Cuối tháng 2 năm 2019, 100 ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trung học 1 Thẩm Thành tổ chức lễ tuyên thệ cho học sinh cuối cấp.
Tống Kỳ Thanh và Thư Niệm lần lượt là đại diện phát biểu của hai ban tự nhiên – xã hội trong buổi lễ.
Lúc ban giám hiệu phát biểu, hai người họ bèn ngồi chờ bên góc khán đài.
Tống Kỳ Thanh đã quen với cảnh tượng này từ khi còn nhỏ, cũng thường xuyên lên sân khấu phát biểu nên không còn căng thẳng nữa.
Nhưng Thư Niệm đứng cạnh lại có vẻ rất lo lắng.
Cô nhìn chằm chằm giấy nháp song thi thoảng vẫn bất giác ngước mắt lên liếc nhìn mọi người đứng chật kín cả sân thể dục dưới khán đài.
Liếc vài bận rồi còn hít vào một hơi sâu.
Tống Kỳ Thanh nhận ra cô đang căng thẳng, bèn mở miệng: “Cúi đầu đọc bản nháp là được, không nhìn thì sẽ không căng thẳng.”
Thư Niệm nghe giọng anh thì ngẩng đầu cười cười với anh, gật đầu xem như đồng ý.
Một lát sau, Thư Niệm đột nhiên chủ động bắt chuyện với anh.
Cô nói: “Chúc mừng cậu nhé.”
Tống Kỳ Thanh vừa mừng vừa lo vì không ngờ cô sẽ chủ động nói chuyện với anh.
Còn Thư Niệm thì lại nghĩ anh không hiểu ý mình nên giải thích: “Chúc mừng cậu đậu thẳng vào đại học Thẩm.”
Tống Kỳ Thanh chợt toét miệng cười, cực kỳ hạnh phúc nói: “Cảm ơn.”
Ít lâu sau, Tống Kỳ Thanh lên phát biểu trước, vẫn điềm nhiên như thường, bình tĩnh phát biểu theo những gì bản thân đã soạn ra từ trước, cuối cùng còn không quên chúc mọi người trước khi xuống khán đài.
Anh vừa bước xuống, đã đến lượt Thư Niệm bước lên.
Họ lướt qua nhau trong giây lát.
Tống Kỳ Thanh biết Thư Niệm vẫn căng thẳng nên đã thầm thì: “Cố lên nhé.”
Thư Niệm nhỏ giọng đáp “Ừ.” một tiếng.
Tống Kỳ Thanh bước xuống đứng sang một bên, chăm chú nhìn Thư Niệm trên khán đài.
Cô vẫn luôn cúi gằm đầu đọc bài từ bản nháp mình viết.
Ban đầu giọng cô nàng vẫn run rẩy lắm, song càng đọc càng cũng thả lỏng hơn, giọng vững hơn lúc vừa đọc nhiều.
Bây giờ cô còn rạng rỡ và xuất sắc hơn cả lần đầu anh gặp cô.
Tống Kỳ Thanh bất giác nở nụ cười.
Anh không hề nhận ra, đáy mắt mình ngập tràn bóng hình cô.
Mãi đến khi Thư Niệm phát biểu xong, cô quay mặt nhìn về phía bên này, bất ngờ chạm phải tầm mắt anh, Tống Kỳ Thanh lập tức hoảng loạn liếc sang chỗ khác.
Anh nhìn đám đông đen nghịt phía dưới khán đài mà rối bời hết cả ruột gan, còn hơi chột dạ mím môi.
–
Thật ra Tống Kỳ Thanh không cần tham gia kỳ thi đại học diễn ra vào tháng sáu, song vẫn quyết định đi thi thử một lần.
Còn phải dồn hết tâm huyết chuẩn bị cho kỳ thi ấy mới được.
Mấy tháng cuối trước ngày thi, mọi người đều tập trung ôn bài, đắm mình trong biển học vô bờ.
