Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 873: Thăng bằng

Sở Hoan không biết rất nhiều chuyện nhưng chuyện khai phủ này thì hắn lại hoàn toàn rõ ràng.

Vì khai phủ đương nhiên không phải là đãi ngộ mà người bình thường có thể hưởng thụ. Khai phủ là tượng trưng cho quyền lực. Quan viên ở phủ đệ không phải là khai phủ. Nếu không phải quan vị cực cao thì không có khả năng khai phủ.

Khai phủ đó là thành lập công phủ, có thể tuyển chọn nhân viên. Nói chính xác hơn một chút thì đó là thành lập tập đoàn nhỏ làm việc cho mình.

Đế quốc Đại Tần, ba tỉnh sáu bộ, không có một quan viên nào có tư cách khai phủ. Dù là An Quốc Công Hoàng Củ trước đây đứng đầu cũng không có quang vinh như vậy. Phụ tá trong phủ của hắn chỉ có thể xưng là gia thần, không phải là nhân viên.

Sau khi khai phủ, nhân viên trong phủ cũng thuộc quan viên của triều đình.

Đế quốc Đại Tần, chỉ có hoàng tử của hoàng đế mới có thể khai phủ.

Thái Tử và Hán Vương nhiều năm trước đã khai phủ, cũng bởi thế nên bọn họ đều có cơ cấu nhân viên của mình, hình thành tập đoàn chính trị của mình. Thái Tử khai phủ sớm hơn Hán Vương, cho nên thực lực của Thái Tử đảng là mạnh nhất. Sau khi Hán Vương khai phủ, không kiêng nể mở rộng thế lực của mình.

Sở Hoan thật ra hiểu rất rõ, dựa theo tuổi thì Tề Vương Doanh Nhân hẳn phải rời cung khai phủ từ lâu rồi. Nhưng bởi nguyên nhân hoàng hậu cho nên dù Tề Vương phủ đã xây dựng từ lâu, Doanh Nhân vẫn chưa phải xuất cung nhập phủ.

Thái Tử đảng và Hán Vương đảng lúc đầu tranh đấu gay gắt, người chết ta sống, quan viên hai phái minh tranh ám đấu. Hoàng hậu đương nhiên hiểu rõ tình thế, cho nên mới kiên trì giữ Tề Vương ở lại trong cung, chính là lo lắng Tề Vương rời cung sẽ bị cuốn vào tranh đấu quyền thế.

Tranh đấu quyền lực, mặc dù bất đồng với tranh đấu trên sa trường nhưng lại tàn khốc, đẫm máu hơn.

Sở Hoan thật không ngờ là hoàng đế lại chuẩn bị cho Tề Vương xuất cung khai phủ. Phản ứng đầu tiên của hắn đó là không phải hoàng đế muốn cho Tề Vương quyền lực lớn hơn mà ngược lại, theo tiềm thức thấy rất có khả năng đây là thuật thăng bằng của hoàng đế.

Trước sự kiện Thông Thiên điện, tranh đấu trong triều là giữa hai đảng Thái Tử Đảng và Hán Vương đảng ngược lại vẫn làm cho triều đình duy trì thăng bằng quyền lực. Hôm nay Hán Vương Đảng đã bị sụp đổ. Trải qua sự kiện Thông Thiên điện, hầu như phía này hoàn toàn bị hủy diệt rồi.

Ngay cả diễn viên Hán Vương cũng đã phát điên. Hán Vương đảng giờ đã chỉ còn là cái tiếng. Hán Vương đảng chỉ còn cái tiếng, cũng đại biểu cho trong triều đình, Thái Tử đảng bắt đầu độc đại. Đối với bất cứ bậc đế vương nào mà nói, tất nhiên đều không muốn chứng kiến cảnh này.

Tề Vương khai phủ cũng là tuyên cáo Tề Vương bắt đầu tiến vào trường đấu tranh chính trị. Hoàng đế ở phía sau để Tề Vương khai phủ, người sáng suốt đương nhiên lập tức nhìn ra, đó là lực lượng thăng bằng với Thái Tử.

