Mặc Lý mở máy tính lên, gõ vào baidu tra từ khóa “Lý Thiếu Thiên”, ngoại trừ những mẩu tin giới thiệu album mới phát hành và khen hắn tuổi trẻ tài cao, một cọng lông liên quan đến cậu cũng không thấy.
“Vào đâu xem?!” Mặc Lý không kiên nhẫn hỏi Chu Phi.
“Weibo.”
“Đó là cái gì vậy?” Bảo bối ngoan ngoãn chỉ biết mỗi ngày cố gắng học tập hướng về tương lai phía trước lại một lần nữa mờ mịt.
Chu Phi kiên nhẫn dạy cậu đăng ký tài khoản weibo, bận rộn hơn mười phút, Mặc Lý rốt cuộc thấy được cái post weibo bóc phốt Lý Thiếu Thiên kia.
[Ngu bát thúc: Khiếp sợ! Khốn cảnh nghịch tập hay là bạc tình bạc nghĩa? Ca sĩ thiên tài mới nổi Lý Thiếu Thiên, thân thế trồi lên mặt nước! Bằng một bản tình ca thâm tình bi thương “Không gì không biết” khuấy động khắp cả nước từ Nam ra Bắc, ca sĩ thần tượng phái thực lực trẻ tuổi đúng là có xuất thân từ một gánh hát kịch địa phương bị xuống dốc!]
Bên dưới đoạn giới thiệu ngắn gọn là một loạt ảnh gồm chín tấm, Mặc Lý lướt nhanh nhìn qua một lần, trái tim đang treo lơ lửng dần dần trở nên bình ổn.
“Chu phế chết tiệt, cậu làm tôi sợ đấy, có thấy phốt của tôi và Lý Thiếu Thiên gì đâu?”
“Bài viết này thảo luận về gánh hát Mặc gia, nói anh ta là sư ca của cậu còn cậu là sư đệ của anh ta, cái này còn chưa tính là liên lụy đến cậu sao! Cậu còn muốn phải là chuyện gì mới tính liên lụy?” Chu Phi cảm giác một loại lo âu mang tên “hoàng đế không vội thái giám đã gấp”.
“Những gì bài viết này nói đều là sự thật, anh ta vốn chính là từ gánh hát Mặc gia đi ra ngoài, Mặc Huyền cũng không phải là một địa phương biệt lập, chỉ cần có tâm tìm hiểu một chút là biết.”
Chu Phi bị thái độ hiển nhiên của cậu đả bại, rống giận: “Anh ta mới vừa bắt đầu nổi tiếng, cậu cho là người khác bóc phốt anh ta để cho vui thôi hả?! Xem tấm ảnh thứ năm! Nhìn kĩ!”
Mấy năm nay Chu Phi đối với cậu đều là ngoan ngoãn phục tùng, nói chuyện hơi chút lớn tiếng cũng sợ khiến cậu bị dọa, lúc này cư nhiên rống cậu, Mặc Lý cảm thấy một chút khiếp sợ.
“Nhìn thấy chưa?” Chu Phi còn tại thúc giục.
Mặc Lý lẩm bẩm: “Đang nhìn đang nhìn, gấp cái gì.” Sau đó ấn mở tấm hình thứ năm.
[…. Đó là toàn bộ tư liệu về gánh hát Mặc gia, trên mạng chỉ có thể tìm được mấy dấu vết để lại như vậy. Nếu không phải hai năm trước gánh hát Mặc gia trở thành di sản văn hóa phi vật thể thì mấy tư liệu này cũng không dễ tìm, gánh hát kịch địa phương mà như thế thì thật sự cũng quá thất bại.
Trước kia tất cả mọi người đều mơ hồ biết Lý Thiếu Thiên trước đây có hát hí khúc, màu giọng hay âm vực đều thật sự là tốt, Bát thúc làm như thế nào để xác nhận chuyện cậu ta xuất thân từ gánh hát Mặc gia? Chuyện này còn phải cảm ơn sự nhiệt tình cơ trí của cư dân mạng. Trong thread về Lý Thiếu Thiên ở trên một diễn đàn, ở thời điểm fan và antifan của Lý Thiếu Thiên war nhau khắc khẩu không ngớt, lại có một cái ID thần bí tên là “itcme” vì gánh hát bất bình, có chút không hợp hoàn cảnh. Sau khi tra xét lịch sử hoạt động của ID này, Bát thúc tìm được một cái thread như thế này: “Ngẫu nhiên đi ngang qua một thị trấn nhỏ ghé xem thử kịch địa phương, bị mỹ nhân trên sân khấu làm kinh diễm rồi!”. Không biết vì sao hay như thế nào mà cái thread này không thể lên được top trang chủ, mọi người có thể trực tiếp click vào xem.
