Người tới đầu tiên là "Hồng Hồ Tử" Granero.
Vị nhân vật số hai dưới trướng nhị hoàng tử Dimigos này vừa xuất hiện tại doanh khu hai mươi dặm, liền hấp dẫn rất nhiều người hữu tâm chú ý. Hơn hai mươi binh lính sở trị an để đô áp tải sáu cái xe ngựa theo phía sau "Hồng Hồ Tử", một đường rêu rao, thậm chí những kẻ không biết Granero là ai cũng bắt đầu chú ý đoàn người này, khi thấy sáu cái xe toàn bộ đều đi vào Hương Ba đại doanh, sắc mặt khác nhau.
- Đây là bảo tàng của Huyết Đao dong binh đoàn, nhị hoàng tử đặc biệt phái chúng ta đến để tặng cho bệ hạ.
"Hồng Hồ Tử" Granero rất khách khí, khác hẳn với vẻ trầm mặc ít nói hàng ngày, cười với Tôn Phi nói:
- Vốn Paris đại nhân muốn đích thân tới nhưng nhất thời có vài việc cần ngài ấy phải đích thân xử lý, cho nên chỉ có thể cắt cử ta dẫn người đưa tới, Paris đại nhân nói, mong Alexander bệ hạ có thể nhận lấy mà bỏ quá cho!
- Granero đại nhân khách khí!
Tôn Phi vung tay liền có thành quản Hương Ba đem sáu xe lễ vật nhận hết.
Ngày thực hiện vụ tiêu diệt Huyết Đao dong binh đoàn, nhị hoàng tử Domingos từng nói muốn đem một phần tiền bạc châu báu của mình tặng cho Hương Ba Thành, quả nhiên giờ đã đem hết bảo tàng chất lên sáu cái xe ngựa, phái người đưa tới.
Tuy rằng Tôn Phi cũng không quá để ý đến cái bảo tàng này, nhưng tiền bạc châu báu mấy thứ đồ chơi này càng nhiều càng tốt, hơn nữa nhận tiền bạc châu báu lần này còn biểu đạt thiện ý của bản thân, hai bên cùng vui vẻ, ngược lại cự tuyệt thì sẽ trở thành chuyện xấu.
"Hồng Hồ Tử" Granero không ở lại Hương Ba đại doanh lâu, chỉ đơn giản hàn huyên vài câu rồi đứng dậy cáo từ, trước khi đi hắn thấp giọng nói bên tai Tôn Phi:
- Chuyện phát sinh ngày hôm qua, nhị hoàng tử cũng đã biết, người nói Alexander bệ hạ cũng không cần phải lo lắng chuyện kỵ sĩ điện trả thù, chuyện này đã xong.
Tôn Phi gật gật đầu.
Tuy rằng mọi thứ đều nằm trong dự đoán của hắn, nhưng nhị hoàng tử nói vậy, làm cho Tôn Phi sinh ra một tia hảo cảm trong lòng. Nhị hoàng tử đối với kỵ sĩ điện gây áp lực, trong thời điểm mấu chốt để tranh đoạt đế vị như thế này lại có thể chỉ vì một Hương Ba Vương nho nhỏ mà trở mặt cùng với kỵ sĩ điện, rất đáng kết giao.
Hơn nữa lúc này hắn đưa cho Tôn Phi bảo tàng của Huyết Đao dong binh đoàn cũng coi như giúp Tôn Phi giải quyết một vấn đề nhỏ.
Ít nhất hành động này tạo thành một giải thích hợp lý khi tiền bạc chấu báu của Huyết Đao dong binh đoàn lại từ Hương Ba đại doanh mà xuất hiện trước mặt thế nhân.
Đồng thời cũng có thể làm ra giải thích cho lý do mà Tôn Phi có được một số lượng lớn tiền vàng, tránh đi lắm kẻ âm thầm điều, bởi chẳng may năng lực BUG nghịch thiên của "Horadric Cube" bị phát hiện thì sẽ đem lại đủ phiền toán không cần thiết. (BUG là việc ghép ngọc cấp thấp thành cấp cao)
-Thay ta cám ơn Domingos điện hạ!
Tôn Phi nhẹ vỗ vai Granero rồi tiễn mọi người rời đi.
Một màn này khiến rất nhiều người ở các nước phụ thuộc khác chú ý.
- Xem ra nhị hoàng tử đã đat được hiệp thương nào đó với Hương Ba Vương!
- Hương Ba Vương hoành khoong xuất thế, thực lực lại cao, đúng thật là có tư cách can dự vào trận chiến tranh đoạt đế vị này!
