Quý Ngọc

Chương 21

Vẫn nằm, nghe. Bỏ lỡ bữa cơm chiều, qua cơn đói sẽ không cảm thấy đói. Nhưng là cảm thấy thiếu. Kì Ngọc nói rất nhiều, từng câu chữ ta đều chăm chú nghe, thật sự suy nghĩ. Cho nên mệt chết đi được.

Đàm luận thị phi đúng sai không có ý nghĩa, một cây làm chẳng nên non, tất nhiên là chúng ta đều sai. Liền tính ta có thể thuyết phục hắn, chứng minh hắn làm sai, cũng không thể làm ta cảm thấy cao hứng? Chúng ta vốn là nhất thể, hắn làm sai, ta lại có cái gì cao hứng?

Cho nên không nói cũng thế.

Hiện tại vấn đề duy nhất là, hắn còn muốn cùng ta một chỗ không? Ta có còn muốn cùng hắn một chỗ không?

Hắn có bao nhiêu quyết tâm muốn cùng ta một chỗ ta không biết, lời nói cùng hành động của hắn chưa bao giờ thống nhất.

Nhưng ta hiểu được tâm ý chính mình. Có thể tin tưởng hắn như trước kia nhưng ta không có cách nào nhận hắn.

Xác định như vậy, đã muốn đủ rồi. Sự tình kỳ thật rất đơn giản.

“Ta mệt mỏi, ngươi về phòng đi.”

“Không, ta muốn ngủ tại đạy”, hắn chơi xấu nhắm mắt giả bộ ngủ.

“Đừng nháo, trở về đi.”

“Ta cũng không muốn làm cái gì. Ta chỉ muốn ngủ cạnh ngươi. Chúng ta hai năm đã không có một cái ôm.”

“……”

“Vì cái gì? Hay ngươi chê ta bẩn?”, hắn ngồi dậy, cau mày khổ sở nói.

Ta lắc đầu, “Việc đã qua ta không muốn nhắc lại”, nam nhân cũng không có vấn đề trinh tiết gì, huống chi là hắn cho là ta sẽ không trở lại, “Những lời ngày đó, ngươi không cần để trong lòng”

“Kia vì cái gì? ….Đều đã hai năm, ngươi không nghĩ ôm ta sao?”

Ta bỏ tay hắn đang đặt trên đùi ra, “Quá khứ không quan trọng. Tương lai ta không thể không suy xét. Nhân sinh vô thường, ai cũng không biết tương lai sẽ gặp phải chuyện gì, là thất ý hay đắc ý, là phú quý hay nghèo túng. Ta cũng không biết, có thể hay không có chuyện gì làm ta trì hoãn, nhượng ta hai năm thậm chí càng lâu không ở cạnh ngươi. Tuy rằng ngươi không làm sai cái gì, ta cũng không muốn khi trở lại bên cạnh ngươi, phát hiện ngươi đang trên giường cùng kẻ khác, nhu tình mật ngữ, điên loan đảo phượng.”

“Ta ….Sẽ không tái như vậy….”

“Con người của ta cứng nhắc, hà khắc, không có tình thú. Bản thân ta giữ trong sạch, bởi vậy cũng yêu cầu người của ta cũng đồng dạng như thế. Vô luận nghèo hèn hay phú quý, thủy chung đều cùng ta đứng chung một chỗ.”

“Nhưng là…..Ta nghĩ ngươi sẽ không trở lại.”

Ta gật đầu, “Cho nên ta mới nói, ngươi không có làm gì sai. Ngươi đem chính mình thành một người không có bạn lữ cùng ái nhân, cho nên ngươi không có làm sai. Bạn lữ của ta bởi vì cùng ta tách ra quá lâu, không muốn đợi thêm nữa, cũng là đương nhiên.”

“Vậy ngươi còn sinh khí như vậy….”

“Ngươi không muốn đợi thêm nữa, chúng ta tự nhiên cũng không còn cái loại quan hệ này, không phải sao?”

“……”

“Nếu ta có thê tử, nàng bởi vì ta thường niên không có trở về đã cho ta từ bỏ nàng, hoặc cho là ta chết ở bên ngoài. Bởi vậy mang theo con của ta tái giá. Ta cảm thấy nàng làm đúng, ta đối với nàng thua thiệt, bất luận ta rời nhà vì lý do gì. Nếu nàng không tái giá, chỉ cùng nam nhân qua lại, thông gian, ta cũng không có lập trường chỉ trích nàng, bởi vì ta không có hoàn thành trách nhiệm của mình. Nhưng vô luận là loại nào, ta cũng sẽ không tái cùng nàng một chỗ. Bởi vì nàng đã lựa chọn buông tha ta. Ngươi cũng vậy, đã quyết định buông tha ta, không phải sao?”

“……”

“Thời điểm ngươi cùng người khác trên giường, cũng không nghĩ tới, nếu ta trở về, nếu ta nhìn thấy thì sẽ thế nào. Không phải sao?”

