Quy Đức Hầu Phủ

Chương 46

Tuyên Trọng An nhìn Đan Cửu sợ hãi rời đi. Trưởng công tử thấy Thiếu phu nhân nhà mình vẫn như bình thường, im lặng không lên tiếng thì hắn mỉm cười.

Hắn cúi đầu hỏi nàng: “Sợ ư?”

Hứa Song Uyển gật đầu: “Sợ.”

“Sao ta không thấy?” Hắn lại sờ lên mặt nàng.

Hứa Song Uyển không nhúc nhích, ngoan ngoãn nói: “Trong lòng hơi sợ, trên mặt nhìn không ra.”

Nàng đã quen không thể hiện ra mặt, nhưng nàng vẫn sợ chết, nàng không muốn chết.

“Phải tới mức nào mới nhìn được ra mặt?” Khoé miệng Tuyên Trọng An cười càng sâu.

Giọng hắn trêu chọc nhưng Hứa Song Uyển lại nghiêm túc ngẫm nghĩ. Nàng suy nghĩ một lát rồi mới nuối tiếc nói: “Vẫn là như vậy thôi.”

Dù phải chết nhưng nàng vẫn muốn giữ mặt mũi cho Hầu phủ và bản thân, không khóc sướt mướt và lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt người khác được.

Đặc biệt là hiện tại nàng mạnh mẽ hơn rồi.

“Như vậy cũng tốt, giống phu quân của nàng.” Tuyên Trọng An tới gần, hôn lên môi nàng.

**

Lúc này đã là trung tuần tháng bảy, chính là thời gian nóng nhất trong kinh. Đan Cửu muốn đính hôn nên thánh thượng ban thưởng ít đồ quý giá cho hắn. Bên phía Thi gia, lúc Đan Cửu nói đã định ra việc hôn sư với Thi Như Lan thì ban đầu khăng khăng bắt Đan Cửu phải hạ sính ở Thi gia. Chẳng biết về sau như nào, Thi gia không có động tĩnh.

Đan Cửu tới Thi gia một chuyến, chỉ là ngồi một lát rồi rời đi, bề ngoài xem như tất cả đều vui vẻ.

Hứa Song Uyển làm cọc mai mối này khiến sư đồ Dược vương rất hài lòng. Lúc đi khám chữa bệnh bên ngoài hai người nhận được vô số lời khinh bỉ chê cười.

Nàng ngàn chọn vạn tuyển, tìm cho đồ đệ của Dược vương một cô nương không còn mẫu thân, ở nhà không được lòng phụ thân, dòng dõi trong nhà lại không cao. Loại cô nương này so với cô nương Vệ gia – nhà tiểu tướng trông coi cửa thành cũng chưa chắc kém hơn nàng.

Còn có mấy nhà thân thích lâu đời của Hầu phủ không được Hứa Song Uyển đưa thiệp mời lui tới thì cũng châm ngòi thổi gió trong đó, nói nàng làm việc cẩu thả.

Rất nhiều người đều nói thế, còn ra vẻ thần thông quảng đại ra hiệu cho Đan Cửu là vị Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu đang hại hắn…

Mấy vị cữu mẫu của Khương gia vô cùng vui mừng, nhất là Khương Nhị phu nhân có tính tình đen trắng phân minh, bà tức giận đến mức lỗ mũi và hai mắt suýt nữa nổ tung.

Hiện nay bụng của Hứa Song Uyển lại lớn hơn một vòng, một cái bụng tròn đặt trên người nàng có vẻ cao ngất. Tuyên Trưởng công tử nói với hài tử trong bụng của nàng: “Ta cho nương của con ăn, để con lớn lên, sau này ra đời thì đừng có cướp thức ăn với nương của con đấy.”

Hắn lại nói tiếp: “Lúc ta cầm roi đánh mông của người khác chỉ dùng có một tay thôi đấy.”

Tiểu công tử của Hầu phủ – Tuyên Tuân Lâm đứng bên cạnh ỉu xìu gật đầu.

Huynh trưởng nói cậu viết chữ như rùa đen đang bò nên khoảng thời gian này huynh ấy hay kiểm tra bài tập của cậu, đã nhiều lần cầm roi quất cậu. Ngay cả tẩu tử giúp cậu giấu roi đều vô dụng, luôn có người đưa cho huynh trưởng của cậu một cây khác.