- Không biết "Nhất Quyền Hoành Thiên" Hương Ba Vương tham gia vào trận chiến này sẽ đem nó biến thành dạng gì!
- Kỳ quái, Hương Ba Vương vì sao lại âm thầm đảo hướng nhị hoàng tử Dimingos đây?
Bên trong doanh khu không ngừng truyền đến những tiếng nghị luận như vậy. Mười nước phụ thuộc cấp một luôn điệu thấp, còn thế lực mới nổi Hương Ba đại doanh lại trở thành tiêu điểm, thám báo trong đế đô của các nước phụ thuộc đều chú ý nhất cử nhất động của Hương Ba, "Hồng Hồ Tử" Granero dẫn đám người tới đây, làm cho rất nhiều người phỏng đoán.
Nhưng chẳng ai ngờ sự việc vẫn chưa chấm dứt ở đó.
Đám người Granero vừa đi, Tôn Phi cũng chưa kịp vào lại đại trướng, xa xa một đoàn người khác lại đến, nhìn kĩ người dẫn đầu thì đúng là thiếu nữ áo tím hay xuất hiện bên cạnh trưởng công chúa Natasha.
Đồng dạng phía sau cũng là sáu chiếc xe ngựa phủ kín bằng vải xanh, không biết trên đó chở cái gì, nhưng những chiếc bánh xe lại lún xuống trông thấy, để cho rất nhiều người liên tưởng tới vàng bạc châu báu, ma pháp thạch.
Trừ một số người tin tức linh thông ra đa số không ai biết lai lịch của thiếu nữ áo tím.
Thiếu nữ thanh lệ tản mát ra một loại mị lực trong trẻo nhưng lạnh lùng như một núi băng, bộ đồ tím bó sát người hấp dẫn ánh mắt của vô số binh sĩ khí huyết phương cương doanh khu hai mươi dặm.
Nhưng không ai dám lên bắt chuyện, cho dù là những tên vương tử ngày thường đều cho mình là siêu phàm của các nước phụ thuộc cũng trở nên thành thật, lý do không chỉ vì là đi theo nàng là bốn mươi tên binh sĩ tinh nhuệ thuộc Thiết Huyết doanh mà còn bởi vì nàng phóng thích ra khí tức cường đại đến mức nhiều kẻ không lạnh mà run.
- Bê hạ! Đây là tài vật của Huyết Đao dong binh đoàn, là đại hoàng tử điện hạ ủy thác trưởng công chúa phái người đưa tới, có lẽ bây giờ ngài muốn dùng tới.
Nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tôn Phi, thiếu nữ này lần đầu tiên nói chuyện với nam nhân vượt qua mười từ, hơn nữa vượt qua rất nhiều.
Tôn Phi cười cười:
- Để ta đoán xem, tặng tài vật của Huyết Đao cho ta hẳn là ý tứ của trưởng công chúa điện hạ, đại hoàng tử thì không tỏ thái độ có đúng không?
Gương mặt thiếu nữ thoáng biến sắc, nhìn qua Tôn Phi, khẽ cắn môi, tựa hồ là đang hỏi "làm sao ngươi biết?", bất quá cuối cùng vẫn nhịn không nói ra. Có điều biểu cảm như vậy đã cho Tôn Phi một câu trả lời rõ ràng.
Tôn Phi nhẹ nhàng lắc đầu.
Kỳ thật địch ý của đại hoàng tử Arshavin đối với mình cho đến nay Tôn Phi vẫn chưa giải thích được, nhưng hắn lại sớm cảm nhận được, bất quá có trưởng công chúa Natasha ở giữa không ngừng hòa giải, loại địch ý này cò chưa chuyển thành đối địch. Bất quá Tôn Phi cũng không để trong lòng, dù sao Arshavin cũng chưa trở thành đại đế của đế quốc nên chưa uy hiếp được Tôn Phi, mà cho dù tương lai đại hoàng tử có thừa kế rồi trở thành đại đế đi nữa, Tôn Phi lúc đó cũng tự tin đã có lực lượng đối kháng, không cần úy kỵ.
Trưởng công chúa sai người đưa tiền bạc châu báu của Huyết Đao tới, thật ra ý tứ cũng không khác Paris, chủ yếu là cho Tôn Phi một cái lý do hợp lý để có bảo vật của Huyết Đao.
