Sở Hoan sững sờ, hỏi:
- Ngươi nói là Lâm công tử nói cho các ngươi biết sao?
Hiên Viên Thắng Tài gật đầu nói:
- Đại nhân rời khỏi Thanh Đường huyện chưa tới hai giờ thì Lâm công tử tới tìm mạt tướng, nói cho mạt tướng biết là lần này đại nhân có thể gặp hung hiểm. Lúc đầu mạt tướng cũng không tin lắm. Đại nhân làm việc xưa nay vô cùng cẩn thận, hơn nữa còn có Chu Nhân Khang đi cùng. Người đi im ắng, mạt tướng cũng không cho là đại nhân có thể gặp bất ngờ gì.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Bản đốc cũng thật không ngờ Chu Nhân Khang lại có gan bán đứng bản đốc.
Hắn lại hỏi:
- Vậy sau đó sao ngươi lại tin?
- Lâm công tử đã nói rõ nguyên nhân nằm trên người Chu Nhân Khang.
Hiên Viên Thắng Tài nắm chặt tay nói:
- Vốn chúng ta không chú ý, nhưng Lâm công tử lại điều tra ra. Gia quyến của các người mấy ngày trước đều đã rời khỏi Thanh Đường huyện rồi.
- Ngươi nói là gia quyến của Chu Nhân Khang hiện giờ không ở Thanh Đường huyện sao?
- Đúng vậy.
Hiên Viên Thắng Tài nghiêm nghị nói:
- Long Chi Thư điều tra ra, mấy ngày trước Chu Nhân Khang đã lấy cớ dọn huyện nha tiếp đãi đại nhân để đưa gia quyến của hắn rời đi hết. Vốn nếu dọn ra khỏi huyện nha thì cũng không cần phải đưa người nhà về quê cả nhưng Chu Nhân Khang chẳng những làm như vậy mà còn vận chuyển cả gia sản rời đi.
Bạch Hạt Tử lập tức nói:
- Thế thì xem ra, trước khi đại nhân tới, Chu Nhân Khang đã chuẩn bị kỹ càng. Hắn đưa người nhà đi trước chính là muốn được ăn cả, ngã về không đây.
- Hắn là người Tây Bắc sao?
- Là người Thiên Sơn đạo.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Mạt tướng xác định gia quyến của hắn đã rời đi liền tìm Huyện thừa của Thanh Đường huyện thẩm vấn. Nghe nói gia quyến của hắn đã được đưa về quê là Thiên Sơn đạo rồi.
- Thiên Sơn đạo sao?
Sở Hoan cau mày nói:
- Đấy chẳng phải là nơi ở của Chu Đại tổng đốc Chu Lăng Nhạc sao?
Hiên Viên Thắng Tài gật đầu nói:
- Đúng vậy. Mạt tướng còn điều tra vị huyện lệnh Chu Nhân Khang này lúc trước là do Chu Lăng Nhạc tiến cử, lúc này mới được làm huyện lệnh.
Bạch Hạt Tử thốt ra:
- Đại nhân, chẳng lẽ là họ Chu!
Không đợi hắn nói xong, Sở Hoan đã trầm giọng nói:
- Đừng nói bậy vội.
Hắn cũng cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ Chu Nhân Khang thật sự được Chu Lăng Nhạc sai khiến, sắp xếp mai phục ở chỗ này.
Hiên Viên Thắng Tài cũng biết việc này rất quan trọng. Chu Lăng Nhạc chính là tổng đốc Thiên Sơn đạo, đã từng là tổng đốc Tây Bắc thời gian chiến tranh này.
- Đại nhân, ngươi tới xem đi.
Bên cạnh vang lên tiếng nói của Cừu Như Huyết. Cừu Như Huyết lúc này đang ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể của một gã tiễn thủ.
Sở Hoan nhích tới gần. Cừu Như Huyết đã giật cổ áo thi thể kia ra, nói:
- Đại nhân, ngươi xem đây là cái gì?
Hắn chỉ chỗ cổ cái thi thể kia. Nơi đó có một cái dấu nhỏ bằng đồng xu đã thành sẹo. Ở bên cạnh đó có chữ Sung rất rõ. Sở Hoan nhìn một cái đã biết đây là việc gì.
- Là quân nhân Sung quân.
