Ngồi trước tấm gương đồng bóng lộn, Nguyên Thiên Phục chằm chằm nhìn vào vết thương của mình qua tấm gương đó. Vùng chấn tâm tử huyệt của Tàn Hồn Ma Đao bị khoét một lỗ thủng vừa đúng một đốt ngón tay, nếu như vết thương do mũi Quỷ Kiếm tạo ra nhấn sâu thêm một đốt tay nữa thì tim của Nguyên Thiên Phục đã thủng rồi.
Máu vẫn rỉ ra từ vết thương, nhưng Tàn Hồn Ma Đao vẫn mặc nhiên để cho máu tươm thấm đỏ vùng ngực mình. Y lẩm nhẩm nói:
- Kiếm của Giang Kỳ đúng là vô tình.
Vừa thốt xong câu đó, Thiên Phục buông một tiếng thở dài.
Tiểu Ngọc bước vào thư phòng đến bên Thiên Phục. Nàng lo lắng nhìn vết thương của Nguyên Thiên Phục:
- Huynh để cho Tiểu Ngọc rửa vết thương cho huynh nhé?
Thiên Phục ngẩng lên nhìn nàng:
- Cô nương cứ làm giúp tại hạ.
Tiểu Ngọc quỳ xuống bên cạnh Thiên Phục, cẩn thận rửa vết thương trong khi Tàn Hồn Ma Đao vẫn không rời mắt khỏi chiếc gương đồng.
Tiểu Ngọc lí nhí nói:
- Huynh có đau không?
- Không.
- Muội rắc thuốc trị thương cho huynh nhé?
Thiên Phục lắc đầu:
- Nàng nhìn xem vết thương của ta có gì lạ không?
Tiểu Ngọc chăm chú quan sát vết thương của Thiên Phục rồi nhìn y nói:
- Quanh vết thương có máu bầm đen.
Thiên Phục lắc đầu:
- Ta không tin. Nàng nhìn lại một lần nữa xem?
Tiểu Ngọc nhìn lại một lần nữa rồi ngẩng lên nói:
- Muội nói thật đó, hình như vết thương của huynh có độc.
Thiên Phục cau mày:
- Tại sao lại như vậy được chứ? Chẳng lẽ trong thanh Quỷ Kiếm của Giang Kỳ có tẩm độc? Chắc chắn là có độc.
Thiên Phục buông một tiếng thở dài. Y lắc đầu lẩm nhẩm nói:
- Ta không thể nào tin được, Giang Kỳ không bao giờ sử dụng độc. Giang Kỳ không bao giờ sử dụng độc. Dù có nằm mơ cũng không tin được.
Thiên Phục chỉ giá đèn:
- Nàng lấy dùm ta giá đèn.
Tiểu Ngọc vội vã bước đến bưng giá đèn có ba ngọn bạch lạp đang cháy đem đến cho Nguyên Thiên Phục.
Đón lấy chiếc giá đèn, Thiên Phục kê nó sát vào vết thương. Đôi chân mày của y thoạt cau lại:
- Hủy Cốt Vô Ảnh Độc. Độc môn của Thần Long giáo.
Y vừa nói vừa cong ngón trỏ điểm vào vùng vết thương. Từ vết thương máu đen trào ra bốc mùi tanh khó ngửi vô cùng. Tiểu Ngọc hối hả lau máu tràn ra ngoài vết thương.
Nguyên Thiên Phục thở dài nói:
- Kiếm của y đã vô tình rồi sao còn dụng đến độc Hủy Cốt Vô Ảnh của Thần Long giáo?
Vẻ mặt y bỗng trở nên tư lự vô cùng:
- Chẳng lẽ...
Nguyên Thiên Phục lại thở ra.
Tiểu Ngọc hỏi:
- Với vết thương này và chất độc Hủy Cốt Vô Ảnh, huynh có bị làm sao không?
Thiên Phục nhìn nàng:
- Ta có chết cũng được, nhưng lại đau khi nghĩ trong thanh Quỷ Kiếm của Giang Kỳ có tẩm độc.
- Huynh sao có thể lường hết được tâm địa của con người.
Tiểu Ngọc sực nhớ ra điều gì đó, vội vàng đứng lên.