Sáu chiếc xe ngựa rất nhanh dưới sự chú ý của vô số ánh mắt đi vào Hương Ba đại doanh, binh lính Thiết Huyết doanh nhanh chóng chặt dây để lộ ra bên trong là những rương sắt đen lớn. Mở nắp rương, ánh sáng nhàn nhạt của châu báu xuất hiện, còn có từng đợt dao động ma pháp dày đặc của ma pháp thạch không ngừng truyền đến, khiến không gian tràn ngập vẻ ảo mộng, cho dù đứng ngoài Hương Ba đại doanh vài trăm thước mọi người cũng biết bên trong là vật gì.
Vô số người trong mắt lóe ra vẻ ghen tỵ và hâm mộ điên cuồng.
Sáu xe châu báu, bằng với tích lũy liên tục ba năm chỉ thu không chi của một nước phụ thuộc cấp bốn, được nhiều tài phú như vậy cho dù trước đây Hương Ba Vương có nghèo kiết xác cũng trở thành một phương phú hào trong hơn hai trăm.
Nếu nói trước kia Hương Ba Vương thực lực kinh người thì giờ đây tài phú cũng kinh người không kém.
Thực lực thêm tiền vốn, Hương Ba Thành không thể không cường đại.
Thiếu nữ áo tím cũng không thích nói chuyện, sau khi đưa xong tài vật không nói gì thêm, đứng lên cáo từ:
- Bệ hạ, trưởng công chúa để cho ta chuyển cáo ngài, chuyện tình kỵ sĩ điện, bệ hạ không cần phải bận tâm, chuyện này đã được giải quyết!
Tôn Phi cười cười:
- Thay ta đa tạ trưởng công chúa điện hạ.
Nguyên lai phía đại hoàng tử cũng gây áp lực với kỵ sĩ điện, Tôn Phi cũng vì vậy mà cảm thấy đắc ý, nói vậy địa vị giang hồ của lão tử lại tăng lên? Hai đại hoàng tử quyền thế ngút trời lại vì mình mà cùng với kỵ sĩ điện trở mặt, giá trị của mình đã muốn vượt qua kỵ sĩ điện sao?
- Bệ hạ.. Ngài bảo trọng!
Lúc cuối cùng xoay người rời đi, thiếu nữ nhẹ giọng nói một câu.
Tôn Phi ngẩn người.
Những lời này hiển nhiên không phải chuyển lời trưởng công chúa, mà là ý của nàng.
Tôn Phi muốn nói một tiếng "Cám ơn!", lại phát hiện thiếu nữ áo tím đã hóa thành lưu quang biến mất phía chân trời.
- Tại sao đại hoàng tử cũng hướng Hương Ba Vương tặng lễ vật hậu trọng như vậy?
Một ít người ở phía xa xa luôn quan sát động tĩnh của Hương Ba vẫn không có cách lý giải.
Bọn hắn nhìn thấy hai chữ "Thiết Huyết" từ khôi giáp trên người những binh sĩ kia đã biết lai lịch của đám người này, hiển nhiên là đội quân đắc ý của đại hoàng tử, cho nên càng làm một đoán nặng đầu mà suy đoán.
- Chẳng lẽ Hương Ba Vương này đang treo giá chưa hoàn toàn gia nhập phương thế lực nào cả?
- Giỏi cho một cái lên giá, giỏi cho một cái Hương
Ba Vương, thật to gan, dã tâm thật lớn!
Cũng có người cười lạnh, dám ở trong trận chiến tranh đoạt đế vị dùng phương thức này tranh thủ lợi ích, mặc kệ là vị hoàng tử nào leo lên đế vị, chỉ sợ đều sẽ đối với Hương Ba Vương mang hận trong lòng, quả nhiên từ trong thâm sơn cùng cốc đi ra, ánh mắt thiển cận, phạm vào đại kị như vậy.
….
Đối với những suy đoán như vậy Tôn Phi cũng không để ý đến. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyệnFULL.vn chấm c.o.m
Kiểm lại số tài vật mà hai vị hoàng tử mang tới, Tôn Phi nghĩ nghĩ, phân ra một phần nhỏ tài vật cùng vũ khí sai người mang đến cho Byzantine Vương, một bộ phận thì ban cho thành quản cùng thánh đấu sĩ, mặt khác niêm phong toàn bộ cất vào kho, sung nhập quốc khố.
Vào ban đêm, Tôn Phi chuyển sang "hình thức thích khách", lần nữa đến chỗ chiến trường tại Moro sơn mạch.
Thân ảnh cao gầy hôm trước đã sớm sừng sững bên trong đó, phong thái siêu phàm, cho dù lẳng lặng đứng đó không có động tác gì nhưng lại rất giống trung tâm của thiên địa, dẫn dắt toàn bộ ánh mắt của Tôn Phi.