Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 916: Tuyệt mệnh

Sở Hoan quay đầu lại, liền nhìn thấy một đạo sĩ tay cầm quẻ phiên đang đi về phía mình. Trên vai ông khoác một cái túi, mặc đạo bào bát quái, quẻ phiên trong tay cuồn cuộn nổi lên, đang cười khánh khách đi về phía bên này, Sở Hoan quan sát vài lần, lập tức nhận ra đó là Hồng Vũ Đạo trưởng.

Hồng Vũ Đạo trưởng đã nhận ra Sở Hoan, hai người năm xưa quen biết khi Sở Hoan kết bái đại ca Bùi Tích ở trong nhà, xuất khẩu long trời lở đất, lúc này Hồng Vũ đạo trưởng đã đi tới, Sở Hoan chắp tay cười nói:

- Đạo trưởng khỏe chứ!

Hồng Vũ Đạo trưởng cười dài nói:

- Sở Đại nhân là đang cải trang vi hành sao?

Sở Hoan cúi xuống nhìn trang phục của mình, cười đáp:

- Sở mỗ sao có thể mặc quan bào đi dạo phố được?

Hắn biết Hồng Vũ đạo trưởng bói quẻ ở phường Tam Nguyên, gặp ông ta ở đây cũng không phải là chuyện lạ.

Hồng Vũ đạo trưởng mỉm cười, chăm chú nhìn mặt Sở Hoan, hơi nhíu mày, nói:

- Sở đại nhân, khí sắc của ngươi hình như không tốt lắm?

Sở Hoan sờ sờ mắt, cười khổ nói:

- Chẳng phải khí sắc ta vẫn luôn không tốt đó sao?

Hồng Vũ đạo trưởng lắc đầu nói:

- Sở đại nhân, ngươi không hiểu ý của bần đạo rồi. Bần đạo thấy giữa trán ngươi có vận đen, sợ rằng sẽ gặp tai ương nhuốm máu đó!

Sở Hoan ngạc nhiên, hắn vô cùng quen thuộc đối với kiểu này, phàm là thầy tướng số muốn khơi gợi hứng thú cho người ta, luôn luôn nói chuyện giật gân, thu hút chú ý của người đó. Nếu như không quen biết đạo sĩ, Sở Hoan nhất định không để ý tới, coi như gió thoảng bên tai, nhưng Hồng Vũ đạo trưởng đã nói, Sở Hoan không chút hoài nghi, chỉ cười nói:

- Vận khí của Sở mỗ không phải là quá tốt, gặp tai ương nhuốm máu cũng không phải là không có.

Hồng Vũ đạo trưởng tiếp cận gần hơn, hạ thấp giọng nói:

- Bần đạo sớm đã từng nói, mạng ngươi trái với thiên đạo, vô cùng bí ẩn, nhưng lại có thể sinh hoạt bình thường, an bình, chỉ là trên con đường của mình, luôn luôn có huyết quang làm bạn.

Khẽ vuốt chòm râu:

- Chỉ là lần này Sở đại nhân sát khí quá nặng, sẽ gặp tai họa lớn...

Rồi lại khẽ thở dài.

Sở Hoan bất đắc dĩ nói:

- Không biết đạo trưởng có cách nào phá giải không?

- Sở đại nhân, ngươi còn thiếu nợ ta một bữa rượu.

Hồng Vũ đạo trưởng lại chuyển đề tài câu chuyện, cười nói tiếp:

- Lần đó Sở đại nhân nói trên mình không mang theo tiền, không biết lúc này...

Sở Hoan sờ mũi, nhìn chung quanh một chút, nói:

- Tửu lâu hình như đóng cửa hết rồi, à, phía trước có nhạc phường, ở đó nhất định là có rượu, nhưng đạo trưởng là người xuất gia, không biết có tiện không!

Hồng Vũ đạo trưởng cười dài nói:

- Bần đạo chẳng để tâm những quy củ nhảm nhí đó, nhưng uống rượu cần thanh tịnh, rượu phường quá ồn ào, nếu Sở đại nhân rảnh rỗi, không bằng đến hàn xá một lúc.

- Ồ?

Sở Hoan hỏi:

- Đạo trưởng quý cư ở đâu?