- Muội nhớ ra rồi.
Thiên Phục nhìn nàng.
Tiểu Ngọc nói:
- Trước đây có một lão nhân tự xưng là Thần Long giáo chủ gì đó có quá vãng Dạ Nguyệt Lâu. Lão nhân đó có tặng cho muội một viên giải bách độc. Để muội đi lấy cho huynh.
Thiên Phục thờ ơ hỏi Tiểu Ngọc:
- Ta sẽ nợ nàng sao?
Nàng lắc đầu:
- Không không, huynh không nợ gì muội đâu, chỉ tại muội mến phong độ và hào khí của huynh. Huynh đợi muội một chút nhé.
Tiểu Ngọc lẩn ra ngoài thư phòng, một lúc sau quay trở lại. Nàng nhìn Thiên Phục nói:
- Để muội cho huynh uống thuốc nhé.
Thiên Phục thờ ơ để nàng đặt viên thuốc giải dược vào miệng mình. Thiên Phục nhìn lại tấm gương đồng, bần thần nói:
- Dạ Nguyệt Lâu.
- Huynh nói gì vậy?
- Ta có quá nhiều kỷ niệm ở tòa lầu này.
Thiên Phục thở ra.
Tiểu Ngọc nói:
- Người kia là ai mà lại cố sát tử huynh chứ? Huynh và y có mối hận bất đội trời chung à?
Thiên Phục nhìn lại Tiểu Ngọc đang quỳ bên cạnh y:
- Nàng muốn hỏi ai?
- Kẻ đã để lại vết thương trên thân thể huynh. Cái người có tên là Giang Kỳ đó.
- Đừng hỏi ta điều đó trước khi ta rời khỏi Dạ Nguyệt Lâu.
Tiểu Ngọc sa sầm mặt:
- Huynh đi à?
- Ta không thể ở một chỗ. Đất trời Trung Nguyên mênh mông quá, mà ta lại quá cô độc và trơ trọi.
Thiên Phục đổi giọng thật từ tốn và ôn hòa:
- Tiểu Ngọc!
- Có muội!
- Ta muốn uống rượu và nghe nàng đàn.
Thiên Phục đứng lên, nắm tay Tiểu Ngọc dẫn lại chiếc đàn tranh đặt ngay bên cửa sổ.
Tiểu Ngọc bối rối nói:
- Huynh...
Thiên Phục ép nàng ngồi xuống bên chiếc đàn:
- Lý Ma Ma nói Tiểu Ngọc có thể thay thế Triều Thi Thi.
- Muội không thể sánh được với thiên hạ đệ nhất kỹ nữ. Hay huynh muốn nhìn muội để thấy lại bóng người xưa?
Thiên Phục nhìn Tiểu Ngọc khẽ gật đầu.
Dung diện Tiểu Ngọc bất giác lộ những nét buồn ủ dột. Nàng nhìn xuống chiếc đàn tranh:
- Nếu như vậy, muội sẽ đàn cho huynh nghe, nhưng chắc chắn tiếng đàn của muội không thể so sánh với tiếng đàn của Triều Thi Thi.
- Nàng cứ đàn cho ta nghe. Đêm nay ta muốn quên thực tại để quay về với hoài kỷ.
Tiểu Ngọc nhìn Thiên Phục bằng ánh mắt đượm buồn. Những ngón tay mảnh mai thon thả của nàng đặt lên phím đàn. Tiếng réo rắt trầm bổng ngân lên trong âm hưởng của một tấu khúc mang đầy tâm sự thê lương của người chinh phụ.
Trong khi Tiểu Ngọc đàn thì Nguyên Thiên Phục không ngừng rót rượu ra chén để uống.
Gã uống rượu mà ngỡ như uống nước, không biết gã có nghe được tấu khúc mà Tiểu Ngọc đàn không.
Khi tiếng đàn ngưng bặt thì vò rượu năm cân cũng chẳng còn giọt nào ngoài số rượu mà Thiên Phục vừa rót ra chén.
Thiên Phục gật đầu. Tiểu Ngọc nhấp một ngụm rượu đầy rồi trao qua tay Thiên Phục:
- Huynh cứ tưởng tượng đang đối ẩm với người trong hoài kỷ.
Thiên Phục lắc đầu:
- Đã là dĩ vãng thì ta chỉ nhớ chứ không sống với nó.
Thiên Phục dốc hết số rượu còn lại trong chén vào miệng. Y uống xong nhìn Tiểu Ngọc bằng ánh mắt đa tình đầy phấn khích. Thiên Phục nắm tay Tiểu Ngọc, trầm giọng nói:
- Cái gì của ta thì phải thuộc về ta, còn những gì của người, ta chẳng màng tới.
Hai má Tiểu Ngọc thẹn đỏ. Nàng lí nhí nói:
- Muội không hiểu ý huynh.
- Ta chỉ có một cái thân nên rất quý cái thân của mình.
Thiên Phục vuốt ve bàn tay búp măng, thanh nhã của Tiểu Ngọc. Y vừa vuốt ve vừa nói:
- Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục không phải là một chính nhân quân tử. Nàng hiểu ý ta chứ?
- Dù huynh không phải là chính nhân quân tử thì Tiểu Ngọc cũng không nghĩ huynh là một đại ma đầu. Trong Dạ Nguyệt Lâu này chỉ có chủ nhân và người hầu phục.
Thiên Phục nâng cằm Tiểu Ngọc:
- Ta rất thích cái điều nàng vừa nói ra. Phải biết đối mặt với sự thật, để biết về bản thân mình.
Thiên Phục vừa nói vừa cởi chiếc áo choàng khoác hờ qua bờ vai Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc thoáng bối rối bởi hành động của Tàn Hồn Ma Đao. Nàng muốn ghìm tay y lại nhưng ý niệm đó chỉ nẩy sinh mà không thể biến thành hành động được.
Khuôn mặt khôi ngô, anh tuấn, cùng ánh mắt đa tình của Nguyên Thiên Phục như khiến lấy mọi suy tưởng và hành động của Tiểu Ngọc. Chúng bắt nàng phải thuần phục.
Tiểu Ngọc khẽ nói:
- Huynh...
- Đừng nói nhiều...
Tiểu Ngọc bặm môi nhìn xuống. Nàng không hiểu sao mình lại thụ động, và chỉ biết có mỗi giác cảm là run rẩy bởi sự mơn trớn vuốt ve của Thiên Phục.
Khi Thiên Phục cởi nốt tất cả những xiêm y của nàng, Tiểu Ngọc những muốn co người lại, nhưng ngược lại ý tưởng đó thì lại muốn rút vào vòng tay của người tình.
Thiên Phục bế nàng lên, đưa đến tràng kỷ. Một thứ tình cảm thôi thúc dội vào nội tâm Tiểu Ngọc, khiến đôi tay trắng nõn nà của nàng vòng qua bá lấy cổ Thiên Phục.
Những thớ thịt trên người nàng run khẽ theo những cảm giác mơ hồ, mênh mang mà từ trước đến giờ Tiểu Ngọc chưa bao giờ có được.
Thiên Phục đặt nàng nằm xuống tràng kỷ. Bất giác Tiểu Ngọc kéo ghịt xuống, dí miệng vào tai Thiên Phục:
- Huynh... Muội nói ra chắc huynh không tin.
- Nàng muốn nói với ta điều gì?
- Muội... muội mặc dù là kỹ nữ Dạ Nguyệt Lâu nhưng tuyệt nhiên chưa hề đụng đến nam nhân. Người đầu tiên chính là huynh.
Đôi chân mày của Thiên Phục thoạt cau lại. Y lưỡng lự một lúc rồi hỏi lại Tiểu Ngọc:
- Nàng vẫn còn thanh nữ à?
Tiểu Ngọc gật đầu:
- Muội nói thật đó. Chỉ tại vì muội không kìm chế được tình yêu của mình đối với huynh, nên quyết định trao thân cho huynh. Huynh đừng đối xử tệ với muội nghe?
Thiên Phục nhìn thẳng vào mắt Tiểu Ngọc:
- Ta tin những gì nàng nói.
Hai hàng lệ rịn ra từ khóe mắt Tiểu Ngọc. Nàng thủ thỉ:
- Muội yêu huynh nhiều lắm!