Hiên Viên Thắng Tài lộ vẻ giật mình, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh đó.
- Tổng đốc đại nhân. Sung quân ở biên thùy đều do tội phạm tạo thành, có dấu ấn này cả.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ta biết rồi. Nói cách khác, trong đám thích khách này có quân nhân sao?
Cừu Như Huyết và Bạch Hạt Tử lúc này đều kiểm tra mấy thi thể khác, sau đó nói rất nhanh:
- Đại nhân, nơi này có sáu thi thể gã tiễn thủ, hai gã trốn mất. Sáu người này có bốn người đều có dấu ấn của Sung quân.
- Số lượng không ít nhỉ!
Ánh mắt Sở Hoan lạnh hẳn:
- Chẳng lẽ đám thích khách này đều từ quân đội ra cả sao?
Cừu Như Huyết vẫn còn kiểm tra, một lát sau mới nói:
- Đại nhân, sáu gã tiễn thủ này, bốn gã là Sung quân. Nhưng đám thích khách khác ngược lại không có mấy người đâu.
- Có vài tên quân nhân giỏi tiễn thuật này cho nên mới được chiêu mộ.
Sở Hoan nói:
- Sung quân đều vào quân Tây Bắc cả. Tiên phong doanh Sung quân chính là Cảm tử doanh, quản thúc nghiêm ngặt phi thường. Trang bị của bọn họ không phải là tốt nhất nhưng huấn luyện của bọn họ lại là tàn khốc nhất trong quân.
Hiên Viên Thắng Tài vuốt cằm nói:
- Đúng vậy. Mạt tướng đã từng nghe nói qua chuyện cảm tử doanh tại biên thùy. Phạm nhân sung quân hoặc là bị đưa tới Liêu Đông, hoặc là tới Tây Bắc. Nhưng người này hoặc làm khổ sai, hoặc bị sắp xếp tới Tiên phong doanh. Một khi có chiến tranh, bọn họ đều phải xông lên đầu tiên. Nghe nói huấn luyện Tiên phong doanh nghiêm khắc mười phần. Thứ nhất là để rèn luyện lực chiến đấu của bọn họ, thứ hai cũng bởi bọn họ đều xuất thân phạm nhân, dùng huấn luyện để đánh tan lệ khí của bọn họ. Dù là ở Liêu Đông hay là Tây Bắc đều nghiêm khắc mười phần đối với những người này, làm sao lại đột nhiên tới đây hành thích đại nhân được chứ?
Bạch Hạt Tử cau mày nói:
- Hiên Viên Thắng Tài, ngươi nói là trong quân Tây Bắc có người muốn hại đại nhân sao?
Hiên Viên Thắng Tài nghiêm mặt nói:
- Chỉ có mấy tên binh lính đi lạc thôi, không thể nói là quân Tây Bắc muốn hại đại nhân. Dấu ấn như vậy, ai cũng có thể làm giả được, chưa hẳn không có ai cố ý giả làm người của Tiên phong doanh.
- Tiễn thuật của bọn họ rất tốt, hơn nữa phối hợp rất ăn ý, nhìn có vẻ đều là quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh cả.
Cừu Như Huyết chậm rãi nói:
- Nếu giả thì ta thấy bọn họ cũng không cần phải làm thế. Ta đã từng nghe nói, một khi bị sung quân tới biên thùy, tiến vào Tiên phong doanh là thì chỉ có thể dùng máu tươi rửa sạch tội lỗi của mình. Tướng sĩ bình thường lập nhiều chiến công có thể được thưởng, thăng quan tiến tước nhưng người Tiên phong doanh thì dù lập công lao to bằng trời, tối đa cũng chỉ được thưởng một chút tiền bạc mà thôi, không có khả năng có được nửa chức quan, cũng vĩnh viễn không thể trừ quân tịch, chỉ có thể ở trong quân doanh cả đời, mãi cho tới khi chết trận. Hơn nữa người Tiên phong doanh đều bị kỳ thị, cho nên nếu không phải là người Tiên phong doanh thật thì không ai lại chủ động đóng dấu ấn sỉ nhục này lên người mình.
