Tuy bây giờ trường đã không còn in điểm của mọi người vào từng bảng điểm cá nhân nữa nhưng lớp trưởng có giữ một bản danh sách điểm của cả lớp.
Tống Kỳ Thanh đọc thấy kỳ thi tháng lần này Thư Niệm xếp thứ 32 trong danh sách điểm của Tề Hạ.
Cô cải thiện 16 bậc.
Tống Kỳ Thanh bất giác nhoẻn miệng cười.
Chắc cô ấy vui lắm, điểm cải thiện nhiều vật mà.
Sau đó anh lại đọc kỹ điểm mỗi môn cô thi, thấy điểm tiếng Anh cô rất cao, gần như đạt điểm tối đa nhưng vật lý thì chỉ 53 điểm.
Học lệch môn còn trầm trọng hơn cả anh nữa.
Vì mai là quốc khánh nên trước khi tan học, thầy chủ nhiệm nhân tiết họp lớp cuối ngày tranh thủ xếp chỗ ngồi lại cho mọi người theo điểm kỳ thi tháng.
Tống Kỳ Thanh không ngờ, mình sẽ được ngồi chung bàn với Thư Niệm.
Chuyện này khiến anh vui mà cũng khiến anh hoảng loạn ra trò.
Tống Kỳ Thanh chổng ngược ghế xếp lên bàn, chuyển bàn học mình lên hàng thứ năm cạnh cửa sổ.
Khi anh chàng mang theo bàn ghế, sách vở dọn đến, bàn học của Thư Niệm đã đặt sẵn bên ngoài.
Tống Kỳ Thanh kê bàn mình sát vào vách tường trái.
Anh ngó tới ngó lui khe hở giữa hai bàn học, đưa tay lấy ghế xuống, thu dọn mặt bàn sau đó lại liếc nhìn bàn của Thư Niệm.
Rồi, Tống Kỳ Thanh đưa tay, kéo bàn học Thư Niệm lại gần, để hai bàn học đặt sát rịt nhau.
Hành sự xong thì vội vã chạy khỏi hiện trường “gây án”.
Anh ra hành lang hóng gió chiều một lát.
Đợi làn gió thổi sức nóng trên mặt tan đi gần hết Tống Kỳ Thanh mới về lại lớp.
Anh vừa bước vào từ cửa sau đã thấy Thư Niệm đang ngồi vào chỗ của mình.
Tống Kỳ Thanh nhấc chân, đi về phía ấy.
Cứ hễ bước lên một bước là tim anh chàng lại đập nhanh thêm một chút.
Lúc bước đến cạnh bàn học người ta, Tống Kỳ Thanh đột nhiên không biết phải làm kiểu gì nhìn mới tự nhiên.
Thế là anh ngừng một lát, lấy tay gõ gõ lên bàn học cô, cố gắng để giọng mình nghe vừa bình thản vừa thoải mái, nhẹ giọng nói với cô: “Tớ vào chút.”
Thư Niệm bèn đứng lên nhường đường.
Tống Kỳ Thanh nghiêng người bước vào, ngồi vào chỗ.
Ổn định chỗ ngồi xong là đến “tiết mục” giao bài tập về nhà cho kỳ nghỉ lễ.
Sau khi được giao hết đống bài tập, Tống Kỳ Thanh phân loại bài theo từng môn rồi bỏ vào cặp sách.
Còn Thư Niệm bên cạnh anh thì lại bắt tay vào giải bài luôn.
Cô vẫn luôn thế, cúi đầu học hành, vừa tập trung vừa chăm chỉ.
Cô như thế cứ khiến anh cảm thấy nói với cô thêm câu nào là sẽ thấy tội lỗi câu nấy, vì sẽ làm phiền cô, làm ảnh hưởng đến thời gian học tập của cô.
Tống Kỳ Thanh lẳng lặng tầm mắt, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Để rồi bất ngờ nhìn thấy ảnh phản chiếu của hai người trên ô cửa kính.
Tống Kỳ Thanh cười tít cả mắt, lấy điện thoại chụp cửa sổ.
Nhưng thứ anh chụp nào phải cảnh vật bên ngoài, anh là đang chụp ảnh phản chiếu của cô và anh trên ô cửa kính kia.
–
Đến cuối tháng 9 vết nấm trên người Tán Tán được trị hết, thế nên ba ngày đầu kỳ quốc khánh Tống Kỳ Thanh rất yên tâm theo ông bà du lịch đó đây.
Tống Kỳ Thanh đến thư viện tỉnh vào ngày 4, sau khi chuyến du lịch ba ngày hai đêm kết thúc.
Anh cứ ngỡ Thư Niệm nhất định sẽ đến, song lại chẳng thấy cô đâu.
Mới đầu Tống Kỳ Thanh còn tưởng cô đến chậm hoặc phải giải quyết chuyện gì đó rồi mới đến, ai ngờ đến tận lúc thư viện đóng cửa anh cũng chưa chờ được cô đến.
Hai ngày sau, Thư Niệm vẫn bặt tăm.
Đến tận chiều ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ quốc khánh Thư Niệm mới xuất hiện trong thư viện tỉnh.
Anh đợi mòn đợi mỏi người ta đã mấy hôm liền cuối cùng cũng đã gặp được người mình muốn gặp vào buổi chiều cuối cùng của kỳ nghỉ.
Thư Niệm vẫn như ngày thường, tập trung học, chăm chỉ làm bài tập.
Ít lâu sau cô có đến hành lang chỗ nhà vệ sinh gọi điện thoại.
Tống Kỳ Thanh thấy thế thì cũng mượn cớ đến nhà vệ sinh để đi theo, còn lặng lẽ ảo tưởng trong lòng rằng họ có thể sẽ tình cờ chào hỏi nhau gì đó, dù là gật đầu chào nhau thôi cũng được.
Dù sao bây giờ họ đã là bạn học, có tình cờ gặp rồi chào hỏi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng rủi thay, cô đang đưa lưng về phía bên này.
Lúc Tống Kỳ Thanh bước đến sau lưng cô định quẹo vào bên trong thì chợt nghe thấy Thư Niệm nghẹn ngào nói: “Con đâu có khóc.”
Nghe cứ như đang nhõng nhẽo ấy.
Rõ ràng có khóc kia mà.
Tống Kỳ Thanh bước vào phòng vệ sinh nam.
Anh hơi lơ đễnh, cả đầu lẫn óc đều đang bận nghĩ xem sao cô lại khóc.
Cú điện thoại này có liên quan gì đến chuyện cô vắng mặt ở thư viện tỉnh mấy hôm nay không?
Hay gặp chuyện gì đó ở nhà?
Cuối cùng cô gặp chuyện gì mới được cơ chứ?
Đến khi quay lại chỗ ngồi thì Thư Niệm cũng đã ngồi trở về chỗ cũ.
Sau khi ngồi xuống, anh lén la lén lút liếc nhìn cô, thấy cô đang lấy khăn giấy lau khô nước mắt rồi tiếp tục cầm bút, học bài làm bài.
Tống Kỳ Thanh nhắn rủ Quý Tinh Lãng và Tưởng Phong đạp xe đi chơi bóng trong nhóm chat ba người.
Chập tối hôm ấy, Tống Kỳ Thanh rời khỏi thư viện tỉnh trước Thư Niệm ít lâu.
Anh mở khóa dắt xe ra, đạp xe chạy trên làn đường dành cho xe cơ giới đến chỗ gần trạm chờ xe buýt rồi tấp vào lề.
Tưởng Phong đang tán chuyện với Quý Tinh Lãng, thấy anh đến thì gọi với bảo: “Đi thôi!”
Tống Kỳ Thanh lại lên tiếng cản cái cậu Tưởng Phong đang chuẩn bị vọt xe đi: “Gượm đã.”
Tưởng Phong khó hiểu nhìn Tống Kỳ Thanh lấy điện thoại ra rồi bắt đầu bấm chọc lia lịa trên màn hình điện thoại mình.
Thế là cậu chàng hỏi: “Anh Thanh làm gì đấy?”
Quý Tinh Lãng thì thẳng thừng giơ chân đá vào xe Tống Kỳ Thanh rồi cười khẩy: “Có đi không thì bảo?”
Tống Kỳ Thanh “Xì” một tiếng rồi lên tiếng cảnh cáo: “Quý Tinh Lãng, bỏ cái chân thối của cậu xuống đi chứ.”
Rồi giải thích: “Đợi chút, đang bận nhắn tin.”
“Tin tiếc gì, nhắn ai thế? Bạn gái hả?” Quý Tinh Lãng biết thừa ông bạn mình ế mà còn cố ý ghẹo.
Tống Kỳ Thanh liếc nhanh qua chỗ trạm xe buýt, thấy Thư Niệm đang đứng đấy, không biết có nghe câu hỏi sặc mùi bịa chuyện từ miệng Quý Tinh Lãng không nữa.
Anh không nhìn nữa, cười mắng Quý Tinh Lãng: “Bạn gái con mắt cậu.”
Xe buýt số 21 tới nơi.
Tống Kỳ Thanh nhìn Thư Niệm lên xe buýt và ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
Anh mau lẹ bỏ điện thoại vào túi, cũng kệ xác hai đứa bạn, tự trèo lên xe đạp nhanh về phía trước.
Tưởng Phong “Má” một tiếng rồi cũng đạp xe đuổi theo sau cậu cùng với Quý Tinh Lãng.
