Dương Ngục quan còn chưa kịp trả lời, Viên Sùng Thượng đã nhíu mày nhìn về phía Dương Ngục quan hỏi:
- Người Quỷ Phương? Các ngươi bắt người Quỷ Phương từ lúc nào?
Giọng y lạnh lùng:
- Thật sự là quá càn quấy.
Dương Ngục quan tỏ ra kinh ngạc, sợ hãi nói:
- Hồi bẩm hai vị đại nhân, trong lao tù cũng không có người Quỷ Phương. Nếu nói đã đem người Quỷ Phương tống vào tù, tiểu nhân... tiểu nhân thật sự không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, hai con ngươi phát lạnh, cười lạnh nói:
- Nếu nói như thế, chẳng khác gì bảo bản Khâm sai ở bên ngoài nghe lời đồn đãi, là chuyện do người khác bịa đặt?
Dương Ngục quan vội nói:
- Tiểu nhân không dám. Nhưng tiểu nhân thân là Hình bộ Ti Ngục quan. Trong đại lao có thêm một phạm nhân, hạ quan đều đích thân xem qua, chỉ khi hạ quan thông qua án tông của họ, mới có thể bị tống vào đại lao.
Thoạt nhìn y tỏ ra vô cùng khó xử:
- Tiểu nhân thật sự không biết, trong đại lao giam giữ phạm nhân từ khi nào?
Y quay đầu lại, hỏi hai gã lính canh ngục đứng sau lưng:
- Các ngươi thường xuyên ở trong đại lao, có thấy phạm nhân nào là người Quỷ Phương không?
Hai gã lính canh ngục nhìn nhau, lập tức lắc đầu.
Dương Ngục quan lúc này mới nói:
- Tổng đốc đại nhân, ngài là người tinh tường, người Quỷ Phương ở tại Đại Kỳ Mông, xưa nay không đi lại với chúng ta. Trong thành Thái Nguyên rất khó thấy bóng dáng người Quỷ Phương. Đại nhân tiền nhiệm cũng đã hạ lệnh, người Tần chúng ta cùng người Quỷ Phương chung sống hòa thuận, không cho phép xảy ra sự cố. Nếu có người Quỷ Phương bị bắt vào trong đại lao của tiểu nhân, tất nhiên là chuyện lớn. Nói gì thì nói, cũng phải bẩm báo lên Tổng đốc đại nhân một tiếng.
Viên Sùng Thượng khẽ gật đầu, nhìn về phía Sở Hoan, nói:
- Sở đại nhân, nếu quả thật có người Quỷ Phương bị bắt bỏ tù, bổn quan tin tưởng bọn họ sẽ không dám dấu diếm.
Sở Hoan nhìn mặt mà bắt hình dong, cảm giác dường như Viên Sùng Thượng thật sự không biết mấy người Hách Khê Cốc bị bắt tống vào tù.
Viên Sùng Thượng đường đường là Tổng đốc An Ấp, chuyện xảy ra ở Hình bộ Ti y lại lại không hề hay biết, xem ra tất cả nha môn ở An Ấp không hoàn toàn do Viên Sùng Thượng khống chế.
Sở Hoan lại cười nói:
- Kỳ thật bản Khâm sai cũng chỉ là nghe người ta nói. Tổng đốc đại nhân cũng biết, Hoàng gia mưu phản, toàn An Ấp có lẽ cần đồng tâm hiệp lực, tận lực bình định Hoàng gia, không để xảy ra bất cứ sai sót nào. Những người Quỷ Phương dã man chưa khai hóa, nếu quả thật xung đột với quan phủ, chỉ sợ sẽ gây nên phiền toái lớn.
Viên Sùng Thượng nhịn không được nói:
- Cho dù kết minh với người Quỷ Phương, cũng chẳng sao. Bọn hắn nếu là dám gây náo loạn, bổn quan không cho phép cho bọn hắn làm ẩu. Tuy nhiên, lúc trước Thánh thượng từng có ý chỉ, bổn quan đã làm quan một phương, muốn bảo vệ thái bình một phương, nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, hai bên bình an vô sự, mới là điều Thánh thượng muốn thấy.