Lúc này Sở Hoan đột nhiên lại hiểu rõ tại sao hoàng đế lại phái Lang Vô Hư tới An Ấp.

Lang Vô Hư vốn là người An Ấp. Lúc đầu người An Ấp trong triều đều bám vào Hoàng gia cả. Tập đoàn An Ấp vẫn tạo thành lực lượng trọng yếu trong triều.

Hoàng gia sụp đổ, mà Lang Vô Hư hôm nay ngược lại trở thành đại biểu cho tập đoàn An Ấp trong triều. Lang Vô Hư vốn có nhà tại An Ấp, lần này về tính toán gia tài của Hoàng gia, tất nhiên không thiếu được chuyện phải quan hệ với hào tộc thân sĩ lớn nhỏ của An Ấp. Bởi vậy hắn có thể lại tổ hợp mạng lưới quan hệ của An Ấp một lần nữa.

Đối với tập đoàn An Ấp mà nói, vốn bọn họ không thèm để ý tới người lãnh đạo là Hoàng gia hay Lang gia, chỉ cần có thể cam đoan lợi ích trung tâm của bọn họ thì bọn họ cũng không cần biết ai là người lãnh đạo.

Mà quan trọng nhất chính là tập đoàn thế lực An Ấp trong triều lúc đầu vì lệ thuộc và Hoàng gia cho nên vẫn thuộc về Hán Vương đảng, đối lập với Thái Tử đảng. Hôm nay Hán Vương đã phát điên, An Quốc Công đã chết, tập đoàn An Ấp bị vây trong hoàn cảnh quần long vô thủ.

Trong lúc này, Lang Vô Hư thân là người An Ấp ra mặt, tụ tập mượn sức tập đoàn An Ấp đã tan rã này, tất nhiên toàn bộ tập đoàn An Ấp cầu còn không được.

Chỉ có tụ tập lại mới có thể sống yên ổn trong triều đình được. Tập đoàn An Ấp đã uy phong nhiều năm trong triều, hiển nhiên không muốn từ cảnh xuân phong đắc ý biến thành lặng yên không một tiếng động.

Sau lưng Lang Vô Hư là Tề Vương. Lang Vô Hư đi mượn sức tập đoàn An Ấp cũng khiến tập đoàn An Ấp dựa vào cây đại thụ Tề Vương này. Tập đoàn An Ấp từng tạo thành bộ phận quan trọng trong Hán Vương đảng đi theo dưới trướng Tề Vương, tất cả tập đoàn An Ấp cũng không có ai phản đối. Có lẽ bản thân mọi người trong tập đoàn An Ấp cũng không có thiện cảm với Tề Vương nhưng bởi nguyên nhân lịch sử, tập đoàn An Ấp đã là kẻ địch của Thái Tử, ai cũng lo lắng Thái Tử có quyền có thế sẽ sửa trị tập đoàn An Ấp. Mà thế lực đối địch với Thái Tử chính là bằng hữu của tập đoàn An Ấp.

Tề Vương không nghi ngờ gì nữa, chính là lựa chọn tốt nhất đối với tập đoàn An Ấp.

Sở Hoan suy nghĩ cẩn thận điểm này liền biết chuyến đi lần này của Lang Vô Hư tới An Ấp cũng không chỉ đơn giản là tiếp nhận công vụ của mình. Trong đó hẳn còn dấu huyền cơ. Sở Hoan hắn có thể suy nghĩ cẩn thận. Thân là đương sự, Lang Vô Hư hiển nhiên không có khả năng không hiểu rõ. Thảo nào sau khi Lang Vô Hư tới Thái Nguyên, mặt lại đầy gió xuân như vậy.

