểu mình, bên cạnh mình, cho nên lúc cậu muốn mình giúp đỡ, mình...... Xin lỗi, Dao Dao! Rất xin lỗi! Là mình hại cậu......"

Dịch Dao dùng mấy ngón tay búng búng lên trán Mạnh Ni Na, "Cái đầu nhỏ của cậu đang nghĩ gì vậy? Mình đã nói không liên quan đến cậu, chính là không liên quan đến cậu, hơn nữa cậu cảm thấy, là cậu, hại mình sao? Không chừng khi mình đem cậu bán đi, cậu còn tung ta tung tăng giúp mình kiếm tiền đó."

"...... Dao Dao."

"Được rồi, nhận lấy tiền đi, chữa bệnh cho dì thật tốt, rồi nghĩ kỹ xem về sau nên sống như thế nào. Hiểu không?"

"...... Ưm."

"Ngoan."

"Dao Dao......"

"Ưm?"

"Nếu như cậu là đàn ông thì tốt rồi."

"......"

Không nhớ lại nữa, Dịch Dao nhìn thẻ ngân hàng trong tay, chỉnh sửa kế hoạch trong lòng.

Nói gì Nina cũng chỉ nhận một trăm triệu, Nina nói cô có thể vì mẹ trả giá tất cả, nhưng không thể để cô cũng trả giá vì bạn tốt nữa.

Một trăm triệu...... Nếu lấy đi mua một vai diễn, đúng là có thể mua được mấy vai diễn nhỏ, nhưng như vậy tỉ lệ thành công quá thấp, cho nên......

Quyết định xong, ngày đầu tiên của tháng 11, Dịch Dao gõ cửa văn phòng của người đại diện hàng đầu Trác Bất Tẫn.