Y tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:
- Sở đại nhân lòng như lửa đốt, ta còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là vì người Quỷ Phương. Sở đại nhân, ngài cũng nhìn thấy, trong đại lao này cũng không có người Quỷ Phương, chỉ sợ là có chút hiểu lầm.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Nhưng bản Khâm sai nghe người ta nói là bọn họ đã tận mắt nhìn thấy mấy người Quỷ Phương bị người của Hình bộ Ti bắt đi, chẳng lẽ bọn họ ăn nói bừa bãi?
Dương Ngục quan nói:
- Khâm sai đại nhân, những người kia hồ ngôn loạn ngữ, cũng chưa biết chừng. Cho dù thật sự nhìn thấy, cũng chưa hẳn là sai dịch Hình bộ Ti chúng ta. Sau khi Hoàng gia mưu phản, người của chúng lẩn khuất khắp nơi, nói không chừng bọn chúng cải trang thành sai dịch Hình bộ Ti đi bắt người Quỷ Phương, muốn vu oan hãm hại Hình bộ Ti.
Cặp mắt ti hí của y trợn lên:
- Chắc chắn là muốn phá hỏng quan hệ giữa quan phủ và người Quỷ Phương rồi.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Dương Ngục quan nói không phải không có lý.
Nhưng trong lòng hắn thì không khỏi cười lạnh. Dương Ngục quan xem ra cũng không phải là nhân vật bình thường. Bộ mặt của y lúc này hoàn toàn là mặt của người vô tội.
Viên Sùng Thượng lúc này mới nói:
- Sở đại nhân, ngài còn chưa dùng bữa sáng, nếu ở đây đã không có người Quỷ Phương, chúng ta đi thôi.
Y vẫn không quên mình còn chưa ăn hết bữa sáng. Đồng thời, mùi vị của lao ngục khiến y cảm thấy khó chịu. Y đưa tay bịt mũi, hướng Dương Ngục quan nói:
- Tuy là đại lao, cũng nên thu dọn sạch sẽ, ở đây có mùi gì đấy thật khó ngửi.
Dương Ngục quan vội nói:
- Tiểu nhân lập tức phái người thu dọn.
Sở Hoan như có điều suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
- Dương Ngục quan, đội trưởng nhà lao đã tới chưa?
Dương Ngục quan lập tức gật đầu, quay đầu lại phân phó lính canh ngục đi gọi, chỉ trong chốc lát, đã nhìn thấy một gã đội trưởng nhà lao cao lớn thô kệch đi tới. Sở Hoan dò xét bằng hai mắt, tên đội trưởng nhà lao này rõ ràng không phải là tên đã thẩm vấn hắn lúc trước.
Đội trưởng nhà lao sau khi tới nơi, liền quỳ rạp xuống đất:
- Tiểu nhân bái kiến hai vị đại nhân.
- Đây chính là đội trưởng nhà lao Hình bộ Ti?
Sở Hoan hỏi.
Dương Ngục quan lập tức đáp:
- Đúng, hắn đã làm đội trưởng nhà lao này bốn năm.
- Nhà lao các ngươi có mấy vị đội trưởng nhà lao?
Dương Ngục quan cười nói:
- Hồi bẩm đại nhân, tất cả nhà lao Hình bộ Ti đều chỉ có một vị đội trưởng nhà lao.
Sở Hoan cười rộ lên, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Nhân thủ của nhà lao Hình bộ hành động cực nhanh, vượt qua sự tưởng tượng của Sở Hoan. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất quay về, nhưng tay chân của đối phương hiển nhiên so với hắn còn nhanh hơn. Hết thảy mọi việc, bọn chúng đã thu xếp thích đáng, ứng phó chu toàn.
Viên Sùng Thượng rõ ràng chịu không được mùi của đại lao, thúc giục nói:
- Sở đại nhân, chúng ta vẫn nên đi đã. Về những người Quỷ Phương, bổn quan sẽ cho người điều tra kỹ càng.
