Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 28: Chương 28 Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương

Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)
 
Một đại đội Cấm vệ quân dưới sự sai sử của Thất công chúa hung hăng tiến vào phòng Ninh Như Ngọc.
 
Trong phòng vẫn còn thắp nến, trên bàn vẫn còn bày bàn cờ. Bàn cờ vừa mới đánh được một nửa, quân trắng đã vây quanh quân đen. Quân đen vận khí đã hết, không thể xoay chuyển được nữa, thắng bại đã phân, cũng không còn cơ hội trở mình.
 
Cấm vệ quân tìm trong phòng một lượt, phòng cũng chỉ lớn như vậy, chia ra phòng trong và phòng ngoài, nhìn một lượt là có thể nhìn xong. Phòng trong trừ chỗ góc tường đặt tủ quần áo và dưới gầm giường là có thể ẩn nấp ra, còn lại những chỗ khác đều không thể ẩn nấp được.
 
Bàn cờ vẫn còn để đó chưa được thu dọn, cây nến trên bàn cũng không thổi tắt, rõ ràng là người vừa mới rời đi, hơn nữa là đi chưa xa.
 
"Đến phòng cách vách đi." Thất công chúa đã nghe ma ma canh giữ Ninh Như Ngọc nói qua. Ninh Như Ngọc không có rời khỏi phòng, chỉ có Chu Tư Kỳ dẫn nha hoàn ra ngoài, lúc ấy trong phòng vẫn còn có người. Bây giờ Ninh Như Ngọc không cánh mà bay, trong phòng cũng không có một bóng người, người duy nhất biết được Ninh Như Ngọc đã đi đâu cũng chỉ có Chu Tư Kỳ mà thôi.
 
Thất công chúa lập tức quay đầu mang Cấm vệ quân ra khỏi phòng Ninh Như Ngọc, lại đến phòng của Chu Tư Kỳ. Thất công chúa ra lệnh Cấm vệ quân đẩy cửa ra sau đó mang người xông vào.
 
Chu Tư Kỳ và nha hoàn Nhược nhi đứng ở bên cạnh bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Thất công chúa và Cấm vệ quân từ bên ngoài xông vào, quát hỏi: "Thất công chúa, ngươi mang người xông vào phòng ta là muốn làm gì?"
 
Thất công chúa chậm rãi bước tới trước mặt Chu Tư Kỳ, lấy ưu thế là thân hình cao, cúi đầu liếc nhìn Chu Tư Kỳ, mắt lộ ra vẻ uy hiếp: "Ninh Như Ngọc đã đi đâu?"
 
Bàn tay giấu trong áo của Chu Tư Kỳ khẩn trương nắm lại thành quyền, nhưng trên mặt vẫn cố duy trì vẻ trấn định, bật cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Như Ngọc không phải là đang ở trong phòng sao? Ngươi chạy đến nơi này tìm ta làm gì?"
 
"Ninh Như Ngọc không có ở trong phòng, rốt cuộc nàng ta đã đi đâu?" Thất công chúa trừng mắt nhìn Chu Tư Kỳ, nói chuyện vô cùng hung ác. Nếu không phải kiêng kỵ thân phận của nàng, xung quanh còn có người, thì nàng đã hung hăng trừng phạt Chu Tư Kỳ rồi.
 
"Vậy ta cũng không biết." Chu Tư Kỳ nhún nhún vai, dáng vẻ chính là không giúp gì được.
 
Thất công chúa tức giận nói: "Ngươi bớt giả bộ với ta đi. Cả đêm chỉ có ngươi ở trong phòng Ninh Như Ngọc, bây giờ trong phòng nàng ta không có người, ngươi lại không biết nàng ta đi đâu? Hay là ngươi rượu mời không uống, chỉ muốn uống rượu phạt?"
 
Chu Tư Kỳ không sợ hãi, hơi nhướn mày, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi uy hiếp ta? Ta là người dễ bị dọa sợ như vậy sao?" Dáng vẻ bây giờ chính là ngươi dám gây chuyện với ta, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi không thiếu chút nào!
 
