Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 349: Trận Chiến Đỉnh Cao (6)

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn:.com

Tôn Phi lúc này đang ở trong hình thức người man rợ cấp 84, thực lực tương đương với cường giả cửu tinh trung giai, Spartak Vũ Thánh Iaquinta thấp nhất cũng phải là cường giả Nguyệt giai, cụ thể cấp mấy thì đương nhiên bí mật đối với người Zenit. Chênh lệch giữa hai người quá lớn, nếu thật sự đối chiến, Tôn Phi chẳng hề tin mình có thể chống đỡ mười chiêu của vị Spartak Vũ Thánh này.

Còn may lúc trước Tôn Phi từng đánh một trận với Thần Sư Baresi, coi như từng tích lũy kinh nghiệm đối chiến với cường giả Nguyệt giai, cộng thêm Iaquinta chưa dùng hết toàn lực cho nên Tôn Phi mới dám tiếp chiêu.

Nói đi phải nói lại, sở dĩ Tôn Phi cố ý tỏ vẻ tức giận, dùng lời lẽ không quá phong độ để khiêu khích Iaquinta, thậm chí không tiếc lấy thân mạo hiểm đỡ chiêu, đương nhiên chẳng phải do đầu Tôn Phi bị lừa đá nên ngu xuẩn đến mức trang bức trước mặt Vũ Thánh. Nguyên nhân thật sự là vì khuấy động tâm tình, thuận tiện phá mất “thế” của Iaquinta.

Đối với cao thủ, khi quyết chiến với kẻ địch ngang tầm, tâm tình và thế là hai thứ quan trọng nhất.

Tâm tình có bình ổn thì mới phát huy ra được toàn bộ thực lực trong lúc quyết đấu. Cao thủ chân chính đều phải điều chỉnh tâm tư của mình trước lúc quyết đấu, tiến vào trạng thái vô lo vô nghĩ, như vậy mới có thể phát huy ra thực lực đỉnh phong của bản thân.

Thế chính là khí thế, một loại khí tức vô hình phải tích lũy trong thời gian dài.

Cao thủ chân chính ra tay rất chú trọng tích lũy thế, thứ này huyền diệu khó giải thích nhưng không phải hoàn toàn vô căn cứ. Tôn Phi nhớ kỹ kiếp trước trong cuốn “Tào Quệ luận chiến” có nói “Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”, ý nghĩa là trong lúc khí thế lên cao thì mới dùng hết toàn lực được. Ví dụ đơn giản, một người trong lúc thịnh nộ sẽ có thể làm ra chuyện mà bình thường mình tuyệt đối không dám làm. Đến khi cơn giận tiêu tan mà yêu cầu người đó làm lại, chắc chắn người đó sẽ không làm được.

Người thường tức giận còn như thế huống chi cao thủ như Iaquinta.

Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, vì cuộc quyết đấu hôm nay, bất luận Zenit Vũ Thánh Krasic hay Spartak Vũ Thánh Iaquinta cũng đều phải chuẩn bị trong thời gian rất dài. Trước khi quyết đấu, trạng thái và sát khí của hai người đã được điều chỉnh tới trình độ cao nhất, vừa ra tay tất sẽ long trời lở đất.

Tôn Phi chủ động khiêu khích, đầu tiên tác động tâm tình Iaquinta, tiếp theo là ép Iaquinta ra tay. Một khi Iaquinta đã ra tay, bất luận chiêu thức mạnh mẽ hay không, mặc kệ dùng toàn lực hay không, kết quả vẫn sẽ là vô thanh vô tức đánh tan mất một phần “thế” của vị Vũ Thánh địch quốc.

Mấy kiến thức này được ghi chép trong bản tu luyện của Yashin đại đế. Tôn Phi không ngờ hôm nay lại có thể dùng đến những kiến thức đó, hy vọng giúp được Zenit Vũ Thánh Krasic phần nào.

Tôn Phi biết mình làm như vậy có vẻ hơi thừa thãi, một loại dự cảm chẳng lành từ sáng sớm đến giờ vẫn quanh quẩn ở trong đầu hắn. Loại cảm giác này cứ như là sắp mất đi người thân vậy, Tôn Phi mãi mà chẳng rõ tại sao mình lại cảm giác như thế, đến tận lúc vừa rồi nhìn thấy cường giả thần bí, hắn mới ngộ ra.

- Chẳng lẽ bởi vì Vũ Thánh Krasic?

Tôn Phi tự hỏi bản thân rồi lại tự cười mình, quan tâm sẽ bị loạn, sau đó lập tức tập trung quan sát trận chiến.

...

Oanh!!!!

Oanh!! Oanh!!! Oanh!!!

Bầu trời lung linh giữa hai màu xanh đỏ, cứ như pháo hoa tô điểm bóng đêm mỹ lệ vậy, làm cho người ta phải hoa mắt.

- Kiếm chiêu!

Âm thanh quát khẽ vang lên, một thanh kiếm khổng lồ dài đến hơn hai mươi mét lấp lóe ánh sáng màu xanh chậm rãi hiện lên trong không trung, tỏa sáng khắp muôn nơi, một kiếm ngang trời cứ như rạch cả không gian ra làm đôi.

- Viêm Diễm!

Mái tóc dài của Iaquinta tung bay, ánh sáng đỏ sậm từ trong cơ thể hắn tuôn ra, thiêu đốt hóa thành một mặt lá chắn bốc cháy mãnh liệt lơ lửng giữa không trung.

Hưu!

Tiếng kiếm rít vang lên, trường kiếm chớp mắt đã tới, vượt qua giới hạn không thời gian, nhắm thẳng vào Iaquinta.

- Mở!

Iaquinta hét lớn, hỏa diễm thuẫn điên cuồng thiêu đốt, không trốn không né, va chạm trực tiếp với mũi kiếm bén nhọn kia.

Oanh!

Cả ngọn núi bắt đầu rung động.

Vô số tia lửa bắn ra khắp nơi, mang theo khí tức hủy diệt cực nóng từ trên đỉnh núi rơi xuống.

Trong bầu trời đêm, tấm chắn hỏa diễm vừa va chạm đã vỡ nát thành bốn năm mảnh, thanh kiếm màu xanh chỉ hơi run rẩy một thoáng rồi lập tức dùng tốc độ nhanh hơn vũ bão bắn tới trước, mũi kiếm vô tình xuyên thấu thân thể cường tráng của Spartak Vũ Thánh.

Thắng bại đã phân?

Rất nhiều người mở to hai mắt nhìn cảnh này, bị thanh kiếm khổng lồ như vậy xuyên qua thân thể, dù Chiến Thần cũng phải bị thương nặng, chỉ có điều sao Spartak Vũ Thánh lại kém cỏi đến vậy?

Tôn Phi vui vẻ trong thoáng chốc, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, hình ảnh thanh kiếm màu xanh xuyên qua thân thể chỉ là tàn ảnh do di chuyển với tốc độ cao để lại mà thôi. Thân pháp của Iaquinta thật sự quá nhanh, ảo ảnh kia đủ để lừa dối ánh mắt của vô số cường giả đang quan chiến.

Hai mắt Tôn Phi liên tục dò xét trên bầu trời, muốn tìm cho bằng được vị trí chân thân Iaquinta.

Thời điểm mắt Tôn Phi sáng ngời, đột nhiên vô số tiếng kim loại va chạm vang lên.

Leng keng leng keng đinh!!

Trên bầu trời xuất hiện một cảnh kỳ quái ——

Zenit Vũ Thánh Krasic đứng sừng sững trên đỉnh núi, chu vi xung quanh ông thoáng hiện vô số thanh hỏa kiếm, bao phủ toàn bộ 360 độ, hoàn toàn không chừa kẻ hỡ. Một thanh hỏa kiếm bất kỳ trong số đó cũng đủ để giết chết một cao thủ lục tinh. Tuy nhiên ở khoảng cách xung quanh Krasic năm thước, một quang cầu màu xanh vững chắc đã xuất hiện, ngăn cản tất cả hỏa kiếm, không cho dù chỉ một thanh xâm nhập được nửa phần.

- Ha ha ha, tốt, tốt lắm! Krasic, lần thứ hai gặp lại sau hai mươi sáu năm, thực lực của ngươi khiến ta không phải thất vọng!

Hỏa diễm nổ tung che khuất cả bầu trời, nhuộm màn đêm thành màu đỏ tươi. Trong ngọn lửa, thân hình khôi ngô của Iaquinta tái hiện, đứng song song với Krasic, chiến ý trên mặt Iaquinta rất mạnh mẽ, đôi mắt vẫn đang tỏa ra ánh sáng đỏ như máu tươi, nhìn thẳng vào Krasic.

Krasic vẫn giữ được sự bình tĩnh, chẳng hề nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên. Lực lượng khổng lồ quét qua, hỏa diễm ngập trời lập tức bị dập tắt.

Hai đại cường giả giao thủ chỉ trong vài cái chớp mắt nhưng đã khiến cho những người đang quan chiến phải lóa mắt.

Đây là cường giả chân chính, đây mới là cao thủ cấp bậc Vũ Thánh quyết đấu, mộng ảo không khác gì trong thần thoại, dơ tay nhấc chân thôi mà đã phát ra uy lực như kỹ năng tất sát của cường giả bình thường. Bầu trời dường như bị lực lượng của họ nghiền nát, sóng xung kích vô hình khuếch tán ra, tất cả cường giả dưới Nguyệt giai đều chẳng dám tiếp cận trong vòng chu vi trăm mét, một khi dám đặt chân vào, kết quả chỉ có thể là tan xương nát thịt.

Trên bãi cỏ, tất cả mọi người đã xem đến ngây người.

Mỗi một Vũ Giả đều đang lẳng lặng cảm thụ khí tức cường giả lan tràn khắp bốn phía. Cường giả Nguyệt giai phát ra khí tức rất đặc trưng, đối với rất nhiều võ giả đang kẹt ở bình cảnh thì loại khí tức này như một lễ rửa tội, khiến linh hồn của võ giả cảm nhận được lực lượng mà bình thường chẳng thể nào cảm thụ.

Đệ nhất kiếm khách Ajax đang nhắm mắt lại, bàn tay thô ráp không ngừng vuốt ve thanh kiếm bạc của mình, hàng lông mày khi thì nhíu chặt lúc lại thả lỏng, có vẻ như Hunterlaar đã cảm thụ được gì đó từ trong cuộc quyết đấu của hai cường giả.

Danh tướng Costacurta của đế quốc Eindhoven ôm đại đao ngồi trên ghế đá, đầu hơi ngẩng lên, nhìn chằm chằm hai đại cường giả trên đỉnh núi, biểu cảm trên mặt nghiêm túc đến cực điểm, hoàn toàn không hề có vẻ kinh ngạc.

Hoàng tử Giliano của đế quốc Saint-Germain đang uống rượu, hưởng thụ bốn thị nữ ôn nhu hầu hạ, rượu ngon nơi tay, mỹ nhân gối đầu, hai đại cường giả quyết đấu phảng phất như đang múa kiếm trợ hứng cho hắn vậy. Cho thị nữ hẳn bốn suất quan chiến quý giá, tên hoàng tử thật sự không làm... thất vọng hai chữ "phong lưu.

Về phần đám cao thủ Hương Ba như Drogba, Peace, Cech đều dùng thần sắc trang nghiêm cảm thụ khí tức, bọn họ hiện tại đang rất cần được quan sát cường giả chân chính quyết đấu, cảm thụ cái lực lượng kinh khủng khiến trời long đất lở trong từng cái giơ tay nhấc chân của hai đại cường giả.

Duy chỉ có vẻ mặt của mỹ nữ dong binh Elena là vẫn như thường, thực lực của nàng giống như Tôn Phi, đều đến từ việc giết quái thăng cấp trong thế giới Diablo. Elena không thể tu luyện vũ kỹ hay ma pháp trong hiện thực, khí tức của hai đại cường giả tuy rằng kinh người, thế nhưng đối với Elena, bọn họ và đám quái vật trong Diablo hoàn toàn chẳng có gì khác nhau, giỏi lắm thì cũng chỉ là hai con quái cấp BOSS mà thôi.

Từ lúc bắt đầu, Tôn phi đã toàn tâm toàn ý quan sát trận chiến đỉnh cao này.

Tôn Phi thầm hạ quyết tâm, nếu như thần bí cường giả xuất hiện dấu hiệu không thể chống đỡ nữa thì hắn sẽ lập tức ra tay, cho dù bản thân bị trọng thương cũng không tiếc. Ở thế giới hiện thực, không có mấy người thật sự đáng giá quý trọng đối với Tôn Phi, Krasic là một trong số đó. Trong lòng hắn đã vạch ra kế hoạch, bao gồm tất cả những phương thức và thủ đoạn có thể dùng đến, nắm chắc bao nhiêu phần, chắc hẳn sẽ mang đến phiền toái cực lớn cho địch quốc Vũ Thánh.

Tuy nhiên hiện tại Tôn Phi đang rất yên tâm, trong lần qua chiêu vừa rồi, rất rõ ràng là Krasic đã chiếm thượng phong.

Từ đầu tới cuối, Krasic chưa hề di chuyển dù chỉ một bước, còn Iaquinta đã bị ép phải tránh né. Song phương đều công một chiêu thủ một chiêu, chiêu thức của Krasic không mang theo chút khói lửa nào nhưng vẫn triệt để áp chế Spartak Vũ Thánh.

Thoạt nhìn, thực lực Krasic có vẻ như hơn Iaquinta một bậc.

Phát hiện được điều này để Tôn Phi hơi thoáng buông lỏng, tuy nhiên không thể cao hứng quá sớm, bởi vì cường giả Nguyệt giai quyết đấu, thắng bại chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Hơn nữa vừa rồi hai người mới chỉ thăm dò, chưa sử dụng sát chiêu, cường giả Nguyệt giai vốn sở hữu đấu khí rất hùng hậu mà thôi vọng tất sát kỹ thì không biết sẽ kinh khủng đến cỡ nào!

Thế cục vẫn rất khó phân biệt, tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.