Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 735: Ôm tỳ bà che nửa mặt

Hiển nhiên Hoàng đế rất tín nhiệm Tổng đốc An Ấp Đạo Viên Sùng Thượng, giọng nói của lão cũng tràn đầy cảm giác tin tưởng. Thật ra trong lòng Sở Hoan không phải không hoài nghi Viên Sùng Thượng dâng tấu có thể có vấn đề, nhưng Hoàng đế đã khẳng định như vậy, thì Viên Sùng Thượng chắc chẳn cũng là một vị thần tử cực kỳ trung thành đối với Hoàng đế.

Xuất phát từ góc độ nhân tính, Sở Hoan không biết cái chết của Thần Y Vệ có liên quan với Viên Sùng Thượng hay không.

Thần Y Vệ tới An Ấp mục đích chủ yếu là Hoàng gia, nếu có người muốn đưa Thần Y Vệ vào chỗ chết, Hoàng gia đương nhiên là hiềm nghi nhất, tuy nhiên hiện giờ còn chưa có chứng cớ xác thực cho thấy do thế lực Hoàng gia gây nên, nhưng khả năng Viên Sùng Thượng có liên quan tới việc này lại rất thấp.

Viên Sùng Thượng là thiếp thân thị vệ bên người Hoàng đế năm đó, thân là thiếp thân thị vệ, chưa hẳn võ công rất cao, nhưng chắc chắn là trung thành nhất. Hoàng đế bệ hạ vốn là một người trời sinh tính đa nghi, có thể đảm nhiệm cận vệ bên cạnh lão, sự trung thành của Viên Sùng Thượng kia không phải bàn cãi. Từ một cận vệ cuối cùng có thể trở thành Tổng đốc một Đạo, quan lớn của đế quốc, có thể thấy được Hoàng đế quả thực có lòng tài bồi Viên Sùng Thượng.

Nếu Viên Sùng Thượng là cái đinh Hoàng đế an bài tại An Ấp để ngăn cản Hoàng gia, như vậy quan hệ giữa Viên Sùng Thượng và Hoàng gia đương nhiên cũng không tốt thế nào.

So với Tổng đốc các Đạo khác, cuộc sống của Viên Sùng Thượng hiển nhiên không dễ dàng.

Hoàng gia là địa đầu xà của An Ấp, gần như mỗi quyết sách quan trọng tại An Ấp đều phải được Hoàng gia cho phép. Cho tới nay, bất kỳ một đế quốc nào muốn quán triệt chính sách trung ương, quan phủ địa phương đều không thể rời khỏi sự trợ giúp của văn nhân thân hào địa phương, văn nhân có thể giúp quan phủ đạt được danh vọng, còn thân hào có thể giúp quan phủ thực thi chính sách, rời khỏi văn nhân thân hào, quan phủ căn bản không thể làm gì.

Nhưng cuối cùng, chính sách địa phương vẫn do quan phủ quyết sách, tuy thân sĩ có tác dụng hỗ trợ, nhưng rất hiếm khi có thể thực sự ảnh hưởng đến quyết sách của triều đình và quan phủ.

Chẳng qua An Ấp Đạo hiển nhiên không phải như vậy.

Nếu như nói các Đạo khác của đế quốc đều do quan phủ dẫn đầu văn nhân thân hào địa phương, như vậy An Ấp Đạo hoàn toàn trái lại, trong mắt thân hào An Ấp Đạo, uy vọng và thế lực của Hoàng gia hiển nhiên hơn xa Tổng đốc An Ấp.

Tuy rằng Viên Sùng Thượng là cái đinh Hoàng đế phái tới cản tay Hoàng gia, nhưng vị Tổng đốc đại nhân này, tại An Ấp Đạo thường bị Hoàng gia cản tay nơi chốn, làm quan danh nghĩa, cho dù là ai đều muốn làm ra một số chiến tích, lưu danh địa phương, nhưng Viên Sùng Thượng hiển nhiên không có vận may tốt như vậy, quyết sách của y tại An Ấp, một khi không được Hoàng gia đồng ý, thì không cách nào áp dụng, trái lại Hoàng gia muốn làm gì, vị Tổng đốc đại nhân này muốn cản trở lại thường thường sẽ lực bất tòng tâm.

Hoàng gia thâm căn cố đế tại An Ấp, lại thêm chỗ dựa trực tiếp của họ là trọng thần An Quốc Công trong triều, cho dù Viên Sùng Thượng là Tổng đốc một Đạo, Hoàng gia cũng chưa chắc sẽ để vị Tổng đốc đại nhân này vào mắt.

