Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 777: Động chủ

Đầu cầu thang xuất hiện một nam tử mặc áo vải bông, đầu đội mũ da. Người này cao to, mặt chữ quốc, hai đầu lông mày mang theo nét khí khái hào hùng, nhưng lúc này khuôn mặt lại lộ vẻ tức giận, cũng không chú ý đến Sở Hoan đang ngồi bên cửa sổ, bước thẳng đến một cái bàn ngồi xuống, tiện tay vứt cái mũ xuống mặt bàn, quát:

- Tiểu nhị, mang rượu lên!

Sở Hoan mặt mày không đổi sắc nhưng trong lòng thoáng giật mình, người này đột nhiên xuất hiện ở đây, Sở Hoan vừa nhìn đã nhận ra.

Hắn còn nhớ rõ, ngày trước ở thành Thông châu, hắn gặp Lâm Đại Nhi đang hóa trang thành người bán cá, nhất thời mềm lòng nên đã tha cho nàng một lần. Lâm Đại Nhi lúc đó cũng không phải đến thành Thông châu một mình mà đến cùng một người khác cũng hóa trang thành người bán cá.

Người vừa lên lầu kia chính là đồng bọn của Lâm Đại Nhi ngày trước.

Sở Hoan không nghĩ tới sẽ gặp lại kẻ này ở đây. Hắn biết biết Sáp Huyết hội của Lâm Đại Nhi đã bị diệt toàn quân, chỉ còn rất ít người may mắn thoát được, Lâm Đại Nhi là một trong số đó, nam tử này tất nhiên cũng là người của Sáp Huyết hội.

Nam tử này hôm nay xuất hiện ở đây, vậy chẳng lẽ Lâm Đại Nhi cũng đã đến thành Thái Nguyên?

Sở Hoan không biết người này tên gọi Lỗ Thiên Hữu. Mà Lỗ Thiên Hữu cũng không ngờ mình vừa lên lầu đã có người nhận ra. Gã ngồi trên ghế, mặt mày xám xịt, đến lúc tiểu nhị đưa rượu đến gã bèn đưa tay giật lấy bầu rượu, ngửa đầu tu ừng ực như uống nước, tiểu nhị từ trước đến giờ nào đã từng thấy ai uống rượu như gã, liền đứng ngẩn ra tại chỗ.

Lỗ Thiên Hữu tu một hơi đã thấy bình rượu trơ đáy, thấy tiểu nhị đứng sững một bên, cả giận nói:

- Còn không mau đi lấy một bình rượu lớn đến đây.

Gã khua khua bầu rượu trong tay:

- Cái này có tính là gì?

Nói rồi quẳng luôn xuống đất bầu rượu lập tức vỡ nát.

Tiểu nhị lắp bắp kinh hãi, không lập tức rời đi mà dè dặt nói:

- Khách quan, ngài...

Lỗ Thiên Hữu móc trong người ra một thỏi bạc quẳng lên bàn, cười lạnh nói:

- Sợ ta không có tiền à? Nhìn xem, đã đủ chưa?

Tiểu nhị không dám lằng nhằng nữa, liền vội xuống lầu lấy rượu.

Sở Hoan cực kỳ khó hiểu. Tên Lỗ Thiên Hữu này thật nóng tính, nếu hạ độc vào bình rượu đó thì chắc chắn gã đã thẳng cẳng rồi.

Hắn hướng ánh mắt về phía quán trà Phúc Tuyền đối diện, thấy Tư Không vẫn đang đứng ngồi không yên bèn khẽ thở dài, có lẽ kẻ kia sẽ không tới nữa.

Tâm trạng của Lỗ Thiên Hữu hiển nhiên không tốt, mặt mày nặng nề. Tiểu nhị đưa ra hai vò rượu đều bị gã tợp mấy ngụm sạch bách, Sở Hoan thấy thế càng ngạc nhiên về tửu lượng của gã.

