Hai hôm sau, Đậu Tử toàn thân lấm máu xuất hiện ở cửa đông. Mọi người hoảng hốt vội vàng ôm thằng bé đã ngất xỉu về quán trọ. Đại phu nói, nó chỉ bị thương ngoài da, do sợ hãi quá độ mà sốt cao liên tục.
Đứa trẻ trong cơn mơ sảng không ngừng kêu lên, “A Mạc, A Mạc” vừa khóc lóc vừa kêu tên người bạn thường hay chơi đùa. Nhưng hỏi hết hàng xóm xung quanh, không nhà nào có con trẻ tên A Mạc.
Khách đến thăm nườm nượp trước giường bệnh, ai cũng tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm. Phó Trường Đình đứng tách biệt với đám đông, hai mắt khép hờ, nghe mọi người bàn tán, thần sắc dần trở nên âm trầm.
“Cứu bạn ấy, cứu bạn ấy! A Mạc, A Mạc còn ở đó!” Tối đến, Đậu Tử tỉnh lại, càng khóc lóc dữ dội hơn.
Mọi người nửa tin nửa ngờ, đốt đuốc, cầm đèn lồng hợp thành một đội đi xem xét khu vực ngoài thành. Họ làm như lời Đậu Tử nói, sục sạo trong những bụi lau sậy rậm rạp cách thành chừng ba dặm. Nhưng trừ một vũng máu lớn và một con cóc bị cắn thủng bụng nằm giữa vũng máu ra, hoàn toàn không thấy tung tích đứa nhỏ nào cả.
“Vậy là sao?” Tần Lan Khê hỏi.
“Yêu quái.” Liếc nhìn con cóc bị nghiền nát tứ chi phơi thây trên đất, Phó Trường Đình bình thản nói, “Tiểu yêu tầm thường, vừa mới biến thành người. Một khi gặp phải đồng loại có đạo hạnh cao thâm hơn, thì cũng chẳng khác gì một đứa trẻ trẻ tay không tấc sắt.”
Đồng loại cắn giết lẫn nhau, người cũng vậy, mà yêu cũng không hơn. Tình đời bạc bẽo, chỉ cần một câu nói, hay nửa đồng xu cũng đủ để tranh giành xâu xé, huống chi thiên hạ to lớn nhường ấy, sông núi gấm vóc bao la rộng mở.
Vẻ mặt Tần Lan Khê trở nên căng thẳng, Phó Trường Đình không nói nữa, cất bước đi theo đoàn người.
Mọi người lần theo vết máu, sục sạo trong đám lau lách đến sâu bên trong ngọn núi, vết máu đen ngòm uốn lượn ngoằn ngoèo, kéo dài đến tận một cái hang động phả ra mùi hôi tanh nồng nặc.
Phó Trường Đình nhếch môi, tay nâng trường kiếm, bước vào trong động. Vài thanh niên lớn gan do dự một hồi, cũng lục tục theo sau y, kể cả Tần Lan Khê và Hách Liên Phong. Vừa vào trong động họ đã tá hỏa, hồn vía lên mây. Ngay chính giữa hang là một con rắn khổng lồ, thân rắn phủ một lớp vảy đen sì như áo giáp, cơ thể xù xì, dài ngoẵng, giữa trán còn mọc ra một cái sừng. Con rắn to là vậy, lớp vảy đen nom cứng như sắt thế kia lại đang chảy máu đen không ngừng, bốc mùi tanh tưởi. Tựa như mới bị ai dùng dao nhỏ rạch qua, mấy vết thương khiến nó đang trong cơn phẫn nộ lôi đình, đôi mắt vàng khè giống hai cái đèn lồng lóe lên hung quang. Đây đâu phải là rắn, rành là con rắn tu luyện thành tinh!
Đám thanh niên đi theo sợ rụng rời tay chân, bỏ chạy trối chết ra ngoài.
Thanh sương kiếm tỏa ra hàn quang, kích động cửu thiên hỏa lôi. Phó Trường Đình trước sau vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, chỉ có đuôi lông mày hơi quắc lên, đồng tử ngưng tụ sương giá. Và rồi bão táp rít gào, sấm vang chớp giật, đất rung chuyển núi chao đảo, cảnh vật biến đổi. Y đứng giữa biển lửa xanh thẳm, mão sen cao vợi, ống tay áo tung bay, trầm tĩnh nhìn yêu nghiệt hình thù xấu xí kêu gào giữa ngọn hỏa lôi bốc ngùn ngụt, không ngừng mắng nhiếc chửi rủa, cho đến khi mọi thứ chìm hẳn trong thinh lặng.
“Thiên sư, thiên sư sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Như không cam tâm, nó rống lên, phun ra ngụm oán khí cuối cùng.
Ánh lửa chói mắt, nhuộm đạo bào trắng như tuyết viền màu lam sậm thành một thân xanh lam nhạt nhòa. Phó Trường Đình đứng sừng sững, thấp giọng niệm pháp quyết, hai mắt rũ xuống, nơi đáy mắt chỉ tồn tại duy nhất một khoảng lặng.