Bát thúc thủy chung cho rằng, anh hùng không hỏi xuất thân, huống chi một cái gánh hát kịch địa phương truyền lưu mấy trăm năm, xét về lịch sử hay nội tình cũng đủ để đem nó đặt ở một cấp bậc cao quý. Mặc dù theo thời đại phát triển mà xuống dốc, nó như cũ đại biểu cho sự tinh túy của văn hóa truyền thống của quốc gia chúng ta. Bát thúc vạch trần xuất thân bí mật của Lý Thiếu Thiên, không phải vì muốn dìm cậu ta, tương phản, đây là tăng thêm cấp bậc cho cậu ta! Nhưng là Lý Thiếu Thiên ở thời điểm sư môn gặp quẫn cảnh cần cậu ta ra tay chống đỡ, làm đệ tử được bầu gánh từ nhỏ dưỡng dục, toàn lực bồi dưỡng, cậu ta lại lựa chọn ruồng bỏ mà đi, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của sư môn, tình nghĩa ở đâu, ở chỗ nào? Từ trong cái thread mỹ nhân đó có thể thấy được, con trai của bầu gánh tuổi còn trẻ, sau khi huynh trưởng phản bội sư môn rời đi, chỉ dựa vào một mình cậu duy trì cả gánh hát của họ, thật sự là không dễ dàng. Đặt hai người lên bàn cân so sánh, Lý Thiếu Thiên nhân phẩm như thế, đoàn đội của cậu ta còn ra sức tuyên truyền bán hình tượng ấm áp dịu dàng, Bát thúc cảm thấy thật sự là châm chọc đến cực điểm…]
Mặc Lý kiên nhẫn đọc kỹ một đống chữ chi chít này, trong lòng có điểm chột dạ.
Cư nhiên là bởi vì bình luận của cậu mà khiến Lý Thiếu Thiên bị bại lộ, không chỉ là bại lộ, đây là muốn lấy chuyện hắn rời gánh hát để bôi đen, thậm chí lấy cậu làm vũ khí.
Forward và comment của bài đăng weibo này đều nhanh chạm mức mười nghìn, Mặc Lý tùy tiện nhấn xem một ít bình luận.
[Điềm tâm ái Thiên Thiên: Chủ post weibo sao không nói mấy trăm đồ đệ của gánh hát đều bỏ đi hết, chỉ còn lại con trai của bầu gánh? Những người khác có thể đi, Lý Thiếu Thiên vì sao phải ở lại làm trâu làm ngựa cho người ta?]
[Micro nhỏ của Thiếu Thiên: Bài post này đạp Thiếu Thiên nâng bi cái tên con trai của bầu gánh gánh hát kia, còn lôi cái thread mỹ nhân kia vào, mới liếc xem một cái đã muốn nôn. Đã là con trai của bầu gánh, gánh hát chẳng phải là sản nghiệp của cậu ta sao, chẳng phải dĩ nhiên nên là cậu ta đến chống đỡ gánh hát à, còn muốn ai làm thay? Bán thảm cho ai xem vậy? Thấy Thiếu Thiên hot nên tới ké fame? Nằm mơ!]
[Thanh sơn lục thủy: Con trai của bầu gánh trong truyền thuyết có ngoại hình như thế này sao: post ảnh. Cảm thấy đẹp quá a làm sao bây giờ! [tình yêu][tình yêu] Chủ post weibo không phải nói thời điểm Lý Thiếu Thiên làm đại sư ca đối với tiểu sư đệ này đặc biệt sủng ái sao, đẹp đến như vậy ai không muốn sủng a ~ vì sao phải vứt bỏ tiểu sư đệ chứ 555]
[Micro nhỏ của Thiếu Thiên: Sủng em gái mày vứt bỏ em gái mày, chó ăn phân cút!]
