Mối tình đầu và thất tình cũng như nhau cả, đều là chuyện khó che giấu như đá cục nổi trong ly coca.
Định nghĩa của Miêu Gia
Việc Vương Hủ đột ngột ngồi lại ngay ngắn với đôi mắt sáng quắc đã làm giáo sư Trương hoảng sợ. Ngay cả Thượng Linh Tuyết, hiện đang làm bài cực kỳ chăm chú, cũng nhận ra cử động kỳ lạ của hắn. Chỉ là nàng hơi nhíu đôi mi thanh tú rồi tiếp tục làm bài của mình.
Giáo sư Trương làm mặt lạnh, sau đó nói với Vương Hủ: "Này cậu kia, tỉnh ngủ rồi à?"
"Ờ, tỉnh rồi." Vương Hủ trả lời mà lòng không yên, giờ đây trong đầu hắn đang chứa đầy đáp án từ bài thi của Tề Băng nhờ vào khả năng ghi nhớ tạm thời.
"Hừ, phòng thi không phải là nơi để ngươi ngủ gà ngủ gật! Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ!" Giáo sư Trương chuẩn bị lấy bài thi và hủy bỏ tư cách thí sinh của Vương Hủ, kết quả là cánh tay vừa duỗi ra lại bị dọa nên đành rụt về.
Chỉ thấy Vương Hủ đập bàn một cái khiến một cây bút máy bắn lên trên không. Sau đó, hắn dùng một tay bắt lấy cây bút rồi xoay thêm hai vòng. Lại nói, động tác này không chỉ thanh tao mà còn có sắc thái hèn mọn, bỉ ổi... tuyệt đối có sức hút hệt như Quan tép riu cửu phẩm của Châu Tinh Trì năm xưa.
(Quan tép riu cửu phẩm là một bộ phim hài rất hay của Châu Tinh Trì. Tại Việt Nam, bộ phim này được biết đến với cái tên "Quan Xẩm Lốc Cốc"
Xem phim "Quan Xẩm Lốc Cốc" tại link sau: http://youtube.com/watch?v=ETg1DTtkftI&feature=fvst)
Chiêu mở đầu trò đổ súc sắc làm giáo sư Trương ngẩn ngơ tại chỗ, đến khi lão bình tĩnh lại thì đã thấy Vương Hủ "múa bút thành văn". Chỉ trong chớp mắt, chỗ trống trên bài thi đã ngập chữ, bút máy quét ngang trên giấy một đường, nơi nào bút đi qua thì nơi đó đáp án chính xác hiện lên rõ ràng... Cuối cùng, giáo sư Trương đành phải trở lại bục giảng, hớp một ngụm trà để hạ hỏa. Chỉ là ngụm trà còn chưa nuốt xuống, lão chợt nhìn thấy bài thi của Tề Băng nên bất chợt sặc nước... thiếu chút nữa đã đi gặp Diêm Vương.
Vào thời điểm cách thời gian kết thúc cuộc thi khoảng hai mươi phút, Thượng Linh Tuyết nộp bài thứ hai. Giáo sư Trương thấy vậy nên gọi nàng lại, rồi hỏi: "Này em kia, bài thi đầu tiên được nộp lên lúc nào?"
Thượng Linh Tuyết cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn trả lời hết sức lễ phép: "Dường như là lúc cuộc thi đã bắt đầu được một tiếng. Lúc ấy chẳng phải thầy đã nói chuyện với hắn sao?"
Giáo sư Trương gãi đầu, ậm ừ một tiếng, sau đó nén giọng hỏi tiếp: "Ngươi có quen nam sinh ngồi bên cạnh không?"
Nghe xong, Thượng Linh Tuyết giật mình: "Ta... ta không quen."
Dứt lời, bỏ chạy khỏi phòng thi.
Nhìn bóng lưng của nàng, giáo sư Trương chắc chắn rằng Vương Hủ đúng là một thằng lưu manh.
Lúc Thượng Linh Tuyết bước đến cửa phòng thi, có một tiếng động vang lên ở cuối phòng. Nhìn lại thì thấy Vương Hủ muốn nộp bài.
Đầu cuộc thi, kẻ theo dõi ngủ gục. Khi tỉnh lại, hắn chỉ làm đúng một giờ rồi nộp bài!
Thượng Linh Tuyết nghĩ đến một chuyện thật đáng sợ.
"E rằng kẻ này không phải là thí sinh mà đến đây để theo dõi mình. Cũng chính vì mình đã nộp bài nên hắn không việc gì phải ở lại phòng thi.".
Cùng lúc đó, Vương Hủ cảm thấy cực kỳ khoái trá. Thật ra giải bài thi này cũng không mất quá nhiều thời gian nhưng điều kiện tiên quyết đó là loại bỏ quá trình "suy nghĩ". Vương Hủ có đáp án, cách trình bày và phân tích của Tề Băng, lại gom góp thêm một vài luận điểm của người khác nên chỉ cần chút thời gian đã xong. Mà lúc dừng bút cũng là lúc hắn quên hết tất cả, nếu để hắn làm lại lần nữa thì chắc chắn sẽ phải nộp giấy trắng...
Cho nên Vương Hủ cũng chẳng thèm kiểm tra lại làm gì, bởi đó là lãng thí thời gian và tính mạng. Thay vào đó, hắn đập bài thi lên trên bàn của giáo sư Trương rồi bỏ đi; hành động này khiến giáo sư giận cong râu.
Bước đến trước cửa phòng thi, hắn nhìn thấy Thượng Linh Tuyết nên cất tiếng gọi: "Ê, Thượng Linh Tuyết! Khoan hẵng đi! Ta có lời muốn nói với ngươi..."
Cơ thể của Thượng Linh Tuyết thoáng trì trệ, có lẽ do nàng cố hạ quyết tâm nhưng cũng có lẽ do nỗi sợ hãi trong lòng, nói tóm lại là nàng đã ngừng bước.
"Ngươi... Tại sao ngươi biết tên của ta." Thượng Linh Tuyết nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nói không những nhỏ nhẹ mà còn hơi run.
Nàng vừa đứng ở đầu hành lang vừa cúi đầu, kéo góc áo. Ánh nắng mặt trời rọi vào bờ vai khiến đôi má ửng đỏ, hơi thở dồn dập và bộ ngực phập phồng của nàng càng giống cử chỉ của tiên nữ hạ phàm, đủ làm bất cứ ai xao xuyến. Hình ảnh này đã khắc sâu vào trong tâm trí của Vương Hủ, mãi đến nhiều năm sau vẫn không thể xóa nhòa...
Sau mỗi bước chân, Vương Hủ càng đến gần và Thượng Linh Tuyết càng cảm thấy sợ hãi. Thậm chí nỗi sợ hãi ấy còn được nhân lên gấp bội chỉ vì hắn biết tên nàng.
"Ta chỉ nói mấy câu, nói xong sẽ đi." Vương Hủ đứng đối mặt với Thượng Linh Tuyết, cả hai cách nhau chưa đến một mét.
Vương Hủ nhìn thẳng vào mắt nàng, còn đối phương mỗi lúc lại cúi đầu một sâu. Nếu có người thứ ba nhìn thấy tình huống trước mắt, e rằng trăm phần trăm sẽ cho rằng hắn muốn tỏ tình với cô nữ sinh xinh đẹp nọ.
Kết quả là Vương Hủ nói thế này: "Thứ nhất, ta không phải là kẻ thích theo dõi người khác. Trong cuộc thi, ta nhìn ngươi vì vậy quay cóp, đương nhiên ta nói chuyện này ngay bây giờ không phải để so đo. Lại nói, tuy ngươi có giá trị đáng để người khác theo dõi, nhưng vệ sĩ quá nhiều, muốn ra tay rất khó khăn, không phải ai cũng dám làm. Cho nên ta hi vọng lần sau ngươi sẽ không trách oan cho người tốt. Cuối cùng, ta sẽ một chút nội tình, cũng là lễ vật nhỏ, để hóa giải hiểu lầm của chúng ta... À ừm, đó là lần này ngươi thi rất tốt, có lẽ sẽ xếp thứ hai toàn phòng."
Nói xong, hắn nghênh ngang bỏ đi, mặc kệ mỹ nữ ngẩn ngơ tại chỗ cả nửa ngày trời.
Lúc Thượng Linh Tuyết bước ra khỏi trường Tường Dực, trong đầu vẫn còn suy nghĩ những lời của Vương Hủ. Hộ vệ của nàng, Trần Viễn, nhìn thấy thần sắc khác thường của tiểu thư nhà mình nên cất tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy, tiểu thư? Ta vừa nhìn thấy thằng nhóc đã từng theo dõi ngươi một tuần trước, có phải hắn ức hiếp ngươi? Hừ, nếu hắn dám đụng đến một sợi tóc của tiểu thư, Trần bá bá sẽ hủy xương hủy cốt của hắn!" Trần Viễn là quân nhân xuất ngũ, trước kia từng đi lính với cha của Thượng Linh Tuyết. Hiện con gái của hắn đang du học ở nước ngoài nên hắn vẫn xem vị tiểu thư này là con gái của mình, thế nên không chịu đựng được khi nàng bị hiếp đáp.
"Không phải... Lần trước chúng ta đã hiểu lầm hắn rồi, hắn không phải là kẻ theo dõi, chỉ là..." Thượng Linh Tuyết nói đến đây, chợt ngừng một chút rồi lại nói: "Được rồi, Trần bá bá lái xe đi. Ta đói bụng rồi, hay là đi đâu đó ăn cơm đã."
Đương lúc Thượng Linh Tuyết ngồi trong chiếc Lincoln xa hoa do vệ sĩ của mình điều khiển, Vương Hủ cưỡi chiếc xe đạp tơi tả dưới ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu. Lúc này, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ quái dị.
Lẽ ra Vương Hủ chỉ định nói với cô bé kia mình không phải là kẻ theo dõi, nhưng khi thấy Thượng Linh Tuyết đứng trước mặt, hắn chợt nói thêm nhiều lời thừa thải. Đáng nói là những lời này khiến lòng hắn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Thú thật, hành vi của Vương Hủ rất dễ giải thích. Nói trắng ra chỉ là bản thân hắn đùa giỡn với người con gái mình thích, mà chính hắn không có kinh nghiệm yêu đương, nên mới có những suy nghĩ phức tạp.
Khi Vương Hủ về đến văn phòng thám tử, Miêu Gia đang ngồi ăn kem trước quạt máy. Chiếc áo vest rách rưới đã bị vứt lên trên salon từ lâu. Và mặc dù đã cởi nút ở cổ áo và tay áo nhưng hắn vẫn toát mồ hôi đầm đìa.
"Ta đã nói với ngươi là nơi này phải sắm điều hòa rồi mà? Còn nữa, sao ngươi thê thảm thế này? Mười năm trước mới chính là thời đại của kem!" Vương Hủ ngã phịch lên ghế salon, sau đó vội vàng rót nước cho mình.
Miêu Gia hoàn toàn không nghe thấy những lời nói nhảm của Vương Hủ. Thay vào đó, hắn nhìn Vương Hủ bằng ánh mắt chân thành, cuối cùng thình lình nói một câu: "Là mối tình đầu sao? Hay đấy..."
"Phụt..." Vương Hủ mới uống xong một chén nước mà một nửa đã phun ra ngoài, một nữa còn vào trôi vào trong phổi. Thành ra phải ho đến chảy nước mắt mới nén lại được: "Ngươi... Ngươi... Khụ khụ... Ngươi không phải là người, tại sao lại biết? Đến chuyện chính ta cũng không thể xác định mà ngươi cũng biết?"
"À... Mối tình đầu và thất tình cũng như nhau cả, đều là chuyện khó che giấu như đá cục nổi trong ly coca."
"Này... Lời kịch này đã xuất hiện trong truyện rồi đó, mà câu này chắc chỉ có ngươi mới nói được! Cũng không biết loại nhân vật như ngươi được thiết lập để làm gì vậy? Để đùa cho ta chết cho xong phải không? Ê!"
Miêu Gia cắn một đoạn kem, tiếp tục bỏ qua những lời nói nhảm của Vương Hủ và hỏi: "Cuộc thi thế nào? Chẳng lẽ vì ngắm gái nên không đạt tiêu chuẩn à?"
"Ngươi là thần, tự bắt tay tính toán sẽ biết. Việc gì phải hỏi ta?"
Miêu Gia vẫn tiếp tục "ngôn luận" bằng giọng nói hữu khí vô lực nhưng cực kỳ đáng sợ như mọi khi: "Ầy... Thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành thường rất phiền phức, chỉ mỗi chuyện yêu đưỡng đã không coi ông chủ của mình vào đâu, không coi chủ nợ của mình vào đâu; Xem ra ngươi cần phải được giác ngộ..."
Mười phút sau, Vương Hủ báo cáo kỹ càng toàn bộ quá trình gian lận, nhân tiện cũng xin chỉ thị từ phía lãnh đạo.
Kết quả là sau khi nghe xong, Miêu Gia nhíu mắt cau mày: "Chuyện nhập vào cơ thể người khác... Trên lý luận thì người sống không thể làm được, trừ phi ngươi là quỷ..."