Mùa hè áo rất mỏng nên ca ca của cậu cũng chẳng cần lột quần, cứ đánh đòn lên đùi cậu, càng thuận tiện hơn.

Tuân Lâm bị đánh nhưng rất ngoan ngoãn, không bướng bỉnh với tẩu tử mà càng thân cận tẩu tử của cậu hơn. Nếu ca ca cậu ở nhà thì cậu sẽ theo đuôi tẩu tử, chỉ lo không ở cùng tẩu tử thì ca ca lại cầm roi đánh cậu.

Bên ngoài danh tiếng của Hứa Song Uyển cũng chẳng còn là Hứa Nhị cô nương – cô nương tốt của Hứa gia mà nàng đã trở thành người không sáng mắt lại còn hồ đồ. Thiếu phu nhân của Hầu phủ không có nhà mẹ đẻ, có điều ở trong Hầu phủ thì cuộc sống của nàng rất thoải mái.

Nàng chọn người mới cho Hầu phủ cũng quen tay. Nàng còn mua lại ruộng đất từ tay của một hộ ngoài kinh, đồng ruộng có gần hai ngàn mẫu, lại còn là sản nghiệp của tổ tiên Hầu phủ. Sau này vào tay thì nàng mới biết là của Hầu phủ, công công bởi vậy mà vui mừng không ngớt.

Không chỉ như vậy. Lúc trước nàng được chẩn mạch mang thai thì trưởng công tử đã nói chúc mừng vì nàng sinh nhi tử cho Hầu phủ nên tính là tài sản riêng của nàng. Hiện tại đã qua năm tháng, trưởng công tử nói với nàng là mảnh đất kia không cần bỏ trống, có thể xây thêm một loạt cửa hàng để mai sau Hộ bộ cùng Thuận Thiên phủ thiết lập một địa điểm cho thương gia làm ăn.

Hứa Song Uyển tính toán, mảnh đất kia có thể lên xây lên tám cái mặt tiền cửa hàng có sân nhỏ phía sau. Nàng cầm mười vạn hai mà trưởng công tử nói là phí vất vả vì sinh nhi tử cho Hầu phủ đi xây cửa hàng.

Hứa Song Uyển bỗng hiểu vì sao rất nhiều thê tử trong kinh rất thích sinh con, nàng biết rất nhiều thê tử mới vào cửa được hai tháng, nếu như không mang thai sẽ ăn uống không ngon.

Hoá ra mang thai có chỗ tốt vậy, Hứa Song Uyển lặng lẽ gọi nhũ danh của con mình trong lòng là “Tụ Bảo Bồn”.

Đứa nhỏ này mang đến của cải.

Ngược lại nàng hy vọng hài tử này là một cô nương chứ chẳng phải nhi tử. Nếu là cô nương thì mấy cửa hàng này chính là nàng kiếm được, về sau nàng làm của hồi môi cho con nàng thì chẳng ai có thể nói gì.

Hứa Song Uyển len lén hy vọng là một tiểu nữ nhi, bởi vậy mà nàng cũng dò xét ý của trưởng công tử.

Tuyên Trọng An nghe nàng giả vờ như vô tình hỏi, nếu hài tử là một cô nương thì như thế nào. Hắn bèn hỏi lại nàng: “Nàng hỏi ta à?”

Hứa Song Uyển ngượng ngùng cười cười.

Có lẽ do bà bà sinh được hai hài tử, dù mất sớm nhưng vẫn là nhi tử nên bà bà nhà nàng một mực xem như nàng mang thai tôn tử. Nàng cũng nghĩ vậy.

Nàng cũng chẳng phải từng nghĩ là mình mang thai nữ nhi, chỉ là nàng còn nhỏ tuổi, nếu nàng muốn sinh nữ nhi thì chờ thêm vài năm nữa là được.

Hiện tại nàng đặc biệt mong muốn đây là một cô nương nên nàng nóng lòng muốn biết phu quân nghĩ gì.

“Trưởng nữ à, nếu là trưởng nữ.” Tuyên Trọng An suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp: “Rất tốt, chỉ là về sau ta không chỉ ôm mỗi nàng.”

“Hả?”

“Cũng phải ôm nữ nhi một cái.” Còn nhi tử thì thôi.