Lang Vô Hư hiển nhiên hiểu rõ, hoàng đế phái hắn tới An Ấp này, trên thực tế đã cho hắn một cơ hội, làm cho hắn trở thành nhân vật quan trọng của Tề Vương đảng. Mà Lang Vô Hư lại rất vui mừng, tất nhiên tìm mọi cách ân cần, lấy lòng đối với Sở Hoan vốn giữ địa vị cao trong Tề Vương đảng. Dù sao thì quan hệ giữa Sở Hoan và Tề Vương, Lang Vô Hư cũng thầm hiểu trong lòng. Lang Vô Hư muốn cắm rễ tại Tề Vương đảng, tất nhiên phải ôm chặt cây đại thụ Sở Hoan này.

Lang Vô Hư đến khiến Sở Hoan cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Công vụ của Hộ bộ ti vốn đã khiến Sở Hoan đau đầu rồi. Hôm nay có Lang Vô Hư tới, vừa hay có thể giao hết chuyện này cho hắn quản.

Chẳng qua trong chỉ ý của hoàng đế lại bảo Sở Hoan sắp xếp cho Quỷ Phương. Có lẽ trong báo cáo của Viên Sùng Thượng đã nói rõ Quỷ Phương có thể trợ giúp triều đình, quả thật đúng như ý Sở Hoan. Do vậy, hoàng đế hiển nhiên cũng hiểu được chuyện Quỷ Phương, giao cho Sở Hoan quen thuộc với bọn họ là thích hợp nhất.

Sở Hoan dùng thời gian mấy ngày, chuyển công vụ cho Lang Vô Hư, lập tức chọn vài viên quan chuyên trông nom hộ tịch trong Hộ bộ ti, hộ tống đi tới trước Đại Kỳ Mông Sơn.

Người Quỷ Phương xuống núi, điều kiện đầu tiên là có thể sắp xếp cho bọn họ một vùng đất có thể sống yên ổn. Mà triều đình đã phê chuẩn chia ra một bộ phận khối trang viên phì nhiêu của Hoàng gia gần Đại Kỳ Mông Sơn, dựa theo đầu người mà ban cho người Quỷ Phương trồng trọt cày cấy.

Mà điều kiện ban thưởng là muốn để người Quỷ Phương đăng ký nhập hộ, điểm rõ nhân số Quỷ Phương ra.

Lần này Sở Hoan đi tới Đại Kỳ Mông Sơn lần trước, thứ nhất là chấp hành công vụ, giải quyết đất đai cho Quỷ Phương. Một nguyên nhân khác tất nhiên là yêu cầu gặp Quỷ Lão Quỷ Phương, hỏi hàm nghĩa của Trấn ma chân ngôn.

Sở Hoan vốn định di chuyển nhẹ nhàng nhưng Hiên Viên Thắng Tài và Viên Sùng Thượng đều đồng thời phản đối.

Hiên Viên Thắng Tài có chức trách bảo vệ an toàn cho Sở Hoan, hiển nhiên cố gắng làm hết sức. Mà Viên Sùng Thượng trong lòng cũng biết thế cục An Ấp hôm nay căn bản không coi là thái bình. Sở Hoan nếu di chuyển nhẹ nhàng thì chưa chắc đã không gặp nguy hiểm. Hắn cũng không phải quan tâm nhiều tới sinh tử của Sở Hoan, chẳng qua vừa mới được tha tội, triều đình phạt nhẹ, cũng cho giữ tạm chức Tổng đốc, lập công chuộc tội, về sau sẽ xét. Nếu như lúc này mà khâm sai đại nhân Sở Hoan này lại gặp chuyện gì tại An Ấp thì hắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Chờ tới khi Sở Hoan rời Thái Nguyên, đội ngũ đã vô cùng đông đảo. Ngoài vài quan viên đăng ký hộ tịch của Hộ bộ ti ra thì Tôn Tử Không và đao khách cụt tay Cừu Như Huyết cũng đồng hành với Sở Hoan. Ngoài ra còn có Hiên Viên Thắng Tài suất lĩnh quân cận vệ đi theo.

Dựa theo ý tứ của Hiên Viên Thắng Tài thì đều mang theo hai trăm quân cận vệ tới. Chẳng qua Sở Hoan cảm thấy nhiều người cũng không tốt lắm. Lần này đi xử lý công vụ, cũng không phải đi chiến đấu. Hơn nữa Sở Hoan vốn không thích điều động nhiều người, áo giáp sâm nghiêm, chỉ sợ người Quỷ Phương thấy thế cũng không thoải mái.

Chỉ là Hiên Viên Thắng Tài lại khuyên bảo lần nữa, nói An Ấp hôm nay cũng chưa hoàn toàn thái bình, nhiều người thì an toàn hơn, hơn nữa quân cận vệ dù có đi theo thì cũng không phải cho lên núi cả. Đến lúc đó cho quân cận vệ hạ trại ở phụ cận của Đại Kỳ Mông Sơn, Sở Hoan mang ít người lên núi trước là được. Sở Hoan cũng biết Hiên Viên Thắng Tài có ý tốt, cuối cùng không kiên trì nữa. Cuối cùng khi đội ngũ rời khỏi thành Thái Nguyên đã có hơn hai trăm người.

Hai ngày nay tâm tình Cừu Như Huyết rất không tồi. Cũng không phải hắn thích bám vào cây đại thụ này, cũng không phải nghiên cứu ra đường lối gì mà đơn giản Sở Hoan đã tặng hắn một phần lễ lớn cầu còn không được.

Đối với đao khách mà nói, có một thanh đao tốt chính là chuyện có thể gặp, không thể cầu. Mà khi Sở Hoan tặng Hàn Nguyệt Nhận cho Cừu Như Huyết, hắn quả nhiên kinh ngạc không thôi.

Lúc ấy hắn nhìn một cái là nhận ra đó là Hàn Nguyệt Nhận trong truyền thuyết, là danh đao hi thế. Nhưng Sở Hoan lại hời hợt đưa cho mình, đơn giản như tặng một đôi giày vậy. Cừu Như Huyết mặc dù có kiến thức rộng rãi nhưng cũng chứng kiến không nhiều người có gan ra tay rộng rãi như Sở Hoan.

Thật ra thanh Hàn Nguyệt Nhận này vốn đã bị đưa vào bảo khố, nhưng Sở Hoan khi bị vây trong mật thất dưới lòng đất thì lại lấy được nó ra. Từ đó về sau hắn trực tiếp ở bên trong Hộ bộ, thanh đao này cũng thuộc quyền sở hữu của Sở Hoan.

Sở Hoan đã từng thấy Tiêu Thần sử dụng loan đao. Đao pháp của Tiêu Thần quỷ dị như vậy, cầm loại loan đao như trăng rằm thế này mới có thể phát huy được uy lực. Sở Hoan cố tình để Cừu Như Huyết tìm tòi đường lối của đao pháp kia, cho nên tặng Hàn Nguyệt Nhận cho Cừu Như Huyết, mặt khác cũng là có lòng muốn thu phục Cừu Như Huyết theo mình.

Mà cây đao này dù Sở Hoan cũng thưởng thức nhưng không phải thích lắm. Nghe đồn thanh Hàn Nguyệt Nhận này là thứ năm xưa Kinh Kha dùng đâm Tần Vương mà thất bại, kết quả là mất mạng.

Chủ nhân trước của nó là Tiêu Thần cũng chết thảm trong Nhân Uân Thính. Cho nên Sở Hoan cảm thấy thanh Hàn Nguyệt Nhận này cũng chưa chắc đã phải là vật cát tường. Chỉ là để bảo đao như vậy bị niêm phong cất vào kho thì khó tránh khỏi đáng tiếc, cho nên đưa cho Cừu Như Huyết, có lẽ có thể phát huy công dụng.

Chuyến này Sở Hoan tự mình cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân, vì để phòng ngừa chuyện không may nên cũng đeo Huyết Ẩm Đao trong người.

Gió lạnh hiu quạnh, mặc dù hai ngày nay không có tuyết rơi lớn nhưng ngoài đường vẫn có một tầng tuyết đọng. Đội ngũ rời thành Thái Nguyên, đi theo con đường uốn lượn về tây, đi về phía Đại Kỳ Mông Sơn.