Sau đó mọi người tìm thấy từ đống tro tàn trong hang mấy bộ đồ trẻ em cùng những món đồ chơi. Hóa ra những đứa trẻ mất tích đều bị yêu rắn ăn thịt. Mọi người bảo nhau.
“Thành chúng ta chưa bao giờ trải qua chuyện kỳ dị đến vậy.”
“Sao không? Nghe ông nội tôi bảo, chỗ này trước giờ vốn không sạch sẽ. Thiếu gì chuyện ma quái.”
“Xì, xạo vừa thôi. Ai mà tin?”
“Hứ! Không tin thì thôi. Tôi thèm vào nói với các người!”
Trà quán náo nhiệt hơn trước rất nhiều, có thể do yêu nghiệt đã bị diệt trừ, số người xuất hiện ngoài đường cũng đông đúc hơn. Có người gánh hàng rong bán dạo, có cô gái ôm làn mây tre đựng đầy hoa, thậm chí đối diện thư phòng, một ông cụ bày bên ven đường cái sạp nho nhỏ bán những con thú làm bằng kẹo đường, đủ hấp dẫn để níu kéo bước chân của những đứa trẻ bị cấm cửa lâu ngày, chúng đứng nhìn mà chảy nước miếng, mãi không nỡ bỏ đi.
Tần Lan Khê buông chung trà, tự nhiên buồn rầu vô cớ mà cảm thán, “Coi bộ đã trách oan con mèo rồi.”
Nước trà trong chung trong veo, xanh biếc như ngọc, tựa đôi mắt con quỷ kia nhìn y. Phó Trường Đình đậy nắp chung trà, đôi mắt quỷ biến mất, thế nhưng bóng dáng con quỷ đó vẫn lởn vởn trong đầu, không thể xua đi.
Trên đỉnh Chung Nam quanh năm mây mờ che phủ, sương trắng lập lờ tản mạn quanh mái đình vàng cong vút của điện Tam Thanh. Lư hương cả năm chưa bao giờ ngừng nghi ngút khói nhang, đượm mùi thơm ngọt dìu dịu. Thảng hoặc ghé qua buổi dạy sớm, mặt các chư tiên tạc trên tượng vàng nở nụ cười bí ẩn, lặng lẽ nhìn về phía trước như đang dạo bước vào cõi tiên xa xăm. Sương lãng đãng, khói lãng đãng, người cũng lãng đãng. Sương khói mông lung, đời người khác gì một hồi chiêm bao.
Trước cửa có một cây tùng già, thân cây cao vút, cành nhánh vạm vỡ như sừng rồng, có hơn trăm tuổi. Sớm tối cây đứng giữa nhang khói, nghe chưởng môn giảng dạy điều hay lẽ phải, lâu ngày có linh thức. Dần dà, thường xuyên bắt gặp một ông lão râu tóc bạc phơ trên con đường nhỏ trước cửa núi, vận y sam màu lục sẫm, rất thích trêu đùa các tiểu đạo đồng mới nhập môn. Có khi dùng tiếng còi lảnh lót kêu gọi mấy con chim lạ có bộ lông sặc sỡ xinh đẹp, có khi ôm trong tay hai con sóc ngây thơ khả ái, đưa cho chúng quả thông là chúng có thể đu theo cánh tay bám lên vai tiểu đồng, cọ chiếc đuôi to xù mềm mượt như nhung vào mặt, khoan khoái như có gió xuân tháng ba hẩy qua. Tiểu đạo đồng rất thích vui đùa với ông lão, mỗi khi buổi học sáng kết thúc liền chen lấn chạy ra ngoài cửa núi. Ông lão hân hoan đứng chờ dưới tàng cây, khi cười gương mặt già nua liền xuất hiện vô vàn nếp nhăn nheo ngang dọc.
Sau đó, nhân một ngày chưởng môn ra ngoài dạo chơi, mấy sư huynh bao vây lấy ông lão. Chỉ cần ấn một đạo hoàng phù đỏ thắm lên đầu, dùng đinh bằng gỗ đào đóng vào xương, cộng thêm một chén nước thánh linh tuyền đã cúng dường chư tiên bảy bảy bốn mươi chín ngày, lập tức dễ dàng đánh tan hình người, phá hủy tu vi của cây. Một gốc cây tùng già to lớn, chỉ sau một đêm cành nhánh đã khô quắt lại, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng. Lá tùng rơi rụng như tuyết, cành cây gãy đổ không ngừng, dày đủ để che lấp những vết giày đen đúa dẫm qua.
“Đã là yêu quái, nhất định chỉ biết mê hoặc lòng người, gây họa cho bá tánh. Nơi chốn tiên gia tu hành, há lại để cho yêu nghiệt làm càn!” Một vị sư huynh đanh thép tuyên bố.