Mặc Lý lập tức tắt trang web, cậu sợ nếu tiếp tục xem cậu sẽ tức đến hộc máu.
Thật sự là người đang ở trong nhà bỗng nhiên có cái nồi giáng từ trên trời xuống, cậu mỗi ngày chỉ quan tâm yêu thương nuôi vi khuẩn nho nhỏ của cậu, có chọc ai hay cà đến ai đâu? Tự nhiên lại bị biến thành vũ khí, tự nhiên lại bị diss.
“A Ly, sao không nói gì?” Giọng thân thiết của Chu Phi từ trong ống nghe truyền đến. “Cậu đừng lo lắng, tôi xóa bài đăng này giúp cậu.”
Mặc Lý tắt máy tính, vừa cởi áo mặc trong phòng thực nghiệm vừa nói: “Xóa như thế nào, cậu còn có thể chỉ huy máy tính của người khác sao?”
“Có tiền là được, những người này đều là nhận tiền làm việc.”
“Vậy thì quên đi, tôi không cần tiền của cậu. Sư ca khẳng định càng sốt ruột hơn, để anh ấy tự nghĩ cách đi.”
Chu Phi cực kì phát điên. Những năm gần đây hắn muốn dùng mọi biện pháp giúp đỡ Mặc Lý, muốn tiêu tiền cho Mặc Lý, nhưng là không tìm ra bất kì một cơ hội nào. Mặc Lý tình nguyện mặc đồng phục thể dục cũ, đi giày thể thao cũ mèm chứ không chịu mặc quần áo hắn mua cho, muốn mời cậu ăn cơm còn phải năn nỉ muốn gãy lưỡi, đề phòng hắn như đề phòng lang sói vậy. Chu Phi thực sự tổn thương, lúc này đây hắn lại bị từ chối, song hắn bỏ qua lời của Mặc Lý, trực tiếp tiêu tiền xóa post là được.
Có tiền có thể sai quỷ điều ma, rất nhanh cái post weibo của Ngu bát thúc kia đã biến mất không thấy bóng dáng. Forward weibo hiện ra post đã bị xóa, bình luận cũng không thể đọc được. Chu Phi đắc ý dào dạt nhắn cho Mặc Lý đòi thưởng, Mặc Lý biết hắn vẫn là tiêu tiền, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, hoàn toàn không hỏi bao nhiêu tiền, mềm mềm gửi cho Chu Phi một cái XOXO.
Chu Phi cầm di động nhìn thấy tin nhắn XOXO của Mặc Lý thiếu chút nữa tại chỗ nổ mạnh.
Thành phố S, ở trong căn hộ trên tầng cao nhất của một tòa nhà sang trọng.
Lý Thiếu Thiên một bên dùng đàn điện tử ấn ra mấy nốt nhạc, một bên ở trên giấy viết viết vẽ vẽ.
Cổng mở, có người mở khóa vân tay đi vào, Lý Thiếu Thiên cũng không quay đầu lại nhìn, tiếp tục ở trên giấy viết vài nét bút, lại chuyển tới đàn điện tử.
“Có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Thiếu Thiên, cậu xem weibo chưa?” Phương Lâm cởi áo khoác đi đến bên cạnh tủ rượu tự rót cho mình một ly rượu vang, vừa cầm ly rượu vừa đi đến cạnh Lý Thiếu Thiên.
“Không xem.” Lý Thiếu Thiên đầu cũng không nâng nói.
Phương Lâm cướp lấy bản draft của hắn, hít sâu một tiếng: “Cậu cũng quá vô tâm với sự nghiệp của bản thân rồi đấy.”
“Đây không phải là sự nghiệp của tôi sao?” Lý Thiếu Thiên đoạt lại tờ giấy, ở trên phím đàn nhấn nhấn vài cái, phát ra vài giai điệu dễ nghe.
“Tôi biết cậu có tài, nhưng thời buổi này tài năng cũng không thể trở thành cơm ăn, chỉ có thể dệt hoa trên gấm. Nếu không có nhân khí, ai nghe cậu ca hát.” Phương Lâm liếc hắn một cái: “Nói ngắn gọn, nhân khí của cậu hiện tại mới vừa khởi sắc, có người thuê blogger bắt đầu bôi đen cậu, tạm thời còn không biết là ai ra tay.”
