Cục trường thoạt trở lại bình lặng, Thế Kiệt e dè nhìn Nguyên Thiên Phục, chàng nghĩ thầm:
- "Chỉ một chiêu đao, Tàn Hồn Ma Đao đuổi được Tam Ma Hoạt Sát, thì với mình, mình đâu thể cản tay y được.".
Ý nghĩ ấy buộc Thế Kiệt buông một tiếng thở dài não ruột.
Nguyên Thiên Phục nhìn Thế Kiệt nhạt nhẽo hỏi:
- Tiểu tử là gì của Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ?
- Vãn bối là đệ tử.
Nguyên Thiên Phục gật gù hỏi tiếp:
- Họ tên của tiểu tử là gì?
- Lệnh Thế Kiệt.
Nguyên Thiên Phục lặp lại:
- Lệnh Thế Kiệt, cái tên nghe hay đó.
Nguyên Thiên Phục vừa nói vừa dấn bước tới. Thế Kiệt hốt hoảng tháo luôn ba bộ.
Thiên Phục thấy vậy dừng bước, nhướng mày hỏi:
- Tiểu tử sợ ta?
Thế Kiệt gật đầu.
Thiên Phục sa sầm mặt hỏi tiếp:
- Tại sao ngươi sợ ta? Ta đã chẳng cứu cái mạng ngươi khỏi tay thần chết sao?
- Vãn bối có chết cũng được, tiên sinh có muốn lấy mạng thì lấy mạng Lệnh Thế Kiệt chứ đừng sát tử sư phụ Đoạn Hồn Quỷ Kiếm.
- Tiểu tủ sợ ta giết Đoạn Hồn Quỷ Kiếm à?
- Tất cả mọi người đều muốn giết sư phụ chứ không riêng gì tiên sinh.
Nguyên Thiên Phục nhún vai, thờ ơ nói:
- Một người như Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ thì không thiếu kẻ thù trên chốn giang hồ. Đã là kẻ thù thì bất cứ ai cũng muốn lấy mạng y cả.
- Tiên sinh cũng là một trong những người đó?
Nguyên Thiên Phục lắc đầu:
- Ta khác.
Thế Kiệt ngạc nhiên nhìn Thiên Phục hỏi:
- Tiên sinh khác, nghĩa là người không có ý lấy mạng sư phụ?
- Ta chỉ khác những người kia thôi, chứ ta có nói sẽ không giết Giang Kỳ đâu?
Thế Kiệt giật mình, thở dài nhìn Thiên Phục:
- Tiên sinh có ý định giết sư phụ ư?
- Đúng, bởi vì ta là kẻ thù của y. Nếu y là kẻ thù của người khác thì ta là kẻ thù của y.
Nguyên Thiên Phục dấn tới một bước nữa.
Thế Kiệt hốt hoảng thét lớn:
- Đứng lại.
Thét như vậy nhưng chàng lại cõng Giang Kỳ thối về sau ba bộ. Hai mắt đóng đinh vào mặt Nguyên Thiên Phục.
Thiên Phục cau mày.
Thế Kiệt từ tốn nói:
- Tiên sinh hãy cho vãn bối một cơ hội được đưa ân sư về Ác Nhân Cốc, rồi chính vãn bối sẽ tìm gặp tiên sinh, mặc nhiên để người hành xử.
- Ngươi nặng tình, nặng nghĩa với sư tôn. Ta rất khâm phục ngươi đó. Hôm nay ta cũng không có ý lấy mạng sư phụ ngươi đâu, mà ta chỉ muốn biết tại sao thanh Quỷ Kiếm kia lại có độc chất Hủy Cốt.
Thiên Phục vừa dứt lời, khẽ lắc vai một cái. Thân pháp của y như bóng quỷ vô hình thoạt cái đã áp sát Thế Kiệt, và nhanh như một chớp mắt y đã đoạt được thanh Quỷ Kiếm.
Thế Kiệt hốt hoảng, bần thần bởi thân pháp quá siêu quần của Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.
Chàng buột miệng thốt:
- Tiên sinh...
Không màng đến Thế Kiệt, Thiên Phục dõi mắt quan sát thanh Quỷ Kiếm của Giang Kỳ. Đôi chân mày lưỡi kiếm thoạt cau lại rồi giãn ra.
Y có vẻ suy nghĩ rồi bất ngờ trao thanh kiếm trở lại tay Thế Kiệt, bâng quơ nói:
- Ta đã nghĩ đúng, Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ không bao giờ dụng độc.
Thế Kiệt hối hả nói:
- Sư phụ là một kiếm thủ nên chỉ dụng kiếm chứ không bao giờ dụng đến độc công.
Chính sư phụ bị trúng độc nên mới bị bọn người kia truy bức giết cho bằng được.
Thiên Phục sửng sốt:
- Giang Kỳ cũng bị trúng độc ư?
Thế Kiệt gật đầu.
Thiên Phục nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi không ngại thì ta sẽ dụng nội công ép chất độc trong nội thể của sư phụ ngươi ra ngoài.
Thế Kiệt sửng sốt, bồi hồi nói:
- Tiên sinh giúp sư phụ ư?
Thiên Phục gật đầu:
- Hãy đặt Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ xuống đất.
Thế Kiệt vừa gật đầu toan đặt Giang Kỳ xuống thì cảm nhận một luồng hơi nóng bỏng phà vào gáy mình.
