Bầu trời xám xịt, chuẩn bị trút xuống những cơn mưa nặng hạt khiến Thế Kiệt lo lắng. Chàng muốn tìm một chỗ trú mưa, nhưng tuyệt nhiên chẳng nhìn thấy một chỗ nào khả dĩ có thể trú mưa được. Trong lòng vô cùng bối rối, chàng đâu phải sợ mưa nhưng khốn nỗi trên lưng là ân sư đang trong tình trạng trầm kha không biết sống chết lúc nào.
Ngẩng mặt nhìn lên không trung, Thế Kiệt không khỏi buông một tiếng thở dài. Chàng có cảm giác con đường về Ác Nhân Cốc sao xa xôi mịt mù, mà không có cơ hội để đưa sư phụ về tới trong khi sức của chàng cũng đã cạn kiệt, toàn thân rã rời.
Thế Kiệt bặm môi, tự nhủ thầm:
- "Dù với bất cứ giá nào ta cũng phải đưa ân sư về đến Ác Nhân Cốc.".
Tự nhủ thầm như vậy, Thế Kiệt cố gượng bước, dù thừa biết chỉ một hai dặm đường nữa thôi thì chẳng thể nào lê nổi bước chân.
Có tiếng vó ngựa rộn lên sau lưng Thế Kiệt. Tiếng vó ngựa khiến Thế Kiệt lo lắng, nghĩ tới những kẻ thù đang truy đuổi. Thế Kiệt toan tìm một chỗ ẩn thân, nhưng không kịp.
Chàng chỉ kịp nép vào vệ đường thì cỗ xe song mã cũng trờ tới. Cỗ xe đứng ngay bên cạnh Thế Kiệt. Phản xạ tự nhiên vì những chuyện đã xảy ra trên đường bôn tẩu, Thế Kiệt đặt tay vào chuôi thanh Quỷ Kiếm chờ đợi tình huống xấu nhất đến với mình và sư phụ.
Người ngồi trên ghế xà ích bỏ chiếc mũ trùm đầu, để lộ chân diện mục là Cáp Nhật Hồng.
Nàng nhìn Thế Kiệt:
- Lệnh huynh!
Nhận ra Cáp Nhật Hồng, Thế Kiệt phấn chấn buột miệng nói:
- Quận chúa ư?
Nhật Hồng nheo một con mắt, nói:
- Nếu không phải là Nhật Hồng thì huynh đâu còn đứng đó. Huynh tính giao thủ vài chiêu với muội hay sao mà đặt tay vào đốc kiếm?
Thế Kiệt mỉm cười lắc đầu.
Cáp Nhật Hồng thôi không đùa nữa. Nàng giúp chàng đỡ Quỷ Kiếm Giang Kỳ lên thùng xe. Rồi sau đó nàng trở lại ghế xà ích. Thế Kiệt ngồi cạnh bên nàng. Cáp Nhật Hồng lại ra roi, đôi song mã trổ nước đại kéo cỗ xe chạy nhanh hơn. Khi trời tạnh hạt thì họ cũng đến trấn Hàng Châu.
Nhật Hồng nói:
- Lệnh huynh đi theo Giang tiền bối đã lâu ắt biết những bằng hữu của Giang tiền bối?
Thế Kiệt lắc đầu:
- Sư phụ là một người cô độc lạnh lùng, không hề kết giao với bất cứ người nào.
- Giang tiền bối không có bằng hữu thì chúng ta phải tự lực thôi.
Thế Kiệt gật đầu.
Nhật Hồng mỉm cười với chàng, từ tốn nói:
- Tại trấn Hàng Châu này, muội có người nhà. Chúng ta hãy đến đó.
- Thế thì tốt quá.
- Hy vọng ở đó muội sẽ có phương thuốc giải độc cho Giang tiền bối.
Cỗ xe vào trấn Hàng Châu. Mặc dù cơn mưa đã tạnh nhưng vẫn còn lất phất những hạt bụi nước li ti. Trong thành vắng ngắt, tất cả cư dân như rút vào nhà tránh mưa, nên sự xuất hiện của cỗ xe song mã nhanh chóng được để mắt tới.
Cỗ xe dừng lại trước cửa một tòa đại trang. Cánh cổng đóng im ỉm ngỡ như nó chưa bao giờ được mở.
