Quý Ngài Lảm Nhảm (Phế Thoại Tiên Sinh)

Chương 11: Phiên ngoại một Phương pháp thoát khỏi lời nguyền của đại ma vương

Đây vẫn là thời gian mà Phí tiên sinh và Mạc tiên sinh vừa ở chung không bao lâu sau.

Buổi tối thứ sáu, Phí tiên sinh và Mạc tiên sinh tắm rửa xong, nhưng còn chưa tới giờ đi ngủ. Phí tiên sinh chơi PSP ở trên giường, Mạc tiên sinh đeo kính mắt bật đèn bàn đọc sách ở một bên. Chuyện là tối nay vận khí Phí tiên sinh thực sự không tốt, thế là buồn chán ném máy chơi game qua một bên, chuẩn bị quấy rầy Mạc tiên sinh.

“Mạc tiên sinh, anh biết truyền thuyết nội bộ công ty K về đại ma vương không?” Phí tiên sinh cười xấu xa.

Mạc tiên sinh liếc con thỏ cười gian trá nọ, tiếp tục đọc sách.

Phí tiên sinh không cam lòng, lại nói: “Biết đại ma vương công ty chúng ta là ai không?”

Mạc tiên sinh buông sách xuống, một phát xoay người áp chế Phí tiên sinh, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng hỏi: “Biế tại sai gần đây cậu tiếp cận đại ma vương mà không xui xẻo không? Đó là bởi vì qua lại với tôi, vì là hôn môi với tôi. Muốn triệt để thoát khỏi khốn vận chứ? Vậy thì…”

Phí tiên sinh giãy dụa, bịt miệng Mạc tiên sinh, không thể tin được nói: “Anh thế nào biết?”

Mạc tiên sinh gỡ kính mắt xuống, cười tà mị một cái: “Cũng không nghĩ lại em gái tôi là ai.”

Bấy giờ Phí tiên sinh mới phát hiện Mạc tiên sinh thực là lòng dạ cực thâm a, thế là giãy dụa giãy dụa, muốn đẩy Mạc tiên sinh từ trên người xuống: “Ây, anh nặng chết mất.”

Mạc tiên sinh phà hơi bên tai Phí tiên sinh: “Có muốn thoát khỏi lời nguyền của khốn vận đại ma vương không đây?”

Phí tiên sinh đỏ cả mặt oằn mình đứng dậy, cực kì không phối hợp: “Đánh tới đại ma vương!”

Mạc tiên sinh không nói hai lời, tay trực tiếp luồn vào dưới áo ngủ của Phí tiên sinh. Thế là Phí tiên sinh tước vũ khí: “Dừng, dừng tay! Lạnh chết mất… Hơ hơ… Nhột, tôi sợ nhột!”

Mạc tiên sinh rất nghiêm túc nhìn Phí tiên sinh, thấp giọng nói: “Phí Ngữ, chúng ta zu…” Còn có một chữ “o” bị Phí tiên sinh bịt lại.

“Không cho nói ra!” Phí tiên sinh thực là một người dễ dàng thẹn thùng a =.=

Mạc tiên sinh rất hiểu chuyện gật đầu: “Vậy thì trực tiếp hành động thôi.” Thế là nhanh tay lẹ mắt lột da con thỏ.

Phí tiên sinh nổi lửa, cứ ồn ào: “Tắt đèn tắt đèn.”

Mạc tiên sinh kiên định nói: “Không được!”

Phí tiên sinh bất đắc dĩ, đành phải đập bình đập cho vỡ, lấy dầu bôi trơn và áo mưa trong tủ đầu giường ra. Hắn cũng hết sức nghiêm túc nhìn Mạc tiên sinh, nói: “Thực ra hồi giờ tôi là Top, thuần, thuần đàn ông!”

Mạc tiên sinh tưởng tượng trường cảnh Phí tiên sinh áp chế Tô Lạc, gật đầu: “Cũng có khả năng đó.”

Phí tiên sinh xù lông: “Cái gì có khả năng chứ, vốn chính là! Cho nên, anh nằm sấp xuống!”

Mạc tiên sinh nhìn công cụ phạm tội của Phí tiên sinh, chớp mi: “Nhưng tôi không thích vị dâu tây đâu!”

Phí tiên sinh mặt đỏ: “Nói nhảm nhiều như vậy, tôi thích thì được rồi!”

“Cậu không nói lý gì cả, đàm phán huỷ bỏ, vũ lực giải quyết.” Thế là Mạc tiên sinh lại gọn gàng lưu loát áp đảo Phí tiên sinh.

Phí tiên sinh ba chân bốn cẳng giãy dụa, lại bị Mạc tiên sinh dùng vũ lực trấn áp. Còn muốn hô to đả đảo Mạc Ngôn đại ma vương nữa kia, nhưng đã bị bịt lại hôn đến mềm nhũn. Mạc tiên sinh trao một nụ cười tà ác cho Phí tiên sinh, liếm liếm môi, sau đó trực tiếp tập kích ngực. Phí tiên sinh cũng chỉ có thể ưm ưm a a: “Đồ khốn, anh là phần tử bạo lực, không cho vũ lực giải quyết!”

Mạc tiên sinh vươn bàn tay ác ma ra trực tiếp lần theo vùng mẫn cảm của Phí tiên sinh, nhấp khóe miệng: “Phí Ngữ, thật mẫn cảm a.”

Phí tiên sinh ngấn lệ, nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể tiếp tục ưm ưm a a bỏ cuộc hết chống cự.

Mạc tiên sinh chớp thời cơ thăm dò xong xuôi tình địch, mang đồ trang bị, làm đủ hết thảy chiến tiền chuẩn bị, ồ ạt tiến công…

Tác giả thực sự không có thiên phú miêu tả trường cảnh chiến tranh lần đó, nói ngắn gọn chính là công, là thủ, lại là công, cửa thành mở rộng ra là thụ, sau đó cờ trắng tước vũ khí đầu hàng. Rồi sau đó sẽ có uyên ương hí thủy, sau đó lại công rồi lại thủ rồi cửa thành lại mở rộng ra lại thụ. Ngày thứ hai tất có một người nằm trên giường không dậy, mắng to cầm thú.

Trên đây chính là thành quả tác giả nói không chủ định, hoan nghênh mọi người ném cà chua và trứng thối. Lại còn, các vị trừ tịch đoàn viên, tết âm lịch khoái nhạc!

Ôi chộ ôi, phải ăn nhiều rau dưa hoa quả, thịt không nên ăn nhiều a. Đội cái nồi trốn…