- Người xuất gia, nào có quý cư gì.

Hồng Vũ đạo trưởng cười ha hả:

- Gần phường Tam Nguyên là phường Tích Thiện, không náo nhiệt phồn hoa bằng ở đây, nhưng đường xá không xa, đi một chút là tới.

Sở Hoan mỉm cười gật đâu, hai người cùng đi tới phường Tích Thiện, Sở Hoan hỏi:

- Đúng rồi, đạo trưởng thần cơ diệu toán, ta nhớ lần trước lúc chúng ta gặp mặt, Sở mỗ có vị bằng hữu hình như có tìm đạo trưởng xem bói?

- Bằng hữu?

Hồng Vũ đạo trưởng vuốt râu cười nói:

- Sở đại nhân, vị phu nhân kia...à, phải xưng hô là cô nương mới đúng, tướng mạo cô ấy rất bất phàm.

Sở Hoan ngẩn ra, Hồng Vũ đạo trưởng đã cười nói:

- Bần đạo cũng là người trên năm mươi, đã qua nhiều nơi, gặp không ít chúng sinh thế thái, lẽ nào một cô nương cải nam trang cũng không nhận ra?

Bằng hữu mà Sở Hoan nói đương nhiên là Ngọc Lưu Ly phu nhân, tiểu công chúa mất tích, Ngọc Lưu Ly phu nhân vẫn luôn lo lắng, nên muốn xem một quẻ, muốn biết tiểu công chúa có bình an hay không.

Sở Hoan chỉ biết cười trừ, lập tức nghĩ lời nói của Hồng Vũ đạo trưởng có chút cổ quái, hỏi:

- Vì sao đạo trưởng lại gọi là cô nương? Tuổi tác cô ấy cũng không nhỏ đâu.

Hồng Vũ đạo trưởng cười nói:

- Sở đại nhân hẳn là hiểu rõ hơn bần đạo chứ.

Sở Hoan đương nhiên không phải là kẻ ngốc, trong lòng lập tức hiểu được, có chút giật mình, thầm nghĩ Ngọc Lưu Ly là người bên cạnh Thái tử, trước đây hắn thấy Thái tử tựa như có tình cảm rất tốt với Ngọc Lưu Ly phu nhân, nhưng Hồng Vũ đạo trưởng nói những lời như vậy, tựa như nói Ngọc Lưu Ly phu nhân vẫn là xử nữ, điều này làm cho Sở Hoan bất ngờ không thể tưởng tượng được.

Ngọc Lưu Ly phu nhân quốc sắc thiên hương, bất luận tướng mạo hay tư thái, khí chất đều là thiên hạ vô song, nàng tựa như dạ minh châu tinh thuần, nhìn bề ngoài hết sức tinh khiết trong sạch, nhưng khi vẻ đẹp bắn ra bốn phía, thì lại toát lên vẻ gợi tình tuyệt sắc, khiến cho bất luận nam nhân nào cũng mê đắm, thậm chí Sở Hoan còn không dám phủ nhận mình chưa từng động lòng với Ngọc Lưu Ly phu nhân.

Một giai nhân quốc sắc như vậy, là thiếp thị của Thái tử mà vẫn là viên ngọc nguyên lành, điều này làm cho Sở Hoan thật sự khó tin, lẽ nào Thái tử không chỉ tàn phế mỗi đôi chân?

Sở Hoan kinh ngạc, Hồng Vũ đạo trưởng vừa đi vừa hỏi:

- Sở đại nhân, vì sao ngươi lại nhắc tới vị bằng hữu này?

- Ồ, cô ấy tìm ngươi xem bói, là vì một người.

Sở Hoan đáp:

- Đạo trưởng thần cơ diệu toán, có tính được an nguy của người đó không?

Tiểu công chúa mất tích, Hoàng đế phái Thần Y vệ âm thầm tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức, chuyện này, trong cung vẫn cấm truyền ra ngoài, nhưng Sở Hoan vẫn luôn lo lắng cho cảnh ngộ của Tiểu công chúa, theo lý hẳn là không có kẻ nào có năng lực vào tận trong cung bắt Tiểu công chúa đi. Tiểu công chúa mất tích, rất có thể là chính cô ấy vì muốn tránh né đám hỏi với Tây Lương mà tự mình bỏ trốn, chỉ là tiểu cô nương này nay đang ở đâu, cũng làm hắn rất lo lắng.