Lý Thiếu Thiên như cũ thờ ơ: “Vậy à, sao tôi lại không cảm thấy ngạc nhiên nhỉ.” Hắn trong chương trình tuyển chọn bị người sau màn sắp xếp thứ tự, lại bị chèn ép mấy năm nay, nếu không phải tài nguyên và nhân mạch của Phương Lâm xem như dư dả, hắn có thể đã sớm cuốn gói về nhà. Năm đó tuổi trẻ khí thịnh, số người hắn đắc tội không phải là số ít, mấy đoàn đội và mấy người đứng sau lưng mấy thí sinh tham gia cùng hắn năm đó đều nên hận chết hắn, hắn nếu nổi tiếng, mấy phốt năm đó của hắn cũng đủ để bọn họ lôi ra làm náo động. Chèn ép hắn do ân oán cá nhân hay do ích lợi, Lý Thiếu Thiên có thấy cũng không ngạc nhiên.
“Lần này bọn họ dùng danh nghĩa của gánh hát Mặc gia để bôi đen cậu, còn có tiểu sư đệ của cậu.” Phương Lâm nói, không ngoài dự kiến nhìn thấy Lý Thiếu Thiên rốt cuộc buông đàn và giấy bút, sắc mặt ngưng trọng đứng lên, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng cô.
“Chuyện này cũng không ngạc nhiên.” Phương Lâm nhún vai. “Cậu thật sự là người khiến tôi bớt lo nhất trong số những ngôi sao tôi từng dẫn dắt, ngoại trừ mấy năm trước tính tình rất kém nơi nơi đắc tội với người khác, cậu không hút thuốc lá, không mê rượu chè, không có sở thích bất lương, cũng không dính vào quan hệ nam nữ hỗn loạn. Chuyện có thể lấy ra bôi đen cậu chẳng có mấy, cũng chỉ có chuyện gánh hát Mặc gia xem như là rõ ràng nhất.”
Lý Thiếu Thiên không lên tiếng trả lời, chỉ lấy điện thoại ra.
Phương Lâm nói: “Không cần xem, bị xóa rồi.”
“Chị làm?” Lý Thiếu Thiên nhìn về phía cô.
“Đơn giản thô bạo như vậy sao có thể là tôi làm.” Phương Lâm tức giận nói: “Tôi còn không hiểu ra sao đây, nói không chừng là đối phương tự biên tự diễn. Chờ xem, hôm nay mới chỉ là náo loạn nho nhỏ, nếu thật muốn chèn ép cậu không cho cậu xuất đầu, đối phương sẽ không chỉ dừng tay ở đây đâu.”
Lý Thiếu Thiên trầm mặc một lát: “Có thể ngăn cản bọn họ lôi gánh hát Mặc gia vào không?”
“Tôi là người đại diện, không phải là hacker.” Phương Lâm trừng mắt liếc hắn, buông ly rượu khoanh tay. “Đã sớm bảo cậu nên xử lý sạch sẽ chuyện của gánh hát Mặc gia đi, cậu khi đó còn nghĩ tôi châm ngòi ly gián quan hệ của cậu và sư môn, hiện tại hiểu chưa? Chuyện có thể làm bây giờ là cậu nhanh chóng liên hệ với sư phụ và sư đệ của cậu, chặn miệng bọn họ, để bọn họ đừng có đi nói lung tung. Nhất là sư phụ của cậu, năm đó cậu rời gánh hát sư phụ của cậu rất tức giận, vạn nhất ông ta nói xấu về cậu mới là phiền toái lớn nhất.”
Lý Thiếu Thiên sợ run một chút, cười khổ nói: “Tính tình của sư phụ, không phải vạn nhất, ông ấy khẳng định không có lời hay về tôi. Tôi có khuyên ông cũng chỉ là lửa cháy thêm dầu.”
“Vậy tìm sư đệ của cậu.” Phương Lâm quyết đoán nói: “Cậu ta rất thông minh, biết làm như thế nào mới là tốt nhất.”
“Sư đệ….” Lý Thiếu Thiên đem hai chữ này nhấm nuốt một lần, giữa những kẽ răng dâng lên hương thơm lâu ngày không gặp.