Muốn hỏi vì sao Chu Tư Kỳ lại có sức mạnh lớn như vậy? Tổ mẫu của nàng chính là cô ruột của Cảnh Tuyên Đế - Tuệ Di Trưởng công chúa. Năm đó Cảnh Tuyên Đế có thể thuận lợi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, không thể không nói đến sự ủng hộ của Tuệ Di Trưởng công chúa. Cảnh Tuyên Đế nhớ tới ân tình năm đó nên luôn đối tốt với một nhà bà ấy, chính là ân sủng cực thịnh.
 
Chu Tư Kỳ là cháu gái mà Tuệ Di Trưởng công chúa yêu thương nhất, Cảnh Tuyên Đế yêu ai yêu cả đường đi, nên cũng hết mực yêu thương Chu Tư Kỳ, sủng ái không thua kém Lục công chúa. Nói không khoa trương thì trước mặt Cảnh Tuyên Đế, Chu Tư Kỳ so với Thất công chúa không được thương yêu kia thì càng có mặt mũi hơn. Nếu Thất công chúa và Chu Tư Kỳ phát sinh mâu thuẫn, hơn phân nữa Cảnh Tuyến Đế sẽ bảo vệ Chu Tư Kỳ mà không phải là Thất công chúa. Thất công chúa chỉ có thể ăn quả đắng.
 
Thất công chúa thầm tính toán trong lòng, giận dữ cắn răng nói: "Chúng ta đi!" Vô cùng không cam lòng mà rời đi.
 
Viện trưởng thư viện nghe tin liền chạy tới, đúng lúc gặp Thất công chúa dẫn Cấm vệ quân từ trong phòng Chu Tư Kỳ đi ra, bà nhìn thật nhanh tình huống hiện tại, thấy mọi chuyện vẫn bình thường, không có phát sinh mâu thuẫn kịch liệt nào.
 

Thống lĩnh Cấm vệ quân Khương Vũ có quen biết với Viện trưởng thư viện, tiến lên nói chuyện vài câu, hỏi Viện trưởng có thể dẫn bọn họ đi kiểm tra thi thể của Lục công chúa không. Viện trưởng đương nhiên là đồng ý, đoàn người liền đi đến thiên phòng phía sau kiểm tra thi thể Lục công chúa.
 
Bọn họ một đường đi từ khu ký túc xá dọc theo đường đá đến thiên phòng phía sau thư viện. Đêm đã khuya, gió lạnh thổi đến, Thất công chúa là người nhát gan, ánh mắt nhìn bốn phía trái phải xung quanh. Hai bên đường đá trồng các loại cây, nhánh cây kéo dài bốn phương tám hướng, giống như ma quỷ ẩn nấp trong đêm tối.
 
Thất công chúa rất sợ, luôn nắm chặt cánh tay ma ma bên cạnh, không dám buông ra. Dường như ở giữa những cây đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ có ma quỷ lao ra bắt nàng, nàng chỉ có thể cố gắng nắm chặt lấy tay của ma ma, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn.
 
Ban đêm đi xem thi thể, là một chuyện cần người can đảm, hiển nhiên là Thất công chúa rất sợ.
 
Thời gian đi tới thiên phòng phía sau viện, ước chừng khoảng một chén trà. Viện trưởng đi tới cửa thiên phòng, đưa tay định mở cửa, Thống lĩnh Cấm vệ quân Khương Vũ nói: "Hay là để ta đi."
 
Viện trưởng cũng không kiên trì muốn mở cửa, liền tránh ra một bước nhường lại vị trí. Khương Vũ đi ba bước tiến lên phía trước, tay trái đặt trên đao đang đeo bên hông, tay phải nâng lên dứt khoát đẩy cửa thiên phòng ra.
 
