Quởn Qua Quởn Lại Giữa Vô Vàn Thế Giới

Chương 151: Tâm lý con trai tuổi mới lớn



**Lời tác giả**: oneshot viết tặng bạn **Linh Bùi**.

__________________

**1**.

Tôi là học sinh chuyển trường!

Ngày đầu tiên vào lớp.

Tôi đã trúng tiếng sét ái tình với nữ thần ngồi đầu bàn.

Hỏi ra mới biết, người ấy là hoa khôi của trường.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn!

Tôi đặt xuống quyết tâm!

Phải cưa đổ hoa khôi trường!!!

**2**.

Tôi rất tự tin về bản thân.

Ngoại hình đẹp.

Học lực xuất sắc.

Gia cảnh...có tiền.

Với khả năng của mình, chỉ cần vài câu ngon ngọt thôi...

Hoa khôi trường sẽ bị tôi đẩy ngã.

**3**.

Tôi bị người ta đẩy ngã.

Bị một tên con trai đẩy ngã giữa hành lang trường.

Sau đó, hắn còn xốc áo tôi lên, cáu gắt mắng:

"Cỡ như mày mà dám nằm mộng hão huyền, cóc ghẻ mà bày đặt ăn thịt thiên nga?!!"

Hắn vừa mắng tôi mà trán nổi đầy gân máu, giống như thật sự bị chọc tức điên.

Tôi cũng không hiểu tại sao lại thành ra như này. Tôi hẹn hoa khôi ra đây để tỏ tình, vừa mới bày tỏ với bạn ấy xong, cái tên này không biết từ đâu nhảy ra, đẩy tôi một cái, đã vậy còn xốc áo mắng chửi tôi nãy giờ.

Nếu không phải hoa khôi đang đứng đây, tôi sợ rằng hắn sẽ xuống tay đấm tôi không thương tiếc.

Hoa khôi kéo tay người kia lại, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Sang à, xin lỗi bạn nhà, anh Phong hơi nóng tính mà thôi. Anh à, anh bỏ bạn Sang ra đi."

Hoa khôi vừa lên tiếng, người kia liền dừng tay, chỉ mặt tôi quát:

"Tao cảnh cáo mày, tránh xa Uyên Phương ra, không thì đừng trách tao!!!"

Tâm lý con trai tuổi mới lớn, bị người ta mắng đến mức hùng hồn dữ dội khiến tôi nhất thời tưởng mình là thiếu nữ yếu đuối mỏng manh.

Tổn thương vô cùng.

Phải mất một hồi lâu, tâm trí tôi mới tỉnh táo lại.

Đến lúc ý thức được chuyện gì vừa xảy ra...

Hai người họ đã đi mất rồi.

**4**.

Ngày hôm sau, tôi lập tức đi tìm tên đó.

Hắn hóa ra là học sinh khối trên, là đàn anh của tôi.

Tôi đầy bức xúc đi hỏi đàn anh.

Anh ta với người con gái tôi thích, rốt cuộc là quan hệ gì.

Đàn anh khoanh tay, điềm nhiên nói thách:

"Đoán thử xem!!"

Thái độ vô cùng tự tin.

Tôi tan vỡ.

Kiểu này...không lẽ...hoa khôi và cái tên đàn anh này đang...hẹn hò với nhau?

Rõ ràng trong lớp ai cũng xác nhận là hoa khôi đang độc thân mà!

Tại sao giờ lại có bạn trai rồi!

**5**.

Tôi quyết định không bỏ cuộc.

Dù có bị người đời gọi là con giáp thứ mười ba, tôi cũng không bỏ cuộc.

Vậy nên tôi quyết định gia nhập câu lạc bộ bóng rổ.

Bởi vì tôi nghe nói hoa khôi rất hay lui tới chỗ này xem mọi người luyện tập.

Chỉ cần còn nước thì tôi sẽ còn tát.

Dù sao dựa vào cách ăn mặc cùng cách nói chuyện của đàn anh, hắn ta không thể nào là loại học sinh ưu tú ngoan hiền được.