Từ đấy, không còn thấy ông lão do cây hóa thành nữa. Cây giống người mắc bệnh nguy kịch, ngày càng héo rũ. Qua ít năm, một đêm mưa to gió lớn, sấm giật đùng đùng, sáng sớm hôm sau, đạo đồng quét tước mở cửa lớn ra, đã thấy trong sân một đống cháy đen thui, tối qua cây tùng già bị thiên lôi đánh trúng, chết tận gốc.
“Sau đó?” Tần Lan Khê chồm người ra phía trước, ngóng cổ cò hiếu kỳ hỏi tới.
Phó Trường Đình chậm rãi nhấp một ngụm trà, lãnh đạm đáp, “Hết rồi.”
“…” Im lặng thật lâu. Vị vương gia trẻ tuổi nhẫn nại bao lần nhịn không nổi lắc đầu thở dài sườn sượt, “Ngươi đó… người đã không thú vị thì thôi chớ… đến kể chuyện cũng vậy… thiệt là… ai ai…”
Kéo theo Hách Liên Phong, y thẳng tiến về phòng ngủ bên trong, “Đi, đi, đi! Về phòng ta uống rượu! Sớm biết nghe các người kể chuyện hãm thế, chẳng thà bản vương ở trong phòng trùm chăn ngủ quách cho xong!”
Hách Liên Phong bất đắc dĩ bị người kia lôi đi xềnh xệch. Trước khi đi cũng không quên tặng cho Phó Trường Đình cái cười khổ. Đạo giả tay vẫn đang cầm chén trà lấy làm chưng hửng, rõ ràng là không muốn bần đạo kể chuyện, tại sao không kể thì giận, mà kể rồi cũng giận, là sao?
Đôi vợ chồng già đừng đằng sau bàn sổ sách nghe trọn vẹn câu chuyện, che miệng len lén cười. Đậu Tử xốc rèm lên, nhảy một bước ra khỏi cửa chạy đến. Người nó đã khỏe hẳn, nhưng chỉ nhớ mang máng chuyện bị lạc hôm trước.
“Em đi chơi với A Mạc… A Mạc bảo rằng trong thành không tốt, sẽ gặp chuyện dữ… hãy đi theo A Mạc… đột nhiên có một chú đi đến… chú ấy biến thành con rắn. A Mạc che cho em, bảo em mau chạy đi… Sau đó, sau đó… em không nhớ rõ nữa….” Không người lớn nào chịu lắng nghe cũng như truy rõ thực hư mấy lời ngây ngô của một đứa trẻ. Trong thành cũng chẳng nhiều nhân khẩu, làm gì có đứa bé nào tên A Mạc?
“Lâu rồi A Mạc không đến tìm em chơi, có phải bạn ấy giận em rồi không? Em đã bỏ rơi bạn ấy…” Kéo kéo ống tay áo dài thõng của đạo giả, đứa trẻ nghiêm mặt ngửa lên nhìn, chờ đợi một câu trả lời.
“…” Đạo giả nào giờ luôn ăn ngay nói thẳng bỗng trầm mặc. Đối diện với đôi mắt sáng ngời như sao, nhất thời không biết đối đáp thế nào. Tựa như ngày trước, không biết nên giải thích với tiểu sư đệ trong phái, rằng tại sao ông lão trước cửa chẳng bao giờ xuất hiện nữa, “Bạn em đã chuyển chỗ.”
Người tu hành không nói láo. Đứa trẻ ngây thơ ngoẹo đầu tập trung suy nghĩ chuyển chỗ là sao, hoàn toàn không cảm nhận được sự do dự trong lời nói của đạo giả.
Đêm đã khuya, Phó Trường Đình một mình dạo bước trên phố. Trong lòng ưu phiền, ngay cả việc hít vào thở ra đơn giản cũng không được thông thuận, bèn dứt khoát ra ngoài tản bộ. Trăng treo đầu ngõ, toàn bộ thành Khúc Giang chìm trong giấc nồng, những đóa hoa hồng tưng bừng nở rộ suốt mấy ngày qua cũng đã mệt nhoài, trốn sau trùng điệp lá xanh, chỉ thẹn thùng hé lộ một nửa áo hoa.
“Phó Trường Đình, người chém yêu trừ ma, diệt hết chúng quỷ trong thiên hạ, thật sự chưa từng giết lầm sao?” Lời chất vấn của con quỷ từ mấy hôm trước vẫn mãi vang vọng bên tai.
“A Mạc còn đến tìm em nữa không?” Ánh mắt ngây thơ của đứa bé lúc nào cũng hiện lên trước mắt.
Giết lầm? Có thật là yêu quái tà ma cũng có lương thiện? Không ai hồi đáp.
Chỉ là mấy ngày vừa qua, tà khí luôn quanh quẩn trong thành đã mất sạch không còn chút gì. Cứ như là do yêu rắn đã đền tội, thiên hạ lại thái bình. Đơn giản thái quá khiến lòng người khó mà yên tâm.
Yêu quái là lũ dụng tâm rắn rết, quỷ kế đa đoan. Trảm yêu trừ tà là trách nhiệm của người chính đạo, không phải vậy sao?