Bên trong đốt một ngọn đèn dầu, thi thể của Lục công chúa đặt ở giữa phòng, phía trên đắp một tấm vải trắng. Khương Vũ dùng ánh mắt tinh nhuệ của mình quan sát toàn bộ căn phòng một lần, khẳng định không có vấn đề gì sau đó mới bước vào, Viện trưởng cũng đi theo vào. Chỉ còn lại Thất công chúa không dám đi vào trong, mạnh mẽ nắm chặt tay ma ma không thả, trốn ở một góc sân cách cửa thiên phòng một khoảng xa, ngay cả tầm mắt cũng không dám liếc nhìn cửa thiên phòng một cái.
 
Thống lĩnh Cấm vệ quân Khương Vũ tiến lên phía trước, lấy vải trắng đắp trên thi thể Lục công chúa ra, sau đó kiểm tra vết thương trên người nàng ta. Trên cổ Lục công chúa có một vết siết, rõ ràng là có người từ phía sau siết cổ nàng, dẫn đến nghẹt thở mà chết.
 
Khương Vũ lại kiểm tra những chỗ khác, không thể tìm được đầu mối nào hữu dụng hơn, hắn đi tới bên cạnh Viện trưởng, hỏi Viện trưởng một lúc những chuyện liên quan đến Lục công chúa, Viện trưởng đem những chuyện mấy ngày nay của Lục công chúa ở thư viện đều nói thật cho hắn biết.
 
"Chúng ta đi thôi, đi xem hiện trường nơi Lục công chúa bị hại chết." Khương Vũ quyết định đi xem một chút hiện trường vụ án, tranh thủ xem thử có thể tìm được nhiều dấu vết hơn hay không.
 
Vì vậy, Viện trưởng lại dẫn bọn họ đi đến dưới chân núi. Nơi này đã ra ngoài thư viện, chỉ là dưới chân núi Lê Sơn cách thư viện rất gần. Lúc đó tâm tình của Lục công chúa không ổn định, một mình chạy ra khỏi thư viện liền đi tới rừng trúc này.
 
Viện trưởng và Khương Vũ đứng bên cạnh rừng trúc, xung quanh lá rơi rất nhiều, trên đất đã xuất hiện một tầng lá dày, mỗi lần bước đi đều vang lên tiếng xào xạc. Một nơi như vậy, cho dù có lưu lại dấu vết gì đi nữa cũng đã sớm bị che giấu rồi.
 
Khương Vũ đang suy nghĩ chuyến này chỉ sợ là ra về tay không, liền nghe thấy sâu trong rừng vang lên tiếng xào xạc, hắn lập tức cảnh giác, dẫn mấy Cấm vệ đuổi theo phía trước.
 
Giữa sườn núi Lê Sơn. Sau khi Bích Hà mang Ninh Như Ngọc nhảy cửa sổ rời khỏi thư viện, thừa dịp bóng đêm tránh những người khác liền lên núi Lê Sơn.
 
Các nàng không có ý định sẽ chạy xa, một là nơi càng nguy hiểm càng an toàn, từ giữa sườn núi Lê Sơn vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ thư viện, trong thư viện có động tĩnh gì bọn họ cũng có thể biết được. Hai là, lúc trước Bích Hà đã truyền tin tức cho Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành rồi, thông báo hắn đến thư viện cứu giúp, bây giờ Vũ An Hầu còn chưa tới, nếu bọn họ chạy quá xa, mất liên lạc với Vũ An Hầu, như vậy sẽ càng thêm phiền toái. Nghĩ đi nghĩ lại, liền dứt khoát ở lại giữa sườn núi Lê Sơn yên lặng theo dõi tình tình.
 
Bích Hà mang Ninh Như Ngọc tìm một tảng đá dưới cây đại thụ để ngồi xuống nghỉ ngơi. Trong rừng cây rất tối, cành lá sum xuê, ngay cả ánh trăng cũng không lọt vào, bọn họ cũng không nhóm lửa, chỉ yên lặng ngồi nghỉ ngơi, để tránh người trong thư viện chú ý.
 
Bí mật ở trong rừng, không biết được thời gian, dường như đã qua rất lâu, lại dường như mới chỉ một lúc. Bích Hà ngồi bên cạnh Ninh Như Ngọc đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng, lắng nghe âm thanh xung quanh, trong gió truyền tới tiếng vang xào xạc, còn kèm theo những âm thanh khác.
 
Bích Hà vội vàng kéo Ninh Như Ngọc từ trên tảng đá lên, rất nhanh liền nói: "Hình như có người tới."

 
"Vậy chúng ta mau đi thôi." Ninh Như Ngọc căng thẳng, vội vàng kéo tay Bích Hà muốn chạy.
 
Bích Hà kéo nàng lại nói: "Không kịp nữa rồi, người tới tốc độ rất nhanh, hai người chúng ta không chạy lại hắn. Vừa rồi lúc nghỉ ngơi, nô tỳ đã quan sát cây này một chút, thân cây cao lớn, cánh lá sum xuê, trên cây còn có một chỗ lõm, có thể giấu được một người. Nô tỳ đưa người lên cây trước, sau đó đi đánh lạc hướng."
 
Bích Hà vừa nói xong liền giống như lúc trước bế Ninh Như Ngọc lên, chân chạm lên tảng đá một chút, toàn thân bay lên không trung, trực tiếp bế Ninh Như Ngọc bay lên thân cây. Đặt Ninh Như Ngọc vào chỗ lõm trên cây, lại dặn dò: "Cô nương ở chỗ này trốn kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng, chờ nô tỳ trở lại."
 
"Được." Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn đáp ứng, lại không yên tâm liền kéo tay Bích Hà: "Ngươi cũng phải cẩn thận. Nếu có thể đánh lạc hướng bọn họ thì tốt, không được liều mạng với bọn họ, chú ý an toàn."
 
"Nô tỳ đã biết, nô tỳ đi đây." Bích Hà xoay người nhảy xuống. Mới vừa xuống đất, thân hình Bích Hà giống như một tia chớp chạy về hướng đông sau đó biến mất không thấy hình dáng nữa.
 
Ninh Như Ngọc ngồi ở trên cây, không nhìn thấy Bích Hà chạy đi hướng nào, chỉ có thể nghe được từ hướng đông truyền tới tiếng vang xào xạc, còn có người đuổi theo hướng âm thanh đó phát ra, bước chân dồn dập, không chỉ có một người.
 
Gió đêm thấm lạnh, sau khi âm thanh xào xạc biến mất, trong rừng cây chỉ còn một mảnh an tĩnh. Ngay cả tiếng tim đập của mình Ninh Như Ngọc cũng có thể nghe rõ ràng, nàng vẫn nhớ Bích Hà dặn phải cẩn thận nấp ở trên cây. Hai tay nàng nắm chặt lấy áo khoác ngoài, áo khoác này là áo khoác đã mang từ lúc rời khỏi ký túc xá, Bích Hà đã giúp nàng khoác lên. Thật may là có áo khoác này trên người, nàng mới không cảm thấy quá lạnh, hơn nữa phía trên còn lưu lại một chút ấm áp của Bích Hà cũng khiến nàng an lòng hơn, yên tĩnh ngồi chờ Bích Hà trở lại.
 
Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn trời, trên bầu trời đều là cành lá sum xuê, không thể nhìn thấy gì cả. Ngay cả một tia sáng cũng không có, đưa tay ra cũng không thấy năm ngón.
 
Không biết đã qua bao lâu, Ninh Như Ngọc chợt nghe thấy tiếng xào xạc đang đi đến hướng cây đại thụ mà nàng ẩn nấp.
 
"Bích..." Ban đầu Ninh Như Ngọc nghĩ là Bích Hà trở về, vui vẻ muốn mở miệng gọi, nhưng chữ thứ nhất vừa phát ra, Ninh Như Ngọc chợt phát hiện ra có chỗ không đúng. Âm thanh đi bộ phát ra tiếng xào xạc kia không đúng, không giống như âm thanh mà Bích Hà phát ra, hơn nữa âm thanh kia đi tới đi lui một chút, giống như là đang tìm gì đó. Nếu như là Bích Hà trở lại, hẳn là phải chạy tới tìm nàng mới đúng, mà không phải là phát ra âm thanh kỳ quái như vậy. Ninh Như Ngọc suy nghĩ một chút, đoán được người tới không phải là Bích Hà, có thể đó là người tới bắt nàng. Nàng liền vội vàng dùng tay che miệng, không phát ra âm thanh nào nữa, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi rất nhiều, ngồi trên cây không dám nhúc nhích, mở to mắt cảnh giác nhìn phía trước.
 