Nhật Hồng trùm lại chiếc mũ đội đầu, lách xuống xe. Nàng tiến nhanh đến cánh cửa tam quan, cầm khoen sắt gõ ba tiếng.
Cộc... cộc... cộc...
Không phải chờ đợi lâu, cánh cửa hé mở. Nhật Hồng nghiêm giọng nói như hạ lệnh:
- Mở cửa đi!
Gã gia đinh rụt rè hỏi:
- Cô nương là ai?
Nhật Hồng chìa tấm kim bài đến trước.
Gã gia đinh biến sắc:
- Tiểu nhân đắc tội.
- Mở cửa đi!
Gã vội vã mở cửa.
Nàng hạ lệnh:
- Cho người ra cỗ xe đưa người bịnh vào trong.
- Tiểu nhân tuân lệnh quận chúa.
Nàng quay trở lại cỗ xe song mã, chẳng bao lâu sau hai gã gia đinh xuất hiện khiêng theo chiếc cáng ra ngoài cỗ xe. Họ đặt Giang Kỳ lên cáng, cùng với Nhật Hồng và Thế Kiệt vào trong tòa đại trang.
Từ trong gian chính sảnh hai vị Lạt Ma hấp tấp bước ra đón Nhật Hồng ngay cửa.
Một người vừa ôm quyền xá vừa nói:
- Chúng tôi không biết quận chúa đến nên không kịp nghinh đón.
Nhật Hồng khoát tay:
- Không cần đa lễ như vậy.
Nàng chỉ Thế Kiệt:
- Đây là Lệnh công tử, bằng hữu của ta ở Trung Nguyên.
Nàng mỉm cười với chàng rồi giới thiệu hai vị Lạt Ma:
- Lệnh huynh, còn đây là hai vị hộ pháp đàn. Người này là Lạc Thần Bố, còn đây là Lai Thần Bố.
Lạc Thần Bố Lạt Ma có khuôn mặt đẫy đà, nước da trắng trẻo, trông rất phương phi, cốt cách. Lão ôn tôn hướng về Thế Kiệt ôm quyền xá và nói:
- Nghinh quán hân hạnh được tiếp đón Lệnh công tử.
Nhật Hồng mỉm cười:
- Chúng ta hãy vào trong.
Mọi người kéo vào gian đại sảnh.
Khi tất cả đã yên vị rồi, Lạc Thần Bố Lạt Ma mới rót trà ra chén, lão kính cẩn nói:
- Thỉnh quận chúa uống chén trà nóng.
Trong khi đó Lai Thần Bố rót trà vào chén Thế Kiệt:
- Mời Lệnh công tử.
- Đa tạ lão tiền bối.
Nhật Hồng nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống bàn. Nàng nhìn Lạc Thần Bố:
- Ta có chuyện muốn nhờ tới Lạc sư phụ.
- Có chuyện gì quận chúa cứ nói.
- Vị tiền bối vừa được cáng vào bị trúng Hủy Cốt Tán của Thần Long giáo, thể trạng rất trầm trọng, Lạc sư phụ xem có cách chi giúp đỡ cho người được không?
- Người đó bị trúng Hủy Cốt Tán của bọn Thần Long giáo à?
Nhật Hồng gật đầu:
- Đúng như vậy đó.
Thế Kiệt khẩn khoản nói:
- Người đó chính là sư phụ của vãn bối. Nếu tiền bối có phương cách gì trục được độc trong nội thể của người, cái ơn này tại hạ sẽ không quên.
Lạc Thần Bố khoát tay:
- Lệnh công tử đừng nói như vậy, công tử là bằng hữu của quận chúa, và bổn phận của chúng tôi là phải giúp cho sư phụ công tử rồi.
Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt mỉm cười rồi quay lại nói với Lạc Thần Bố:
- Đã nói vậy, ta thỉnh Lạc sư phụ đến xem mạch cho người.
- Được, được, cứu người là trên hết mà.
Mọi người rời gian chính sảnh đến gian thư phòng phía sau. Lạc Thần Bố bước đến tràng kỹ cầm mạch Giang Kỳ. Đôi chân mày lão chợt cau hẳn lại.
Lão buông một tiếng thở dài, nhìn lại Nhật Hồng và Thế Kiệt.