Trong đêm thanh vắng truyền đến tiếng nhạc mơ hồ, gián đoạn, khi có khi không. Phó Trường Đình bất giác đi theo tiếng nhạc dẫn lối. Rẽ qua mấy con phố, trước mắt hiện lên quang cảnh thênh thang thoáng đãng. Một hồ nước xanh trong vắng vẻ tĩnh lặng, in bóng trăng sáng tỏ. Sóng biếc dập dềnh, mặt nước gợn trùng trùng, hoàng kim lấp lánh, tựa như dệt một lớp áo vàng. Bất tri bất giác, y đã đến bên hồ Lâm ở cửa bắc.
Đối diện hồ nước là một cái thạch đình hình bát giác, dưới đình có người đang thổi tiêu, tiếng tiêu thê lương não nùng. Tiếng nhạc mà Phó Trường Đình nghe được bắt nguồn từ đây.
Phát hiện có kẻ đến gần, người thổi tiêu nhạy cảm quay đầu lại. Gương mặt thanh tú, đuôi lông mày hếch cao, nét cười khiêu khích bên miệng, ngoài con quỷ càn rỡ lớn mật ra, còn có thể là ai?
Y vận trang phục màu tro bằng vải bông, đầu đội mão bạc, đường nét thánh thiện mộc mạc. Một cây tiêu trúc kẹp giữa ngón tay, đứng dưới ánh trăng mênh mông dịu vợi, phong thái xuất trần thoát tục tựa cao nhân lánh đời. Đáng tiếc, lời lẽ lại bén ngót như kiếm, “Nghe nói đã tìm ra đứa bé rồi, thật đáng mừng. Cơ thể tay chân vẫn toàn vẹn chứ? Có bị thiếu mất ngón tay nào không? Đạo trưởng có cần phải rạch bụng nô nhi nhà tôi ra kiểm chứng thực hư nữa chăng?”
Không vui không buồn không giận, Phó Trường Đình ngay cả chớp mắt cũng không, chỉ có nét mặt đanh lại, môi mím chặt, phất ống tay áo dài, quay đầu bước đi.
Không vui không buồn không giận, Phó Trường Đình ngay cả chớp mắt cũng không, chỉ có nét mặt đanh lại, môi mím chặt, phất ống tay áo dài, quay đầu bước đi.
“Chờ đã…” Người phía sau gọi y, nhưng trong giọng nói có vài phần do dự, lại có vài phần không cam lòng, “Tôi muốn tìm người để nói, vừa vặn người đã đến rồi. Vậy để nói cho người nghe.”
Đạo giả hờ hững, chắp tay sau lưng tiếp tục đi.
Hàn Thiền nói, “Đứa trẻ đó… theo như người trên nhân gian, đêm nay là đầu thất của nó.”
Phó Trường Đình khựng bước, thoáng sửng sốt. Vội vàng quay đầu lại, con quỷ kia ngồi trong thạch đình, người chao nghiêng, ánh trăng chiếu một bên mặt của y, óng ánh một màu hư ảo. Người kia cũng không nhìn y, hai mắt rũ xuống, sao sáng, trăng tỏ, bóng nước, dịu dàng phản chiếu đôi đồng tử tựa ảo ảnh, “Đứa bé ấy là một con cóc, bình thường vốn sống khép kín. Người trong nhà cũng không thích nói chuyện với nó.”
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì phải đào hang. Yêu tinh cũng có đẹp tốt ác xấu. Không thì sao trên đời này thiếu gì các loại yêu quái, truyện liêu trai cứ nhè hồ ly, thỏ trắng, rắn là biến thành thiếu nữ xinh đẹp nguyện chung chăn gối, kết thành giai thoại mùi mẫn với thư sinh tuấn tú, làm gì có truyền thuyết nào viết về lợn nái già kết đôi với anh nông dân? Loài cóc từ xưa đến giờ đã mang tướng mạo không đẹp, miệng rộng mắt lồi, trời sinh đã có bộ mặt sưng phồng đầy mụn, cho dù yêu quái xấu cách mấy cũng có quyền cười nhạo vẻ xấu xí của chúng.
“Chỉ có cháu ông chủ quán là chịu chơi với nó. Đời người vốn chỉ cần một tri kỷ là đủ. Yêu cũng được, quỷ cũng được, tấm lòng cũng không có gì khác nhau.” Y cúi đầu tự nói với mình, cầm chén rượu đặt trên bàn đá, tu một hơi cạn sạch.
Phó Trường Đình đứng trên thềm đá ngoài đình nhìn y, Hàn Thiền nghiêng sang một bên, nửa gương mặt đã ửng hồng. Con quỷ này không quen uống rượu, tửu lượng vô cùng thấp.
“Người chưa gặp nó. Từ khi nhóm các người vào thành, đứa nhỏ ấy cũng không dám bén mảng tới.” Y không nể nang nhìn người kia chằm chằm, từ trong ra ngoài đều là lời lẽ trách móc.
Đã quen với ánh mắt ngưỡng mộ của các sư huynh đệ, đạo giả ngay thẳng bất giác dời mắt đi chỗ khác, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác hoảng hốt, dường như chính y đã phạm phải một sai lầm to lớn vô cùng độc ác.
“Sau đó, nó nhịn không nổi, nhân lúc người ra ngoài đã lén chuồn đến đó chơi đùa. Nó hãy còn nhỏ lắm, chỉ cần bốn chữ Tử Dương chân quân là đủ kinh hồn bạt vía rồi.” Dù vậy rốt cuộc cũng không màng nữa, cứ xông đến. Con nít chơi với nhau, chỉ là đơn giản làm một con diều, chỉ là đơn giản viết mấy chữ nghuệch ngoạc như gà bới, chỉ là chơi những trò không biết gọi tên. Những bậc bề trên trải đời lại không hiểu được điều đó, cái duy nhất khiến bọn họ phụng mệnh từng ly từng tý chính là thánh chỉ của Ngọc Hoàng thượng đế.
Tiêu trúc bị ném ra không trung xoay mấy vòng, trước mặt Phó Trường Đình, từ tốn biến thành một đứa trẻ mặc áo đen. Đôi mắt to xếch, miệng rộng hơn so với người bình thường, gò má lấm tấm những chấm nhỏ, thực sự không thể phán là đẹp. Nó sợ hãi nhìn Phó Trường Đình, cúi gằm đầu, vội vàng trốn bên cạnh Hàn Thiền. Ngón tay đan chặt lấy nhau, vẻ mặt căng thẳng bất an. Thật khó tưởng tượng một tiểu yêu tinh nhát gan là thế mà lại có dũng khí che chở cho bạn, một mình đối mặt với loài thiên địch độc ác.
“Bé ngoan.” Hàn Thiền yêu thương xoa đầu nó, ngón tay như lùa qua nước xuyên qua thân thể đứa trẻ, vương theo những sợi khói trắng. Khói tan biến, tiêu trở về là tiêu, “cạch ——” một tiếng, rớt xuống đất.
Hàn Thiền rũ mắt, nở nụ cười cay đắng, “Con người có ba hồn sáu phách. Cho dù cơ thể đã chết, nhưng hồn phách cũng không tiêu tan. Nội trong thất tuần bốn mươi chín ngày, vẫn có thể ở lại nhân gian đi theo người thân. Nhưng yêu quái thì không, chết là chết, tan thành tro bụi, không thể tái sinh.”
Thấy y cúi người nhặt tiêu trúc, Phó Trường Đình phát hiện tay phải người này mất một ngón, chỗ áp út trống trơn, như thể bị người ta chém đứt đến tận gốc, khó trách tiếng tiêu của y khi được khi mất, khúc không thành điệu.
Gió đêm dịu dàng lay động hàng liễu bên hồ Lâm, cành liễu dài xanh mướt những lá, tha thướt như tấm thân vũ nữ, đong đưa uyển chuyển dưới trời đêm.
“Sao ngươi lại biết những chuyện này?” Đôi mắt sáng quắc không hề vì nghĩa cử của yêu nghiệt mà tỏ ra cảm động, không bị vẻ liêu nhân của quỷ quái mê hoặc, Phó Trường Đình gặng hỏi.
“Trong thành có chuyện gì mà tôi không biết.” Hàn Thiền đáp nhanh, trên mặt hiện lên tia trào phúng, ánh mắt kín đáo, “Cũng như tôi biết, vì sao Lang Gia Vương và đạo trưởng đến thành Khúc Giang.”
Cả người Phó Trường Đình căng thẳng. Vờ như không nhìn thấy hàn ý trong mắt người này, con quỷ nở nụ cười gian xảo, lề mề giơ bầu rượu lên, rót đầy cái chén trống rỗng, “Cũng như đêm đó, ở cửa Tây thành, tôi biết người đứng dưới gốc cây.”
Đôi môi đỏ thắm đắc ý nhếch lên, cong veo tựa vầng trăng khuyết neo trên trời. Hàn Thiền nhìn Phó Trường Đình trừng mắt, lời nói không giấu được sự hào hứng, “Bởi vì tôi đã nhìn thấy trước rồi. Sáng sớm hôm đó, tại hạ đã ở cửa thành kính cẩn đợi đại giá.”
Nhìn thấy đạo sĩ sắc mặt đen thui, lòng không muốn tình không nguyện bị bạn bè lôi kéo rề rề đi theo; thấy y không ngừng liếc ngang ngó dọc, cuối cùng mới chậm rãi bước đến dưới tàng cây; thấy y thi triển thuật ẩn thân xong cũng không quên cẩn thận nhìn xung quanh một lượt; thấy không có ai để ý, khuôn mặt lạnh như đóng băng mới nở nụ cười vui vẻ mà không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra. Thì ra, đạo sĩ đầu gỗ cũng không đến nỗi gỗ nguyên cây.