Đợi một lúc, âm thanh xào xạc kia đã đi hướng khác, có thể thấy đối phương không tìm được gì ở nơi này nên đi tìm ở nơi khác. Ninh Như Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, âm thầm vui mừng trong lòng. Vừa rồi nàng kêu một tiếng kia nhưng âm thanh không lớn, có thể đối phương không nghe thấy, bây giờ đã đi rồi, nàng cũng cảm thấy an toàn.
 
Nhưng mà, Ninh Như Ngọc còn chưa kịp thở ra một hơi, trong giây lát liền kinh hãi, vội vàng lấy tay che miệng, cả người đều co lại, hoảng sợ nhìn về phía trước. Ngay tại chỗ lõm trên cây, nơi mà nàng ẩn nấp, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, đôi mắt đen sâu thẳm của người kia nhìn về phía nàng.
 
Trong rừng cây quá tối, Ninh Như Ngọc không thể thấy rõ mặt của người kia. Hắn mặc y phục dạ hành, trên mặt đeo mặt nạ đen, chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm là đang nhìn nàng, quanh thân tản ra khí tức nguy hiểm như báo săn mồi.
 
Cứu mạng...
 
Ninh Như Ngọc không dám lớn tiếng gào thét, sợ sẽ dẫn tới càng nhiều người xấu hơn. Tay che miệng cố gắng lui về phía sau, ánh mắt gắt gao nhìn lại, trong đầu là vô số thanh âm kêu gào, hắn đến đây từ lúc nào? Hắn lên cây từ lúc nào? Cứ như vậy im hơi lặng tiếng mà xuất hiện bên cạnh nàng, nhưng nàng lại không phát hiện ra!
 
"Cẩn thận!" Người nọ bỗng mở miệng, thân hình động một cái, cánh tay duỗi ra kéo Ninh Như Ngọc đang một mực lui về phía sau đến nỗi sắp rớt xuống cây vào ngực.
 

Quá bất ngờ, không kịp đề phòng mà đụng vào lồng ngực rộng rắn chắc của hắn. Suýt chút nữa Ninh Như Ngọc lại hét lên, may là tối nay nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, gặp bất kỳ tình huống đột phát nào cũng có thể bình tĩnh đối phó, giống như bây giờ nàng bị đối phương ôm lấy, cũng không bị dọa đến nỗi hét chói tai.
 
Ninh Như Ngọc vùng vẫy mấy cái cũng không tránh thoát được tay đối phương, vội vàng hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta? Ngươi muốn làm gì? Mau buông ta ra!"
 
"Nàng nói xem?" Ai ngờ đối phương nhíu mày, trong giọng nói hơi chứa ý cười.
 
Ninh Như Ngọc nghe thấy giọng nói này, cảm giác có chút quen tai, giơ tay lên muốn kéo mặt nạ đen của hắn xuống liền bị hắn ngăn lại, giọng nói trầm thấp của hắn ẩn chứa khí lạnh: "Sợ hù dọa tới nàng."
 
"Hoắc Viễn Hành!" Ninh Như Ngọc kích động vui vẻ kêu một tiếng. Lúc này cuối cùng đã hiểu, vừa rồi trong lòng nàng khẩn trương mới không phát hiện ra hắn, còn tưởng rằng hắn là sát thủ muốn lấy mạng nàng, bây giờ hắn nói rõ ràng như vậy, nếu nàng còn không nhận ra thì nàng chính là kẻ ngốc.
 
Nhanh như vậy Hoắc Viễn Hành đã tới cứu nàng, đúng là quá tốt, quá hạnh phúc. Trong lòng Ninh Như Ngọc vô cùng vui mừng, có một loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn thấy anh hùng đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng, cảm giác rất hưng phấn.
 