Thế Kiệt lo lắng hỏi:
- Lạc tiền bối, tình hình sư phụ của vãn bối như thế nào?
- Độc chất Hủy Cốt Tán đã thâm nhập vào kinh mạch, ngoài ra có hiện tượng kỳ lạ lắm.
Nhật Hồng nói:
- Lạc sư phụ nói rõ hiện tượng gì?
- À... tất cả kinh mạch, huyệt đạo của người này đều bị đảo lộn hoàn toàn. Hiện tượng này do y luyện công mà ra thôi.
Lạc Thần Bố buông tiếng thở dài:
- Với độc chất Hủy Cốt Tán thì có thể trục được ra ngoài bằng Băng Tằm, nhưng với hiện tượng đảo lộn kinh mạch huyệt đạo thì...
Lạc Thần Bố lắc đầu thở dài:
- E khó mà khôi phục lại được như trước. Người này chắc chắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma trong nay mai mà biến thành phế nhân vĩnh viễn.
Nhật Hồng trang trọng nói:
- Nhưng vẫn có cách gì chứ?
Lạc Thần Bố lắc đầu:
- Không có cách gì ngoại trừ bản thân người này tự khôi phục kinh mạch và huyệt đạo thôi.
Nhật Hồng nhìn Thế Kiệt:
- Lệnh huynh...
Thế Kiệt thở ra:
- Tại hạ biết tấm thịnh tình của nhị vị đại tăng, nhưng đó là số trời đã định sẵn cho sư phụ.
Nhật Hồng nhìn chàng khẽ gật đầu:
- Nhị vị sư phụ sẽ làm hết sức mình, còn tất cả đều do ý trời định.
Lạc Thần Bố nói:
- Quận chúa đã nói vậy thì lão đây hơi yên tâm.
Lạc Thần Bố nhìn lại Lai Thần Bố:
- Lai lão đệ sẽ giúp lão huynh một tay chứ?
Lai Thần Bố gật đầu.
Lạc Thần Bố nói với Nhật Hồng:
- Quận chúa chờ lão phu một chút.
- Lạc sư phụ cứ tự nhiên.
Lạc Thần Bố bỏ ra ngoài, một lúc sau quay trở lại, trên tay lão có một chiếc tráp sơn son thếp vàng, được đậy nắp cẩn thận. Lão đặt chiếc tráp sơn son thếp vàng đó cạnh Giang Kỳ rồi quay sang nói với Lai Thần Bố:
- Lão đệ dùng nội công Mật Tông La Hán áp chế chất độc trong nội thể vị lão huynh này để Băng Tằm hút chúng ra.
Lai Thần Bố lại gật đầu.
Y ngồi xuống tràng kỷ đỡ Giang Kỳ ngồi lên. Hai mắt Giang Kỳ vẫn nhắm tít, hơi thở phà ra những luồng khí nóng hổi.
Lạc Thần Bố nhìn lại Lai Thần Bố khẽ gật đầu.
Lai Thần Bố vận hóa nguyên ngươn, rồi từ từ áp tay vào đại huyệt Thiên Linh Cái của Giang Kỳ. Lão từ từ trút chân ngươn Mật Tông ép chất độc trong nội thể của Đoạn Hồn Quỷ Kiếm. Trong khi Lai Thần Bố dụng công ép chất độc thì Lạc Thần Bố mở nắp chiếc tráp lấy ra ba con Băng Tằm. Những con Băng Tằm trong suốt như ngọc lưu ly trông thật là ngộ nghĩnh. Lão đặt những con Băng Tằm đó vào vùng mạch môn của Giang Kỳ.
Ba con Băng Tằm nhanh chóng bấu vào mạch môn của Giang Kỳ bằng những móc to.
Thế Kiệt lo lắng khi thấy máu tuôn ra từ mạch môn của sư phụ.
Lạc Thần Bố nhìn chàng:
- Lệnh công tử yên tâm, ba con Băng Tằm đang hút Hủy Cốt Tán trong kinh mạch của vị lão huynh đây.
Ba con Băng Tằm càng lúc càng to dần lên, và chuyển dần sang màu tím bầm.