Cái kiểu đó, nhất định là học sinh cá biệt.

Một người vừa đẹp trai vừa học giỏi như tôi, không lý nào lại thua trong tay một tên học sinh cá...

"UI DA!!"

Nguyên một quả bóng rổ bay thẳng vào đầu, khiến tôi ngã ngửa ra sau.


Có tiếng quát vang lên.

"Còn ngồi đó làm gì!! Đứng lên mau!! Câu lạc bộ này không chứa bọn liễu yếu đào tơ!!!"

Tôi lần theo âm thanh, nhìn lên.

Bất ngờ đập vào mắt, là một khuôn mặt quen thuộc.

**6**.

Không phải học sinh cá biệt.

Cái vị đàn anh đó, không phải học sinh cá biệt.

Mà là tuyển thủ bóng rổ của trường.

Thậm chí còn là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ.

Bây giờ thì tôi hiểu tại sao...hoa khôi lại hay đến sân bóng rổ xem luyện tập rồi.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn...

Sao có thể chịu nổi đả kích này...

**7**.

Đội bóng rổ trường không nhận tay mơ.

Bởi vậy mọi người phải trải qua một cuộc kiểm tra sàn lọc mới được gia nhập.

Vì xích mích trước đây, tôi sợ đàn anh không ưa tôi.

Sẽ không cho tôi vào đội bóng rổ.

Nhưng sau khi tôi liên tục ném trúng ba quả bóng vào rổ.

Đàn anh tiến lại, nghiêm nghị mà điềm đạm nhìn tôi:

"Cậu cao nhỉ?"

Tôi gãi gãi đầu cười: "Vâng!"

Một mét chín chứ mấy.

Ngay cả đàn anh cũng chỉ đứng đến vai tôi thôi.

"Vào đội rồi sẽ phải rèn luyện rất khắc nghiệt! Cậu chịu nổi không?"

"Vâng! Chịu nổi!"

Vì hoa khôi, tôi thế nào cũng chịu nổi!!!

**8**.

Chịu nổi cái con...

Mệt chết bà!!

Cua gái mà khổ như vậy, hết muốn cua rồi!!

Tôi vừa nằm trên sân tập vừa thở hồng hộc.

Các thành viên khác cũng chẳng khá khẳm hơn tôi là bao.

Éo le thế nào, nguyên cả buổi tập, lúc tôi phong độ tuyệt đỉnh hào quang rạng ngời thì hoa khôi không đến.

Đến khi nằm thở hồng hộc như một con..., hoa khôi lại đến.

Khốn nạn hơn là.

Cô ấy đến đưa nước đưa khăn cho đàn anh đội trưởng.

Cực khổ nãy giờ, cô ấy nhìn tôi một cái cũng không được

Quyết định rồi, sau bữa này tôi liền rút!

Bất thình lình, có cái gì đó rơi lên mặt.

"Lau mồ hôi đi!"

Thứ vừa rơi lên mặt, là khăn sạch đàn anh ném cho tôi.

"Nước đây này, uống ít thôi, còn tập tiếp!"

Đàn anh vừa lau mồ hôi, vừa nhìn tôi nói.

Những giọt mồ hôi trên cổ anh ấy, cứ chậm rãi từ từ lăn vào trong áo.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn làm tôi sững sờ mất hai giây.

"Không uống à??" Đàn anh cáu gắt.

"Uống!" Tôi dùng hai tay nhận lấy.

**9**.

Tôi đi tắm.

Trong phòng tắm trường.

Đang tắm giữa chừng thì đàn anh bước vào.

Không mặc gì cả.

Mặc dù phòng tắm có tường ngăn cách.

Tôi chỉ nhìn thấy từ ngực đàn anh trở lên thôi.

Nhưng mà...

Tâm lý con trai tuổi mới lớn...

**10**.

"A!"

Tôi bị bong gân lúc tập.

"Để yên đó! Đừng có rút chân lại!"

Đàn anh giúp tôi bó chân.