Sở Hoan cũng không nói nhiều, mấy người đi ra cửa nhà lao, chưa ra đến cửa chính nhà lao, thì đụng phải một người đang cắm đầu đi vào. Gã nhìn thấy Viên Sùng Thượng, liền nhanh chân bước tới, chắp tay nói:
- Hạ quan bái kiến Tổng đốc đại nhân!
Viên Sùng Thượng quay sang Sở Hoan giới thiệu:
- Vị này chính là Hình bộ Ti Chủ sự Khấu Xuân.
Rồi y lại nói với Khấu Xuân:
- Đây là quan Khâm sai từ trong kinh đến, Khâm sai Sở đại nhân, tới tìm hiểu nhà lao Hình bộ.
Khấu Xuân tướng mạo xấu xí, dáng cao gầy, mắt tam giác, nhưng nét mặt thì rất vui vẻ, quay sang Sở Hoan chắp tay nói:
- Hạ quan bái kiến Khâm sai đại nhân.
Sở Hoan đã lại cười nói:
- Khấu đại nhân, vừa thấy ngươi, ta liền nghĩ tới Cầu Bộ đường của các ngươi.
Hắn nói Cầu Bộ đường, tất nhiên là chỉ Thượng thư Hình bộ Cầu Tuấn Cao ở kinh thành.
Khấu Xuân ngơ ngác.
Sở Hoan đã cười nói:
- Cầu Bộ đường của Hình bộ, mặc kệ là ai, tiến vào nha môn Hình bộ thì cũng giống như một lần tiến vào Quỷ Môn quan, tuy nhiên, nhà lao Hình bộ bản Khâm sai cũng chưa từng đi vào, ngược lại nhà lao của Khấu đại nhân, bản Khâm sai đã được nếm mùi.
Khấu Xuân cười nói:
- Khâm sai đại nhân công vụ bận rộn, lại còn có thời gian đến nhà lao Hình bộ Ti tuần tra, hạ quan quả nhiên là tam sinh hữu hạnh. Nếu có gì không đúng, mong Khâm sai đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.
Sở Hoan đã lắc đầu nói:
- Khấu đại nhân khiêm tốn rồi, nhà lao Hình bộ Ti của ngươi kín không một kẽ hở, không chê vào đâu được, ngay cả bổn quan, cũng phải khâm phục.
Khấu Xuân mắt hí cười nói:
- Được Khâm sai đại nhân khen tặng, từ nay về sau, hạ quan càng phải tận tâm tận lực, không phụ lời khen của Khâm sai đại nhân.
Sở Hoan không cần phải nhiều lời nữa, cùng với đám người Khấu Xuân vây quanh, ra khỏi nhà lao Hình bộ Ti, lên xe ngựa. Khấu Xuân vẫn đứng chắp tay bên cạnh xe ngựa, thái độ cung kính. Sở Hoan ngẩng đầu, nhìn về phía tấm biển nhà lao Hình bộ Ti, biết rõ hôm nay xem như hắn đã thua một keo.
Điều lo lắng nhất của hắn lúc này chính là tung tích của mấy người Hách Khê Cốc. Nếu như đúng như lời Hách Khê Cốc nói, một khi người Quỷ Phương ở 16 động Đại Kỳ Mông biết Quỷ chủ thủ lĩnh của mình bị quan phủ bắt, đối với bọn họ, không thể nghi ngờ đó là hành vi khiêu chiến lớn nhất. Mặc dù hắn không hiểu rõ người Quỷ Phương, nhưng theo như lời Hách Khê Cốc thì bọn họ có "3000 dũng sĩ". Sở Hoan biết rõ người Quỷ Phương là một tộc đàn thiện chiến, nếu thật là bị người dụng tâm kín đáo xúi giục, chắc chắn sẽ gây nên phiền toái rất lớn.
Xe ngựa lộc cộc quay lại phủ Tổng đốc, Viên Sùng Thượng lập tức phái người một lần nữa đặt mua đồ ăn. Bên trong phòng ăn, không còn ai khác, ngoài Viên Sùng Thượng và Sở Hoan.
