Quý cô của gió

Chương 2: Người anh trai yêu quý

“Chết đi đồ ăn cắp!”

Hự...

Cổ tôi bị những sợi tơ dày màu xanh ấy bóp chặt, tôi không thể thở càng không thể thốt ra lời kêu cứu nào. Tôi giãy giụa trong đống mana ấy trong bầu không khí đầy tiếng xì xào nhưng không một lời nói nào xin tha cho tôi.

“Dừng lại, Phobelian.” Giọng nói trầm thấp của gia chủ nhà Girrafold vang lên, Phobelian cũng bỏ tay mình xuống.

Tôi thở hổn hển, cố gắng hít thở thật nhiều. Tôi còn tưởng mình sắp chết vì ngạt thở rồi cơ chứ.

Gia chủ nhìn tôi, ông ấy búng tay một cái, lập tức đống mana quấn chặt người tôi nãy giờ liền tan đi ngay tức khắc khiến tôi cứ thế mà rơi xuống nền đất lạnh.

“Quân lính hoàng tộc sẽ xử phạt cô ta vì tội dám trộm bảo vật hoàng tộc khác.” Nói rồi, gia chủ nhìn sang phía cha tôi, “Ông thấy sao thưa ông Leviaton?”

Tôi quay ngoắt sang nhìn cha với khuôn mặt cầu xin nhưng ông ấy lại im lặng nhìn tôi, ông ấy nhìn tôi với đôi mắt vô cảm không chút tinh thương.

Tôi không thể đợi ông ấy trả lời để rồi bản thân mình sẽ bị giết vì bị tội oan được. Tôi biết cha sẽ chẳng bao giờ chịu giúp tôi.

“Làm ơn, hãy tin tôi, tôi thật sự không đánh cắp Magidonia. Có thể là do sự nhầm lẫn gì đó ở đây nhưng xin các người hãy tin tôi.” Tôi nhớ rõ rằng, tôi đã vừa khóc vừa van nài, cầu xin trước hàng trăm con mắt khinh bỉ và chán ghét đổ dồn về mình.

“Vậy ý cô là tôi trở thành người thừa kế trong khi tới pháp thuật đơn giản nhất còn thi triển sai?” Phobelian cười lạnh nhìn tôi, tôi nhìn cô ta, tôi muốn mở miệng nói nhưng cổ họng lại căng cứng chẳng biết nên thốt ra lời nào mới làm hài lòng lũ người này.

“Tôi, tôi không biết phải giải thích như thế nào nhưng tôi thật sự không có nói về cô như thế. Tôi chỉ muốn nói là tôi thật sự không lấy cắp sợi dây chuyền của cô, tôi thật sự không làm thế mà... Các người làm ơn... hãy tin tôi đi mà... Hức...” Cảm giác sợ hãi dâng trào trong người tôi khiến cả người tôi run lên bần bật. Tôi sợ chết, tôi sợ cảm giác này, nó ngột ngạt khiến tôi muốn chết ngay lập tức.

Phobelian bước tới chỗ tôi, cô ấy đưa tay lục lọi trong túi váy tôivà lôi ra một sợi dây chuyền bạc ánh màu xanh lá đậm. Đó là Girrafold.

Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu vì sao thứ đó lại xuất hiện trong người mình.

Phobelian giơ sợi dây chuyền ra trước mặt tôi, cô ấy gằn giọng:

“Vậy đây là thứ gì thưa tiểu thư Leviaton?”

Khi sợi dây chuyền được lôi ra từ trong người tôi, tất cả mọi người ở đó bắt đầu xì xào, bàn tán. Tôi ngồi bất động một chỗ, hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, làm thế nào Magidona lại ở trong người tôi? Tôi thật sự không làm nhưng lại chẳng một ai tin lời nói tôi, họ chỉ cố gắng gắn cho tôi cái tội danh lấy cắp bảo vật hoàng tộc.

“Tôi thật sự không có l-làm...” Tôi nói với giọng yếu ớt.

“Trời ơi vậy mà còn không chịu thừa nhận nữa kìa.”

“Không thể ngờ được tiểu thư Leviaton lại làm ra chuyện động trời này đó.”

“Có đứa con gái như này chắc bá tước Leviaton cũng đau đầu lắm.”

Những con người đó nói như thể thực sự chính tôi đã làm chuyện đó, họ hoàn toàn chẳng để lời tôi nói vào tai.

“Đủ rồi.” Cha tôi lên tiếng, ông nhìn tôi rồi cúi đầu với gia chủ nhà Girrafold, “Tôi thành thực xin lỗi về hành động hổ thẹn của con gái mình, xin ông bớt giận.”

Tôi trợn tròn mắt nhìn người cha đáng kính của mình, dù cho ông ta có hận tôi thế nào thì cũng không thể nhẫn tâm làm vậy với tôi chứ. Tôi là con gái ông ta cơ mà, sao ông ta có thể?

“Vậy ông muốn xử trí công nương nhà Leviaton ra sao?”

Cha tôi đưa mắt nhìn tôi, trong phút chốc tôi thấy ông ta nở nụ cười hiểm ác.

“Chém đầu.”

Tất cả mọi người đều há hốc trước lời nói của ông ta còn tôi, tôi lết người tới chỗ ông ta, túm lấy ống quần ông ta mà cầu xin.

“Cha, con xin cha. Đừng, đừng làm thế với con. Hức... Cha ơi, con không làm mà cha... Hức... Người tin con đi cha ơi. Con không có làm mà cha... Cha!”

Tôi bấu chặt ống quần ông ta nhưng ông ta lại một chân đá văng tôi ra xa trước con mặt của biết bao người. Tôi ôm bụng trong đau đớn, tôi muốn cầu xin nhưng vì quá đau nên chẳng thể nói nổi lời nào.

Mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhòe đi rồi cuối cùng chỉ còn lại một mảng đen u ám.

Khi tôi mở mắt ra thì đã ở trong ngục tối rồi.

“Em không có làm.” Tôi đã chán chường với việc thanh minh cho bản thân.

“Hahahahahahaha.” Anh trai tôi đột nhiên cười lớn khiến tôi khó hiểu.

Rồi anh ta ghé sát lại gần tôi qua khung sắt, giọng nói biến thái của anh ta khiến tôi ghê tởm nhưng chính những điều thốt ra từ cái miệng chó má đó khiến tôi muốn tự tay cắt phăng lưỡi anh ta đi, “Tao biết là mày không làm. Bởi chính tao đã làm chuyện đó! Mày không nhớ là lúc đó tao đã tới gần mày sao?”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta. Phải, anh ta có lại gần tôi trong bữa tiệc đó.

“Sao anh lại làm vậy với tôi?” Tôi dùng hết sức của mình hét toáng lên dù cho cả người tôi đau nhức vô cùng.

Anh ta vuốt cằm một lúc rồi cười bình thản như thể những thứ tôi nhận được chẳng phải do anh ta ban cho, “Vì mày chướng mắt quá đó.”