Hắn liếc mắt sang thấy Lỗ Thiên Hữu bỏ lại thỏi bạc rồi lắc lư đi ra cửa, rõ ràng đã có hơi say, tựa như hắn ta ghé qua chỉ để uống rượu thôi vậy.

Tiểu nhị thấy Lỗ Thiên Hữu bỏ lại thỏi bạc rồi rời đi bèn kêu lên:

- Khách quan, còn tiền thừa...

Lỗ Thiên Hữu đã bước tới đầu cầu thang, nghe thế chỉ phất tay một cái, lè nhè nói:

- Giữ lại về sau mà mua quan tài!

Nói rồi lại ngất ngưởng bước đi.

Tiểu nhị thấy gã đã xuống dưới lầu bèn nhổ với theo một bãi nước bọt, nhẹ giọng chửi:

- Cả nhà ngươi mới phải mua quan tài ấy.

- Người nào mà chả cần đến quan tài, chỉ là cần sớm hay muộn mà thôi. Lúc chết mà có một cỗ quan tài để dung thân đã là hạnh phúc to lớn đối với rất nhiều người rồi.

Giọng nói của tiểu nhị còn chưa dứt đã nghe một âm thanh khác vang lên, tiểu nhị lắp bắp kinh hãi, chưa hiểu chuyện gì đã thấy một người lướt qua cạnh mình, gã vội quay đầu lại nhìn thì biết đó là vị khách ngồi gần cửa sổ, trên cái bàn của hắn còn để lại chút bạc vụn, đủ để trả tiền.

Sở Hoan theo Lỗ Thiên Hữu ra khỏi quán rượu, giữ khoảng cách với gã. Lỗ Thiên Hữu từ từ bước về phía đông, Sở Hoan lẫn vào trong đám người đi đường, kéo thấp vành nón, nắm thật chặt áo bào, theo sát phía sau.

Lỗ Thiên Hữu xuất hiện ở Thái Nguyên, Sở Hoan đoán chắc Lâm Đại Nhi tám chín phần mười cũng ở đây. Hắn không biết vì sao Lỗ Thiên Hữu uống rượu giải sầu một mình nhưng hắn mơ hồ cảm giác được Lâm Đại Nhi và đồng bọn lần này xuất hiện ở Thái Nguyên, tất có việc gì đó bí mật.

Hắn cảm thấy, tình hình ở Thái Nguyên ngày càng phức tạp, cũng ngày càng đặc sắc hơn.

Gió lạnh thấu xương, Lỗ Thiên Hữu ra ngoài đã được một lúc, gió lạnh tựa hồ đã làm cho gã tỉnh táo vài phần. Gã dừng bước liếc nhìn xung quanh, lúc này Sở Hoan đã quay lưng lại, Lỗ Thiên Hữu mới bước tiếp về phía trước, bước chân có phần gấp gáp hơn trước.

Đến đầu đường, gã liền ngoặt vào một con đường khác, con đường này người qua lại không nhiều, Sở Hoan đành phải kéo dãn khoảng cách với gã. Người trên đường thưa thớt khiến cho con đường trở nên quạnh quẽ hơn.

Đột nhiên Sở Hoan cảm thấy Lỗ Thiên Hữu bước đi càng thêm gấp gáp bèn gia tăng tốc độ đuổi theo. Hắn không biết Lỗ Thiên Hữu đã phát giác ra được chuyện gì chưa, tới đầu đường, Lỗ Thiên Hữu quay đầu nhìn lại, Sở Hoan liền cúi đầu xuống, tựa như chỉ là một khách qua đường bình thường.

Lỗ Thiên Hữu bèn lách mình tiến vào một con hẻm nhỏ. Sở Hoan vội vàng định rượt theo thì nghe sau lưng có người kêu lên:

- Sở Hoan, sao ngươi lại ở đây?

Sở Hoan khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy có hơn mười người đang đi trên đường, lại không nhìn ra là ai đang nhìn mình.