"Đau!"

"Chịu chút đi!!"

Tôi không ngờ đàn anh lại biết làm mấy cái này.

Bây giờ tôi mới để ý, bàn tay của đàn anh thật đẹp.

Những nốt chai trên tay chạm vào cổ chân tôi.

Cảm giác kia thật rõ ràng.

"Được rồi đó! Nghỉ ngơi cho tốt vào, còn trở lại sân tập!!"

Đàn anh nói với tôi.

Tôi lặng lẽ gật đầu.

Trong lòng không hiểu sao có cảm giác bối rối.

Đúng là tâm lý con trai tuổi mới lớn.

**11**.

"Mày làm như vậy là sai rồi!"

"Dạ?" Tôi nghiêng đầu nhìn đàn anh.

Đàn anh liền đứng dậy chỉ cho tôi.

"Phải cầm bóng như thế này, còn nữa chân phải vững, như thế này..."

Đàn anh vừa hướng dẫn vừa chạm vào tay, vào đùi tôi.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn, cảm giác bối rối trong lòng... lcàng thêm mãnh liệt.

**12**.

Không hiểu tại sao...

Tôi đã định rút khỏi câu lạc bộ sau buổi tập đầu tiên.

Thế mà chẳng hiểu sao cuối cùng vẫn chọn ở lại đến giờ này.

Đừng hỏi, tâm lý con trai tuổi mới lớn, tôi cũng không hiểu được.

Tôi dần dần quăng chuyện theo đuổi hoa khôi ra sau đầu.

Tập trung vào giải đấu sắp tới.

**13**.

Có một sự thật là...

Có rất nhiều học sinh giỏi học.

Cũng có rất nhiều học sinh giỏi thể thao.

Nhưng học sinh vừa giỏi học vừa giỏi thể thao.

Tôi hiện tại chỉ biết mỗi tôi.

Kì thi giữa kì sắp tới.

Những người còn lại trong đội bóng chỉ phấn đấu đủ qua môn là được rồi.

Đó là chưa kể đàn anh đội trưởng.

Khoảng cách giữa kĩ năng bóng rổ và học lực của anh ấy...

Nói sao đây ta...

Nếu nói khả năng chơi bóng rổ của anh ấy nằm ở lõi Trái Đất.

Thì học lực của anh ấy chắc chắn đâu đó bên rìa vũ trụ.

Xa vậy đó.

**14**.

Trong tất cả mọi người trong đội, chỉ có đàn anh là có khả năng không qua môn.

Mà theo quy định của trường, học sinh không qua môn thì không được tham gia thi đấu trong bất kì hoạt động thể thao nào.

Cả đội đang vì chuyện này mà căng thẳng.

Thì đàn anh lại nói chuyện với tôi.

Hỏi tôi có phải đã học hết chương trình cấp ba từ lâu rồi không.

Tôi gật đầu.

"Vậy...mày..." Đàn anh nhìn sang chỗ khác, đỏ mặt.

"...phụ đạo giúp anh đi!"

**13**.

Và thế là tôi cùng đàn anh về nhà.

Chỉ là đi dạy phụ đạo thôi.

Không hiểu sao có chút hồi hộp.

Đúng là tâm lý con trai tuổi mới lớn.

**14**.


Nhà đàn anh xinh lắm.

Anh ấy sống với mẹ.

Chỉ có hai mẹ con thôi.

**15**.

Tôi ngồi giảng bài cho đàn anh.

Anh ấy chăm chú lắng nghe.

Tôi phát hiện ra, đàn anh hiểu bài rất nhanh.

Nếu lên lớp thường xuyên thì không lý nào lại đến nỗi học hành bê bét thế được.

Bây giờ nghĩ lại, anh ấy luôn là người rời sân bóng trễ nhất.

Cũng là người chăm chút cho các thành viên nhất.

Thì lấy thời gian đâu mà học hành.

Đó là chưa kể...

...anh ấy còn yêu sớm...

Tôi cúi nhìn sang chỗ khác.

