Tôn Phi thở dài một tiếng, không biết là vì phẫn nộ hay là tự trách.
Hắn xoa nhẹ đầu thiếu niên kia, rồi chậm rãi đứng lên.
Nhìn thiếu niên nhỏ tuổi mà kiên cường trước mặt, trong lòng hắn đột nhiên có chút gì đó không thể chịu nổi, những lời mà Luka nói giống như từng cái tát thật mạnh lên mặt Tôn Phi, trước kia hắn vẫn nghĩ rằng mình đã là một vị vua khá tốt, thầm không khỏi đắc chí…Nhưng có ai ngờ rằng lại có những con dân của mình còn đang ở trong nước địch chịu ngược đãi ức hiếp, trong lúc giãy dụa để sinh tồn, vẫn từng ngày ngóng trông "Vị tân vương vĩ đại" sẽ đến giải cứu bọn họ.
Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh không kìm được toát ra, đến lúc này Tôn Phi mới phát hiện mình là một quốc vương thất bại tới cỡ nào, nhìn Luka một phen, một cỗ xúc động không thể kìm nén dấy lên trong lòng hắn.
- Này, các ngươi rốt cuộc là ai? Nếu thức thời thì đừng can thiệp vào chuyện này, đám tạp chủng Hương Ba Thành đều đáng chết… Mau giao tên nô lệ kia ra đây, hôm nay đại gia Robbie nổi thiện tâm, sẽ không tính toán với các ngươi, tha cho các ngươi rời đi…
Giọng của tên tiểu quan bắt đầu mềm xuống, bởi vì hắn phát hiện những người này có thực lực rất mạnh, tựa hồ không dễ dàng động vào, đại đội nhân mã đao thương sáng loáng như rừng mà bọn chúng nhìn thấy từ xa, chắc chắn là cùng một đội với bảy người này.
- Thúc thúc, các ngài đi nhanh lên, đừng để ý đến ta, bọn ác ma này thực sự rất đáng sợ, bọn họ thực sự sẽ giết người đấy…
Luka ánh mắt đầy lo lắng, trong khóe mắt tron veo có những giọt nước mắt đang rơi, không để ý đến an nguy của mình, mà liên tiếp giục đám người Tôn Phi nhanh chóng rời đi, đừng quan tâm đến mình:
- Các ngài nhanh đi đi, bệ hạ nhất định sẽ đến báo thù cho chúng ta!
- Luka, cháu là một dũng sĩ, một dũng sĩ chân chính!
Tôn Phi mỉm cười đứng lên trước mặt Luka, giống như một tòa núi nguy nga đang thủ hộ phía trước thiếu niên này, tầm mắt Tôn Phi quét qua đám người Lampard, Drogba, Oleguer đã bởi vì phẫn nộ mà sắp biến dạng khuôn mặt, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của bọn hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu, thốt lên một chữ lạnh như băng…
- Giết! truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn
Một chữ này chính là đại diện cho tử thần.
Giống như mở hộp Pandora*, ác ma gào thét mà ra, tai nạn nhanh nháy mắt liền buông xuống Hắc Thạch thành.
(Hộp Pandora*: Theo thần thoại Hy Lạp, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra, nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó là khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… )
Ra tay đầu tiên là người có thực lực cao nhất trong lục đại cao thủ - Frank Lampard.
Một chút bạch quang chói mắt không hề báo hiệu đột nhiên ngưng tụ trên nắm tay hắn, sau đó, điện cầu giống như là bị nhồi nén tới cực điểm nháy mắt bung ra, điện lưu đầu trời như một trận pháo hoa rực rỡ, phía sau, tất cả mọi người đều bị cường quang làm ảnh hưởng thị giác, không mở nổi mắt, sau đó mỗi người rõ ràng nghe được thanh âm của quyền đầu đánh nát binh khí, khôi giáp, xương cốt truyền đến!
Thiểm điện quang tốc quyền!
Nhanh như thiểm điện, ngang với vận tốc ánh sáng, vượt xa khỏi phản ứng cực hạn của người thường.
Hiện trường chỉ có một mình Tôn Phi thấy rõ động tác cùng quỹ tích ra quyền, tại một khắc điện lưu bạo hoàng này, vị cựu đệ nhất cao thủ Hương Ba Thành ít nhất đánh ra trên trăm quyền, hơn nữa, lực lượng mỗi một quyền ẩn chứa đều tương đương với một kích toàn lực của một cao thủ tứ tinh sơ giai.