“Ngươi!” Phó Trường Đình nổi giận, khuôn mặt đoan chính nghiêm trang bỗng chốc chuyển màu đỏ tía, “Yêu nghiệt!”
Hàn Thiền phớt tỉnh uống rượu, lắc đầu ra chiều cảm thán. Kim Vân Tử đúng là không biết dạy đệ tử, làm việc cứng nhắc nguyên tắc đã đành, nói chuyện cũng hết sức vụng về, nói tới nói lui, không yêu nghiệt thì là nghiệp chướng, nghe gọi riết mà lỗ tai muốn mọc mốc. Cho dù là chân quân sáng láng hạ trần, nhưng bị nhốt cả ngày trên núi, cũng trở nên đần độn.
“Đáng ghét!” Tức giận rồi sẽ rút kiếm sau lưng ra, bàn tay úp lại, ngọn hỏa lôi tốc lên.
Hàn Thiền lật đật âm thầm đề phòng, ba bận động thủ với người này, y cũng bị thương không nhẹ. Sấm sét nhá ra nhưng lại chậm chạp không bùng lên. Đạo giả mặt mày âm u, lồng ngực phập phồng, đôi mắt lẩy rẩy băng tuyết, tay nắm chặt chuôi nhưng mãi không rút trường kiếm. Như chưa từng nói gì, y chỉ liếc Hàn Thiền một cái thật sắc, xoay người, giũ áo bỏ đi.
Người này… Hàn Thiền kinh ngạc, đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng của y khuất dần. Môn đồ đắc ý được toàn bộ phái Chung Nam trên dưới ngưỡng mộ, bóng lưng thẳng tắp tựa tùng xanh trước núi, trên con đường mòn rải đầy đá vụn, bị ánh trăng kia cắt thành cái bóng mạnh mẽ nhưng không kém phần uy nghiêm.
“Phó – Trường – Đình…” Nghe nói y là Tử Dương chân quân chuyển thế, mang sứ mệnh hàng yêu trừ ma, cứu giúp trăm họ. Mai sau, y sẽ trở thành chưởng môn phái Chung Nam, thống lĩnh toàn bộ đạo gia, trở thành quốc sư phò tá quân vương, che chở lê dân. Cả đời này, ba chữ Phó Trường Đình đã định sẵn số mệnh dây dướng với yêu ma quỷ quái.
Thầm gọi cái tên ấy từng chữ từng chữ một thật nhiều lần, Hàn Thiền ngửa đầu uống cạn chỗ rượu còn sót lại trong chén. Rượu như nỗi lòng, uống vào ngổn ngang trăm mối tư vị.
Đi được vài bước, không đành lòng ngoái đầu lại, Phó Trường Đình dừng chân, xoay người dõi mắt trông xa. Con quỷ nói năng khó ưa ở trong thạch đình uống cạn chén rượu rồi cúi người nhặt những món đồ dưới chân lên. Bức tranh nét vẽ ngây vụn, mấy mảnh nan tre cái ngắn cái dài, con diều dang dở, một bộ khay chén bát đĩa nặn bằng đất sét… hết thảy đều là đồ chơi trẻ con. Ít hôm trước, Phó Trường Đình từng thấy qua trong sân quán trọ.
Động tác thong thả dịu dàng, tỉ mỉ vuốt ve từng món đồ một, rồi mới thả xuống hồ. Triều dâng triều hạ, trong chớp mắt nước hồ đón nhận lấy tất cả. Đường nhìn của Phó Trường Đình xuyên qua hàng liễu, dừng lại trên mặt Hàn Thiền.
Quỷ, có thể độc ác vô tình, có thể oán hờn cắc cớ, cũng có thể lẳng lơ dung tục xấu xa, thay đổi khôn lường, chúng sinh có muôn vàn ý niệm, chúng quỷ cũng có muôn vàn biến hóa. Chỉ duy nhất một hình dạng mà quỷ không nên có, chính là bi thương. Đã là quỷ thì không nên có vẻ mặt thương yêu xót xa như thế. Phó Trường Đình chỉ mới nhìn thấy một lần, đó là trong buổi dạy sáng năm kia, giữa hương khói lượn lờ, thần tiên trên điện Tam Thanh cũng mang nét mặt ấy.
Cách hồ Lâm không xa là một hệ thống hẻm nhỏ đan xen chằng chịt như mạng nhện. Ngõ nhỏ quanh co, có khi đi vài bước gần xịt đã đến cuối hẻm, có khi men theo bức tường đi mãi cũng không thấy tận cùng, mà chính ở nơi sơn cùng thủy tận nhất lại bỗng chốc thoáng lên một tia hy vọng.