Hoắc Viễn Hành nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, sau đó nói: "Nơi này không an toàn, ta đưa nàng đến nơi khác."
 
"Được." Ninh Như Ngọc gật đầu.
 
Hoắc Viễn Hành ôm nàng nhảy xuống cây, sau khi hạ xuống Hoắc Viễn Hành đỡ nàng đứng vững, sau đó hai người đi về hướng tây.
 
Trong rừng rậm, ánh sáng mờ tối, thị lực của Ninh Như Ngọc không tốt bằng Hoắc Viễn Hành, dọc theo đường đi đều phải theo sát hắn đi về phía trước, nhiều lần suýt chút nữa thì vấp ngã, may mà có hắn đỡ nàng nên nàng mới không tiếp xúc thân mật với đất.
 
"Cẩn thận." Ninh Như Ngọc lại một lần nữa suýt ngã xuống đất, Hoắc Viễn Hành nhanh chóng đưa tay ra đỡ nàng, mở miệng nhắc nhở nàng chú ý dưới chân.
 
Hoắc Viễn Hành cách Ninh Như Ngọc quá gần, hắn cầm cổ tay nàng chỉ cách một ống tay áo, tay kia nghiêng người đưa sang đỡ lấy cánh tay bên kia của nàng, đề phòng nàng té ngã xuống đất. Thân thể nàng khẽ nghiêng vào trong ngực hắn, sức nặng toàn thân cũng dựa vào cánh tay phải của hắn, hoàn toàn dựa vào hắn mới có thể chống đỡ không bị té xuống. Nếu không phải ở cùng một chỗ tại nơi như thế này, thì tình huống nguy cấp như vậy xảy ra, với bộ dạng bây giờ của Ninh Như Ngọc có cảm giác như là yêu thương nhung nhớ vậy.
 
Ninh Như Ngọc thở ra, hơi nóng đều lưu lại trên ngực Hoắc Viễn Hành. Trời tối ở bên trong rừng rậm, cái gì cũng không thấy rõ. Nếu nàng nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, thật sự dựa vào người hắn, dứt khoát nhào vào lồng ngực rắn chắc của hắn, vậy thì càng giống với cảm giác yêu thương nhung nhớ hơn.
 
Ngực của Ninh Như Ngọc vừa vặn đè lên cánh tay cường tráng mạnh mẽ của Hoắc Viễn Hành, nàng cảm thấy như vậy không tốt lắm, tuy hai người đã được tứ hôn, nhưng so với người xa lạ thì chỉ mới quen thuộc hơn một chút, còn chưa đến mức thân mật như vậy.
 
Mặt Ninh Như Ngọc hơi đỏ, tay chân luống cuống muốn đứng thẳng lên. Không biết làm sao dưới chân lại đứng không vững, lần nữa lại ngã xuống, ngực vẫn như cũ đè trên cánh tay Hoắc Viễn Hành, thậm chí so với trước đó còn bị ép hơn một chút.
 
Lần này bầu không khí càng mập mờ, trong không khí mơ hồ như có mùi hương, giống như là mê hương khiến người khác say mê vậy.
 
Trên mặt Hoắc Viễn Hành đeo mặt nạ đen, trừ cặp mắt so với hắc diệu thạch còn muốn sáng hơn kia, thì không thấy được bất kỳ biểu cảm gì trên mặt hắn. Có lẽ trên gương mặt lạnh lùng kia có một chút biến hóa, cũng có lẽ là vẫn bình thường lãnh đạm như cũ, chẳng qua là tất cả đều ẩn nấp dưới mặt nạ đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
 
Trong lòng Ninh Như Ngọc dâng lên một tia ưu tư khác thường, không thể nói là thất vọng hay là gì khác, chỉ là mặt nàng càng ngày càng nóng, nóng đến mức sắp bị thiêu cháy, cũng may là ở ban đêm, xung quanh cũng tối đen. Thỉnh thoảng có gió thổi qua ngọn cây tạo ra tiếng xào xạc cùng tiếng chim kêu, còn lại cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không nhìn thấy gương mặt lúng túng của nàng. Nhờ có Hoắc Viễn Hành đỡ, Ninh Như Ngọc vội vàng đứng thẳng người.
 
"Cảm ơn." Ninh Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán. Dọc theo đường đi, nàng luôn vội vàng bám theo Hoắc Viễn Hành, trên trán cũng đã sớm thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Vừa rồi thiếu chút nữa là ngã xuống, xảy ra chuyện mập mờ trên cánh tay Hoắc Viễn Hành, làm nàng mặt đỏ tim đập, mồ hô trên trán càng thấm ra nhiều hơn, bây giờ tim vẫn còn đập rất nhanh.
 
Hoắc Viễn Hành buông tay đỡ Ninh Như ngọc ra, đi lên phía trước nhìn một chút, phân biệt phương hướng trước mặt. Qua một lúc, xoay người lại bình tĩnh nói với Ninh Như Ngọc: "Lát nữa chúng ta xuống núi bên kia, gần đó ta có một biệt trang, chúng ta qua bên đó nghỉ ngơi một chút."
 
Đương nhiên là Ninh Như Ngọc không có ý kiến, lúc này liền gật đầu, đi theo Hoắc Viễn Hành về phía trước. Không biết làm sao mới vừa bước một cái, mắt cá chân liền phát đau, hóa ra vừa rồi nàng đã bị trẹo chân.

 
"Còn có thể đi không?" Hoắc Viễn Hành hỏi.
 
"Quá đau, không thể đi được." Ninh Như Ngọc phiền não lắc đầu một cái. Trong lòng thầm nói xin lỗi, vào lúc này lại bị trẹo chân, thật không thích hợp, hơn nữa vừa rồi lúc bị trẹo chân lại không có phản ứng gì. Nàng đang làm gì vậy? Hoắc Viễn Hành sẽ không hiểu lầm là nàng cố ý chứ?
 
Trong lòng nghĩ như vậy, Ninh Như Ngọc len lén liếc nhìn Hoắc Viễn Hành, nhưng mà hắn đeo mặt nạ đen, nàng không thấy được biểu cảm của hắn, không có cách nào đoán được đến cuối cùng là hắn nghĩ như thế nào. Coi như là hắn không có che mặt, dựa theo bộ dạng lãnh đạm, gương mặt tê liệt của hắn, đoán chừng là cũng không nhìn ra được gì, đáy lòng Ninh Như Ngọc thầm thở dài một cái.
 
Đối với oán niệm trong lòng Ninh Như Ngọc, đương nhiên Hoắc Viễn Hành không biết, chỉ thấy nàng nhăn mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, hắn nghĩ là nàng rất đau, liền nói: "Nơi này không an toàn, ở lại đây không tiện, ta bế nàng đi. Đến dưới núi, ta lại tìm đại phu đến xem cho nàng." Vừa nói xong liền cúi người bế ngang Ninh Như Ngọc lên, thân hình động một cái, rất nhanh đã nhảy tới phía trước, nháy mắt một cái đã đi được một đoạn rất xa.
 
Ninh Như Ngọc bị hắn ôm vào trong ngực, lúc bắt đầu có hơi khẩn trương, toàn thân cứng ngắc, hai tay cũng không biết nên để ở chỗ nào. Sau đó được hắn ôm chạy một đoạn rất xa, nàng mới dần dần thích ứng, trên người hắn truyền tới khí tức thanh lãnh, tâm tình khẩn trương cũng dần ổn định lại, không tự chủ được mà tựa vào trong ngực hắn.
 
Khoảng cách quá gần, Ninh Như Ngọc có thể nghe được tiếng tim đập của Hoắc Viễn Hành, âm thanh vững chắc lại mạnh mẽ vang lên bên tai nàng, làm cho tim nàng cũng đập theo tiết tấu của hắn.
 