Tống Kỳ Thanh cũng thế.
Dường như đến cả thời tiết cũng nóng lên theo trông thấy.
Mùa hè đã đến, và kỳ thi tuyển sinh đại học đang cách các cô cậu 12 ngày càng gần.
Suốt hai ngày thi đại học, Thẩm Thành đổ mưa xối xả.
Đến khi kỳ thi chấm dứt, mưa cũng tạnh dần.
Thế là giờ đây, Tống Kỳ Thanh đã hoàn thành chặng đường cấp ba, tốt nghiệp.
Có điều anh biết Thư Niệm vẫn còn một kỳ thi quan trọng khác nữa, cô phải chuẩn bị thi kỳ tuyển sinh độc lập trường đại học Thẩm.
Mấy hôm Thư Niệm thi này, Tống Kỳ Thanh đi một chuyến về quê cô.
Trước đó cô có nói quê mình ở Bắc Dương.
Mà thành phố Bắc Dương có một ngôi chùa Huệ Cổ trứ danh.
Nghe đồn cứ đến cầu là sẽ cầu gì được nấy.
Thế là Tống Kỳ Thanh đến đó.
Anh cầu cho ông bà sức khỏe an khang, cầu cho sự nghiệp của cha mẹ suôn sẻ và, không quên cầu cho việc học hành của Thư Niệm luôn hanh thông.
Anh quỳ trên đệm, chắp tay trước Phật và Bồ tát, nhắm mắt thành kính cầu nguyện, cầu cho Thư Niệm thuận lợi vượt qua kỳ tuyển sinh.
Mong sau cho cô có thể thành công đậu vào đại học mình muốn.
Anh mong sao, cuộc sống của cô sẽ luôn trải đầy hoa hồng, vạn sự như ý.
Ít lâu sau, thành tích thi đại học được công bố.
Tống Kỳ Thanh là thủ khoa tự nhiên toàn tỉnh năm nay, có điều anh không cần điền đơn nguyện vọng.
Không biết Thư Niệm thi được bao nhiêu điểm nữa.
Tống Kỳ Thanh rất muốn biết kết quả thi đại học của cô.
Anh muốn biết liệu cô có đậu được vào trường đại học mình muốn sau khi nỗ lực, phấn đấu chăm chỉ suốt ba năm trời ròng rã này không.
Vài hôm sau, Tống Kỳ Thanh hay tin Thư Niệm đậu vào khoa Ngoại Ngữ trường đại học Thẩm qua kỳ tuyển sinh độc lập của trường.
Vào ngày biết tin, trung học 1 đăng một thông báo chúc mừng trên tài khoản chính thức.
Danh sách đính kèm được đăng là danh sách của những học sinh của trường đã đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay.
Có anh, cũng có Thư Niệm.
Tống Kỳ Thanh nhìn dòng thông báo đậu khoa Ngoại Ngữ của Thư Niệm mà không kiềm được bật cười ra tiếng.
Anh đã bảo cô làm được mà.
Cô gái anh thích thật sự đã cưỡi gió ngược bay cao.
Thi thoảng Tống Kỳ Thanh vẫn sẽ đến thư viện tỉnh, song chỉ gặp Thư Niệm có một lần.
Hôm ấy cũng là lần đầu tiên Tống Kỳ Thanh thấy Thư Niệm xõa mái tóc dài luôn được chải gọn gàng thành kiểu đuôi ngựa cao.
Lần thứ hai nhìn thấy cô là vào tối muộn hôm nọ.
Bốn người, anh, Tề Hạ, Tưởng Phong và Quý Tinh Lãng hẹn nhau đi ăn ở một quán ăn, cũng trùng hợp là quán mà lớp xã hội 12/1 của Thư Niệm tổ chức liên hoan.
Cô vẫn xõa tóc, trông càng dịu dàng điềm đạm hơn.