Xe buýt bám theo sau họ sát nút rồi nhanh chóng “vứt” chàng Tống Kỳ Thanh đang cưỡi con xe đạp cơ lại phía sau.
Tống Kỳ Thanh sao mà cam lòng chịu thua, anh tăng tốc, ý muốn chạy đua với xe buýt rõ rành rành.
Và cũng muốn lọt vào tầm mắt cô được thêm giây nào hay giây ấy.
Nhưng rồi cuối cùng, Thư Niệm ngồi trên xe buýt vẫn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh.
–
Đi lại học sau kỳ nghỉ quốc khánh, cả trường bắt đầu tất bật hơn hẳn vì đại hội thể thao dịp thu về.
Lúc cán sự các môn đi thu lại bài tập, cán sự thể dục là Tưởng Phong cũng góp vui bằng cách hô lớn với mọi người có đăng ký môn nào thì cứ tới tìm cậu chàng.
Tống Kỳ Thanh đã chơi với anh chàng lâu rồi, tất nhiên sẽ không thoát được cảnh bị năn nỉ ỉ ôi.
“Anh Thanh ơi, tớ biết cậu chạy nhanh, đăng ký cái đi mà,” Tưởng Phong nịnh bợ vừa mượt vừa dõng dạc ra trò: “Mục chạy cự ly ngắn lớp mình chỉ trông chờ vào mỗi mình cậu!”
Tống Kỳ Thanh quắc mắt nhìn cậu ta một cái, không mảy may dao động.
Tống Kỳ Thanh bị đeo bám đến mệt cả người, cuối cùng đành phải gật đầu đăng ký mục chạy cự ly ngắn 100m nam.
Tưởng Phong cười toe toét, điền thông tin đăng ký cho Tống Kỳ Thanh.
Lúc ra chơi Thư Niệm với cô bạn cùng bàn cũ là Tư Ngưng có ra khỏi lớp một chuyến, lúc về thì đang ngậm một cây kẹo que.
Tống Kỳ Thanh nhìn giấy gói kẹo cô để lại trên bàn, là vị dâu tây.
Còn chưa ăn hết kẹo chuông báo vào tiết ba đã vang lên inh ỏi.
Cô tiếng Anh vừa định bước vào lớp, cô nàng bèn cắn rồi nuốt vội phần kẹo m út dâu còn lại cho xong.
Tống Kỳ Thanh đang nhìn lén cô cũng khẽ nở nụ cười.
Anh thấy cô đáng yêu đến lạ.
Tiết này cô tiếng Anh dùng để nói về bài thi Anh trong kỳ thi tháng vừa qua.
Tiếng Anh của Tống Kỳ Thanh từ bé đến lớn đều nằm ở mức trung bình, đương nhiên, là điểm trung bình so với những môn khác.
Nếu đặt điểm tiếng Anh của Tống Kỳ Thanh một bên riêng để đánh giá thì cũng nhìn không đến nỗi nào.
Nhưng nếu mà đặt chung với mấy môn khác thì có thể thấy điểm tiếng Anh đang kéo điểm tổng của anh rành rành.
Dù vậy, cứ mỗi lần thi cử gì đó anh đều sẽ đứng đầu.
Phản ứng rõ nhất khi không hứng thú với một môn học nào đó là, sẽ thấy lời thầy cô giảng như lời ru ngủ cực kỳ hiệu quả.
Bấy giờ Tống Kỳ Thanh còn tưởng cô là đang thôi miên mình chứ chả phải dạy mình.
Sau rốt, anh không ngăn được cơn buồn ngủ, nằm gục ra bàn.
Tống Kỳ Thanh mơ thấy Thư Niệm.
Anh hỏi cô sao hôm qua trong thư viện tỉnh cô lại khóc, cô còn chưa ừ hử gì với anh Tống Kỳ Thanh đã nghe thấy có người gọi tên mình.
Ngay sau đó, khung cảnh trong mơ cũng hóa thành một mớ hỗn loạn vụn vỡ.
Rồi Tống Kỳ Thanh nghe được tiếng của Thư Niệm: “Tống Kỳ Thanh, cậu dậy đi.”
Giọng nói mềm mại dịu êm của cô như truyền đến từ phương trời nào đó xa xăm lắm vậy.
Anh hơi giật mình, mở choàng mắt.
Khuôn mặt Thư Niệm hiển hiện trước mắt anh.
Tống Kỳ Thanh vẫn chưa tỉnh khỏi cảm giác hỗn loạn trong giấc mơ, cứ giương đôi mắt mờ mịt ngái ngủ nhìn cô, Thư Niệm trốn tránh ánh mắt anh, đỏ ửng cả mặt mà nhẹ giọng nhắc anh: “Cô gọi cậu kìa.”
Cùng lúc ấy, cô tiếng Anh lại kêu lần nữa: “Tống Kỳ Thanh?”
Tống Kỳ Thanh lười nhác đứng lên.
Cô tiếng Anh hỏi: “Tỉnh chưa?”
Anh bình tĩnh trả lời: “Vâng, tỉnh rồi.”
Cô tiếng Anh bèn hỏi anh có biết nghĩa của từ impressive không.
Tống Kỳ Thanh nhăn mày, cảm thấy từ này nghe quen lắm, nhưng vì vừa tỉnh ngủ nên đầu óc vẫn chưa kịp “lên dây”, nhất thời quả thật trong nhớ được ý nghĩ của từ này.
Thế là cô lặp lại: “Impressive.” như muốn nhắc nhở.
Tống Kỳ Thanh cũng không muốn câu giờ, thành thật trả lời: “Xin lỗi cô, em không biết ạ.”
Cô tiếng Anh thở dài: “Nào, em cùng bàn trả lời xem.”
Cô giáo viên lại hỏi Tống Kỳ Thành: “Tống Kỳ Thanh, đã nhớ chưa?”
Anh vẫn tươi cười, trả lời bà: “Nhớ rồi ạ.”
“Vậy em nói xem một người để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác tiếng Anh là gì?” Cô hỏi tiếp.
Anh cố ý nói một đáp án sai bét: “A impressive person.”
Cô tiếng Anh chị Tống Kỳ Thanh chọc cho cạn lời.
“Thư Niệm,” Cô tiếng Anh quay sang hỏi cô: “Em có biết một người để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác tiếng Anh là gì không?”
Thư Niệm nhẹ giọng đáp: “An impressive person ạ.”
Cuối cùng cô Anh cũng có được chút an ủi, bà nói với Tống Kỳ Thanh: “Kỳ Thanh này, cô thấy thành tích môn nào của em cũng tốt mà sao tiếng Anh lại tệ thế? Chịu khó dành thời gian cải thiện thành tích chút được không em?”
Anh cũng không thấy xấu hổ gì, chỉ khẽ cười đáp: “Vâng thưa cô.”
Cô giáo tiếng Anh tận tâm dặn dò Tống Kỳ Thanh: “Em nghĩ xem sao chủ nhiệm lớp lại xếp hai em ngồi cạnh nhau? Chắc chắn là vì muốn em hễ mà gặp đề tiếng Anh thì khó sẽ tìm bạn cùng bàn hỏi cho tiện rồi, nếu em muốn thi tiếng Anh được điểm cao thì hỏi bài bạn từ giờ là vừa, còn không thì định bao giờ mới mở miệng hỏi đây? Đến lúc hai đứa ngồi khác bàn à? Thế không kịp đâu đấy.”
“Bình thường rảnh rang thì hỏi cho nhiều nào, nói chuyện cho rôm rả vào, tốt cho em lắm đấy.”
Đương nhiên Tống Kỳ Thanh biết thầy chủ nhiệm để anh ngồi chung với Thư Niệm là để hai người giúp đỡ lẫn nhau, bù qua sớt lại.
Nhưng, anh cứ sợ làm phiền cô học nên vẫn luôn im thin thít không hỏi han gì, đến cả nói chuyện cũng chưa từng nói nhiều câu nào nữa mà.
Tống Kỳ Thanh vẫn giữ nụ cười trên môi, đồng ý với bà: “Em biết rồi ạ.”
“Rồi rồi, cả hai ngồi xuống đi.” Trước khi quay lại bài giảng bà còn nhắc Tống Kỳ Thanh: “Đừng có ngủ gật nữa.”
“Vâng.” Tống Kỳ Thanh gật đầu.
Anh cố gắng gượng đến hết tiết rồi lại nằm gục xuống bàn.
Cô tiếng Anh giỏi thôi miên thật đấy.
Tống Kỳ Thanh vừa nhắm mắt vừa nghĩ.
Chuông vào tiết tư vang lên, Tống Kỳ Thanh lười biếng duỗi người, cậu bạn ngồi bàn sau cười hỏi anh: ”Tối qua anh Thanh làm gì mà giờ bơ phờ thế này?”
Tống Kỳ Thanh thuận miệng nói bừa: “Chơi game.”
Đã còn con trai thì thế nào nghe đến game cũng sáng rỡ cả mắt lên, cậu bạn ngồi sau Tống Kỳ Thanh cũng không ngoại lệ, rất tò mò hỏi tiếp “Game gì thế? Liên Minh Huyền Thoại à?”
Tống Kỳ Thanh “Ừ,” bừa một tiếng rồi như muốn bưng bít gì đó mà nói thêm một câu: “Vừa mơ đến đoạn cướp trụ thì dậy.”