Hai cô gái gọi hamburger và khoai tây chiên, đương nhiên có kèm thêm hai ly Coca.
Giang Điềm hỏi Thư Niệm học ở trường trung học 1 Thẩm Thành thế nào, Thư Niệm bảo cũng được.
“Lúc tớ mới nhập học, phát hiện điểm tuyển sinh của mình đúng gần cuối lớp thì sốc lắm.” Thư Niệm vừa lấy khoai tây chiên chấm sốt cà chua vừa tán chuyện với Giang Điềm: “Nhưng sau đó thì đó thì không sao nữa rồi, lúc nào cũng tiến bộ, bây giờ còn chen chân vào được top 20 lớp.”
Giang Điềm không khỏi cảm khái: “Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mất, đúng là tớ có biết trung học 1 Thẩm Thành nổi tiếng đất lắm người tài nhưng không ngờ lại áp lực đến thế luôn, lúc cậu còn học dưới này thành tích luôn ổn định trong top 5, thế mà giờ vất vả lắm mới lọt vào top 20 lớp trong trường Thẩm Thành á.”
Thư Niệm cười đáp: “Mọi người ở đấy quả thật rất xuất sắc, còn có bạn thậm chí còn không cần nỗ lực vẫn có thể đạt điểm cao chót, đấy hoàn toàn nhờ vào chuyện họ có thiên phú.”
“Chênh lệch giữa người với người vốn là vậy, dù có cần cù bù thông minh thì đứng trước thiên tài thật sự thì cũng như múa rìu qua mắt thợ thôi.”
Cô dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng tớ không có thiên phú gì hết nên chỉ còn cách cố gắng từng ngày.”
“Cậu như này mà còn gọi là không có thiên phú?” Giang Điềm nói: “Cậu nói vậy thì tớ tính làm sao hả.”
Lúc hai người họ trò chuyện thì hai cậu con trai bước vào quán.
Giang Điềm nhận ra người quen thì lớn tiếng gọi: “Trương Bằng Sơn!”
Cậu con trai nghe có người kêu mình thì quay mặt nhìn sang.
Đến khi nhìn thấy Thư Niệm thì không khỏi nhướng mày ngạc nhiên, cậu ta may chóng gọi cơm rồi dẫn bạn đi cùng tới.
“Thư Niệm về quê bao giờ thế?” Trương Bằng Sơn cười hỏi.
Trương Bằng Sơn là bạn học cấp hai của Giang Điềm, đương nhiên cũng là bạn học cũ của Thư Niệm, bây giờ cậu trai đang là bạn cùng lớp với Giang Điềm ở cấp ba.
Khóe miệng Thư Niệm hơi cong lên: “Tớ về quê đến hết kỳ nghỉ đông.”
Trương Bằng Sơn nói: “Tớ mà biết cậu về thì năm ngoái đã tổ chức liên hoan lớp cũ rồi.”
Giang Điềm nói: “Thì giờ cũng đã lỡ cơ hội đâu.”
Trương Bằng Sơn lắc đầu, “Năm mới lắm chuyện phải làm, có bạn còn không rảnh ra ngoài, vả lại tớ nghe bảo trung học số 3 hôm qua đã khai giảng lại rồi, sao mà mời đủ người cho được.”
Trong lúc họ nói chuyện với nhau thì Trương Bằng Sơn và cậu trai đi cùng cũng mang theo phần ăn đến chỗ họ.
Bàn Thư Niệm với GIang Điềm ngồi là bàn bốn người.
Giang Điềm vô tư nói với hai cậu con trai trước mặt: “Dương Hàm, Trường Bằng Sơn, hai người cứ ngồi đây đi.”
Nhưng Thư Niệm ngồi đối diện Giang Điềm, dẫn đến việc bây giờ Trương Bằng Sơn ngồi cạnh Thư Niệm còn Dương Hàm ngồi cạnh Giang Điềm.
Tánh Giang Điềm hào sảng, cũng không thấy gì, song Thư Niệm thì không quen với chuyện này nên thấy hơi bất tiện, nhưng cô cũng không định nói muốn đổi chỗ ngồi với Dương Hàm, làm thế giả tạo lắm.
Đợi hai cậu trai ngồi xuống rồi Giang Điềm mới giới thiệu Dương Hàm với Thư Niệm: “Niệm Niệm, đây là bạn cùng lớp hiện tại của tới và Trương Bằng Sơn, tên Dương Hàm.”
Cô nàng quay sang nhìn Dương Hàm: “Còn đây là Thư Niệm, bạn học của tớ với Trương Bằng Sơn hồi cấp hai và cũng là bạn thân nhất của tớ.”
Dương Hàm không phải người lắm lời, trông còn có vẻ lạnh lùng nữa, cậu hơi gật đầu với Thư Niệm, “Chào cậu” một tiếng rồi thôi.
Thư Niệm cũng lịch sự đáp lại một câu: “Chào cậu.”
Giang Điềm lại chuyển chủ đề về chuyện học tập, cô nàng hỏi Thư Niệm: “À đúng rồi, tớ nhớ cậu chọn xã hội đúng không Niệm Niệm?”
Thư Niệm gật gật đầu, “Ừ.”
“Nhưng tớ nghe bọn họ bảo trung học 1 Thẩm Thành chuyên lý, học xã hội ở đó không có tương lai, còn có người nói giáo viên ban xã hội trường cậu tệ lậu cực kỳ.” Giang Điềm hơi lo chuyện học hành của Thư Niệm sẽ bị ảnh hưởng xấu.
Thư Niệm cười đáp: “Trung học 1 chuyên lý là sự thật, có điều ban xã hội cũng không tệ như bên ngoài đồn thổi đâu.”
“Thầy chủ nhiệm lớp tớ bảo giáo viên xã hội trường tớ ai cũng xuất sắc cả.”
Trương Bằng Sơn nói: “Có phải trường cậu gộp chung học sinh chuyên thể dục với chuyên nghệ vào ban xã hội hết không?”
“Đúng rồi.” Thư Niệm gật đầu trả lời.
“Vậy không phải lớp sẽ loạn cào cào lên à?”
Thư Niệm lắc đầu nguầy nguậy, thành thật nói: “Nhận lớp mới sau khai giảng mới biết lớp có loạn thật hay không.”
“Mà chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến tớ, cùng lắm thì họ chơi phần họ, tớ học phần tớ.”
Giang Điềm nghe thế thì cười bảo, “Nói cũng đúng, Niệm Niệm của tụi mình đã bao giờ bị ngoại cảnh ảnh hưởng đâu, vừa chuyên cần vừa có năng lực tự học siêu quần.”
Vì tình cờ gặp Trương Bằng Sơn với Dương Hàm nên chiều đến Thư Niệm và Giang Điềm đi chơi trò Chạy Trốn Khỏi Mật Thất cùng họ luôn.
Vừa đủ bốn người để chơi một chủ đề.
Để cuộc chơi k1ch thích hơn, Giang Điềm còn cố tình chọn thể loại kinh dị.
Tên là Chuyện xưa ở viện tâm thần.
Từ lúc đặt chân vào mật thất Giang Điềm luôn níu chặt tay Thư Niệm, sợ hãi trốn ra phía sau lưng cô.
Trương Bằng Sơn và Dương Hàm đi phía trước dò đường, không biết có gan dạ thật không hay là sợ nhưng lại vờ gan.
Thư Niệm thì thật tình không hãi hùng gì mấy.
Dạo còn bé cô thường đi dạo một mình trong thôn vào ban đêm.
Vài ngôi nhà trong thôn vẫn theo kiểu nhà gạch cũ, đường thì gập ghềnh chông chênh và hẹp.
Tốt đến, xung quanh tối om không nhìn được gì.
Thôn làng đâu có ngợp trong ánh đèn đường như thành thị, chỉ có thể dùng đèn pin cầm tay để chiếu sáng, rủi mà không có đèn pin thì chỉ còn cách tự dò dẫm đường đi nước bước.
Mỗi lần đi đêm mà gặp người nào đó đang đi về phía mình Thư Niệm đều bị dọa cho hoảng hồn.
Đôi lúc còn nghe văng vẳng tiếng chó sủa, mà hễ một con chó trong thôn sủa to thì dần đà đám chó trong thôn cũng sẽ hưởng ứng theo, sủa ỏm tỏi hết đợt này đến đợt khác.
Thư Niệm đã dần tập thành thói quen.
Cô không hề sợ tối và cũng không vì thấy có người đi đến mà giật nảy lên vì sợ nữa.
Bốn người đi về một phòng bệnh, dần tách nhau ra tìm manh mối.
Đúng lúc này, NPC người sống bất ngờ chui từ dưới giường ra.
“A a a a a!!!” Giang Điềm hét điếc cả tai: “Niệm Niệm! Chạy đi!!!”
Lúc cô nàng kêu Thư Niệm còn bắt lấy một cánh tay rồi vừa lôi vừa kéo người ra chạy xộc ra ngoài.
Thư Niệm trơ mắt nhìn Giang Điềm túm Trương Bằng Sơn chạy khỏi phòng, NPC cũng chạy đuổi theo sau, để lại mình cô và Dương Hàm đứng nhìn nhau.
Thư Niệm không quen Dương Hàm, thậm chí ngoài câu “Chào cậu” nhạt như nước ốc kia ra hai người cũng chẳng còn ừ hử gì với nhau nữa.
Bây giờ thiếu mất hai đồng đội, phản ứng đầu tiên của Thư Niệm là ra ngoài tìm Giang Điềm với Trương Bằng Sơn.
“Chúng ta ra ngoài tìm họ đã.” Thư Niệm đề nghị.
Dương Hàm lại nói: “Không cần, lát hai người họ sẽ vòng về.”
“Ta nên tìm manh mối trước để tiết kiệm thời gian.”
Thư Niệm thấy cũng đúng, dù sao Giang Điềm đi với Trương Bằng Sơn, chắc cũng không gặp chuyện gì.
Giang Điềm chạy một quãng xa, lúc buông tay mới phát hiện “hốt” sai người mất rồi, cô nàng vội vàng chạy trở lại với Trương Bằng Sơn.
Rủi cái là lại đụng ngay NPC, chỉ có thể tiếp tục chạy trối chết.
Chờ khi cô nàng và Trương Bằng Sơn tìm trở về thì Thư Niệm với Dương Hàm đã đã tìm ra manh mối để rời khỏi mật thất.
Bốn người họ thuận lợi đi qua lối ra của mật thất sau đó tiếp tục đi dạo chơi trong trung tâm thương mại.
Mãi đến chiều xế bóng, Giang Điềm mới dẫn Thư Niệm về nhà ăn tối bốn người mới chia hai đường ai về nhà nấy.
Trước khi về nhà Giang Điềm, hai người ghé trở vào cửa hàng lưu niệm lấy móc khóa họ mua.
Ông chủ lấy hai chiếc móc khóa ra, Thư Niệm cầm móc có khắc chữ “S” trên mặt đàn ghi-ta, tủm tỉm cười.
–
Thư Niệm trở lại Thẩm Thành một ngày trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc.
Nghĩ đến chuyện mai khai giảng, cô cũng không hụt hẫng hay buồn rầu gì mà trái lại, còn mong chờ nữa là đằng khác.
Cũng vì, nếu may mắn thì có lẽ sẽ được nhìn thấy Tống Kỳ Thanh ở trường.
Dù chỉ nhìn được mỗi bóng lưng cậu ấy thôi cũng đủ lắm rồi.