Quân Ngọc Hàm tức giận rời khỏi sơn cốc, theo hướng tây nam mà đi, đến được trấn Hòa Thuận. Trấn Hòa Thuận này lấy tên từ câu thơ “Vân dũng cát tường, phong xuy hòa thuận(1)“, địa như kỳ danh, thật khiến cho lòng người bình nhi khí hòa(2). Quân Ngọc Hàm đi thấy có hơi mệt mỏi, liền tới một gia trà ven đường để nghỉ ngơi, hắn tùy ý gọi một chén trà, tuy là dừng lại để nghỉ ngơi, nhưng không hề ngắm nhìn sắc trời bây giờ.
(1) dịch thô: mây bốc lên vận may, gió thổi lên hòa thuận
(2) bình nhi: yên ổn/ổn định; khí hòa: làm cơn tức giận hòa xuống
Ngẫm lại bản thân đã rời khỏi Ngao Triệu được hai ngày rồi, tuy nói hắn bây giờ trong lòng còn tức, nhưng vô luận thế nào trong bụng của Ngao Triệu vẫn có cốt nhục của hắn, bất tri bất giác liền đối với Ngao Triệu có thêm nhiều phần nhớ thương, nghĩ đến y lẻ loi một mình còn bị Thiên Đình đuổi bắt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây…
Hắn xoay người nhìn lên, thật đúng là lấy làm kinh hãi, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười giống như hài đồng, cuống quýt đứng dậy kéo người vừa đến nói: “Sư phụ! Sao người lại ở nơi này?!”
Người kia niên kỷ xem qua cũng không lớn lắm, so ra với Quân Ngọc Hàm chênh lệch không đến vài tuổi, làn da hơi đen, con mắt xanh sang sảng, dưới chân đạp mây, vừa nhìn liền biết đạo hạnh thâm hậu, người này chính là sư phụ của Quân Ngọc Hàm, Huyễn Trần Tử.
Quân Ngọc Hàm nhìn thấy y đương nhiên rất vui mừng, từ khi hắn mười lăm tuổi từ biệt đến nay đã bảy năm chưa gặp được nhau, trong lòng kinh thán, sư phụ quả nhiên đã đắc đạo, bản thân từ nhỏ theo y, hắn thì lớn dần theo tuổi nhưng lại không thấy Huyễn Trần Tử có chút biến hóa nào.
“Có cái gì mà thật ngoài ý muốn? Ngươi ở bên ngoài tu hành đã nhiều năm, lại không thấy có chút tiến bộ nào.” Huyễn Trần Tử gặp được Quân Ngọc Hàm lại không có vẻ là ngoài ý muốn như hắn, trên mặt cũng không có nhiều thần tình. Tinh tế đánh giá Quân Ngọc Hàm, chợt sắc mặt biến đổi, dung nhan căng thẳng, nghiêm túc đến mức làm người ta sợ hãi, y đột nhiên xoay người, lãnh đạm nói, “Ngươi đi theo ta đến chỗ không người nói chuyện.”
Quân Ngọc Hàm có chút hồi hộp, theo Huyễn Trần Tử đã nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính tình của y. Y lúc bình thường đối xử với hắn ôn hòa, thi thoảng khi tính tình bộc phát lên lại so với lôi đình vạn quân kia còn dọa người hơn. Y vừa mới đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn sắc mặt kia rõ ràng là điềm báo trước lúc phát giận của y, trong lòng liền bắt đầu hoảng hốt, hắn mới vừa gặp lại Huyễn Trần Tử, chưa từng làm cái gì chọc cho y tức giận. Hay là Huyễn Trần Tử nhìn tướng mạo của hắn, biết được hắn đã gây đại họa sao?
Hắn tiểu tâm dực dực đi theo sau lưng Huyễn Trần Tử, ngay cả tiếng hít thở cũng không dám lớn tiếng, nhắm mắt theo đuôi Huyễn Trần Tử đến bên trong một rừng cây không có người nào.
Huyễn Trần Tử dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Quân Ngọc Hàm, ánh mắt rét lạnh, thẳng khiến trong lòng Quân Ngọc Hàm phát run, qua hồi lâu, y mới mở miệng nói: “Ngươi đã biết lỗi chưa?”
“Đồ nhi biết lỗi!” Quân Ngọc Hàm nghe y hỏi như vậy, lập tức quỳ xuống đất nhận lỗi, thầm nghĩ sư phụ quả nhiên biết hắn đã gây chuyện xấu, tuy biết bản thân chỉ phải nhận một chút hình phạt, thế nhưng hắn cũng không dám có nửa câu cầu xin tha thứ.