Tận cùng con hẻm là một cửa hiệu bán đồ cũ nhỏ xíu không có tên. Mặt tiền của tiệm chỉ vẻn vẹn một tấm ván cửa rất lớn, tên của tiệm đã bị bảng hiệu tiệm rượu chi chít trước cửa sau phòng che khuất, bên trong quanh năm chỉ có một vệt sáng le lói. Chủ nhân cửa hiệu xem ra cũng không mặn mòi với việc làm ăn, trong tiệm tối om chất đống đủ đồ đạc linh tinh các loại, không nhìn ra nổi là vật gì, đồ đạc tối hù trải đều từ trên nóc tủ gỗ vừa xưa vừa cũ xuống tới dưới đất, khiến cho khách nhân dù muốn bước vào tiệm cũng không biết phải đặt chân nơi đâu.
Giờ này đã gần chính ngọ, mặt trời ban trưa nhô cao, cái nóng oi ả tỏa ra bốn phía. Tiệm nhỏ yên tĩnh do người đã chui hết vào trong bóng mát, không gian im ắng, từ trong ra ngoài đều mang cảm giác quạnh quẽ. Phó Trường Đình đứng bên đường, dưới cái nắng chói chang rọi xuống đỉnh đầu, quan sát mãi vẫn không thấy có vị khách nào bước vào tiệm.
Thật ra người làm việc trong tiệm rất chịu khó, một tay cầm giẻ lau, một tay nắm chổi lông gà, từ sáng sớm mở cửa đã tất bật vụt qua vụt lại giữa mớ đồ hỗn độn sắp xếp thiếu trật tự trong tiệm, khi thì lau cái này, khi thì phủi cái kia, bận rộn cả buổi trời, vẫn còn ôm bộ tửu khí[1] Ba Tư ra sức hà hơi. Đó là một gã trung niên gầy đét, cao kều, khoác một trường sam màu vàng đất trông giống quấn bao bố. Bắt mắt nhất chính là cặp răng cửa óng vàng chìa ra ngoài miệng, tiệp với vẻ sáng bóng của chén rượu. Đạo giả có kim tinh hỏa nhãn, liếc một cái là nhìn thấu nguyên hình, đây là một con thỏ tinh. Phó Trường Đình nhớ rõ, Hàn Thiền gọi tên gã là Hạnh Nhân.
“Lại để mặc một mình ngộ làm… hừ hừ… đúng là khi dễ ngộ mà. Nói cho các người biết, thỏ bị dồn ép có ngày cũng biết cắn người…” Vừa làm việc vừa bất mãn càu nhàu, Hạnh Nhân liếc cái bình rượu không vẩn một hạt bụi nhỏ trong tay, ngón tay cẩn thận miết trên thân bình lành lạnh, hà ra một hơi, dùng nùi vải lau lau. Món đồ có niên đại cũ kỹ mới tinh như thể vừa được người thợ kim hoàn chạm khắc xong nét hoa văn cuối cùng. Hạnh Nhân vô cùng thỏa mãn, cười toe toét, bình rượu có thể dùng làm gương soi, phản chiếu cái răng vàng to cộ, phản chiếu cái tủ gỗ chà bá lung lay sắp sụm bà chè đến nơi, phản chiếu luôn cả khuôn mặt đạo sĩ lạnh băng đeo cái túi bắt yêu bên lưng.
“Mèn ơi ——” một tiếng thét chói tai, cả người run bắn, bình rượu rớt xuống đất, rơi trên đống phỉ thúy ngọc điệp, va vào cái dĩa dựng thẳng phân nửa, đụng phải cái bình bằng đồng để nghiêng để ngửa.
“Lách cách! Loảng xoảng! Leng keng!” Gà bay chó sủa.
“Ầm ĩ cái gì vậy hả? Có biết người ta đang ngủ không? Còn ầm ĩ nữa là đằng này đi mách chủ nhân, nhổ quách hai cây răng cửa yêu quý của đằng ấy bây giờ!” Một cái đầu to khủng lông lá nhô ra sau bàn sổ sách, đỉnh đầu hói sọi một mảng lớn, cái bụng nước lèo như muốn nhấc không lọt giữa bàn tính và vách tường. Quạu quọ đe nạt một câu, con mèo dụi dụi mắt, mơ màng phát hiện ra trước cửa có người, “Ô hay! Hạnh Nhân, tôi sẽ đi mách với chủ nhân, ông không chịu ra đón khách! Vị khách quan này, muốn tìm gì… Má ơi!”
Lại một tiếng thét chói tai.
“Chuyện gì vậy? Sơn Tra nhà ngươi ồn ào cái gì đó? Lại ngứa ghẻ phải không?” Phía sau rèm cửa dày truyền đến một tiếng quở trách không hài lòng.
Phó Trường Đình nhìn thoáng vào trong, nhấc vạt áo bước vô tiệm. Con thỏ còm cõi đứng sững tại chỗ, hai tròng mắt đảo qua đảo lại như sắp rớt ra ngoài. “Hự hự ——” con mèo run lẩy bẩy nuốt xuống một ngụm nước bọt, lưng dính sát vào vách tường, dường như làm vậy sẽ khiến cho cái bụng núc ních mỡ kia trông nhỏ hơn một tẹo.