“……”

“Nếu ngươi suy nghĩ, nên biết phản ứng của ta cùng với hậu quả của việc này. Không phải sao?”

“……”

“Nữ nhân vì trượng phu thủ tiết mười năm, hai mươi năm ta cũng không thưởng thức. Nếu ta có thê tử, nếu nàng thủ, ta cũng không đồng ý nàng thủ cho ta. Không có đạo lý người sống chịu khổ vì người chết. Nhưng là ngươi, tại ta không có đúng hẹn một năm trở về, liền khẩn cấp phóng tùng mình, xác thực nhượng lòng ta hàn.”

“……”

“Có lẽ ngươi cho ta chết hoặc nghĩ ta từ bỏ ngươi. Vậy cảm tình đối với ta đâu, chẳng lẽ không thể chờ đợi một lát?”

“……”

“Ta trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, bị độc xả cắn bị thương, cho nên trì hoãn nửa năm. Vì giữ bí mật ta xuất môn một mình, cũng không có ai nhượng ta tín nhiệm có thể giúp ta truyền tin cho ngươi. Không có đúng hạn trở về, ta hướng ngươi giải thích.”

“Bị rắn cắn? Cắn ở chỗ nào? Hiện tại tốt chưa?”, hắn khẩn trương hỏi ta.

Ta gật đầu, “Đều tốt lắm, không cần lo lắng.”

“Thực xin lỗi……”

“Đừng giải thích, ngươi cũng không làm sai cái gì. Chỉ là, ngươi không nên cho rằng, sau khi ta trở về có thể vẫn cùng ngươi một chỗ.”

“Vậy ngươi vì cái gì còn quan tâm ta? Còn suy nghĩ cho ta?”, sắc mặt hắn thật tái nhợt.

Ta cười cười, “Ta vì cái gì không giúp ngươi? Ngươi là người tối thân cận của ta. Ta không giúp ngươi, chẳng lẽ đi giúp Cố Thiều, giúp đỡ người khác?”

“Chẳng lẽ….. Chúng ta không bao giờ có khả năng?”

“……”

“Ta sẽ không bao giờ như vậy nữa. Ngươi có thể nhìn ta, vô luận mười năm hay hai mươi năm, lòng ta đều chỉ có mình ngươi. Ta cũng có thể như ngươi, không bao giờ nhìn người khác, bính người khác.”

“…Đừng nói việc này nữa. Trở về ngủ đi, ta hôm nay nói về tân tri phủ, ngươi hảo hảo ngẫm lại đối sách. Ta cũng sẽ ngẫm lại biện pháp.”

Hắn khẽ cắn môi, “Chỉ cần trong lòng ngươi không có người khác, ta sẽ đi theo ngươi, quấn lấy ngươi, thẳng đến khi ngươi lại nguyện ý tin ta….”

“Vì cái gì không ta không được? Ta có cái gì hảo?”

“Ta thích ngươi, cũng chỉ tin ngươi.”

“Ngươi hiện tại cũng có tiền, có thể giống Lưu thiếu gia mua vài nam sủng. Bọn họ phụ thuộc ngươi, tự nhiên chỉ có thể nghe lệnh ngươi. Chỉ cần không đụng tới người có bối cảnh thâm hậu như Cố Thiều, ngươi tự nhiên có thể thích bọn họ, sủng bọn họ. Không cần lo lắng bọn họ ruồng bỏ.”

“Ta không cần cái loại thuận theo mua bằng tiền.”

“Một khi đã như vậy, ngươi nên hiểu ta cùng bọn họ bất đồng. Không phải ngươi nói vài câu ngon ngọt, thổ lộ chân tình, hoặc là quấn quýt si mê không ngớt là có thể nhượng ta thay đổi chủ ý.”

“Quý Ngọc……”

“Đề tài này rất tổn thương tình cảm, về sau vẫn là ít nói đi. Ý nghĩ của ta đều đã nói cho ngươi. Trở về đi, ta thật sự mệt mỏi.”

Hắn nhìn ta thật lau, cô đơn xuống giường, mở cửa rời đi.

Sau khi Kì Ngọc rời khỏi, ta tĩnh tâm. Ngay cả trong lòng có không tha, ta cũng sẽ không để hắn nhìn ra. hắn chính là thiếu quản giáo, nếu không thể khiến hắn nhớ kỹ, sữa lại tính lỗ mãng, chỉ sợ hắn không yên ổn lấy một ngày. Này với việc ta có nghĩ hay không cùng hắn một chỗ không quan hệ, quản giáo hắn, là vì ta còn coi hắn là ngươi thân của mình. Tương đối thân cận hơn so với những người khác mà thôi.

Tân tri phủ cùng tổ hợp thương gia rất nhanh đã tới, sinh ý Kì Ngọc rất nhanh làm liền làm không nổi nữa. Hắn đành phải tạm thời ngừng kinh doanh, đem hàng trả lại cho cung hóa thương. Cũng may cung hóa thương không phải người bản địa, cũng không kho xử Kì Ngọc, khiến hắn có chút hiện ngân trên tay.