Đây là chỗ đáng sợ của "Thiểm điện quang tốc quyền".
Chẳng những nhanh, lại còn cực mạnh!
Ngoài Tôn Phi, thực lực có thể xếp thứ 3, Peter Cech mơ hồ thấy được vài bóng mơ hồ, về phần giám ngục quan Oleguer, "Hanh Cáp Nhị Tướng" cùng thiếu niên tóc vàng Torres bởi vì thực lực kém xa Lampard, cho nên căn bản là không thể thấy gì. Tôn Phi lợi dụng lộ tuyến lưu động chân khí của hình thức thích khách mà sáng tạo ra thông đạo đấu khí chưa từng có từ trước đến nay, mỗi một đường đều có được uy lực thần bí, mà toàn bộ đấu khí thông đạo của "Thiểm điện quang tốc quyền" đặc điểm chính là mạnh cùng nhanh, hơn nữa có chứa điện lưu khủng bố, hoàn toàn mê hoặc phản ứng thần kinh của đối thủ.
Phanh phanh phanh phanh!
Liên tiếp thanh âm dày đặc trầm đục vang lên, bốn mươi người nháy mắt hóa thành những bông huyết hoa, rồi nở tung ra trên không trung, những người này đều là quân sĩ bình thường, bị Lampard nháy mắt oanh trúng không biết bao nhiêu quyền, quyền kình khủng bố toàn bộ chui vào cơ thể, toàn bộ khung xương cùng huyết nhục sớm đã bị chấn thành mảnh vỡ, thoáng vừa động, tự nhiên nổ tung thành huyết vũ, tràng diện quỷ dị khủng bố đến cực điểm!
"Hanh Cáp Nhị Tướng" cùng giám ngục quan Oleguer mới chạy ra nửa bước, địch nhân trước mắt đã chết sạch, mấy người bất đắc dĩ liếc nhau, Lampard vừa ra tay, bọn hắn muốn "chia chén canh" không còn kịp rồi.
Ở sau lưng Tôn Phi, thiếu niên gầy yếu Luke nghển cổ ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.
Bốn mươi ác ma kia chết cả rồi?
Thiếu niên quả thực khó có thể tin vào hai mắt của mình.
- Mọi người đến quảng trường, kết trận... Thủ!
Tôn Phi hét lớn một tiếng, đột nhiên nắm lấy thiếu niên còn đang ngẩn người, thân hình nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo ảo ảnh, đợi cho thanh âm của hắn rơi vào tay trong tai mọi người, đã cùng thiếu niên kia biến mất tại chỗ. Nhận được lệnh, lục đại cao thủ đồng loạt lui trở lại bên trong đại đội nhân mã, dẫn toàn đoàn tới quảng trường, , một trăm thành quản cùng năm mươi thánh đấu sĩ xếp trận bao bọc, tầng tầng thuẫn bài hợp thành một bức tường sắt thép, mọi người vẫn duy trì mười phần cảnh giác.
- Mang ta đi tìm vị Zola đại thúc mà cháu nói kia.
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng tràn ngập phẫn nộ của Tôn Phi vang lên bên tai Luka. Thiếu niên nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt như tia chớp xẹt qua, thân thể nhẹ nhàng như gió lao vun vút trên không, hiển nhiên thực lực là Tôn Phi thể hiện ra khiến hắn rung động thật lớn, mới vội vàng long ngóng giơ tay chỉ hướng.
- Người nào xông loạn?
Phía dưới có binh lính Hắc Nham Thành phát hiện có cường giả đang phi hành trên không, lớn tiếng quát lên hỏi.
Tôn Phi không chút nào để ý, thân hình như điện, lao tới phương hướng Luka vừa chỉ.
- Đang trong trọng địa, người kia dừng bước…
- Lui về, nếu không bọn ra bắn tên!
Chứng kiến người xâm nhập thần bí lộ vẻ thờ ơ, binh lính Hắc Nham Thành lập tức biến sắc, quan chỉ huy ra lệnh một tiếng, lợi tiễn đầy trời như mưa trút lao về phía hai người Tôn Phi.
- Cút!