“Sao không trả lời? Hạnh Nhân, Hạnh Nhân! Hai đứa đang làm trò quỷ gì đó?” Hồi lâu không nghe tiếng đáp, Hàn Thiền bên trong phòng có hơi sốt ruột.
“Chủ… nhân…” Sơn Tra yếu ớt đáp. Đạo sĩ đáng sợ kia, gã, gã, gã, gã đến đây, đến đây kìa!
Phó Trường Đình dừng chân bên bàn sổ sách, nét mặt cứng đơ không bộc lộ cảm xúc, phát quan tề chỉnh, chân mày chạm tóc mai, toàn thân phảng phất như được dao vót rìu xẻ, sắc sảo nét nào ra nét ấy, không dễ gì tìm ra một chút dịu dàng.
Y chậm rãi nhấc tay, trong lòng bàn tay là một cái bình sứ nhỏ tròn. Nhẹ nhàng đặt xuống bàn, Phó Trường Đình mím chặt môi, xoay người bỏ đi.
Chiếc bình sứ âm ấm, có lẽ đã bị y nắm chặt rất lâu, lúc cầm lên ngắm nghía vẫn có thể cảm nhận được một phần độ ấm lưu lại. Mở nút bần ra, mùi thuốc sực nức khắp gian phòng bé nhỏ tù mù, dư vị mát rượi gợi nhớ đến hơi sương vĩnh viễn không tan quanh đỉnh Chung Nam, thậm chí như ngửi được mùi nến thơm hảo hạng đốt trên điện Tam Thanh, tỏa hương gỗ đàn nhàn nhạt. Phái Chung Nam quen sử dụng thuốc tốt, có công hiệu kỳ diệu như tan máu bầm, nối lại gân cốt, tái tạo da thịt. Thậm chí, có thể chữa lành vết thương do hỏa lôi gây nên.
Hàn Thiền bật cười, “Tên đạo sĩ gỗ này…”
“Ngươi lại có chủ ý quỷ quái gì đó?” Một cơn gió lạnh thổi đến, trước mắt Hàn Thiền tối sầm, âm thanh già cỗi khàn khàn đột ngột vang lên.
“Sư huynh.” Tuy đã rất lâu kể từ lần đầu tiên đối diện với khuôn mặt của hắn, Hàn Thiền vẫn không khỏi hoảng hốt như cũ. Ngón tay gập lại, nhanh chóng giấu chiếc bình sứ vào trong tay áo.
“Hừ!” Vì toàn thân đều quấn bởi rất nhiều lớp vải đen, chỉ có thể dựa vào vóc dáng bệ vệ cùng giọng nói nặng trịch mà xác định đây là một người nam, “Mấy ngày không gặp, lá gan của tiểu sư đệ hình như lớn ra không ít.”
“Tốt nhất là không dám…” Những chữ cuối kéo dài ra, đằng sau nhiều lớp vải đen, có thể nhìn thấy một cặp mắt đỏ lừ.
Hàn Thiền vội vàng cúi đầu lần thứ hai. Lớp vải đen cạ vào nhau ‘soàn soạt’, mỗi tiếng cạ đều khiến người ta sởn hết da gà, “Huyết trận sao rồi?”
“Vẫn bình thường.”
“Vậy thì tốt. Đế tinh hiện thế? Tử Dương chân quân? Ha ha ha… thì đã sao? Mưu sự tại nhân, đến ngày huyết trận thành công, để coi ông trời có thể cản được ta không?” Dường như cảnh tam giới phủ phục dưới chân y đang bày ra trước mắt, bóng đen cười ha hả.
Hàn Thiền nhìn thân hình vặn vẹo của hắn, cảm thấy đau lòng không thấu, “Sư huynh…”
“Làm tốt chuyện ta giao cho ngươi!” Còn chưa kịp nói lời khuyên nhủ, đối phương đã nạt nộ quở trách. Bóng đen đột nhiên phóng đến gần, cố gắng nhẹ giọng hết mức làm đôi đồng tử đỏ như máu càng nổi bật một cách kinh khủng, “Tiểu sư đệ, từ nhỏ đệ đã rất nghe lời. Ngoan ngoãn thủ ở đây, đừng có vọng tưởng táy máy gì đó, chỉ tổ hại chính đệ thôi.”
“Đệ không có.” Mở to mắt, Hàn Thiền thản nhiên chống lại cái nhìn sát rạt của hắn.
“Ha ha ha…” Cười xong một trận rởn tóc gáy, cũng đột ngột như lúc đến, trước mắt bỗng sáng lòa, bóng đen dày đặc tử khí đã biến mất tăm.
Tựa như vừa trải qua một trận chiến ác liệt, Hàn Thiền rã rời ngồi phịch xuống ghế tựa, tay chân mất hết mọi cảm giác. Chiếc bình sứ trong ống tay áo men theo cổ tay trượt xuống lòng bàn tay, nhưng khi chạm vào chỉ thấy rắn đanh lạnh lẽo, không còn cảm xúc ấm áp như vừa rồi nữa.
[1] Tửu khí: bộ đồ dùng để đựng rượu và uống rượu.