Vào ngày thường, cửa phòng ăn cũng không đóng, nhưng hôm nay, sau khi thức ăn được dâng lên, chẳng những cửa lớn bị đóng lại, mà trước cửa, còn có người hầu đứng gác.
Viên Sùng Thượng đem thư tín trả lại cho Sở Hoan, nghiêm mặt nói:
- Sở đại nhân, thánh thượng phái ngài đến đây, là để điều tra việc này?
Sở Hoan khẽ gật đầu, nói:
- Thánh thượng phái ta đến đây, có ba việc phải làm. Ngoài việc này, còn phải kê biên tài sản của Hoàng thị gia tộc. Mặt khác chính là hiệp trợ Tổng đốc đại nhân bình định phản loạn Hoàng gia.
Viên Sùng Thượng lập tức nói:
- Sở đại nhân yên tâm, ngoại trừ việc thứ nhất, hai việc còn lại cũng không coi là khó khăn.
- Ồ?
Sở Hoan cười nói:
- Tổng đốc đại nhân hình như rất tự tin?
- Toàn bộ tòa nhà do Hoàng gia sở hữu ở phủ Thái Nguyên, ta đã phái người phong tỏa. Kể cả những cửa hàng bán buôn nhỏ, ta cũng đều hạ lệnh niêm phong, hết thảy đợi Sở đại nhân tới kiểm kê. Đến như thổ địa của Hoàng gia, chúng ta cũng đã lấy được khế đất, quay đầu lại, Hộ bộ Ti của ngài sẽ cùng phối hợp với đại nhân tính toán lại một lần.
Sở Hoan khẽ gật đầu, hỏi:
- Tình hình ở hồ Ngọc Tỏa hiện tại thế nào?
Viên Sùng Thượng nói:
- Sở đại nhân có lẽ cũng đã nghe qua, hồ Ngọc Tỏa là hồ lớn nhất An Ấp đạo, diện tích có tới mấy trăm dặm, trong hồ còn có hai hòn đảo.
Nói đến đây, y đẩy chén đĩa trên bàn sang một bên, dùng tay chấm nước trà vẽ lại địa hình hồ Ngọc Tỏa:
- Đây là sơ đồ hồ Ngọc Tỏa, đây là hai hòn đảo trong hồ. Đây là Ngư đảo, đây là Thái Bình đảo. Diện tích của hai hòn đảo này cũng rất lớn. Sau khi lập quốc, hồ Ngọc Tỏa liền bị Hoàng gia chiếm hữu, trở thành hồ riêng của gia tộc bọn chúng. Thủy sản của hồ Ngọc Tỏa đánh bắt được hằng năm chiếm một nửa thủy sản của toàn bộ An Ấp đạo. Nên có thể nói, lợi lộc hàng năm Hoàng gia thu được từ hồ Ngọc Tỏa cực kỳ kinh khủng.
Sở Hoan nói:
- Ta biết Hoàng gia vốn xuất thân thương hộ, đối với tiền tài xem vô cùng trọng, nói Hoàng gia bọn họ giàu nghiêng một nước, xem ra cũng không phải nói ngoa.
Viên Sùng Thượng tiếp lời:
- Điều đó cũng không sai. Tài sản của Hoàng gia chia làm hai đường. Ngoài đường thủy, còn có trang viên nhà cửa. Gia tộc bọn chúng ở An Ấp đạo, chí ít có hơn mười trang viên. Ruộng vườn của bọn chúng triều đình không thu thuế má, cho dân chúng thuê trồng trọt. Năm được mùa, cũng thu lại được bảy phần. Năm mất mùa, thì cũng có tiền thuê đất cố định. Dù là được mùa hay mất mùa, đều không ảnh hưởng đến bọn chúng. Mà thóc giống cho dân chúng thuê trồng, cũng được miễn phí cống nạp. Hoàng gia có công trình gì muốn làm, dân chúng phải tự nguyện lao dịch phục vụ.
Vị Tổng đốc đại nhân này hiển nhiên căm thù Hoàng gia đến tận xương tuỷ, khi nói chuyện, hai tay nắm tay, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận.