Quy Tắc Của Nàng Lọ Lem

Chương 7: Đại học (5)

Đến khi lên xe, bỗng An Lan thấy hơi bất an trong lòng. Cô nghiêng đầu đánh giá Lê Thành Du, động tác của anh rất thạo, lái xe vừa nhanh vừa ổn, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng. Nhìn anh cũng không có giống người xấu, cô ngẩn ra, cũng chẳng biết vì sao mình lại chắc chắn đến thế nữa.

Cô quay đầu lại nhìn thẳng về phía trước, nhìn kiểu tóc của mình trong gương, rồi lại cúi đầu nhìn phong cách ăn mặc hôm nay của mình, mặc áo sơ mi ren, phối với quần jean sẫm màu, đi đôi giày cao gót vừa mua, cảm giác tổng thể cũng không đến nỗi nào. Có cô gái nào không thích cái đẹp chứ, cô cũng thế, chỉ là không có điều kiện mua sắm, nên cô mới không muốn những thứ này, tránh khỏi phải tự ti.

Xe dừng lại trong gara ngầm, cô vừa tháo dây an toàn vừa hỏi, "Ở đây là đâu thế?" Cô còn định hỏi là anh muốn  tôi mời anh ăn gì, nhưng lại cảm thấy hơi nhỏ mọn nên đành im lặng.

Lê Thành Du nghiêng mặt sang, nhếch môi từ tốn nói, "Nhà bạn tôi."

"Hả?" An Lan không kịp nghĩ a một tiếng, sau đó bình tĩnh lại. Đánh bài mà, đến quán rượu đánh bài tới  khuya chỉ làm tăng lượng công việc cho nhân viên mà thôi. Cô đi sau cách anh một mét, không nhanh không chậm bước theo. Nhà bạn anh ở tầng mười lăm, nhìn dáng vẻ này, xem ra nơi dây là một khu sang trọng.

Ở trong thang máy, cô hơi sửa lại tóc mình, lúc này Lê Thành Du chuyển tầm mắt lên người cô, chậm rãi nói, "Bộ đồ này tôn dáng cô lắm, trông         rất đẹp."

Không có ai là không thích được khen, cô khẽ mỉm cười, hào phóng nhận, "Cám ơn."

Khi cửa thang máy mở ra, An Lan nghe thấy âm thanh ồn ào huyên náo, cô hơi kinh ngạc nhìn sang Lê Thành Du, Lê Thành Du cũng biết không gạt được, đành ho khan một tiếng, "Một party sinh nhật, nên hơi ồn ấy mà."

Trong con ngươi An Lan xẹt qua chút không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra quá, làm ra vẻ bình tĩnh ồ một tiếng, rồi vẫn đi theo anh vào nhà bạn anh. Căn nhà rất lớn, bài trí lộng lẫy lại nhưng không dung tục, xa xỉ nhưng phong nhã. Cởi giày, giẫm đôi chân trần lên thảm nhung nhạt màu. Đặc biệt là ngọn đèn to trong phòng cứ như đèn lưu ly vậy, nhuộm màu ngũ sắc, làm cho căn phòng tăng thêm mấy phần ảo mộng. Người đến dự rất nhiều, có đến mười mấy người, trai gái xấp xỉ nhau. Có người thấy bọn họ đến, không khỏi lên tiếng, "Thành Du hả? Cũng dắt em gái phục vụ đến đấy à. Người này đúng là xấu, cố ý đến giật tiền đúng không?"

Trong lòng An Lan cũng hiểu đôi chút, len lén liếc mắt. Đối với những người ở đây, cô coi như là quen mặt, bèn lễ phép cất tiếng chào hỏi, nhưng trong lòng lại lúng túng vô cùng. Lê Thành Du kéo cô đến bên cạnh, sắc mặt khó dò kín đáo giới thiệu, "Đây là bạn tôi, An Lan."

Có cô gái trêu ghẹo, "Chính là bạn gái thần long thấy đầu không thấy đuôi* trong truyền thuyết đó ư?"

(*Ý chỉ cô bạn gái bí ẩn, chỉ nghe danh chưa thấy mặt.)

Lê Thành Du không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nhìn sang chủ nhân đang bận rộn, "A Du, có gì ăn không, cho cô ấy ăn lót dạ trước."

An Lan ngại ngùng khoát tay lia lịa. Lê Thành Du kéo cô qua một bên ngồi lên ghế sa-lông mềm, đùa nói, "Ở đây không cần phải khách khí, hôm nay là sinh nhật của A Du, Ngô Tư Du, cô chỉ cần chúc cậu ta sinh nhật vui vẻ là đủ, ở đây có gì ăn được, có gì chơi được thì cô cứ việc lấy thoải mái. "

Ngô Tư Du nhìn sang, cười một tiếng với cô, An Lan cười cứng ngắc chúc anh ta sinh nhật vui vẻ, nhưng lúc này trong bụng lại vô cùng hối tiếc. Lê Thành Du rời đi chốc lát, một lúc sau cầm hai dĩa thức ăn đến, một dĩa là mì Ý, một dĩa xếp đầy trái cây và cả bánh pudding nữa. Anh đặt hai dĩa xuống trước mặt cô, rồi lại nhét nĩa vào trong tay cô, "Ăn gì trước đi."

An Lan nói cám ơn, rồi ngẩng đầu lên nhìn về mấy cô gái cũng đang dán mắt nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ nghiền ngẫm. Cô gái ngồi đối diện cô thấy cô nhìn sang, bèn mỉm cười đầy thân thiện nói, "An Lan đúng không, còn là học sinh à?"

"Vâng, năm nhất đại học." An Lan nhìn người phụ nữ đang nói chuyện cùng mình, trông cũng khá trẻ, nhưng giọng khi nói lại có vẻ mạnh mẽ, trang điểm kỹ càng, quần áo trang sức kiểu tóc đều được chăm chút kỹ càng, cô nhìn cô ấy, tầm mắt đều bị thu hút.

Cô gái kia cười ngọt ngào bảo, "Thành Du thương em thật đấy."

An Lan không đáp lại, thấy Lê Thành Du cũng bưng một dĩa mì Ý đến ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói, "Nói gì đấy?"

Ở đây không phải chỉ có một mình cô ăn, như vậy sẽ không tỏ ra quá đột ngột. An Lan thầm nghĩ, tụ họp như thế này còn hồi hộp hơn cả làm báo cáo trước mặt giáo viên học sinh toàn trường, vậy là cô dứt khoát cúi đầu ăn mì Ý, vị cà chua đậm đà lấp đầy khoang miệng, đồ ăn nhét vào miệng cô, cô cũng không cần trao đổi với người khác nữa. Cảm giác An Lan đem lại cho người khác là sự điềm tĩnh, cô không nói gì, gần như không cảm nhận được sự tồn tại của cô, đối lập hẳn với vẻ ồn ào trong căn phòng này.

Nhưng cho dù cô không nói gì, thì chủ đề câu chuyện vẫn quấn lấy cô. Bởi vì cô là người mới trong này.

"Thành Du, về sau hai người liên lạc như thế nào vậy?"

Lê Thành Du vẫn ra vẻ cao thâm khó lường, "Đây chính là duyên phận, cũng chứng minh tài vận của tôi không tệ."

"Hu… huýt, là số đào hoa chứ?"

Lê Thành Du không giải thích, An Lan cũng chẳng phản bác. Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh chỉ nhếch môi cười nhạt, dưới ánh đèn, nửa bên gò má chìm trong bóng tối, có mấy phần huyền bí.