Tuy Hoàng đế muốn diệt tộc Hoàng gia, Viên Sùng Thượng căm hận Hoàng gia chỉ sợ không dưới Hoàng đế, chỉ có tiêu trừ hoàn toàn gia tộc quyền thế số một An Ấp này, Viên Sùng Thượng mới có thể chính thức trở thành Tổng đốc một Đạo quyền thế cực nặng.

Y đương nhiên cực kỳ hi vọng Hoàng gia sớm ngày bị diệt, từ đó, cho dù từ góc độ trung với Hoàng đế hay là góc độ quyền thế cá nhân, y đều không có lý do gì tổn thương Thần Y Vệ, chỉ có thể là dồn toàn lực giúp Thần Y Vệ diệt trừ Hoàng gia.

Tuy rằng Sở Hoan chưa bao giờ gặp Viên Sùng Thượng, nhưng mấu chốt trong đó hắn cũng có thể nghĩ được rõ ràng, ít nhất theo lẽ thường, Viên Sùng Thượng tuyệt đối không thể ra tay với Thần Y Vệ.

Hiện giờ Sở Hoan chỉ lo lắng, có thể tru diệt Thần Y Vệ tiến tới An Ấp Đạo, thực lực có đối phương cực kỳ hung hãn, vô luận phương diện tình báo hay là thủ đoạn, đều xuất sắc khác thường.

- Thánh thượng, thần dám hỏi một câu, An Ấp Đạo hiện giờ, tình huống cụ thể thế nào?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc hỏi:

- Hoàng Thiên Dịch mưu phản, dẫn người tới hồ Ngọc Tỏa, hiện giờ Viên Tổng đốc xử lý ra sao?

- Viên Sùng Thượng đã điều động tất cả quan binh Cấm Vệ Quân, chuẩn bị tiêu diệt Hoàng Thiên Dịch trên cô đảo hồ Ngọc Tỏa.

Hoàng đế chậm rãi nói:

- Tình báo cụ thể, chưa đưa tới, hiện giờ trẫm gọi ngươi tới, là để ngươi thay trẫm tới An Ấp một chuyến, chuyện tình ngươi cũng rõ ràng, chuyện An Ấp trước mắt còn chưa hoàn toàn rõ ràng, nguyên do trong đó, cần để ngươi đi làm rõ ràng.

Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:

- Sở đại nhân, chuyện An Ấp nhìn qua hơi phức tạp, lần này có lẽ ngài sẽ hơi nguy hiểm, tốt nhất phải chuẩn bị tâm lý.

Sở Hoan cười nói:

- Trong thiên hạ, đều là vương thổ, vi thần thay Thánh thượng tới An Ấp, chân giẫm trên đất của Thánh thượng, trên mảnh đất của Thánh thượng, Sở Hoan không úy kỵ nhưng tà ma kia.

Hiển nhiên Hoàng đế rất thỏa mãn những lời này, cười nói:

- Từ ái khanh, xem ra trẫm không chọn lầm người. Có thể tranh đấu gay gắt với Tây Lương Vương trên triều đình Tây Lương, bảo vệ uy quyền Đại Tần ta, người gan dạ sáng suốt như thế, đương nhiên không có khả năng sợ hãi An Ấp Đạo nho nhỏ này.

Sở Hoan tại triều đình Tây Lương, không giao nộp binh khí, không quỳ, không nhận phong thưởng của Tây Lương Vương, việc này Tiết Hoài An đương nhiên đã sớm bẩm báo cho Hoàng đế bệ hạ, dù cho Hoàng đế trời sinh tính đa nghi, nhưng lại rất thỏa mãn đối với hành vi cử chỉ của Sở hoan trong chuyến đi Tây Lương này. Trong mắt lão, tuy rằng Sở Hoan xuất thân không tốt, nhưng là một người tận trung khó được, đối với Hoàng đế vốn cũng không có xuất thân cực kỳ cao quý mà nói, thực chất lão cũng không quá để ý xuất thân, thân là quốc quân, yêu cầu quan trọng nhất để lão trọng dụng thần tử chính là trung thành.

Không thể nghi ngờ Sở Hoan là gương mẫu trung thần trong lòng lão.