Hắn nhíu mày, mười mấy người này nhìn qua cũng chỉ là những người đi đường bình thường, không có gì khác thường, Sở Hoan không để ý nữa, vội chạy tới đầu con hẻm kia thì đã mất dấu Lỗ Thiên Hữu.

Sở Hoan cười lạnh, quay đầu lại. Tiếng kêu vừa rồi rõ ràng cho thấy có người cố ý đánh lạc hướng hắn. Thế nhưng trên đường nhìn đâu cũng chỉ là những người xa lạ, bất cứ ai cũng có thể kêu lên như vậy, Sở Hoan lại khó có thể đoán được là ai đã kêu mình. Nhưng có một điểm hắn có thể đoán được, người nọ gọi thẳng tên mình, dù cho mình không biết hắn thì hắn chắc chắn biết mình, nhưng mình cẩn thận che giấu hành tung như vậy, lẽ nào vẫn bị người ta phát hiện ra?

Lỗ Thiên Hữu đã biến mất, Sở Hoan đương nhiên sẽ không tìm tiếp. Hắn theo đường cũ trở lại quán rượu, thấy Tư Không vẫn ngồi nguyên ở đó, bèn khẽ nhíu mày.

Người hẹn gặp Tư Không nhất định đã không đến rồi.

Vừa rồi mình theo dõi Lỗ Thiên Hữu, nếu đó là kế điệu hổ ly sơn của đối phương thì tất nhiên người nọ đã gặp mặt Tư Không. Cơ hội tốt như vậy mà vẫn không xuất hiện, điều đó chứng tỏ kẻ kia đã bỏ đi từ trước.

...

...

An Ấp đạo sơn non xanh nước biếc. Qua xuân đến đầu đông, phong cảnh đổi khác, phương viên hai trăm dặm quanh Đại Kỳ Mông sơn nhìn từ xa tựa như một màn lụa trắng, chập chờn trong gió, hùng tráng uy vũ, đẹp như tranh vẽ.

Chủ nhân của Đại Kỳ Mông Sơn là người Quỷ Phương.

Đại Kỳ Mông Sơn ở phía bắc cách thành Thái Nguyên hai trăm dặm, thuộc đất Côn châu.

Người Quỷ Phương trước đây cơ hồ đã táng gia bại sản, sau mua lại Đại Kỳ Mông sơn, từ đó Đại Kỳ Mông sơn trở thành nhà của họ, trải qua bao nhiêu năm nay, họ vẫn dựa vào dãy núi này mà tồn tại.

Dãy núi Đại Kỳ Mông trùng trùng điệp điệp có khoảng bốn, năm mươi ngọn núi lớn nhỏ. Năm đó 16 vị đại phú hào Quỷ Phương táng gia bại sản, mua lại Đại Kỳ Mông sơn, về sau họ dựa vào tỉ lệ phân chia khu vực, ngày nay, già trẻ lớn bé người Quỷ Phương ở đây cộng lại đã vượt quá một vạn ba ngàn người.

Người Quỷ Phương thất bại tại Trung Nguyên nên cực kỳ đoàn kết, trên dưới đồng lòng, 16 thủ lĩnh quản lý khu vực và tộc nhân của mình, ngoài ra còn có thủ lĩnh của toàn bộ người Quỷ Phương, chính là Quỷ Phương Quỷ chủ.

Nhìn từ xa, mưa tuyết mênh mông bao trùm lấy Đại Kỳ Mông trông thật đẹp mắt, nhưng đối với người Quỷ Phương, mùa đông là kẻ địch lớn nhất của họ, tuyết rơi dày đặc cũng là cảnh mà họ không muốn nhìn thấy nhất.

Tuyết rơi dày đặc, người Quỷ Phương đều phải ở lại trong căn nhà gỗ của mình, miệng ăn núi lở.

Tuyết dày thế này, người trong nhà cũng không thể ra khỏi cửa, bởi dưới lớp tuyết rất có thể ẩn chứa rất nhiều cạm bẫy.

Những ngày qua, người Quỷ Phương vẫn mòn mỏi chờ đợi lương thực từ thành Thái Nguyên chuyển tới. Bọn họ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, vất vả cần cù chính là muốn có thể dựa vào đôi bàn tay mà đổi lấy miếng ăn.

Những năm qua, vào thời điểm này, lương thực cho mùa đông đã chuyển đến, thế nhưng năm nay đã qua thời hạn đó hai tháng mà vẫn chưa thấy hạt gạo nào được đưa tới, nạn đói đã xuât hiện ở rất nhiều gia đình.

Đám Động chủ mỗi ngày đều nghe ngóng tin tức của Quỷ chủ. Quỷ chủ vì chuyện lương thực này đã tự mình xuống núi, đến thành Thái Nguyên để thương lượng với quan phủ, thế nhưng nửa tháng đã qua đi mà tin tức vẫn chưa về.

Người Quỷ Phương ít khi xuống núi, tuy nhiên bọn họ vẫn là con dân của Đại Tần. Người Trung Nguyên trước nay vẫn luôn bài xích bọn họ, thậm chí là có địch ý với họ, họ không muốn phát sinh xung đột với người Trung Nguyên, chỉ còn cách thành thật sống ở nhà mình.

Căn nhà của Dịch Cốc Tư rất lớn. Năm nay y đã gần năm mươi tuổi, thân mặc bộ quần áo da thú, ngồi trong căn phòng có lửa để sưởi, trên cổ đeo một cái vòng lớn, mặt trước điêu khắc nhiều loại hình thù khác nhau.

Trước đây ở Đại Kỳ Mông Sơn săn bắn là chủ đạo cho nên con mồi dần dần đã trở nên thưa thớt.

Lâu nay người Quỷ Phương có lệnh cấm người trong tộc đi săn, trừ khi Quỷ chủ hạ lệnh săn bắn, nếu không ngày thường có người tự tiện đi săn sẽ bị trừng phạt.

Hằng năm, người Quỷ Phương sẽ tiến hành ba đến bốn đợt săn, sau khi săn về thịt sẽ được chia ra cho tộc nhân. Mỗi người có cũng không nhiều, họ đều phơi nắng, làm thành thịt khô để giành, chuẩn bị cho những trường hợp đột xuất. Đối với người Quỷ Phương, chuyện mà họ lo lắng nhất là việc thiếu lương thực. Chuyện này trước đây cũng đã từng phát sinh, người Quỷ Phương từng rơi vào cảnh thiếu thốn lương thực trong một mùa đông, mấy trăm người chết đói, chuyện này đã trở thành ác mộng trong lòng mỗi người khiến ai nấy cũng canh cánh trong lòng.

Động chủ Dịch Cốc Tư tâm tình không tốt, trong tay y cầm một chén rượu, đã uống một chén lại muốn uống thêm một chén nhưng nhấc vò rượu lên thấy nó đã nhẹ đi không ít, biết bên trong không còn nhiều rượu nên cuối cùng cũng phải buông xuống, đi đến trước cửa phòng, nhìn lướt qua màn tuyết dày đặc ngoài kia, khuôn mặt đầy vẻ buồn rầu.

Quỷ chủ không có ở đây, với tư cách là nhân vật quyền lực thứ hai của người Quỷ Phương, y chẳng những phải lo nghĩ cho tộc nhân của mình mà còn trăn trở cho hơn vạn người Quỷ Phương.

Người Quỷ Phương vất vả nửa năm trời, mang hàng hóa đi bán, thế nhưng người ta lại không thể mang lương thực mùa đông đến đúng hẹn, điều này đã hãm người Quỷ Phương vào hiểm cảnh, đồng thời cũng khiến cho Dịch Cốc Tư tức giận vô cùng.

Không thể tin tưởng người Trung Nguyên! Dịch Cốc Tư trước nay luôn nghĩ như vậy.