Hồng Vũ đạo trưởng lại cười nói:

- Âm Dương Càn Khôn, vốn là huyền mật, có chút huyền cơ, vốn là thiên cơ, không thể nói toạc ra được, nói ra, sẽ phá thiên cơ, sẽ mất linh nghiệm.

Sở Hoan không thích cách nói huyền cơ sâu xa khó hiểu này, nhưng cũng không biết làm sao.

Trên đường thấy một cửa hàng đang định đóng cửa, Sở Hoan liền qua đó mua hai cân rượu, ở đây cũng có bán thức ăn chín, hắn mua hai cân thịt chín, thấy Hồng Vũ đạo trưởng là người xuất gia, không biết có ăn được thịt không, liền mua thêm chút lạc luộc, hắn biết tính cách của những thầy tướng số mưu sinh không quá coi trọng quy củ, tuy rằng là hắn đến nhà Hồng Vũ đạo trưởng làm khách, nhưng cũng là ông mời hắn tới.

Hồng Vũ đạo trưởng không nói gì nhiều, mua xong, lại đi một hồi, tới một ngõ nhỏ yên tĩnh, đi tới bên ngoài một tiểu viện, sân viện đã cũ nát, không khóa, đẩy cửa đi vào, đó là một tiểu viện nhỏ hẹp, trong viện vắng vẻ trống không, nhìn vô cùng sạch sẽ, sạch sẽ là vì không có vật gì cả, vô cùng nghèo khó.

Hồng Vũ đạo trưởng vào nhà đốt đèn, mời Sở Hoan đi vào, bên trong cũng vô cùng đơn sơ, một bàn nhỏ cũ nát bên cạnh, có hai ghế nhỏ, Hồng Vũ đạo trưởng treo túi lên, lúc này mới ngồi xuống với Sở Hoan, cười nói:

- Sở đại nhân, ngươi thân phận tôn quý, hạ mình đến đây, thật sự là thiệt thòi rồi.

Sở Hoan lại rất thích không khí yên tĩnh ở đây, cười nói:

- Núi cao, có tiên thành danh, nước sâu, có long mới linh. Đạo trưởng sống ở nơi thần tiên như này, giống như là một nơi tiên cung, chưa nói tới thiệt thòi hay không, Sở mỗ đã thấy mình đến quấy rầy rồi.

Hồng Vũ đạo trưởng bật cười ha hả, nói:

- Núi cao, có tiên thành danh, nước sâu, có long mới linh. Lời nói này của Sở đại nhân thật là tinh diệu, Bùi Tích tâm cao khí ngạo như vậy, nhưng có thể kết nghĩa huynh đệ với Sở đại nhân, thật đúng không phải là ngẫu nhiên.

Sở Hoan buồn bã nói:

- Đạo trưởng có biết tin tức Bùi đại ca không?

- Bùi Tích?

Hồng Vũ đạo trưởng ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng lẽ Sở đại nhân vẫn không có tin tức của Bùi Tích?

Dừng một chút, lại nói:

- Lúc hắn rời khỏi kinh thành, cũng không hề nói với bần đạo câu nào. Sau này bần đạo mới biết hắn không còn ở kinh thành nữa.

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Huynh ấy rời khỏi kinh thành đã hơn một năm, ta vẫn chưa có tin tức của huynh ấy.

Hồng Vũ đạo trưởng cười dài nói:

- Ngươi không cần lo lắng vì hắn, tuy Bùi Tích là người què, nhưng một trăm dũng sĩ cũng không phải là đối thủ của hắn. Hắn dựa vào đầu óc, trời cũng không sánh bằng, què một chân, nhưng lại cho hắn trí tuệ người thường không có được.

Ông chủ động cầm bầu rượu, lại mở giấy dầu gói thức ăn, cười nói:

- Nào nào, Sở đại nhân, lần này chúng ta phải uống vài chén.