Họ không nói gì với nhau, Tống Kỳ Thanh chỉ nhìn cô một chốc rồi vào phòng riêng với bè bạn.
Giữa buổi Tưởng Phong có vào nhà vệ sinh một chuyến, lúc về tâm trạng cứ là lạ, uống liền tù tì mấy ly rượu, có điều Tống Kỳ Thanh cũng không hỏi cậu ta.
Mãi đến cuối buổi, chỉ còn mình anh và Tưởng Phong sau khi Quý Tinh Lãng và Tề Hạ lần lượt về.
Tưởng Phong ngà ngà say đứng cạnh Tống Kỳ Thanh, nhìn chằm chằm đèn giao thông lúc nhá xanh nhá đỏ đường đối diện mà bảo: “Anh Thanh này, lúc nãy vừa ra khỏi nhà vệ sinh tớ có gặp Thư Niệm.”
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhắc đến hai chữ “Thư Niệm” sau lần trả táo Tạ Ơn nọ.
Tống Kỳ Thanh không nói gì mà chỉ “Ừ” một tiếng.
Tưởng Phong quay đầu nhìn thẳng vào Tống Kỳ Thanh, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Cậu thích cô ấy đúng không?”
Tống Kỳ Thanh vẫn im lìm không nói.
“Cậu thích cô ấy đúng không?” Cậu ta lặp lại.
“Hôm lễ Tạ Ơn cậu là sợ tớ ảnh hưởng chuyện học hành của cô ấy nên mới mất bình tĩnh đến thế.”
“Kể từ lúc đó tớ đã biết chắc cậu thích cô ấy.”
Tưởng Phong ngừng lại một chút rồi lại hỏi chuyện khác: “Cậu đến đại học Thẩm, là vì cô ấy à?”
Cuối cùng Tống Kỳ Thanh cũng mở miệng: “Tớ chỉ muốn học khoa Vật Lý, còn chuyện học trường nào thì với tớ trường top hay không top trong nước cũng thế cả thôi.”
“Vậy nên cậu mới chọn trường cô ấy đậu vào.” Tưởng Phong nói.
Anh thẳng thắn đáp: “Đúng thế.”
Sau một lúc lâu, anh nói tiếp: “Tưởng Phong, tớ thích cô ấy, nhưng đó chỉ là cảm xúc của tớ thôi.”
“Tớ không hy vọng chuyện tớ thích cô ấy sẽ khiến cậu do dự, hay đắn đo, thậm chí cũng không muốn vì thế mà ngày càng xa cách với cậu hơn.” Anh nghiêm túc nói: “Chúng ta cạnh tranh công bằng, dù cuối cùng cô ấy chọn ai thì…”
Tống Kỳ Thanh còn chưa nói hết Tưởng Phong đã cười xen lời: “Ai thèm cạnh tranh công bằng với cậu chứ.”
“Ông đây bỏ quyền.”
Tưởng Phong thở dài, “Anh Thanh này, tớ biết mình biết ta, không tới với nhau được đâu.”
“Tớ chúc cậu có thể thành công theo đuổi cô ấy, thật lòng đấy.”
Tối ấy về nhà, Tống Kỳ Thanh vừa nghịch điện thoại vừa ôm Tán Tán.
Song dù mở QQ hay mở WeChat lên thì đều không có người anh muốn nói chuyện cùng.
Anh vẫn chưa xin phương thức liên lạc của cô.
Thế là dẫn tới chuyện, giờ tốt nghiệp luôn rồi anh vẫn chả thể nói với cô câu “Mừng tốt nghiệp” và “Chúc mừng cậu đậu đại học Thẩm” lần nào.
“Tống Kỳ Thanh, lên đại học mày không thể nhát cáy thế này nữa.” Tống Kỳ Thanh tự cảnh cáo bản [email protected] dưới sự chứng kiến của em mèo không hiểu anh đang nói gì: “Không được nhát nữa.”