Vì Thư Niệm có nói thứ bảy mình đến tô tranh nên tối thứ bảy đó Tống Kỳ Thanh cũng đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Vẫn chỉ có mình cô ở đó, đang bận rộn tô màu cho tranh tuyên truyền lớn được kê đường hoàng.
Tống Kỳ Thanh bước vào, đứng cạnh nhìn cô một lát rồi chủ động hỏi: “Tớ có giúp gì được không?”
Thư Niệm đưa một cây cọ vẽ đã được nhúm màu xanh cho anh, chỉ một góc tranh chưa tô, cười bảo: “Cả chỗ này màu xanh.”
“Ok.” Tống Kỳ Thanh bắt đầu tô lên.
Thư Niệm đứng sát cạnh anh nên thi thoảng hai người cũng sẽ tình cờ va vào nhau.
Mà cứ mỗi lần sơ sẩy đụng nhau là cô sẽ cuống quít xin lỗi anh.
Câu trả lời của Tống Kỳ Thanh vẫn luôn là không sao, không có chuyện gì hết.
Còn trong lòng thì lại rối bời hết cả vì người ta.
Tối đó hai người cùng nhau hoàn thiện tranh tuyên truyền trong phòng sinh hoạt chung của câu lạc bộ.
Thư Niệm cẩn thận để tranh tuyên truyền sang một bên.
“Cứ thế đã,” Cô cười nói: “Hết lễ Quốc khánh nó sẽ khô.”
–
Hôm 30 tháng 9, trường nghỉ lễ Quốc khánh.
Tống Kỳ Thanh vẫn luôn nhớ đến chuyện có hẹn gặp Thư Niệm vào dịp nghỉ lễ.
Thế là tối đó sau khi ăn xong bữa tối, anh vội vã chộp lấy điện thoại nhắn hỏi: [Khi nào thì gặp nhau?]
Hỏi xong lại thấy mình nhắn gửi cọc quạch (*) quá nên mới bổ sung: [Tớ có hứa là sẽ dẫn Tán Tán đến gặp cậu.]
(*): “Cọc quạch”, nghĩa là “cộc lốc, không có lời thưa gửi, không có đầu có đuôi”. (Theo Từ điển Từ ngữ Nam Bộ của Huỳnh Công Tín). Ban đầu Trà để là “cộc lốc” theo thói quen nhưng “cộc lốc” lại là văn nói, áp dụng vô đoạn truyện nghe nó lại kỳ dị nên mới tìm xem có cách thế không, may mà tìm được bài nói về vấn đề cộc – cục của Ngày Ngày Viết chữ nên mới tìm được từ cọc quạch này. Bản raw là 没头没尾 – Không đầu không đuôi nhé.
Thư Niệm hồi âm rất nhanh: [Mai tớ phải về Giang Lĩnh.]
Rồi lại nhắn tiếp: [6/10 tới về, 7 tây gặp cậu được không?]
Tuy Tống Kỳ Thanh rất muốn gặp cô sớm nhưng người ta phải về quê nên anh cũng chỉ có thể chờ thôi chứ làm được gì nữa đâu.
Thế là bèn đồng ý: [Được.]
Rồi lại hỏi để biết thời gian cụ thể: [Cụ thể là khi nào?]
Thư Niệm đáp: [Trưa thì sao? Tầm sau giờ cơm trưa, đúng một giờ gặp?]
Tống Kỳ Thanh không ý kiến ý cò gì: [Nghe cậu.]
Sau đó anh bèn mở tính năng chụp ảnh trên WeChat chụp em mèo trắng nằm cạnh mình gửi cho Thư Niệm.
Thư Niệm hồi âm rất nhanh: [Ngoan thật mà! Chẳng những biết nghe lời còn cực kỳ quấn người, cứ thích dán sát vào người tớ để ngủ không thôi.]
Tống Kỳ Thanh nghe cô nhắn thế thì ước ao lắm, vì Tán Tán không dính người cũng chả thích được ai ôm ấp gì.