Trước kia An Lan vẫn cứ cho rằng sinh nhật chỉ cần ăn bánh gato là đủ, nhưng hôm nay mới phát hiện ra, sinh nhật của những người này còn rất khác. Món chính phong phú, đồ ăn điểm tâm trải đầy một bàn dài, nhìn còn có vẻ tinh tế hơn đồ ăn trong nhà hàng khách sạn. Rồi sau đó chẳng biết là ai nói một câu, đến giờ rồi, đèn trong phòng liền phụt tắt, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, A Du được mọi người vây quanh, thổi tắt nến, cầu điều ước. Lại lần nữa ánh đèn sáng lên, mỗi một người đều phải nâng ly mời rượu người được chúc thọ. Tửu lượng của A Lan cũng khá, cô uống hết một ly lớn.

Rồi sau đó, có vẻ như nghi thức đã kết thúc, tất cả mọi người đều tản ra, có vài người tụm lại uống rượu, còn có mấy người ra ban công hút thuốc. Những cô nàng thì xúm lại bàn chuyện thời trang. Bánh gato cắm đầy nến đó chẳng được ai hỏi han, cũng không có nhiều người muốn ăn. Đối với việc này, An Lan hơi nghi ngờ, Lê Thành Du ngồi bên cạnh cô cười, "Thích ăn gì thì cứ tự đi lấy đi, không cần phải trói buộc vậy đâu. Bọn họ ấy, tới chiều hôm nay mới tỉnh, lúc đến thì đã ăn rồi, còn mấy người này, nghiện thuốc lá nặng, phải ăn khói thuốc trước đã, còn mấy cô đó ấy à, giữ dáng, không ăn tối đâu."

An Lan trợn mắt há mồm, "Còn anh?"

"Không phải vừa nãy ăn mì với cô rồi đó sao?"

"Nhưng dư nhiều đồ ăn thế này..."

"Ừ, lát nữa chúng ta gói về là được." Lúc anh cười, đôi mắt cong cong, tựa vầng trăng khuyết vô cùng sáng ngời.

Lúc này bên cạnh không có ai, An Lan thấp giọng, trợn mắt nhìn anh, "Anh lừa tôi đến đây?"

"Không có, tuyệt đối không có." Anh buông tay ra, "Sắp đến giờ đánh bài rồi đấy, một ly rượu vừa nãy chắc không làm cô mất đi sự tỉnh táo đâu nhỉ."

"..." Cô quay đầu đi, bỗng chẳng muốn nói gì thêm với anh, cô nghĩ, cô và bọn họ là người của hai thế giới. Cô đưa tay với lấy cà chua bi trong dĩa, cho vào miệng từ từ ăn. Trong lòng chỉ muốn lần tụ tập nhàm chán này mau chóng kết thúc.

Một lúc sau, ván bài đã bắt đầu, Lê Thành Du trực tiếp đẩy An Lan lên, An Lan còn nghe thấy anh nhỏ giọng nói, "Cô ra trận giúp tôi, tôi giúp cô hốt đồ ăn."

Lúc vừa mới đánh, An Lan không hềchiếm được lợi gì. Cô còn loáng thoáng nghe thấy cô gái ngồi cạnh nói, "Xem ra tài vận này cũng chỉ là hạng xoàng thôi nhỉ?"

An Lan chẳng thèm để ý, lối đánh của cô khá tỉ mỉ, càng đánh càng tỉnh. Qua hai tiếng, bọn họ đúng là có chút mơ hồ rồi, nhưng còn cô, đầu óc vẫn đang làm việc với hiệu suất cao nhất, người này đánh con gì, người kia đánh con gì, giữ lại bài gì, cô nhìn rõ hết, cho tới giờ không hề đánh sai một lá. Lê Thành Du đứng nhìn, bên mép mang theo nụ cười nhàn nhạt, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn mặt cô, gần như không có biểu cảm gì, con ngươi màu hổ phách, tràn đầy tự tin, trong sòng bạc tối kỵ nhất là để lộ nét mặt, sẽ bị người khác nhìn ra nội tình.