Giang Kỳ ngẩng đầu nhìn Thiên Phục:
- Nguyên Thiên Phục.
Giang Kỳ tỉnh lại bất ngờ khiến Thế Kiệt lúng túng.
Nguyên Thiên Phục bước đến trước mặt Thế Kiệt, nhìn vào mắt Giang Kỳ thờ ơ nói:
- Ngươi vẫn còn nhận ra Nguyên Thiên Phục này à?
- Trong tâm tưởng của Giang Kỳ không bao giờ quên ngươi. Thiên Phục ngươi chỉ có thể dụng đao lấy mạng Giang Kỳ chứ tuyệt nhiên không thể dùng tình với ta được đâu.
Giang Kỳ gục đầu xuống vai Thế Kiệt nói tiếp:
- Kẻ đáng chết nhất trên cõi đời này là Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục.
Nghe Giang Kỳ nói, Thế Kiệt rúng động toàn thân. Chàng ngỡ đâu lời nói kia còn đọng trên hai cánh môi của Giang Kỳ thì mạng của mình và mạng của sư phụ đã được định đoạt bởi lưỡi đao Tàn Hồn của Nguyên Thiên Phục rồi.
Thế Kiệt còn đang bối rối lo lắng thì lại nghe Giang Kỳ nói:
- Thế Kiệt, hãy lập lại lời nói của ta.
Tứ chi Thế Kiệt gần như bủn rủn sau câu phán quyết của Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ.
- Sư phụ!
Giang Kỳ trầm giọng thật nghiêm khắc:
- Thế Kiệt! Ta có thể chết, ngươi có thể chết, nhưng chân lý đó là vĩnh cửu.
- Sư phụ - Ngươi sợ Nguyên Thiên Phục ư?
Giang Kỳ phả luồng hơi nóng bỏng vào gáy Thế Kiệt, rồi trang trọng nói:
- Nếu ngươi sợ thì hãy đặt ta xuống đất rồi đi đi.
Thế Kiệt lắc đầu:
- Không! Con dám đổi cả sinh mạng mình với sinh mạng của sư phụ.
Thế Kiệt nhìn Nguyên Thiên Phục:
- Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục là kẻ đáng chết nhất trên cõi đời này.
Thế Kiệt nói xong từ từ nhắm mắt lại. Trong tâm tưởng của chàng liên tưởng đến một chiêu đao tàn khốc sắp lia qua cần cổ mình và sư phụ.
Thiên Phục bất chợt chỉ thở dài một tiếng rồi ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của y nghe như tiếng gọi hồn của bọn sứ giả hắc bạch vô thường nơi chốn a tỳ.
Thiên Phục dứt tràng tiếu ngạo đó nhìn Giang Kỳ chằm chằm. Y nhạt nhẽo nói:
- Giang Kỳ, ngươi không biết ngươi đang bước lần vào cổng tử thành hay sao mà còn ôm hận với ta chứ?
Thiên Phục nhún vai:
- Ngươi chết rồi thì còn ai đủ bản lãnh để lấy mạng Tàn Hồn Ma Đao chứ? Ngươi hãy để cho ta giữ cái mạng của ngươi lại cõi trần này để ngươi còn có cơ hội thực hiện ước nguyện của mình.
Giang Kỳ cố gượng ngẩng đầu nhìn Thiên Phục. Y khẽ lắc đầu buông một tiếng cụt ngủn:
- Không.
Giang Kỳ chỉ thốt được bấy nhiêu, rồi lại gục đầu xuống vai Thế Kiệt ngất lịm.
Thế Kiệt bối rối nhìn Thiên Phục:
- Tiên sinh...
Thiên Phục khoát tay chặn lời Thế Kiệt:
- Hãy đi đi và tự lo cho cái mạng của sư phụ ngươi và ngươi.
- Vãn bối thật bối rối.
- Đừng nói nhiều.
Thiên Phục quay lưng chắp tay thờ ơ nhìn về phía cánh rừng xa. Phong thái và dáng cách của y thật nho nhã, nhưng cái thần thì thoát ra sự nghiêm khắc và lạnh lùng.
Thế Kiệt cõng Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ đến sau lưng Nguyên Thiên Phục.
Chàng cất giọng e dè nói:
- Đa tạ tiên sinh đã mở sinh lộ.
- Ngươi đừng khách sáo, chỉ vì ta thích thì ta làm thôi, chứ chẳng giúp gì ngươi đâu. Đi đi!
Câu nói của Tàn Hồn Ma Đao khiến Thế Kiệt càng bối rối hơn. Chàng lưỡng lự một lúc rồi quay lưng cõng Giang Kỳ lầm lũi bỏ đi.
Thiên Phục thoạt quay mặt nhìn sau lưng Thế Kiệt, chính lúc đó y buông một tiếng thở dài não nuột. Nhìn theo sau lưng Thế Kiệt cho đến khi bóng chàng khuất hẳn, Thiên Phục vẫn dõi mắt nhìn theo. Thần trí của Thiên Phục như cuốn theo cái bóng của Thế Kiệt để trôi vào cõi vô định nào đó mà y không kềm chế được.
- Lệnh Thế Kiệt, ngươi đúng là một trang hảo hán đỉnh thiên lập địa đó.