Đúng là tâm lý con trai tuổi mới lớn, có như vậy mà cũng thất vọng thở dài.

"Anh hai ơi, xuống ăn cơm."

Một giọng nhỏ nhẹ từ bên ngoài vọng vào.

**16**.

Đàn anh giật mình ngồi thẳng người lên, hét:

"Đừng có vào đây!!"

Anh ấy vừa hét vừa nhìn tôi bằng con mắt bối rối.

Tôi cũng bối rối.

Rõ ràng ban nãy, đàn anh nói ở nhà chỉ có hai mẹ con.

Sao tự nhiên lại có người gọi anh ấy "anh hai?"

Trong lúc tôi đang không biết thế nào thì cửa phòng mở ra.

"Thế anh có xuống ăn cơm không...ơ...bạn Sang?"

Hoa khôi trường chớp chớp hai con mắt, nhìn tôi.

"Anh rủ bạn ấy qua thật nhỉ?"

Hoa khôi điềm nhiên cười nói.

**17**.

Hoa khôi trường và đàn anh là anh em cùng cha khác mẹ.

Cha anh ấy ngoại tình với mẹ của hoa khôi nên hai người mới ly dị

Dù như vậy, nhưng tình cảm hai anh em vẫn rất tốt.

Hoa khôi thường xuyên qua đây thăm mẹ lớn và đàn anh.

Bởi vì không muốn bạn bè biết được chuyện trong nhà, nên hai người mới không tiết lộ quan hệ anh em ruột thịt với mọi người.

Không ngờ hôm nay, người phát hiện ra bí mật động trời này.

Lại là tôi.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn.

Nhất thời không biết phải làm gì.

**18**.

"Vậy hóa ra...anh không phải bạn trai của..."

Đàn anh nhìn tôi bằng con mắt kì quái:

"Hể? Mày nói cái quái gì thế? À...à...hiểu rồi...trước giờ mày nghĩ anh là bạn trai nó nên mới không dám tiếp cận đúng không? Anh nói cho mày biết, con em anh nó còn phải học, mày tốt nhất là tránh xa nó..ưm..."

Tôi nhướng người về phía đàn anh.

Không gian im lặng một hồi.

Sau đó tôi lật đật chạy ra ngoài.

**19**.

Tại sao tôi lại hôn đàn anh?

Không biết!!!

Đừng có hỏi!!!

Tâm lý con trai tuổi mới lớn, tôi cũng không hiểu nỗi!!!

Thật sự là không hiểu nỗi mà!!!!!

**20**.

Ngày hôm sau tôi không đến sân tập.

Thay vào đó, tôi lại ngồi trên ghế đá.

Ôm đầu.

Vò tóc.

Nghĩ về chuyện hôm qua.

Khóc không thành lời.

"Ừm...bạn Sang à..."

Một giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh.

**21**.

Hoa khôi nhìn tôi, hai mắt dịu dàng ôn hòa.

Mẹ nó, bây giờ tôi mới để ý, đàn anh và hoa khôi sao có vài nét hao hao nhau.

Có khi nào bởi vì vậy mà hôm qua...tôi mới làm những chuyện mà tôi đã làm không?

Tâm lý con trau tuổi mới lớn...dám lắm...

Hoa khôi mỉm cười: "Bạn Sang à, hôm qua bạn ở nhà anh mình, bạn về mà để quên tập vở, mình mang qua trả lại nè. Mà sao hôm qua bạn về vội vậy, có chuyện gấp hả?"

Bỏ ngoài tại những lời mà hoa khôi nói, tôi chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Rõ ràng tôi vừa gặp đã thích hoa khôi.

Tôi gia nhập đội bóng rổ cũng là vì hoa khôi.

Bởi vậy nên, hành động ngày hôm qua của tôi, xét về nguồn gốc...

Chắc chắn cũng là vì hoa khôi mà thôi!!!

Hoa khôi lại nói với tôi: "Giờ này không phải giờ sinh hoạt của đội tuyển bóng rổ sao? Sao bạn lại ở..."