Ta cùng nhi tử tân tri phủ kết giao, hắn tuy rằng hoàn khố nhưng không giống cha hắn gian xảo.

Cùng hắn ngồi trên thuyền uống rượu, xem vũ nương khiêu vũ, bên người còn có hai hoa nương bồi rượu. Ta cũng thích cùng người tâm tư đơn giản ở chung, có lẽ cha hắn có thể kiếm rất nhiều tiền, hắn ngược lại thích tiêu tiền.

“Việc của nhị ca ngươi ta đã hỏi thăm, là có một ít thương nhân liên hợp cáo hắn cường mua cường bán đoạt cửa hàng của họ. Ý tứ cha ta là ca ngươi tốt nhất lén đem những người đó bãi bình, chỉ cần bọn họ không tố cáo, lại lấy ra chút tiền tự nhiên sẽ không là đại sự.”

Ta gật đầu. Nói thật dễ dàng nhưng làm rất khó. Những người đó, mặc kệ có hay không bị đoạt cửa hàng, nay đều liên hợp cùng một chỗ. Vừa muốn nhượng Kì Ngọc cấp tri phủ thượng cống, miễn đi tai ương của họ. Lại muốn bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội nuốt cửa hàng của Kì Ngọc. Xem ra chỉ có thể xá điệu vài cửa hàng đến mở ra cho họ chỗ hổng. Có người được lợi, có người không, tự nhiên rất khó tái liên hợp.

“Đừng nghiêm bản mặt a, hôm nay ta mời ngươi đi ra ngoài ngoạn, đừng làm mất hứng.”

“Hảo, chúng ta uống rượu.”

“Cái này đúng rồi, tận hưởng lạc thú trước mắt, uống rượu.”

Về nhà, Kì Ngọc xanh mặt, “Sau khi nghe lời ngươi nói, ta bán đi tòa nhà cùng hai cửa hàng cho thương nhân ngoại địa, những cái khác bán không được. Bọn họ đều nghe tiếng gió, dù muốn mua cũng đem giá ép tới cực thấp, ta thà rằng để lại cho thối rữa cũng không muốn bán cho bọn sài lang đó.”

Ta nói với hắn tin tức có được từ công tử nhà tri phủ, cũng nói với hắn đề nghị của ta. Có xá mới có đắc, xá điệu một ít, còn lại có thể bán được ít tiền. Nếu không thật muốn giữ trong tay, nếu thật tri phủ thật sự thụ lý án, chỉ sợ cái gì cũng không lấy được còn muốn vong mệnh thiên nhai.

Hắn cười lạnh một tiếng, “Hôm nay Lưu Liễu Giải phái người đến nói, muốn ta làm con rể, bị ta đuổi đi.”

Lưu Liễu Giải ẩn ẩn là thương hộ đứng đầu ở đây, xem ra là muốn một ngụm nuốt hết sinh ý của Kì Ngọc. Hắn chỉ có độc nhất một nữ nhi, không có nhi tử, quả thật cần người kế thừa gia nghiệp. Nữ nhi hắn cũng không phải phụ nhân bình thường, nghe nói rất mạnh mẽ và tài năng. Nữ nhi hắn có chút lớn tuổi, vài năm trước đã coi trọng Kì Ngọc, hơn nữa cũng đã nói tới việc hôn nhân. Bất quá khi đó nói là tuyển con trai cho làm con thừa tự của Lưu gia, kế thừa Lưu gia gia nghiệp. Lúc này lại biến thành ở rể.

Lưu Liễu Giải thật ngoan, đem Kì Ngọc bức đến tuyệt cảnh còn muốn được nhân tài. Cái này có chút khó khăn, có Lưu Liễu Giải, những người khác không có khả năng nhả ra. Lưu Liễu Giải cũng không phải lấy được vài cửa hàng liền thõa mãn.

“Ngươi tính toán làm sao?”

“Cùng lắm thì cá chết rách lưới”, Kì Ngọc hừ lạnh.

“Hiện tại trên tay ngươi có bao nhiêu bạc?”

“Năm ngàn lượng.”

Cũng không ít, “Đem những cửa hàng còn lại đưa Cố Thiều, chúng ta rời đi Nhạc thành?”

Vấn đề phiền toái lưu lại cho Cố Thiều đi, tuy rằng Kì Ngọc buôn bán lời không ít, nhưng nếu chỉ có nguyên bản cửa hàng tơ lụa kia, năm năm khẳng định không kiếm được năm ngàn lượng bạc. Huống chi năm năm nay hắn sinh hoạt thật xa xỉ.

Cho nên hắn coi như dính ánh sáng của Cố Thiều, mới buôn bán lời như vậy. Việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác.

“Nhưng là…… Bồi rất nhiều……”

“Vậy ngươi tính toán làm như thế nào? Như thế nào không bồi?”

“…..Tiện nghi Cố Thiều cũng liền thôi, nhưng Lưu Liễu Giải kia nhượng ta khó thở.”

Ta nghĩ nghĩ, “Cũng không phải không có cách nào sửa trị hắn.”