Thế là anh nhắn: [Tán Tán không thích gần gũi với người khác lắm, cũng không thích được ôm, mỗi lần tớ muốn ôm em ấy đều đều có vẻ miễn cưỡng]
Cô tỏ vẻ thấu hiểu: [Dù sao trước đây Tán Tán từng là mèo hoang, e là giờ đã tập thành tính cảnh giác, không quấn người cũng là chuyện bình thường.]
Mấy ngày kế, cứ hễ rảnh rang là Tống Kỳ Thanh sẽ tán chuyện với Thư Niệm, chủ yếu xoay quanh hai em mèo trắng họ nuôi là chính.
Hôm 5 tháng 10, Tán Tán chơi parkour ở nhà, Tống Kỳ Thanh đứng cạnh vừa cười toe vừa quay video gửi Thư Niệm xem.
Thư Niệm không trả lời anh ngay.
Tống Kỳ Thanh đợi bẫng một tiếng sau mới chờ được tin nhắn của cô: [Em ấy năng động thế!]
Sau đó bèn giải thích: [Tớ vừa chơi Trốn Thoát Khỏi Mật Thất xong, cả quá trình không giữ điện thoại bên người nên không thấy tin cậu gửi.]
Tống Kỳ Thanh tò mò hỏi lại: [Chơi gì cơ?]
Thư Niệm hồi âm rất nhanh: [Trò kinh dị, Điềm Điềm hét từ lúc bước vào đến tận lúc bước ra.]
Tống Kỳ Thanh biết “Điềm Điềm” trong miệng Thư Niệm là Giang Điềm.
Cũng từ lúc ấy Tống Kỳ Thanh mới hay chuyện Giang Điềm ở cùng quê với Thư Niệm.
Hóa ra trước đó hai cô là bạn học.
Hèn gì lại thân thiết đến vậy.
Tống Kỳ Thanh đoán theo cách cô nhắn: [Vậy xem ra cậu không sợ lắm nhỉ.]
Thư Niệm thật thà trả lời: [Thật ra đôi lúc cũng hãi…Nhưng không sợ như Điềm Điềm thôi.]
Tống Kỳ Thanh hỏi: [Hai người bọn cậu cùng chơi à?]
Thư Niệm hồi âm: [Đương nhiên là không, còn hai cậu bạn nữa, là bạn học cấp ba của Điềm Điềm, có một cậu là bạn học cấp hai của tớ với Điềm Điềm.]
Cô chơi Trốn Thoát Khỏi Mật Thất với hai cậu trai khác.
Trong số đó còn có một người là bạn học cấp hai của cô.
Tống Kỳ Thanh chợt thấy lòng nhói đau, ghen tỵ đến buốt lòng.
Vậy trong hai cậu con trai đó liệu có người cô thích không.
Dù sao thì cô cũng xuất sắc thế mà, sao thiếu người theo đuổi cho được.
Tống Kỳ Thanh suy nghĩ vẩn vơ như thế một lúc rồi hơi lo âu nhắn một câu: [Khi nào rảnh chúng ta cũng chơi thử một lần đi.]
Giây kế tiếp, khung tin nhắn xuất hiện tin Thư Niệm trả lời: [Nhất trí.]
–
Trưa ngày 7, Tống Kỳ Thanh lục tung tủ quần áo trong phòng ngủ, cuối cùng vẫn chọn bộ áo đen quần đen mình hay mặc.
Trước khi ôm Tán Tán rời khỏi nhà anh còn cố ý chải lông mèo cho thật mượt rồi kiểm tra móng mèo cho nó.
Anh vừa cầm móng mèo nho nhỏ lên ngắm nghía kiểm tra thì bà ngoại vừa tình cờ bước đến, nói: “Mấy hôm trước bà vừa cắt móng cho Tán Tán rồi.”
Bấy giờ Tống Kỳ Thanh mới yên tâm bỏ em mèo vào túi mèo.