Khi Lai Thần Bố rút song thủ lại thì ba con Băng Tằm cũng căng cứng no tròn, và chúng đã chuyển hẳn qua màu tím bầm trông như những con sâu gớm ghiếc. Ba con Băng Tằm tự nhả những móc to ra khỏi vùng mạch môn của Giang Kỳ. Lạc Thần Bố cẩn thận đặt những con Băng Tằm trở lại chiếc tráp.
Lão nhìn Nhật Hồng:
- Quận chúa, lão đã trục hết độc chất trong nội thể vị lão huynh này. Còn khôi phục kinh mạch huyệt đạo của người...
Lạc Thần Bố lắc đầu:
- Lão phu đành chịu thôi.
Nhật Hồng gật đầu:
- Tạm thời trục được chất độc Hủy Cốt Tán là tốt lắm rồi.
Nàng nhìn lại Thế Kiệt:
- Lệnh công tử có thể lưu lại đây vài hôm rồi hãy đưa lão sư phụ đi.
Nhật Hồng nhìn lại Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố:
- Chúng ta trở ra nhà ngoài đi!
Lạc Thần Bố gật đầu.
Lai Thần Bố đặt Giang Kỳ nằm trở lại. Vô tình lão chạm vào ngực Giang Kỳ, thấy có vật gì đó cồm cộm. Lai Thần Bố liền thò tay vào ngực Giang Kỳ lấy ra một chiếc tráp vừa bằng một vòng tay.
Lão tò mò cầm chiếc tráp đó đưa lên mặt quan sát.
Thế Kiệt nói:
- Lai tiền bối biết trong tráp đó là cái gì không?
Lai Thần Bố lắc đầu.
Thế Kiệt mỉm cười:
- Chính vì cái tráp đó mà các cao thủ Trung Nguyên truy sát sư phụ đến bước đường cùng.
Lạc Thần Bố nhướng mày:
- Vậy trong cái tráp kia là báu vật ư?
- Vãn bối không biết nó có phải là báu vật hay không, nhưng mọi người đều để tâm đến nó.
Nhật Hồng xen vào:
- Dù nó là báu vật gì đi nữa thì cũng của người ta, nhị vị hộ tướng pháp để tâm làm gì?
Lạc Thần Bố gật đầu:
- Quận chúa nói rất đúng.
Lạc Thần Bố nhìn lại Lai Thần Bố:
- Lão đệ trả lại chỗ cũ cho vị lão huynh này.
Lai Thần Bố lưỡng lự.
Thế Kiệt nói:
- Nhị vị tiền bối muốn nhìn qua cũng được mà. Vật mà Lai tiền bối đang cầm chính là kim thân La Hán ngọc lưu ly.
Thế Kiệt vừa dứt lời thì Lai Thần Bố há hốc miệng, nhanh chóng mở nắp tráp.
Ánh hào quang trong tráp hắt lên, pho tượng ngọc lưu ly kim thân La Hán đập vào mắt lão.
Lạc Thần Bố nhìn lại Lai Thần Bố.
Lai Thần Bố cứ trố mắt nhìn pho tượng kim thân La Hán ngọc lưu ly.
Lạc Thần Bố nói:
- Lai lão đệ, có đúng vậy không?
Lai Thần Bố nhìn lại Lạc Thần Bố, khẽ gật đầu.
Lạc Thần Bố quay ngoắt lại Cáp Nhật Hồng:
- Quận chúa, người này chính là Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ?
Nhìn thẳng vào mắt Lạc Thần Bố, nàng khẽ gật đầu nói:
- Đúng! Ta không phủ nhận.
Cục diện bỗng chốc trở nên căng thẳng, khẩn trương.
Lạc Thần Bố trang trọng nói:
- Vậy quận chúa còn chờ gì nữa? Đây là cơ hội để chúng ta đoạt kim thân La Hán ngọc phật và giết Quỷ Kiếm Giang Kỳ.
Lạc Thần Bố vừa dứt lời, Thế Kiệt rúng động toàn thân. Chàng bước nhanh lại bên tràng kỹ, thét lớn:
- Không ai được quyền giết sư phụ của tại hạ. Nhị vị cao tăng đã có công cứu sư phụ, sao lại đổi ý tính lấy mạng người chứ?