Nàng vừa nói vừa toan kéo Thiên Phục ép sát vào người mình, nhưng Tàn Hồn Ma Đao đã kịp gỡ đôi bàn tay trắng nõn của Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc thoáng một chút ngỡ ngàng với hành động của Nguyên Thiên Phục. Nàng muốn nói gì đó nhưng cổ họng như có vật gì chẹn cứng không thốt được nên lời.
Thiên Phục trở bộ bước lại cây đàn tranh lấy xiêm y của Tiểu Ngọc. Y quay trở lại bên tràng kỷ, với bộ mặt lạnh nhạt đến độ vô tâm vô hồn, định ánh mắt vào mặt Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc buột miệng nói:
- Đại ca...
Thiên Phục quẳng bộ xiêm y lên người Tiểu Ngọc, thờ ơ nói:
- Vận y trang lại và đi đi!
Tiểu Ngọc thẹn đến đỏ mặt:
- Huynh...
Thiên Phục khoát tay:
- Ta chẳng muốn vay và cũng không muốn trả.
Tiểu Ngọc giận đến biến đổi sắc mặt từ màu đỏ thẹn thùng qua tím tái vì giận và tức.
Nàng rít lên:
- Tất cả những gì của một thanh nữ, ngươi đều thấy, thế mà ngươi vẫn làm nhục Tiểu Ngọc.
- Thiên Phục không muốn vay mà thôi.
Y quay mặt nhìn về phía chiếc đàn tranh, lạnh nhạt nói:
- Đi đi, cuộc đời của Tàn Hồn Ma Đao không phải chỉ biết vay và biết trả.
Tiểu Ngọc bặm môi, vận lại y trang. Nàng nhìn sau lưng Thiên Phục, nói:
- Thiên Phục, ngươi tự mãn lắm. Tiểu Ngọc này tiếc đã tặng thuốc giải Hủy Cốt Tán cho ngươi.
Thiên Phục nhún vai quay lại nhìn Tiểu Ngọc:
- Đừng tự trách mình khi đã quyết định làm một việc gì đó.
Tiểu Ngọc rít lên:
- Cái nợ hôm nay cho dù ngươi không muốn vay, cũng chẳng muốn trả, nhưng nhất định một ngày nào đó, Tiểu Ngọc sẽ bắt ngươi phải trả. Trả gấp trăm ngàn lần như hôm nay đó.
- Nàng đã nói hết ý của mình rồi chứ?
- Ta chẳng còn gì để nói với ngươi nữa.
- Thế sao còn chưa đi?
Tiểu Ngọc nhìn Thiên Phục một lần nữa với ánh mắt ngập tràn uất hận. Nàng thở hắt ra một tiếng, rồi trở bộ quay lưng bỏ đi ra khỏi thư phòng.
Tiểu Ngọc đi rồi, Thiên Phục mới bước lại tràng kỷ vận lại trường thư sinh. Y bước đến tấm gương đồng soi mặt mình vào gương.
- Tàn Hồn Ma Đao Nguyên Thiên Phục. Ngươi đó phải không?
Có tiếng binh khí rít gió ngay phía sau gáy, nhưng Nguyên Thiên Phục không hề quay lại, mà chỉ dùng mỗi một động tác vô cùng đơn giản, lật tay ra phía sau thộp lấy một vật gì đó.
Động tác của y trông thật đơn giản nhưng lại vô cùng chính xác đã thộp được một ngọn phi tiêu. Trên ngọn phi tiêu có đính một phong thư. Y bình thản mở phong thư. Trong phong thư chỉ mỗi một hình vẽ ngọn bạch lạp leo lét.
Không biết hình vẽ trong thư kia có ý nghĩa gì nhưng đôi chân mày lưỡi kiếm của Nguyên Thiên Phục thoạt cau hẳn lại. Những nét bồn chồn lộ ra trên khuôn mặt anh tuấn trầm cảm vốn chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc gì.
Thiên Phục đứng lên bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài hoa viên. Trong hoa viên thật là tĩnh lặng, có thể nghe được tiếng lá cây cọ vào nhau. Thiên Phục đứng mãi bên cửa sổ cho đến khi ánh bình minh nhập nhòa ửng hiện bên chân trời hướng đông.