Hứa Song Uyển dở khóc dở cười, có điều nàng thấy vẻ mặt của hắn cũng chẳng phải không thích thì nàng thả lỏng.

Tuyên Trọng An quan sát khuôn mặt hồng hào của nàng thì mỉm cười.

Hiện tại hắn vất vả bên ngoài cũng chỉ muốn bảo vệ mấy khuôn mặt tươi cười trong phủ mà thôi.

**

Tháng tám thoáng qua, Hứa Song Uyển đã cảm thấy càng ngày càng vất vả hơn, hài nhi trong bụng cũng ngày càng nghịch ngợm, thỉnh thoảng còn muốn lăn lộn giày vò bụng của mẫu thân. Lúc này nàng lại càng nhiều việc không dứt tay.

Hứa gia lại đưa bái thiếp mời nàng đến làm khách. Trong thiếp nói là nàng nên cảm thụ được cảm giác không có nhà mẹ đẻ để nương tựa, người ngoài nếu nhắc đến nàng thì chỉ nói nàng là một nữ nhi bị nhà mẹ đẻ bỏ rơi chứ chẳng ai nói nàng là Thiếu phu nhân cao quý của Hầu phủ.

Trong thư lại nói nếu như nàng chịu thiệt trong Hầu phủ hay ở bên ngoài thì sẽ chẳng ai ra mặt hay giúp đỡ nàng.

Hứa phủ mời người tới là người mà Hứa Song Uyển chẳng ngờ. Là một lão phu nhân nổi tiếng nhân từ, thường xuyên cứu tế người nghèo, đã làm vô số việc thiện. Trước kia quan hệ của bà với Hứa gia không tốt lắm vì bà không nhìn nổi sắc mặt ham tài thành tính của Hứa gia. Nàng chỉ từng gặp lão phu nhân nhân từ này hai lần lúc dâng hương ăn chay. Nàng không nghĩ là lão nhân gia như Bồ Tát sống lại nói với nàng những lời như vậy.

Hứa Song Uyển cũng biết nếu nàng khách khí tiễn lão phu nhân về thì danh tiếng bên ngoài của nàng sẽ càng kém hơn.

Ngay cả lão Bồ Tát tới khuyên cũng không nghe lọt tai, đây là người bạc tình bạc nghĩa đến mức nào?

Hứa Song Uyển vừa ngẫm lại thì hiểu ra vì sao lão phu nhân nói với nàng những lời kia.

Nàng cũng chẳng biết vì sao lần này Trình lão phu nhân tới đây một chuyến, nhưng chắc chắn là Hứa gia đã cho bà chỗ tốt.

Lại nói vị Trình lão phu nhân này nhìn không thuận mắt, tới khuyên nàng vài câu để tránh nàng làm trò hề cho thiên hạ. Chuyện đã lâu như vậy mà bây giờ bà mới nhìn không thuận mắt, cũng quá chậm rồi.

“Ta nói những này, cũng bởi vì ta là người từng trải, có lòng tốt khuyên ngươi…” Trình lão phu nhân thấy dáng vẻ nàng cứ mãi sờ bụng mà không lên tiếng thì bà cũng là biết, vị này là người có chủ kiến, lời bình thường nói không đả động được nàng. Bà cười hiền lành rồi nói tiếp: “Mọi việc nên lưu lại một đường để ngày sau làm người, ngươi còn là một cô nương hiểu chuyện nên tự hiểu trong lòng, đúng không?”

Cái này lão phu nhân nói đến, Hứa Song Uyển gặp nàng, liền là bởi vì lấy nàng cái kia mấy phần thiện tên, nàng một không là cái gì trong nhà thân thích trưởng bối, hai cũng không phải cái gì thân cận người, nàng có thể tại Hứa Song Uyển trước mặt có cái này ỷ lão mại lão cơ hội, cũng bởi vì nàng đến Hứa Song Uyển hai điểm coi trọng, mới đi vào hầu phủ cửa.

Hứa Song Uyển chịu gặp lão phu nhân nói vài câu bởi vì nàng mềm lòng, trong nhà nàng vốn chẳng có thân thích trưởng bối, mà nàng cũng chẳng phải người dễ thân cận. Bà có cơ hội cậy già lên mặt trước mặt Hứa Song Uyển bởi vì Hứa Song Uyển coi trọng bà, mới để bà vào cửa Hầu phủ.