Tôn Phi ánh mắt tức giận trừng lên, chuyển sang hình thức người man rợ, mấy quyền lăng không mà đánh ra, chỉ nghe tiếng nổ "ầm ầm ầm ầm" đinh tai nhức óc nổ, không khí cũng giống như bị lực lượng khủng bố này xé toang, tường thành phía dưới lập tức bị đập vỡ, giống như vụn gỗ bắn ra tứ tung, binh lính trên tường lập tức kêu thảm mà ngã xuống…
Thấy một màn như vậy, binh lính Hắc Nham Thành hoàn toàn sợ ngây người.
Thực lực như vậy đã muốn vượt xa nhận thức của bọn hắn, vũ khí trên tay bắt đầu run rẩy, trong lúc nhất thời không còn ai dám bắn tên, sợ chọc giận sát thần trên không, lại một quyền, cũng đủ đem bọn hắn đập thành thịt vụn.
Ô ô ô ô ô!
Trong thành, kèn lệnh điên cuồng mà vang lên, toàn bộ binh lính Hắc Nham biến sắc, tiếng kèn như vậy đại biểu một ý nghĩ —— địch nhân đã đánh vào trong thành, toàn quân tập kết chuẩn bị chiến đấu. Tất cả mọi người nhanh chóng nắm lấy vũ khí, mặc chặt áo giáp, chuẩn bị hợp lại đánh một trận tử chiến.
Cùng lúc đó.
Tại một tòa thạch thất ví ẩn và vững chắc trên vách núi bên phải Hắc Thạch thành, Hắc Nham vương râu vàng cường tráng đang cùng một thần bí nhân uống rượu tranh luận cái gì đó, nghe được tiếng kèn, tái người, bước nhanh đến cửa thạch thất nhìn xuống, vừa hay thấy tường thành bị Tôn Phi lăng không đập đổ.
Ba…!
Chén rượu trong tay rơi dập nát, Hắc Nham Vương tức giận cả người phát run:
- Ép ta quá đáng, Hương Ba Vương!!!
…
Mười phút sau.
Tôn Phi dưới chỉ dẫn của Luka đi tới một vách đá phía sau Hắc Thạch thành.
Nơi này ba mặt trước đều là vách núi thẳng đứng cao trên trăm mét, phía dưới bị người đào thành một cái hố to đường kính trăm mét, bên trong tanh hôi tận trời, ngàn vạn thi thể chồng chất lên nhau như núi.
Đại đa số thi thể đều là mới chết không lâu, trên người che kín vết thương, còn mang theo vết máu đỏ tươi, cơ hồ toàn bộ đều chỉ có da bọc xương. Phía dưới cùng chiếc hố đại khái là thi thể đã chết mười ngày nửa tháng, tuy rằng mùa thu nhiệt độ không khí khá lạnh, nhưng những thi thể này hầu như hoàn toàn thối rữa, nước vàng tanh hôi chảy ra khắp nơi, điểm điểm là giòi bọ lúc nhúc, quả thực là một nơi địa ngục trần gian!
- Kia chính là Zola thúc thúc, mau cứu thúc ấy!
Thiếu niên chỉ vào một thân hình khô gầy như xác ướp trên cùng, lo lắng hô to.
Tôn Phi chuyển sang hình thức Đức Lỗ Y, vẫy tay, một con Ô Nha xuất hiện, ngao một tiếng, xẹt qua tầng trời đem "Thây khô" kia quắp lên trên vách đá. Tôn Phi túm lấy Luka, liên tục nhảy lên, vài lần mượn lực trên vách đá đã leo tới đỉnh núi dựng đứng.
Nơi này thông thoáng, không có mùi thi khí tanh hôi khiến người buồn nôn kia.
Tôn Phi cẩn thận kiểm tra một phen, người tên Zola này là một lão giả năm mươi tuổi, chỉ còn hấp hối chút hơi thở cuối cùng, nhịp tim cơ hồ đã yếu đến không thể tra, hai chân từ đầu gối trở xuống bị người dùng thủ pháp tàn nhẫn đập nát toàn bộ, đầu lưỡi cũng bị cắt, một con mắt bị móc ra, một bàn tay cũng bị chặt, thê thảm tới cực điểm, hơn nữa bởi vì thời gian dài không ăn uống, đã không còn sống được bao lâu.
- Thúc thúc, ngài cứu thúc ấy đi, van cầu ngài nhất định cứu thúc ấy, ô ô ô…
Mola Ridge chứng kiến lão nhân thảm như vậy, nước mắt rơi như mưa, gục trên thân lão nhân khóc rống.
- A… Đau chết ta… Là Luka sao? Bé ngoan, đừng khóc… Nam nhi Hương Ba Thành, không khóc!
Có lẽ là trước khi chết hồi quang phản chiếu, Zola lão nhân lại kỳ tích khôi phục thần trí, trên mặt của hắn mang theo tia cười nhẹ nhàng, dùng con mắt duy nhất nhìn thiếu niên đang gục trên người, bàn tay khô héo âu yếm mà xoa xoa đầu hắn, ánh mắt chứa hai loại biểu tình trái ngược phẫn nộ cùng bình tĩnh đồng thời xuất hiện, dùng nửa đầu lưỡi còn lại hàm hàm hồ hồ nói:
- Hảo hài tử, nhớ kỹ… Nhớ kỹ lời đại thúc nói… Nhất định phải… Kiên cường sống sót… Nhất định phải sống đến đến ngày Hương Ba Thánh vương mang theo đại quân xuất hiện, đem… Đem toàn bộ cực khổ của chúng ta nói cho Thánh vương bệ hạ… Để cho bệ hạ… Bệ hạ… Vì con dân chết không nhắm mắt của người báo thù!
- Zola thúc thúc, cháu tìm người tới cứu thúc, thúc nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ tốt…
Thiếu niên gầy yếu nước mắt như mưa, xoay người quỳ gối khóc lớn cầu xin Tôn Phi:
- Thúc thúc, thúc thúc, ngài mau cứu Zola thúc thúc đi!
Tôn Phi chuyển sang hình thức thánh kỵ sĩ, một đạo kim hoàn nháy mắt được đánh vào trong cơ thể lão giả.
Kim sắc quang mang phát ra trên cơ thể lão giả, một ít miệng vết thương bắt đầu thong thả khép lại, bất quá lão nhân bị thương thật sự là quá nghiêm trọng, tứ chi tàn phế, hơn nữa bởi vì cực độ đói khát, cơ năng thân thể cực kỳ suy kiệt, kỹ năng "cầu nguyện" cũng không có nổi tác dụng, Tôn Phi nghĩ nghĩ, theo không gian sức mang triệu hồi ra một lọ "toàn diện khôi phục dược tề", nửa bình rót lên miệng vết thương, nửa bình lại đổ vào miệng lão nhân.
Kỳ tích đã xảy ra.
Vết thương trên người lão nhân nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt hường có thể thấy được, cơ hồ là ở trong nháy mắt, phần tay đứt có thịt chậm rãi mọc lên, con mắt bị khoét cũng từ từ sinh trưởng, về phần hai chân bị đập vỡ tự nhiên là ở nháy mắt hồi phục… Ngắn ngủi mấy lần hít thở, "toàn diện khôi phục dược tề" liền phát huy tác dụng nên có của nó, cứu chữa một lão nhân cơ hồ không còn chút sinh cơ một cách dễ dàng.
Gió lạnh thổi qua, lão nhân Zola hoàn toàn thanh tỉnh.
Hắn mờ mịt nhìn hai tay của chính mình, lại sờ sờ hốc mắt, sờ sờ hai chân, quả thực không thể tin được những gì đang cảm thấy, điều này sao có thể? Rõ ràng chính mình trước đó đã sắp… Dù sao cũng là người từng trải, chứng kiến Luka bên cạnh đồng dạng kinh hãi đến độ không nói nên lời, hắn mơ hồ hiểu ra gì đó, nhìn thanh niên khí vũ hiên ngang đang đứng bên người, nhất thời liền minh bạch hết thảy phát sinh phía trước.
Là thanh niên khí độ bất phàm này cứu mình.
Quả thực là thần tích!
Thật không thể tin nổi!!
- Đa tạ đại nhân ân cứu mạng!
Lão nhân quỳ xuống không ngừng dập đầu:
- Xin hỏi tính danh đại nhân? Con dân Hương Ba Thành chúng ta nhất định vĩnh viễn nhớ kỹ ân tình của ngài…
- Lão nhân gia nhanh đứng lên đi, bổn vương… Ta là…
Tôn Phi trên mặt hiện lên một chút biểu tình xấu hổ, nhất thời không dám trực tiếp đối diện với ánh mắt lão nhân trước mặt, im lặng một chút, lúc này mới nhẹ giọng nói:
- Ta chính là Alexander, quốc vương tân nhiệm của Hương Ba Thành!