"Mình thích bạn!"

Tôi đột ngột lên tiếng.

Đúng rồi, tôi nhất định là thích hoa khôi.

Bởi vì hoa khôi và đàn anh có nét giống nhau, hôm qua hoa khôi đột ngột xuất hiện.

Nên tôi mới lầm lỡ mà sinh áo giác.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn!! Nhất định! Nhất định là như vậy!

"Không có đâu!" Giọng nói ngọt ngào của hoa khôi lại vang lên.

Bạn ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười duyên dáng, nhỏ nhẹ nói.

"Bạn Sang không có thích mình đâu."

Hoa khôi nghiêng đầu, nắng mai lấp lánh luồng qua khe tóc.

"Bạn Sang thích anh trai mình cơ."

Tôi hơi choáng với sự phủ nhận của hoa khôi.

Nhưng tôi vẫn thể hiện rõ lập trường, chắc chắn là tôi thích bạn ấy.

Hoa khôi lại nhỏ nhẹ nói với tôi: "Không đâu. Bạn Sang thích anh trai mình đó. Nếu bạn không tin, để mình phân tích cho bạn xem tại sao người bạn thích là anh trai mình nè."

**22**.

Thế là hoa khôi phân tích cho tôi hiểu tại sao tôi lại thích đàn anh.

Bạn ấy mở điện thoại ra.

Chụp hình tôi.

Sau đó mở cho tôi xem.

Đây là khuôn mặt của tôi hiện tại.

Cũng là khuôn mặt lúc nói chuyện với hoa khôi.

Vẫn đẹp trai như bình thường thôi.

Không có gì để ý kiến.

Sau đó, hoa khôi lại mở ra một tấm ảnh.

Đây là ảnh lúc đàn anh đưa nước cho tôi.

Đây là ảnh lúc tôi cùng anh ấy bước ra từ phòng tắm.

Đây là ảnh anh ấy nắm tay tôi luyện bóng.

Đây là ảnh anh ấy bó chân cho tôi.

Còn có cả anh tôi phụ đạo cho anh ấy.

Khuôn mặt của tôi trong những bức ảnh trên...

Ta nói nó dâm...

Nó dâm thấy rõ luôn.

**23**.

Tôi lật đật chạy đến sân tập.

Đàn anh không có ở đây.

Tôi cầm mấy tấm ảnh hoa khôi gửi cho tôi.

Đè mấy tên đồng đội ra mà hỏi.

Có phải mỗi lần tôi ở cạnh đàn anh, cái mặt tôi đều là kiểu này không.

Đám đồng đội nhìn nhau.

Sau đó bọn chúng chớp chớp mắt hỏi tôi.

"Ơ...sao mày lại hỏi câu này? Không phải trước giờ mày vẫn công khai tia đội trưởng hả?"


Công...công khai...

"Ý tụi tao là cái ánh mắt mày nhìn đội trưởng đó...nhìn thèm khát lắm..."

Thèm...thèm...khát...

"Thiếu điều chảy nước miếng luôn đó..."

Chảy...chảy...nước miếng.

"Đã vậy mấy lúc sau khi tập nữa, nhìn mày bám theo ổng cứ như cún con bám chủ ấy! Hên là mặt mày đẹp nên nhìn nó cưng. Chứ mặt mày mà không đẹp, cái biểu cảm đó có nước đi đóng phim đen!"

Tôi như chết lặng.

Hỏi mọi người:

"Sao trước giờ...không ai nói cho...tao...biết..."

Mấy tên đồng đội lại ngơ ngác nhìn nhau...

"Bộ mày tia ổng mà mày không biết mày tia ổng hả?"

"Tao thì thấy nó rõ ràng quá, không thèm hỏi cũng thấy được."

Tôi nghe xong.

Suy sụp.

Ngồi xuống sàn.

Ôm gối.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn của tôi...không chịu nổi hiện thực tàn khốc...

**24**.

"Thế mày và đội trưởng đến đâu rồi?"

Đến đâu là đến đâu?