“Được, vậy ngươi nói xem ngươi đã sai ở đâu?” Huyễn Trần Tử giận quá hóa cười, chỉ là nụ cười có chút âm trầm, khiến cho Quân Ngọc Hàm càng cảm thấy áp bách.
“Con… đồ nhi sai ở chỗ ban đầu không nên đánh cược cùng Phần hà Long Vương, khiến cho y phạm phải họa mất đầu này.” Quân Ngọc Hàm nói thật thành thực, trong lòng hắn hối hận, hối hận ban đầu không nên, nếu không phải vì nhất thời khí phách, thì sẽ không khiến xảy ra những chuyện này, mà giờ đây sẽ càng không dây dưa không rõ với Phần hà Long Vương kia như vậy. Nhớ đến Ngao Triệu, trong lòng hắn càng thêm lộ vẻ phiền não, cũng hy vọng Huyễn Trần Tử trừng phạt mình thật nặng, để không cần phải lại nhớ đến những tạp niệm này nữa!
“Cái gì mà Phần hà Long Vương? Ngươi từ khi nào học được cái kiểu dùng mấy thứ bàng môn tà đạo hỗn hào thị thính(3) giương đông kích tây này để đối phó với ta!” Huyễn Trần Tử nghe thấy Quân Ngọc Hàm nhận lỗi, trái lại càng giận, từng chữ một nghiến răng nghiến lợi khiến Quân Ngọc Hàm nghe thấy kinh hãi. Thế nhưng hắn trái nghĩ phải suy, thực sự không nghĩ ra được bản thân mấy ngày gần đây ngoại trừ chuyện này, còn làm sai cái gì. Hắn thành thật nói: “Đồ nhi không hề làm sư phụ mơ hồ, thế nhưng đồ nhi chỉ biết được một chuyện này, quả thật không biết còn có những lỗi nào khác.” Chẳng lẽ hắn không được giúp đỡ Ngao Triệu sao? Hắn phàm là phạm phải sai lầm, nhất định phải đền bù lại, chuyện này không nghĩ đó là lỗi lầm!
(3) nghe nhìn lẫn lộn
Huyễn Trần Tử híp mắt nhìn Quân Ngọc Hàm một hồi lâu, ánh mắt dần dần trở nên mơ màng, y cuống quýt xoay người đưa lưng về phía Quân Ngọc Hàm, lạnh lùng nói: “Ngươi dám tị trọng trứ khinh(4) với ta! Ta lại hỏi ngươi: ngày đó lúc trước chia tay, ta nhiều lần dặn dò ngươi, ngàn vạn lần không được phá thân đồng tử, một khi phá thân đồng tử nếu muốn tu tiên, chính là khó càng thêm khó, ngươi tại sao lại xem lời của ta như gió thổi bên tai?”
(4) tránh việc nặng bằng cách nói những việc nhẹ
“Tinh khí của ngươi đều tiết hết ra bên ngoài, sắc mặt cũng không được thuần sắc như trước kia, ta đây còn không nhìn ra sao!” Huyễn Trần Tử hừ lạnh nói.
Thì ra là như vậy! Vậy là sư phụ không biết chuyện của hắn và Ngao Triệu rồi! Hắn lúc trước cũng quên mất chuyện thân đồng tử, chỉ muốn làm thế nào để bù đắp lỗi lầm bản thân phạm phải sau đó tiếp tục tu đạo, chỉ là bây giờ hắn ngược lại hãm sâu vào trong đó…
Đang do dự không biết có nên nói ra chuyện lúc trước của bản thân với Ngao Triệu hay không, liền nghe thấy Huyễn Trần Tử tiếp tục nói: “Thôi vậy! Ngươi mặc dù đã mất thân đồng ử, nhưng ngươi lại thiên tư hơn người, chỉ cần từ nay về sau không đến gần nữ sắc, muốn tu thành chánh quả cũng không phải chuyện khó! Tạm thời bây giờ cùng ta trở về Thái Hư sơn, dốc lòng tu luyện một giáp(5)!”
(5) 1 giáp=60 năm
“Một giáp?” Quân Ngọc Hàm không ngờ rằng Huyễn Trần Tử lại muốn mình trở về Thái Hư sơn cả một giáp, vậy chẳng phải là đến lúc hắn xuất quan, hắn với hài tử của Ngao Triệu đều dần dần già đi thành ông lão mất rồi sao?
“Không, đồ nhi này theo sư phụ trở về!” Quân Ngọc Hàm nghĩ lại, cũng vậy, hắn đối với Ngao Triệu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, dù sao y cũng không muốn thấy mình nữa, chẳng thà đoạn tuyệt như vậy, đường ai nấy đi!