Hai người uống một hơi cạn sạch, Sở Hoan buông bát rượu xuống, mới nói:

- Cuộc sống của đạo trưởng vẫn tốt chứ?

Hồng Vũ đạo trưởng bất đắc dĩ:

- Sở đại nhân đương nhiên nhận ra, nếu cuộc sống tốt, thì cũng không đến mức nghèo như này. Chỉ là một chén cơm mà thôi, trước đây người què ở đây thì còn thường xuyên ăn vài bữa cơm với hắn, giờ ngay cả nơi kiếm cơm cũng không có.

Sở Hoan nói:

- Đạo trưởng thần cơ diệu toán, nắm giữ Càn Khôn, sao không làm ăn?

- Trước đây cuộc sống tốt, là bởi vì kinh thành xem bói rất nhiều.

Hồng Vũ đạo trưởng nói:

- Hiện tại cuộc sống không tốt, là bởi vì ai nấy cũng đều đề phòng đạo sĩ như chúng ta. Thiên môn đạo nổi loạn, giống như các đạo sĩ trong thiên hạ đều là phản tặc, ngay cả những đạo sĩ đầu đường xem bói kiếm cơm như chúng ta cũng không sống yên ổn, hai ba ngày là có quan đến hỏi đông hỏi tây, ngươi nói xem đạo sĩ xem bói ba ngày thì hai ngày đều có người bị bắt đi truy hỏi, người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng phạm phải chuyện gì, vậy thì còn ai tới gặp để xem bói nữa chứ?

Sở Hoan nhíu mày:

- Hiện tại tra xét nghiêm mật như vậy sao?

- Sở đại nhân hẳn là hiểu rõ hơn bần đạo mới đúng chứ.

Hồng Vũ đạo trưởng cười khổ nói:

- Tuy nói Thiên sư đạo và Thiên môn đạo khác biệt nhau, trắng đen rõ ràng, nhưng hiện nay ngoại trừ Thiên Sư đạo đồ đang hầu hạ Hoàng đế luyện đan tu đạo ra thì toàn bộ đạo sĩ bên ngoài cung môn đều là đối tượng hoài nghi của quan phủ, mấy đạo quán ở kinh thành đều đã niêm phong cửa, các đạo đồ bị lệnh cưỡng chế không thể ra khỏi đạo quán, nghe nói tình cảnh địa phương cũng như vậy, quan binh gặp đạo đồ, chung quy đều hỏi để biết rõ nguồn gốc mới ngừng. Theo ta được biết, trước đây nhiều đạo quán đạo đồ uy phong vô cùng ở kinh thành, thì nay đã có không ít đã hoàn tục.

- Cuộc sống không tốt, vì sao đạo trưởng không tìm đường ra khác?

- Ta đã sống quá nửa đời người rồi, ngoại trừ biết đạo Huyền môn thì không hiểu gì khác, không thể làm việc khác được.

Hồng Vũ đạo trưởng uống một ngụm rượu:

- Vai không thể khiêng không thể nâng, nếu là trước đó, thật sự không được thì tìm đạo quán đăng ký, tuy rằng không quá tự do, nhưng dù gì cũng không đến mức chết đói, nhưng hiện tại, các đạo quán gia không một ai là không lo láng, đạo đồ hoàn tục, đạo quán cầu còn không được, có đồng đạo đăng ký, khi đó muốn đuổi cũng không được.

Ông lắc đầu than thở:

- Ta xem bói hơn mười năm, cũng đã tính toán không biết bao nhiều tướng mệnh của con người, thế nhưng tính toán trăm nghìn người thì lại bỏ quên bản thân mình, không thể bói ra tương lai của bản thân...Có thể bói được bản thân mình thì...

Thở dài một tiếng, tràn đầy cảm thán.

Sở Hoan nói:

- Đạo trưởng từng nói, mạng người thiên định, thật ra nếu trời đã định trước số phận, thì biết phải làm sao?

Hồng Vũ đạo trưởng cười dài nói:

- Chẳng phải Sở đại nhân là người muốn nghịch thiên sửa mệnh đó sao? Phàm phu tục tử không thể cải biến mệnh thiên định cho mình, nhưng tướng mệnh của Sở đại nhân, bản thân chính là tuyệt mệnh rồi!