Còn có thể đến phương trời nào với cái sự mất mặt này.

"Chứ không phải hôm bữa ổng mời mày qua nhà học bài à?"

"Ơ?"

Tôi ngẩng mặt.

"Mày nhìn nhìn cái gì? Ổng mở đèn xanh cho mày rồi, thế mày có chạy không..."

Tôi lại "ơ" thêm cái nữa.

Đèn xanh.

Đèn xanh nào?

Không phải học thi để qua môn thôi sao?

"Mày điên à? Ổng là tuyển thủ quan trọng của trường, ổng không qua môn, nhà trường cũng có cách cho ổng qua môn. Mắc gì phiền tới mày!"

Tôi...bối rối.

Bối rối bối rối bối rối bối rối!!

Tâm lý con trai tuổi mới lớn.

Thật sự là bối rối quá đi.

**25**.

Tôi suy sụp đi ra ngoài.

Vậy mà lại tình cờ bắt gặp đội trưởng ngoài hành lang.

Với hoa khôi.

Tôi vội vàng núp ở phía sau hành lang.

Vô tình nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Anh làm theo lời em nói rồi đấy! Rõ ràng anh đối với Sang không có gì."

Đội trưởng vừa nói vừa nhún vai.

"Anh ở với nó trong phòng nguyên ngày, có chuyện gì xảy ra đâu! Cái kia là nó tự nhiên chủ động, bản thân anh không có làm gì hết! Anh không có thích nó."

Đàn anh nói, thái độ điềm nhiên.

Còn tôi thì càng thêm suy sụp.

Suy sụp đến mức đứng không vững.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn mà...

Làm sao nghe lọt mấy lời này.

Bất thình lình, hoa khôi ở bên cạnh.

Mỉm cười tít mắt.

Không nói gì.

Lấy ra điện thoại.

Ấn một cái.

Bên trong, vang lên một đoạn ghi âm.

Là một tiếng gào rú điên cuồng phấn khích.

Tựa như có thiếu nữ nào được idol thần tượng ôm trong lòng. Mừng quá nên không kiềm chế được mà rú lên.

"Đây..."

Hoa khôi bất chợt lên tiếng.

"Là tiếng hét của anh sau khi bạn Sang rời khỏi."

**26**.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn lại làm tôi bối rối nữa rồi.

Tôi trượt chân, ngã ra ngoài.

Lập tức cả hoa khôi và đàn anh đều quay đầu nhìn tôi.

Tâm lý con trai tuổi mới lớn...cả hai người chúng tôi đều xấu hổ.

**27**.

Sau đó.

Tôi với đàn anh...khụ...hẹn hò.

Được một thời gian thì giải đấu đến.

Anh ấy hứa, chỉ cần đội giành được cúp, anh ấy sẽ bao mọi người ăn một bữa.

Riêng phần tôi.

Bên cạnh chuyện bao ăn, anh ấy còn hứa cùng với tôi...

Dù sao bây giờ ai cũng biết chúng tôi đang hẹn hò.

Nhìn cái mặt tôi thiếu thốn thế kia. (Ơ?)

Anh ấy không muốn bị người ta đánh giá.

**28**.

Chúng tôi giành được giải vô địch.

Mang cúp vàng về nhà.

Đội trưởng giữ lời hứa bao toàn đội đi ăn.

Và cũng giữ lời hứa...

A hí hí hí hí...

Gì?

Mặt tôi không có dâm!

Chỉ là tâm lý con trai tuổi mới lớn mà thôi!!!

**29**.

"Anh...anh thích em chạm vào chỗ này chứ."

Đàn anh nằm trên giường, quần áo xộc xệch.

Anh ấy quay đầu sang chỗ khác: "Đừng nói nhiều nữa..."

Cùng lúc này, ánh đèn flash chợt sáng lên.

Cửa mở he hé.

"Ồ..."

Hoa khôi đứng ở bên ngoài.

Một tay che miệng.

Một tay cầm điện thoại.

"Xin lỗi đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục"