"Không biết bệnh tình của thân thể mình sao?" Thanh âm hắn hơi trầm xuống, đi tới chỗ Sở Từ.
Đôi mắt ẩn sau chiếc kính tơ vàng mang theo ám quang, đi ra phía sau Sở Từ, tay đặt ở tựa ghế, mang theo loại cảm giác áp bách, thân mình hơi cúi, nhìn Sở Từ.
Sở Từ ngẩng đầu ra phía sau, nhìn Lục Tấn, mái tóc đen mềm mại xõa tự do, hai má hơi phồng lên, thoạt nhìn có điểm tinh nghịch, lại có điểm như đang làm nũng, "An, em không thích cái mùi nước hoa này."
Đáy mắt Lục Tấn xẹt qua tia khó hiểu, nước hoa?
Tiểu gia hỏa đây là đang nói cái gì?
Lục Tấn một bên cân nhắc, một bên duỗi tay véo má Sở Từ.
Mềm mềm ôn ôn, rất thoải mái.
Sau đó đưa mắt nhìn xuống tấm thư màu đen trên tay Sở Từ, để ý tới chữ kí, lập tức đáy mắt Lục Tấn liền trầm xuống.
Khom lưng.
Không biết có phải ảo giác không, nhưng Sở Từ cảm giác như cúc áo của Lục Tấn vô ý thức cọ qua mũi nhỏ của cô, làm cô theo bản năng co rụt lại, thiệp trong tay bị hắn cầm lên.
Sở Từ liếc mắt nhìn hắn, giày trên chân cũng bị cô đạp xuống chỉ còn chiếc vớ trắng, thân mình thu lại thành một đoàn, ngón chân nhỏ khẽ động động.
Lại mềm lại ngoan.
Như là một tiểu bạch thỏ vô hại, đôi mắt thủy nhuận to tròn trừng lên, liền vươn tay muốn cướp lại tấm thiệp.
Lục Tấn câu môi cười, nắm lấy bàn tay đang cố cầm lấy lá thư của tiểu cô nương áp xuống, sau đó lại tiếp tục nhìn tấm thiệp đen.
"Nếu buổi tối anh có việc, vậy em có thể quay trở về."
Lục Tấn rũ mắt nhìn thoáng qua Sở Từ, thấy đôi mắt cô hơi chớp, một bộ dáng không còn lo lắng.
Thật đúng là không còn lo lắng...... Ha.
Lục Tấn cười nhạt một tiếng, tùy tiện vứt tấm thiệp vào thùng rác.
Đè tay Sở Từ xuống, giữ chặt ở trên thành ghế, hắn đứng trước mặt Sở Từ, khẽ cúi mình, đôi mắt hẹp dài mang theo một tia sắc bén, mặt khác tay còn lại đưa lên nhéo khuôn mặt Sở Từ.
"Về sau nhớ kỹ, văn phòng của tôi người ngoài không được đi vào, nếu có người dám xông vào, mà không tìm thấy tôi thì điện thoại bên kia, liền gọi bảo vệ tới tống cổ bọn họ."
Sở Từ bị Lục Tấn niết tay có chút đau, đầu nhỏ nghiêng sang há miệng định cắn.
Lục Tấn lập tức thu tay lại, mày hơi nhướng, nhéo mũi tiểu cô nương nói, "Em là tiểu cẩu sao?"
"Anh mới là tiểu cẩu!" Sở Từ trừng mắt nói.
_(Khúc này ta thấy edit là "chó" thì nghe cục súc quá, nên giữ nguyên "tiểu cẩu".)_
"Ấu trĩ." Lục Tấn cười một tiếng rồi đứng dậy.
Nhìn tiểu cô nương rầu rĩ không nhúc nhích, mới hỏi.
"Niết đau lắm sao?" Sau đó đảo mắt, giơ tay ra, "Thế nào? Hay là muốn ôm một cái?"
Ôm?
Sở Từ rũ đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu, một mạt nghiêm túc duỗi tay nói, "Ôm."
[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +3, hiện tại 50.]
Đôi mắt thanh triệt kia làm thân mình Lục Tấn khẽ run lên, trong nháy mắt đáy lòng lại dâng lên một loại cảm xúc kì lạ.
...
Tác giả có lời muốn nói: Tân một vòng, phiếu, nhắn lại, các bảo bảo cố lên, đệ nhất càng, sớm an ~