Tôi đứng trước mặt con quái thú, tự hỏi vì sao kiếp trước tôi lại ngu ngốc để nó đả thương tới suýt mất mạng trong khi chỉ cần một tay thôi, chỉ một tay tôi đã có thể giết nó?
Sự thật thì tôi điều khiển được sức mạnh ma pháp hệ phong- ma pháp đặc trưng của nhà Leviaton nhưng vì sợ hãi trước cha mình khi ông ta cứ đinh ninh rằng Ryder sẽ là người thừa kế chính thống nên tôi đã giấu hoàn toàn sức mạnh của mình, thậm chí tôi còn cố gắng làm cho dòng mana trắng đục đang chảy trong cơ thể mình. Cho tới khi chết, vẫn không ai biết rằng tôi là người thừa kế.
May mắn làm sao khi ngay bây giờ, tôi lại cảm nhận được nguồn mana dồi dào ấy và nhờ nó mà tôi hăng máu hơn bao giờ hết.
Tôi quay lưng nhìn Ryder và Zelda, nở nụ cười khinh miệt nhìn lũ người ngu ngốc đó.
“Thật đáng thương!” Tôi nói với giọng lạnh tanh.
Sau đó lại quay lưng trở lại, mặt đối mặt với con quái thú đang nổi điên. Nó không ngừng vung tứ tung đôi tay gớm ghiếc đầy lông đó của mình và lại còn đang lăm le nhìn tôi. Miệng nó nhỏ dãi trong mới tởm làm sao! Xem ra đã lâu rồi nó chưa có bữa ăn tử tế đây mà.
Tôi dùng con ngươi lạnh liếc nhìn nó một hồi, nó cũng vì thế mà đứng im, những giọt dãi vẫn chảy tỏng tỏng từ miệng nó. Không gian dần trở nên im ắng, tất cả mọi người ở đó đều nín thở nhìn tôi và con quái thú đang đấu mắt với nhau. Họ im phăng phắc, không dám tạo ra bất kì tiếng động nào và hơi thở của họ cũng nhỏ hẳn đi khiến tôi có thể nghe rõ tiếng gió thổi xào xạc qua các tán cây, tạo nên những tiếng động nghe như những cành cây đang bàn tán xôn xao.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước việc tôi bỏ đi mà để lại con quái thú đó ở đây, chắc họ hi vọng tôi sẽ làm gì đó với nó chăng?
Ngay khi mắt tôi dời khỏi hình hài của nó, con quái thú lại bắt đầu điên cuồng như ban đầu. Tất cả mọi người lại chạy tán loạn, Ryder và Zelda hình như đã rời khỏi đây từ bao giờ. Tôi cười nhạt nhìn lũ người hầu xung quanh, như thế này lại thú vị hơn việc tôi giết nó.
Thôi thì cứ để như vậy một lúc cho náo nhiệt!
Tôi bước từng bước rời khỏi cảnh hỗn loạn kia với đôi chân trần và bộ váy ngủ cũ kĩ. Tôi cảm thấy không vui khi chân mình tiếp xúc với nền đất dơ như vậy. Tôi liền dùng gió bọc lấy bàn chân của mình, lướt qua đám người đang ngơ ngác kia một cách nhẹ nhàng.
**
Trở về phòng của mình, tôi nằm lên chiếc giường thân yêu. Lâu rồi tôi mới được nằm thoải mái như vậy. Nền đất trong ngục vừa cứng lại vừa lạnh, tôi nằm một lát thôi đã ê ẩm cả lưng.
Ban nãy, tôi căn bản chỉ là dùng mắt để điều khiển lượng mana có trong người con quái thú khiến nó đứng im để quan sát xem có thể thu thập làm thú nuôi được không nhưng xem ra nó quá tệ so với tiêu chuẩn của tôi nhưng không ngờ chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi bây giờ có chút mệt mỏi. Dù sao tôi đây là lần đầu sử dụng, nếu sử dụng mana không quen sẽ rất dễ mất sức, sau này tôi phải chú ý sử dụng thành thục mới được. Những ngày sau này chắc hẳn còn phải dùng ma pháp nhiều.
Tôi lim dim tính nhắm mắt lại ngủ một giấc thì tiếng nói to của người hầu làm tôi khó chịu nhăn mặt nhìn xem là ai.
Trước mắt tôi là Julie- cô người hầu kiếp trước của tôi. Cô nàng này chẳng coi tôi ra gì, thường xuyên bắt nạt tôi dù cô ta chỉ là phận kẻ hầu. Xem ra kiếp trước tôi đã quá dễ dãi với bọn người này rồi! Dù sao khó khăn lắm mới được sống lại một kiếp, tôi phải làm nốt những việc chưa làm được ở kiếp trước, bao gồm cả việc trừng trị lũ người hầu này.
“Tiểu thư, cô nhìn tôi làm gì? Mau ăn sáng đi, đây là bữa sáng của cô đó.” Julie bày ra trước mặt tôi những món đồ ăn trông vừa bẩn lại còn có mùi hôi, chắc chúng là đồ ăn thừa của ngày hôm qua. Không lẽ họ thực sự cho rằng tôi không biết chuyện này mà cứ ngang nhiên làm tới như thế?
Tôi hất tay làm đổ tất cả đồ ăn xuống đất, chúng khiến tôi ngứa mắt.
Julie thấy tôi làm vậy thì rất bất ngờ, cô ta nhìn đống đồ ăn vương vãi nhầy nhụa ra sàn nhà rồi hét vào mặt tôi, “Tiểu thư, cô làm gì vậy? Cô không muốn ăn nữa sao?”
Tôi thấy vô cùng bực tức, tôi tức những người hầu mà cũng tức chính mình. Dù gì tôi cũng là tiểu thư nhà Leviaton kể cả có không được yêu thương thì cũng không tới lượt họ đối xử với tôi như thế. Tại sao tôi của kiếp trước lại ngu ngốc và hèn nhát khi im lặng, cam chịu lấy tất cả như vậy?
Tôi dùng con ngươi sắc lạnh liếc nhìn Julie, “Ngậm miệng lại trước khi ta giết ngươi.”