Nếu nàng không giữ mặt mũi cho bà thì bà cũng chẳng thể vào cửa.

Một lần nữa Hứa Song Uyển lại nếm trải kết quả do mình mềm lòng.

Nàng gật đầu với lão phu nhân rồi nói: “Ta đã biết, sắc trời hiện tại không còn sớm, người trong nhà chắc đang chờ ngài về nhà rồi? Ta tiễn ngài về.”

“Ngươi có ý gì?” Trình lão phu nhân đụng phải cái đinh mềm, chẳng lên tiếng phản đối thì bà muốn hỏi chắc chắn.

Hứa gia tặng bà một bộ ngọc Bồ Tát. Bà chướng mắt những vật tiền tài tục khí kia, nhưng Hứa gia có thể dụng tâm tặng phần lễ này cho bà thì đã là có lòng. Người ta không xấu xa quá mức nên lão bà tử này giúp bọn họ nói vài lời, cũng nhận được sự coi trọng từ Hứa gia.

Trình lão phu nhân đi đến đâu đều được người ta gọi là Bồ Tát sống. Bà được mọi người gọi lâu thì cũng tự xem mình là Bồ Tát sống. Bà nhận lời, không nghĩ mình không thể làm được vì lời của bà có lý. Hứa gia tiểu cô nương này kiểu gì cũng phải giữ mặt mũi cho bà.

Nếu nàng hiểu chuyện sẽ biết nếu nàng từ chối thì sau này danh tiếng sẽ càng kém.

“Ngài để ta ngẫm lại việc này.”

Trình lão phu nhân đụng phải cái đinh mềm này nên hơi thất vọng. Bà ngẫm lại, lời này không phải công khai từ chối thì đã là tốt hơn so với mấy người trước kia rồi. Trước khi rời đi bà còn nói thêm,

“Tiểu cô nương, ngươi phải nghĩ kỹ. Chuyện cũ nhẫn nhịn thì gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, ngươi đừng vì nhất thời tức giận mà làm lỡ ngày tháng cả đời. Một bàn tay không vỗ lên tiếng, một mình ngươi không có người giúp thì làm sao quản lý cả đại nghiệp lớn này?”

Bà vừa nói vừa quét mắt về Hầu phủ đang rực rỡ, phú quý hẳn lên; miệng cũng ba ba.

Hầu phủ đang đắc thế đi lên.

Khó trách Hứa gia không nỡ.

Thượng thư Hai bộ hiện đang như mặt trời ban trưa.

“Sắc trời không còn sớm, ta không tiện nên chỉ có thể tiễn ngài đến đây. Khương nương, ngươi thay ta tiễn Trình lão phu nhân ra ngoài.” Hứa Song Uyển tiễn bà đến cửa rồi cười phân phó Khương nương.

“Vâng, Thiếu phu nhân.”

“Được, được rồi, tiễn đến đây thôi.” Trình lão phu nhân quay đầu lại nói.

Hứa Song Uyển đứng trong phòng, mỉm cười nhìn người hầu tiễn bà rời đi. Nàng thấy bóng người đi xa thì nụ cười trên khóe miệng nhạt đi. Nàng xoay người nói: “Người đâu, chuẩn bị bút mực.”

Mấy vị phu nhân kia âm thầm nói nàng gặp may mới gả cho công tử Hầu phủ, còn nói nàng thê bằng phu quý. Lời này quả thật không giả.

Trình gia có Trình lão phu nhân nổi tiếng làm việc thiện nhưng con cháu thì chẳng phải.

Giáo dưỡng của Hứa Song Uyển không thể nói thẳng với Trình lão phu nhân là xin bà ngậm miệng. Thành thật mà nói, nàng có biện pháp khác để bà ngậm miệng.

Lúc nàng viết thư thì hỏi Ngu nương tử: “Đồ thúc đâu?”

“Có lẽ thúc ấy đang ăn trưa ở phòng bếp.” Ngu nương trả lời.

“Gọi thúc ấy tới một chuyến, nói ta có việc tìm.”

“Vâng.”

Đồ Thân nhanh chóng đi tới. Hứa Song Uyển cũng đã viết xong thư, nàng nói với lão: “Buổi sáng trưởng công tử nói với ta hôm nay chàng ấy làm việc ở Hình bộ, cũng không biết bây giờ còn ở đấy không. Hiện tại ngươi tự mình đi giúp ta một chuyến, đưa lá thư này cho trưởng công rồi nói với trưởng công tử là là thứ này do chính tay ta viết; cũng nói với trưởng công tử để chàng ấy trút giận giúp ta.”