Anh nghĩ, cô là một cô gái dễ nhìn, mỗi một lần gặp cô đều để lại cho anh cảm giác khác biệt.

An Lan vung tay lên, nhanh chóng đánh con át chủ bài ra, mặt mày toát lên vẻ thoải mái, "Thắng rồi!"

Lê Thành Du khẽ hé môi, mấy cô gái ngồi cạnh không khỏi vỗ tay, ánh mắt nhìn cô cũng không giống nhau, cảm thán từ sâu trong lòng. Rõ ràng là một cô gái dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng trong mắt lại ngập tràn khoe khoang, không khỏi làm người ta bội phục.

Lê Thành Du nhìn đồng hồ, "Mười giờ rồi, bọn tôi phải đi đây."

Nhưng mọi người lại giữ anh lại không cho đi, "Cậu nghĩ dễ quá nhỉ, thắng rồi là chạy đấy hả. Cuộc sống về đêm của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi mà."

Lê Thành Du chỉ An Lan, "Cô ấy bị cấm cửa, đến mười một giờ là phải về."

Nhưng có người không có ý tốt, "Cậu sao có thể để cô ấy về chứ, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng mà." Vừa nói vừa vội vàng nhìn sang An Lan, An Lan đỏ mặt, cũng không nói gì, tròng mắt sáng ngời cứ vậy nhìn thẳng vào Lê Thành Du, trong mắt mang theo mấy phần uy hiếp, anh tự xem mà làm đi. Lê Thành Du không khỏi bật cười, xoáy nước trong màu hổ phách kia cứ như muốn hút lấy anh vậy. Anh sờ cằm, nghiêm túc nói, "Đã như vậy, vậy thì chúng ta cũng phải bắt đầu sinh hoạt về đêm rồi, được rồi, đưa tiền của chúng tôi thắng được ra đây, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội như thế này."

Ngô Tư Du là người thua đậm hôm nay, về phòng lấy một xấp tiền dày cộp đi ra, rồi vung tay lên, "Đưa tiền, thả người."

Lê Thành Du cầm lấy tiền, không hề khách khí chút nào, cười cười nói, "Xem ra cậu đen bạc đỏ tình đấy nhỉ."

"Thành Thành, còn cậu là cả bạc lẫn tình đều đỏ, đừng có giả vờ hâm mộ người khác nữa, mau xéo đi!"

Đợi đi khỏi nơi này, An Lan mới thở phào ra, cô lạnh giọng nói: "Cuối cùng cũng xong."

Lê Thành Du có ý định chia tiền tiếp, nhưng An Lan lắc đầu liên tục, "Tôi không muốn."

"Hả?"

"Ừ, cầm tiền như lần trước tôi lại yên tâm thoải mái hơn nhiều." Cô thở dài, "tôi không  quen với mấy trường hợp kiểu này, luôn cảm thấy không được tự do  lắm." Giữa đám đông nổi bật tú lệ đó, cô cảm thấy mình như con vịt im lặng ngây ngô, mà cũng có thể là cô không hòa nổi mình vào tình cảnh đó.

"Xin lỗi..." Lê Thành Du khẽ nói một câu, "Đã ăn no chưa, tôi mời cô đi ăn nhé?"

"Không cần đâu, cám ơn anh, anh đưa tôi về là được, nêu anh cảm thấy tôi còn cần mời anh một bữa nữa thì cứ sắp xếp thời gian, nhưng đừng để tôi tham gia vào những bữa tiệc như thế nữa, tôi cảm thấy tóc mình bạc đi mấy sợi rồi."

Bọn họ vừa nói vừa đi đến tầng hầm để xe, đột nhiên Lê Thành Du hỏi, "Một buổi tối thắng nhiều như thế, cô không có ý kiến gì ư?"

"Phì." Cô khẽ cười, "Quả thật tôi có rất nhiều ý kiến, nhưng tôi sẽ không muốn thử nghiệm, vì tôi không phải anh, không có tiền đặt cược lớn đến thế."