Nàng nhìn gương mặt Hoắc Viễn Hành, trên mặt hắn đeo mặt nạ đen, không thấy được gương mặt của hắn, chỉ thấy ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía trước. Hắn một thân áo đen, thân hình khỏe mạnh, ôm nàng đi nhanh như bay, vững vàng ổn định, ngay cả một chút lắc lư cũng không có.
 
Ninh Như Ngọc cảm thấy ở bên cạnh hắn, được hắn bảo vệ là một chuyện rất hạnh phúc, đây cũng có thể gọi là cảm giác an toàn đi.
 
Rất nhanh đã xuống núi, đến dưới chân núi, lại đi về phía nam một dặm, quả nhiên thấy có một thôn trang, mơ hồ có người đi đi lại lại, còn có thể nghe được rõ ràng tiếng chó sủa.
 
Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc vào thôn trang, liền có quản sự ra nghênh đón. Hoắc Viễn Hành lệnh cho hắn chuẩn bị một gian phòng, sau đó trực tiếp ôm Ninh Như Ngọc qua đó.
 
Sau khi vào phòng, quản sự đi thắp nến, Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc đặt lên giường, dặn dò nàng chờ một chút rồi xoay người nhanh chóng đi ra ngoài. Thời gian khoảng một chén trà, Hoắc Viễn Hành thay y phục xong liền trở lại, mặt nạ đen trên mặt cũng lấy xuống, đổi lại là mặt nạ bạc như bình thường, sải bước vào trong phòng.
 
Hoắc Viễn Hành tới trước mặt Ninh Như Ngọc, ánh mắt nhìn qua mặt nàng một chút cuối cùng nhìn vào mắt cá chân bị thương của nàng hỏi: "Nàng thử cử động một chút, xem trên chân còn đau không?"
 
Ninh Như Ngọc động một chút, cảm giác đau liền truyền đến, đau đến nỗi nàng phải hít vào một khí lạnh, nhíu mày nói: "Còn đau."
 
"Để ta giúp nàng nhìn một chút xem xương có bị tổn thương không?" Hoắc Viễn Hành ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trên mặt mang mặt nạ bạc, dưới ánh nến lộ ra ánh sáng đỏ. Ánh mắt đen láy của hắn khiến cho người khác tin tưởng, hơn nữa còn dịu dàng nhìn Ninh Như Ngọc, hỏi ý kiến của nàng.
 
Ninh Như Ngọc hơi rối rắm một chút, vì chân nữ nhân không thể tùy tiện cho người khác nhìn, hành động cho nam nhân nhìn chân là hành động rất thân mật. Mặc dù nàng và Hoắc Viễn Hành đã có hôn ước, nhưng thời gian hai người biết nhau chưa lâu, còn chưa bao giờ làm chuyện thân mật như vậy.
 
Dĩ nhiên vừa rồi Hoắc Viễn Hành một đường bế nàng đến đây, đó là vì có nguyên nhân, quan hệ giữa hai người dường như đã tiến thêm một bước. Bây giờ Hoắc Viễn Hành giúp nàng kiểm tra vết thương, nếu nàng nhăn nhó, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác nghĩ nàng đang làm kiêu.
 
Ninh Như Ngọc mím môi một cái, gật đầu nói: "Được."
 
Hoắc Viễn Hành nhìn nàng một chút, sau đó mới ngồi xổm xuống, ngón tay hướng mắt cá nhân bên phải của nàng, thử dùng sức đè một chút: "Có đau không?"
 
Ninh Như Ngọc hít sâu một hơi, tay nắm chặc vạt áo, vội nói: "Đau."
 
"Nàng kiên nhẫn một chút, có thể là trật khớp rồi, để ta xem xương có bị thương không?" Hoắc Viễn Hành cởi vớ ra cho nàng, lộ ra chân phải trắng nõn xinh xắn. Cả bàn chân nàng cũng không lớn hơn bàn tay hắn, hắn còn có thể cầm cả bàn chân nàng trong lòng bàn tay. Mỗi một ngón chân đều rất trắng, móng chân đỏ hồng sáng bóng, giống như một khối bạch ngọc thượng hạng, khiến người khác chỉ muốn cầm trong tay, căn bản là không bỏ xuống được.