Bà ngoại thấy thế thì khó hiểu hỏi anh: “Con định dắt Tán Tán ra ngoài hả? Đi đâu à?”
Tống Kỳ Thanh cả mừng mà đáp: “Hẹn bạn ạ, cậu ấy muốn nhìn Tán Tán một chút.”
Bà ngoại trông hóng hớt ra trò, tiếp tục hỏi: “Là cô bạn nhỉ?”
Tống Kỳ Thanh đờ người, nhất thời không biết phải trả lời bà thế nào.
Bà ngoại lại nói: “Và là cô gái Tiểu Kỳ thích đúng không?”
Tống Kỳ Thanh bị hỏi dồn đến mặt mũi đỏ bừng, anh không dám trả lời bà chuyện này, thế là hớt hải xách túi mèo đi vào sân, mau mắn nói: “Bà ơi con đi đây!”
Bà ngoại nhìn bóng lưng đang bận bịu dắt xe đạp ra ngoài trông rõ là gấp gáp của cháu ngoại thì bèn cười nói: “Còn ngại nữa cơ đấy.”
Lúc Tống Kỳ Thanh đạp xe đến thư viện tỉnh, Thư Niệm vẫn chưa đến.
Anh dựng xe ngăn ngắn, cầm túi có mèo đứng dựa vào bức tường chỗ bắt gặp Tán Tán vào ba năm trước.
Bức tường chỗ anh đứng vừa khéo đối diện với trạm xe buýt công cộng.
Tống Kỳ Thanh đặt túi mèo xuống bên cạnh chân, kéo khóa, ôm em mèo trắng vào lòng rồi cùng chờ Thư Niệm đến với em ấy.
Tầm tám phút sau, chuyến xe buýt số 21 chậm rãi đến trạm.
Tống Kỳ Thanh nói khẽ với em mèo ngoan ngoãn nằm trong lồ ng ngực: “Tán Tán này, người anh thích đến rồi kìa.”
Lát sau, xe buýt dừng hẳn, Thư Niệm bước xuống từ chỗ cửa xe đang hé mở.
Cô để xõa tóc trông rất dịu dàng điềm đạm, mặc áo liền thân có mũ kèm quần jean tối màu.
Vừa nhã nhặn lịch sự vừa thùy mị cực kỳ.
Thư Niệm vừa xuống xe đã nhìn thấy Tống Kỳ Thanh đang ôm mèo chờ mình.
Anh chờ cô đi tới trước mặt mình, hai người nhìn thẳng vào nhau giây lát.
Thư Niệm nhoẻn miệng cười với anh, Tống Kỳ Thanh cũng lẳng lặng mỉm cười.
Sau đó Thư Niệm đưa tay vuốt lông em mèo nằm trong lồ ng ngực anh.
Giọng cô vừa dịu dàng vừa mềm ấm: “Tán Tán, Tán Tán…Tên em nghe hay lắm đó.”
Tống Kỳ Thanh vẫn luôn chăm chú nhìn cô từ lúc cô vuốt lông Tán Tán, vẻ yêu chiều trong mắt sắp trào ra ngoài đến nơi.
Họ đến ngồi dưới bậc thang trước cửa thư viện tỉnh.
Nay là thứ hai nên thư viện đóng cửa, trước thư viện cũng vắng người.
Chỉ có hai người họ cùng với một em mèo trắng mập mập.
Thư Niệm ôm mèo ve vuốt cả tiếng liền, cô luôn miệng trò chuyện với mèo bằng tông giọng dịu êm đến lạ thường.
Mà suốt cả tiếng ấy, số lần Tống Kỳ Thanh nhìn Thư Niệm nhiều đến độ đếm còn không xuể.
Mắt anh cứ nhìn cô mải miết, miệng còn không tự chủ được mà ngày càng nhếch cao hơn.
Sau đó, Thư Niệm trả mèo lại cho Tống Kỳ Thanh rồi bảo: “Vậy…Tớ về nhà đây.”