Lạc Thần Bố lẫn Lai Thần Bố không màng đến lời nói của Thế Kiệt mà chỉ giương mắt nhìn Cáp Nhật Hồng chờ đợi sự quyết định của nàng.
Nhật Hồng nhìn Lệnh Thế Kiệt:
- Lệnh huynh yên tâm, còn Cáp Nhật Hồng này thì không một ai dám ra tay sát tử Đoạn Hồn Quỷ Kiếm tiền bối đâu.
Thế Kiệt thở ra.
Lạc Thần Bố khẩn khoản nói:
- Quận chúa...
Nhật Hồng khoát tay không cho Lạc Thần Bố nói rồi ôn nhu cất tiếng:
- Bổn quận chúa không cho nhị vị hộ pháp đàn ra tay sát tử Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ bởi ta có lý của ta. Người Tây Hạ chúng ta vốn trọng nghĩa. Mặc dù mang trọng trách vào Trung Nguyên tìm bộ Thập Nhị La Hán Phật, nhưng nếu chỉ dựa vào những lúc như thế này thì sao đáng mặt anh thư và còn làm nhục quốc thể nữa. Chính vì lẽ đó ta không muốn nhị vị hộ pháp đàn bắt chước bọn võ lâm hắc đạo.
Lạc Thần Bố trang trọng nói:
- Quận chúa hãy suy nghĩ lại.
- Ta đã nói rồi, không suy nghĩ gì cả. Lệnh huynh sẽ lưu lại đây rồi tiếp tục đưa Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ lên đường. Không một người nào được làm tổn hại đến Lệnh công tử và Giang Kỳ tiền bối. Các người nghe rõ mệnh lệnh của ta chứ?
Lạc Thần Bố buông một tiếng thở dài, lẩm nhẩm nói:
- Lão sợ chúng ta chẳng còn cơ hội gộp đủ pho Thập Nhị kim thân La Hán ngọc phật.
Nhật Hồng cau mặt, khe khắt nói:
- Lạc hộ pháp còn thốt ra những lời như vậy thì đừng trách bổn quận chúa nặng tay với người.
Thế Kiệt nhìn Nhật Hồng rồi quay lại Lạc Thần Bố:
- Lão đại sư, Thế Kiệt có ý này.
Lạc Thần Bố nhìn chàng:
- Công tử nói đi!
- Nếu sư phụ không nhờ nhị vị lão đại sư cứu mạng trục Hủy Cốt Tán e khó giữ mạng.
Mục đích của các vị không ngoài báu vật kim thân La Hán. Mà một pho tượng kim thân La Hán cũng chẳng có công dụng gì. Muốn biết công dụng phải có đủ bộ mười hai pho, tại hạ xin được nhường pho tượng này lại cho các vị.
Nhật Hồng nheo mày:
- Lệnh huynh làm vậy là coi thường Nhật Hồng này rồi đó.
- Tại hạ nào dám có ý niệm đó. Không cảm kích thịnh tình của quận chúa thì thôi chớ đâu dám coi thường người. Nhưng tại hạ tự nguyện trao lại pho tượng kim thân La Hán xem như đền đáp lại cái ơn mà nhị vị hộ pháp đàn đã trục Hủy Cốt Tán trong nội thể của sư phụ.
Chàng vừa dứt lời thì Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ đã gượng nhỏm người lên:
- Thế Kiệt, ngươi xử rất đúng.
Thế Kiệt nghe Giang Kỳ nói, quay ngoắt lại thốt lên:
- Sư phụ!
Giang Kỳ nhìn Thế Kiệt:
- Thế Kiệt, ta không muốn thọ Ơn người trước khi trở thành phế nhân vĩnh viễn.
Nhìn lại Nhật Hồng, Giang Kỳ hỏi tiếp:
- Giang mỗ rất cảm kích hào khí anh thư của quận chúa, nhưng ta không muốn nhận ân huệ của ai. Còn một điều nữa, ta muốn nói cho các người tự suy nghĩ quyết định.
Lấy một hơi chân ngươn thật sâu, Giang Kỳ trang trọng nói:
- Nếu đêm này Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ phải trao lại cho các người pho tượng kim thân La Hán ngọc phật thì ngày sau sẽ có người thay ta lấy lại. Quận chúa có đồng ý không?