Bạch Hạt Tử gật đầu nói:
- Cừu đại hiệp, lời này của ngươi có đạo lý. Nếu như mấy người này căn bản không phải là người của Tiên phong doanh thì căn bản không phải tạo dấu ấn giả làm gì. Chẳng lẽ bọn họ muốn cố ý vu hãm quân Tây Bắc sao? Hơn nữa căn bản bọn họ không thể ngờ được là Hiên Viên tướng quân sẽ dẫn người tới kịp. Nếu như không phải tướng quân không tới kịp, giết cho chúng té cứt té đái, chúng ta cũng căn bản không có khả năng phát hiện ra trong đám người chúng có người của quân Tây Bắc.
Hiên Viên Thắng Tài hơi suy tư, cảm thấy có đạo lý, chỉ có thể cau mày nói:
- Cho dù là thế nào đi nữa, nếu quả thật là chuyện có liên quan tới quân Tây Bắc, lúc này cũng không thể để lộ ra mà phải âm thầm điều tra!
Hắn nhìn Sở Hoan nói:
- Đại nhân nghĩ thế nào?
- Hiên viên tướng quân nói đúng lắm.
Thần sắc Sở Hoan đã bình tĩnh lại, nói:
- Nhưng bản đốc cũng không tin bọn họ là do quân Tây Bắc phái ra đâu.
- Hả?
Bạch Hạt Tử hỏi:
- Đại nhân nói mấy người này không phải quân Tây Bắc sao?
- Ta cũng không nói là bọn họ không phải quân Tây Bắc.
Sở Hoan như có điều gì suy nghĩ, nói:
- Chẳng qua đám người bọn họ dù là người của Tiên phong doanh thì cũng không có nghĩa là quân Tây Bắc phái đám người này tới. Sau khi người Tây Lương đánh tới, quân Tây Bắc đã từng tháo chạy. Rất nhiều người thuộc biên chế quân Tây Bắc đã biến mất khỏi biên quan. Quân Tây Bắc có mười vạn người, nhưng mấy ngày trước ta đã nghe từ miệng của Chu Nhân Khang mà biết, hôm nay quân Tây Bắc đóng tại Nhạn Môn Quan Tam Thập Lục Ổ Bảo hôm nay chỉ có ba vạn người!
Cừu Như Huyết hiểu ra, nói:
- Ý đại nhân nói là người của Tiên phong doanh thừa dịp người Tây Lương tấn công mà thoát ly Tây Bắc, thừa dịp đào tẩu sao?
Đôi chân mày Hiên Viên Thắng Tài nhướn lên, nói:
- Đúng vậy. Tổng đốc đại nhân, chưa hẳn không có khả năng này. Nghe nói lúc trước trong mười vạn đại quân Tây Bắc, Tiên phong doanh cũng có sáu bảy ngàn người. Cho dù chết trận một nửa thì vẫn còn phải có ba ngàn người. Lần trước tại thời điểm tới kinh thành, ngẫu nhiên đã biết, Tiên phong doanh hôm nay chỉ còn số binh sĩ đếm được trên đầu ngón tay!
Sở Hoan nói:
- Nói cách khác thì quan bị Tiên phong doanh hiện giờ không có nhiều tại Tây Bắc sao?
- Vâng.
Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Thật ra vốn mạt tướng muốn tìm cơ hội nói rõ với đại nhân việc này, chỉ là muốn đại nhân tới Tây Bắc rồi, tìm hiểu tình huống nhiều hơn rồi mới bẩm báo.
Sở Hoan đang muốn hỏi thăm thì đột nhiên có tiếng áo giáp va chạm vang lên. Một gã võ tướng bước nhanh tới, đúng là Kỳ Hoành trong quân cận vệ của Sở Hoan. Hắn đi tới gần, chắp tay nói:
- Tổng đốc đại nhân, Hiên Viên tướng quân, đám loạn tặc này tựa như rất quen thuộc với địa hình trên núi. Địa hình trên đó hết sức phức tạp, binh lực của chúng ta không đủ vây quanh ngọn núi này. Đám dân liều mạng này cũng hết sức dũng mãnh, chúng ta bị thương nhiều huynh đệ rồi, có muốn tiếp tục đuổi tới trên núi không?
Không đợi Hiên Viên Thắng Tài nói chuyện, Sở Hoan đã lắc đầu nói:
- Để cho các huynh đệ rút lui xuống trước đi. Xử lý thương thế của các huynh đệ đi, không cần đuổi tiếp!