Tống Kỳ Thanh không muốn để cô đi chút nào hết.
Họ chỉ mới ở cùng nhau có một tiếng đồng hồ.
Anh rất muốn giữ cô lại, song chỉ gật đầu đáp “Ừ.” một tiếng.
Thư Niệm xoay người bước đi.
Tống Kỳ Thanh nhìn bóng lưng cô đăm đăm, bỗng dưng chả muốn để cô đi nữa.
Anh gọi: “Thư Niệm.”
Cô gái nhỏ dừng bước, xoay người lại.
Tống Kỳ Thanh đứng dậy, ôm mèo đi đến trước mặt cô.
Tim anh đập thình thịch càng lúc càng nhanh, nhịp thở cũng ngày càng dập dồn.
Tống Kỳ Thanh không dám nhìn thẳng vào mắt người ta nên cúi gằm đầu nhìn em mèo trong lòng, cố tích cho đủ can đảm rồi mở miệng: “À thì…Tán Tán nói em ấy muốn ngồi ngốc với cậu thêm chút nữa.”
Thư Niệm nghe anh nói mà ngây cả người ra, “Hả?” một tiếng.
Tống Kỳ Thanh thở dài, dứt khoát thừa nhận: “Thật ra là tớ, là tớ muốn ngồi ngốc với cậu thêm chút nữa.”
Mặt anh dần đỏ bừng lên với tốc độ thấy được bằng mắt thường, vệt đỏ bán đứng tâm trạng anh chàng đã lan đến tận cổ và vành tai.
“Thư Niệm này,” Tống Kỳ Thanh căng thẳng đến độ cả giọng cũng run rẩy, nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu có nhận ra không?”
“Tớ thích cậu.”
Tớ thích cậu.
Cuối cùng anh cũng đã nói ra nỗi tâm tư thầm kín chôn giấu suốt ba năm trời của mình cho cô hay.
Thư Niệm chỉ nhìn anh, không nói năng gì.
Như thể bị dọa cho não “chết máy” luôn vậy.
Tống Kỳ Thanh thấy mặt cô cũng đỏ ửng nhưng vẫn im lặng, cũng tự biết bản thân mình đã quá nóng vội.
Anh vội vàng nhỏ giọng nói tiếp: “Cậu không cần đồng ý ngay, còn nếu không thích thì giờ cứ từ chối tớ…”
“Tớ không muốn cậu khó xử cũng không định ép cậu ở lại hay gì mà tớ chỉ…” Tống Kỳ Thanh gấp gáp đến độ nói năng lộn xộn.
Mà tớ chỉ thích cậu, thích lắm, cũng bỗng dưng muốn nói cậu hay chuyện mình thích cậu đến cỡ nào.
Cậu tốt như thế, xuất sắc như thế, nhất định sẽ có rất nhiều người thích cậu, giống như tớ vậy, có khi cậu bạn chơi chung trò Trốn Thoát Khỏi Mật Thất cũng thích cậu, và sau này, chắc chắn sẽ ngày càng có nhiều cậu con trai khác thích cậu hơn.
Cậu xứng đáng với tất cả những tình cảm ấy.
Tống Kỳ Thanh tự dưng nghèo từ, không biết phải phân trần thế nào cho phải.
Anh ngoảnh đi nhìn chỗ khác, thấy một chuyến xe số 21 khác lại đến trạm rồi.
Yết hầu Tống Kỳ Thanh chuyển động, nói nghe hơi chán nản: “Không thì cậu cứ về nhà đi đã, xe buýt đến rồi.”
Nhưng lần này Thư Niệm không xoay người đi.
Cô đưa tay ôm lấy em mèo từ lồ ng ngực anh, giọng nhẹ bẫng: “Tớ muốn ngồi chơi với Tán Tán thêm một lúc nữa.”
Tống Kỳ Thanh hơi giật mình, khó tin cúi đầu nhìn cô đăm đăm.