Nhật Hồng lưỡng lự một lúc rồi ôn nhu nói:
- Tiền bối cũng có ý hợp nhất bộ Thập Nhị La Hán à?
Giang Kỳ thản nhiên gật đầu:
- Ta không phủ nhận điều đó.
Lạc Thần Bố cùng Lai Thần Bố âm thầm vận công chờ đợi sự quyết định của Nhật Hồng. Hai người đó vận công âm thầm nhưng không tránh khỏi ánh mắt tinh tường của Giang Kỳ.
Giang Kỳ nhìn Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố:
- Hai người có thể giết ta bất cứ lúc nào. Cho dù nhị vị không sát tử ta thì chẳng bao lâu Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ cũng trở nên vô dụng. Nhưng đây là cơ hội để thanh Quỷ Kiếm của Giang Kỳ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc tranh đoạt pho Thập Nhị La Hán.
Nhật Hồng lắc đầu:
- Ta đã nói rồi, không một ai được sát hại Giang Kỳ tiền bối ra. Cáp Nhật Hồng này không phải như bọn người vô tâm Trung Nguyên, thừa nước đục thả câu.
Giang Kỳ nhìn nàng:
- Được. Ta nhớ lời của quận chúa.
Giang Kỳ quay lại Thế Kiệt:
- Thế Kiệt, chúng ta đi!
Nhật Hồng nheo mày nói:
- Lệnh công tử và Giang tiền bối nên lưu lại đây ít ngày để người khỏe hẳn rồi hãy lên đường.
- Ta không thể nhận thêm cái ơn thứ hai từ người cùng một mục đích với mình.
Giang Kỳ vừa nói vừa chống tay đứng lên. Mặc dù lão đã cố gắng rất nhiều nhưng hai chân cứ run bần bật tưởng chừng không đủ sức đờ nổi thân.
Thế Kiệt đưa vai cho Giang Kỳ:
- Sư phụ.
Vịn vào vai Thế Kiệt, Giang Kỳ đảo mắt nhìn qua hai vị Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố:
- Nhị vị hộ pháp đàn sẽ có dịp gặp lại thanh Đoạn Hồn Quỷ Kiếm mà.
Giang Kỳ dứt lời, dựa vào Thế Kiệt dấn bước.
Lạc Thần Bố nhìn Cáp Nhật Hồng, hai cánh môi bặm lại chứng tỏ đang suy nghĩ đến một quyết định nào đó.
Bất thình lình, Lạc Thần Bố thét lên một tiếng:
- Giang Kỳ đứng lại Tiếng thét của Lạc Thần Bố khiến Nhật Hồng giật mình. Nàng đoán ngay Lạc Thần Bố sắp hành động gì, liền đứng bộ án ngữ sau lưng Thế Kiệt và Giang Kỳ.
Mặc dù nghe tiếng quát lồng lộng của Lạc Thần Bố nhưng Giang Kỳ vẫn dựa vào Thế Kiệt tiếp tục bước. Y vừa bước đi vừa nói:
- Chưa một ai hạ mệnh lệnh được với Đoạn Hồn Quỷ Kiếm Giang Kỳ, dù kẻ đó là diêm vương, hay đương kim hoàng thượng.
Nhật Hồng sa sầm mặt, chiếu ánh mắt khắt khe vào mặt Lạc Thần Bố. Nàng nghiêm giọng nói:
- Để họ đi!
Lạc Thần Bố lẫn Lai Thần Bố thở hắt ra một tiếng rồi từ từ hạ tay xuống. Trong khi đó Giang Kỳ và Thế Kiệt đã bước hẳn ra khỏi cánh cửa thư phòng. Hai người sóng bước đi luôn ra khỏi tòa đại trang. Trên bầu trời sấm vẫn còn rền và mây lại hội tụ để chuẩn bị một cơn trút nước khác.
Giang Kỳ ngước mặt nhìn lên trời:
- Xem chừng bầu trời Trung Nguyên bỗng chốc trở nên u ám quá.
Thế Kiệt liếc trộm Giang Kỳ.
Giang Kỳ lại ôn tồn nói:
- Thế Kiệt...
- Sư phụ dạy con.
- Ta đã quyết, dù hậu quả sau này như thế nào cũng được. Ngươi sẽ thay ta dụng tới Đoạn Hồn Quỷ Kiếm.