Bạch Hạt Tử nói:
- Thế thì dễ dàng cho bọn chúng quá?
- Kỳ Vân Úy nói rất đúng. Bọn họ hiểu rất rõ tình hình trên núi. Binh lực chúng ta không đủ, đuổi bắt tiếp sẽ gia tăng thương vong.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Hơn nữa cho dù bắt hết được bọn họ thì thế nào đây?
Kỳ Hoành lại nói:
- Tổng đốc đại nhân, tuy chúng ta bị thương mấy người nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì, đã bắt được một người sống!
Hắn quay lại phất tay nói:
- Dẫn tới đây!
Khăn trùm đầu của tên thích khách bị gỡ xuống. Hiên Viên Thắng Tài ra lệnh cho đám người Kỳ Hoành thu thập thi thể của thích khách lại, bắt đầu tìm kiếm xem có manh mối gì để điều tra lai lịch hay không. Tuy Hiên Viên Thắng Tài cảm thấy rất ít khả năng nhưng Kỳ Hoành vẫn nghe lệnh mà đi ra ngoài.
Thích khách thấy bốn phía đều là binh sĩ quân cận vệ. Từng đôi mắt nhìn mình chăm chú như dao, ngược lại cũng hơi hoảng sợ. Sở Hoan lại lạnh nhạt nói:
- Các ngươi phụng lệnh ai tới đây hành thích bổn quan? Nghĩ kỹ đi rồi hãy trả lời.
Hắn lại nói với Cừu Như Huyết:
- Cừu huynh, đao pháp của ngươi tốt, nếu ngươi thấy hắn nói dối thì một đao chém tới, cho hắn chết thoải mái đi, không cần nói nhảm nhiều.
Cừu Như Huyết lập tức cầm đao nơi tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên thích khách.
Thích khách run bần bật như ve mùa đông, do dự một chút, nghe thấy Cừu Như Huyết hừ lạnh một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Ta là người Hồ Lô trại, phụng mệnh Cầu tướng quân, vài ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị ám sát ngươi rồi!
- Hồ lô trại sao?
Sở Hoan nhíu mày,
- Cầu tướng quân?
- Vâng.
Thích khách nói.
- Cầu tướng quân là Đại đương gia của Hồ Lô trại chúng ta. Hắn thích được chúng ta gọi là Cầu tướng quân. Chỉ cần giết ngươi thì mỗi người chúng ta ít nhất đều có ba trăm lạng bạc. Nếu có thể tự tay lấy đầu ngươi thì có thể nhận thù lao năm vạn lượng bạc.
Sở Hoan cau mày nói:
- Năm vạn lượng sao? Xem ra đầu của ta cũng không đáng tiền lắm. Hồ Lô trại các ngươi ở nơi nào? Vì sao lại hành thích bổn quan?
- Hồ Lô trại ở ngay tại Hồ Lô Sơn Việt Châu!
Thích khách thấy ánh mắt Sở Hoan lợi hại, giống như có thể nhìn thấu lòng mình, nói rõ ràng hết mọi chuyện.
- Tới Việt Châu nghe ngóng là có thể biết ngay. Nhưng ta cũng không biết tại sao phải ám sát ngươi. Người giỏi trong trại đều phân ra một nửa tới rồi. Chúng ta chỉ vì tiền thưởng mà thôi!
Sở Hoan nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài, nhíu mày hỏi:
- Hiên Viên tướng quân đã nghe nói tới Hồ Lô trại chưa?
- Chưa từng nghe qua.
Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu nói:
- Nhưng Tây Bắc nổi nạn trộm cướp bốn phía, chắc cũng có nơi thổ phỉ chiếm núi làm vua thật.
Thích khách kia lập tức nói:
- Chúng ta thay trời hành đạo, chuyên giết tham quan ô lại, không phải chiếm núi làm vua!
Hiên Viên Thắng Tài cười lạnh nói:
- Thay trời hành đạo? Loại phỉ mà dám giương lá cờ thay trời hành đạo à? Việc các ngươi làm còn đáng hận hơn tham quan ô lại. Tham quan ô lại tuy tham lam nhưng cũng chưa tới mức động tay chân lấy tính mạng người ta. Chỉ có đám loạn phỉ các ngươi mới giết người như cỏ rác, hại hết dân chúng, tội ác không ai sánh bằng.