Nàng vừa dứt lời lại ngẫm nghĩ lại rồi mới nói: “Nói với trưởng công tử, không trút được cơn giận này thì ta không dùng cơm được.”

Đồ Thân nghe xong, vội vàng nhận thư cất vào trong ngực: “Ngài yên tâm, lão nô đi ngay.”

**

Đồ Thân đợi đến sau giờ ngọ mới thấy bóng dáng của trưởng công tử ở Hình bộ. Hắn vừa đọc thư vừa nghe Đồ Thân lên tiếng, hắn cười đến mức người trong Hình bộ tóc gáy dựng đứng.

Bên cạnh là đao phủ hành hình của Hình bộ – Quỷ Kiến Sầu, hắn ta cũng cảm thấy công đường của Hình bộ ngày càng âm u, bèn xoa xoa cánh tay.

“Lý Đại…” Tuyên Trọng An xem thư xong thì gấp lại, định giữ lại để về sau muốn cười thì lại lôi ra đọc.

“Có thuộc hạ!” Lý Đại xông ra.

“Trình Đại lão gia kia, trước đó có phải trắng trợn cướp đoạt một cô nương trên đường, mà tuổi của cô nương ấy còn nhỏ hơn khuê nữ của lão về làm thiếp?

“Vâng.”

“Dân nữ kia ngăn cản kiệu của ai trong Hình bộ chúng ta?”

“Hình như là chủ sự ti môn Tiêu đại nhân…” Thực ra hắn cũng không biết, nhưng cấp trên hỏi thì hắn đành phải tiếp lời, Lý Đại vừa lau mồ hôi vừa nói.

“Đành vậy, việc này đã đến Hình bộ thì ta không thể không quản. Lý Đại, ngươi mang theo mấy vị huynh đệ tới Trình gia dẫn Trình Đại lão gia về đây, nói Hình bộ sẽ tiếp quản và thẩm tra vụ này.” Gần đây án ở phủ Thuận Thiên đều bị dời đến Hình bộ tiếp quản, trong đó cũng có việc nhỏ, hiện tại Hình bộ quản việc này thì bên phủ Thuận Thiên cũng không dám lên tiếng.

“Vâng.”

“Mau đi.”

Lý Đại ba chân bốn cẳng chạy vội đi.

“Ngũ sư gia …” Hôm nay Tuyên Trọng An bắt đầu dẫn theo Lang trung Hộ bộ. Hắn lên tiếng: “Ta nghe nói Trình gia có vị đại tài tử đang nhậm chức ở Hộ bộ chúng ta?”

“Vâng, đại nhân.” Ngũ Đạt dựa vào quan hệ mới vừa nhậm chức, vội vàng đáp lời.

“Nghe nói năm trước có án gian lận trong khoa cử, vị nhi tử của Trình gia này cũng có tiếng tăm lừng lẫy trên bảng nhỉ…”

Ngũ Đạt không dám mở miệng.

“Làm sao?” Tuyên Trọng An nhìn hắn rồi nói tiếp: “Vẫn nên tra xét một chút nhỉ?”

“Hạ quan cảm thấy, phải…” Ngũ Đạt quan sắc sắc mặt của hắn, cảm thấy muốn tra xét, vội nói: “Là phải tra, phải tra một chút.”

“Được, đi thăm dò đi, hôm nay ngươi đi tra.” Tuyên Trọng An chỉ vào cửa, hắn chờ người đi rồi mới gảy phong thư, cảm khái nói với Đồ quản gia: “Thiếu phu nhân không ra cửa một bước nhưng biết chuyện thiên hạ. Bản lãnh này đúng là Tử Mục không bằng.”

Hắn quản lý hai bộ mà cũng không biết Trình Đại lão gia trắng trợn cướp đoạt dân nữ, còn có Trình đại tài tử vào Hộ bộ cũng có uẩn khúc, phu nhân thật lợi hại.

Quá lợi hại.

Chọc giận nàng thì nàng thì nàng sẽ nói hết mọi chuyện chứ chẳng giả vờ ngây ngốc.

Xem ra vẫn nên chọc nàng giận mới tốt.