Từ Tòng Dương cười nói:

- Thánh thượng anh minh, Trung Dũng Bá tràn đầy tin tưởng, xem ra lần này lại có thể thuận lợi hoàn thành phó thác của Thánh thượng.

Thần sắc Hoàng đế lập tức nghiêm túc, nói:

- Sở ái khanh, lần này trẫm phái ngươi tới An Ấp Đạo, có ba chuyện ngươi phải hoàn thành.

Sở Hoan lập tức nghiêm nghị đáp:

- Vi thần khẩn cầu Thánh thượng cho biết!

- Thứ nhất, trẫm muốn ngươi tọa trấn An Ấp, đốc xúc Viên Sùng Thượng tiêu diệt Hoàng Thiên Dịch tại hồ Ngọc Tỏa. Sau khi bắt được Hoàng Thiên Dịch, không cần áp giải vào kinh, do ngươi giám trảm, mang đầu Hoàng Thiên Dịch về.

Hoàng đế thần sắc lạnh lùng:

- Thứ hai, tra xét gia tài Hoàng gia, có thể vận chuyển tới kinh thành, vận chuyển tất cả, không thể vận chuyển, ví dụ như điền sản ruộng đất dinh thự, ngươi có thể để Nha môn Hộ Bộ Ti An Ấp Đạo giúp ngươi tiến hành xử lý, biến thành vàng bạc, vận chuyển trở lại kinh thành. Cuối cùng, trẫm muốn ngươi tra ra hung thủ sát hại Thần Y Vệ, cho dù dùng thủ đoạn nào, đều phải áp giải hung phạm sát hại Thần Y Vệ trở lại kinh thành… !

Sở Hoan lập tức cung kính đáp:

- Thần tuân chỉ!

Từ Tòng Dương ở bên liền nói:

- Trung Dũng Bá, lần này tới An Ấp tuy cần điều tra hung phạm, nhưng là việc cuối cùng, chỉ có thể tiến hành bí mật, tin tức Thần Y Vệ ngộ hại, đến giờ chỉ có một số ít người chúng ta biết được, việc này tuyệt đối không thể tùy tiện truyền ra ngoài, cho dù bắt được hung phạm sát hại Thần Y Vệ, cũng phải bí mật áp giải trở lại kinh thành, không được để cho người khác biết.

Sở Hoan lập tức hiểu được ý tứ Từ Tòng Dương.

Hai gã Bách hộ Thần Y Vệ, mười tên Giáo úy Thần Y Vệ, mặc dù chỉ là mười hai người, nhưng còn khiến người ta giật mình hơn tổn thất mấy ngàn binh mã.

Thần Y Vệ là Nha môn hắc ám Hoàng đế xây dựng sau khi lập quốc, có thể nói là đòn sát thủ của Hoàng đế, lập quốc gần hai mươi năm, Thần Y Vệ đều bảo trì chiếc khăn che mặt thần bí. Trong lòng tất cả mọi người, Thần Y Vệ là một chiếc máy tử vong, dường như trong thiên hạ không có việc gì Thần Y Vệ không làm được. Thế nhân vĩnh viên chỉ biết được một góc băng sơn đối với Thần Y Vệ, thế nhưng một góc băng sơn này đủ khiến bất luận kẻ nào cũng cảm thấy hoảng sợ.

Hoàng đế cần sự sợ hãi này.

Lão nắm giữ Thần Y Vệ, khiến cho người trong thiên hạ sợ lão, tuy Thần Y Vệ luôn bảo trì thần bí, không hoạt động ngoài sáng, nhưng cũng không phải hoàn toàn che giấu trong bóng tối.

Ít nhất từ sớm đã có người biết Thần Y Vệ có một tòa Bạch lâu, có bốn Đại Thiên hộ kinh thái tuyệt diễm, có mười hai Đại Bách hộ khiến người ta nghe tin sợ mất mật, những thứ này đã được người ta mơ hồ biết được từ nhiều năm trước.

Đương nhiên, người ngoài biết được cũng chỉ có như vậy.

Thần bí tuy rằng khiến người ta sợ hãi, nhưng hoàn toàn không biết gì cả lại khiến cho mọi người cũng không rõ ràng thực lực của Hoàng đế.

Ôm tỳ bà che nửa mặt, đây cũng là cái bao của Hoàng đế đối với Thần Y Vệ.

Lão cố ý để Thần Y Vệ lộ ra một góc băng sơn, mục đích của lão là khiến cho thế nhân biết được có một cơ quan hắc ám như vậy tồn tại, bảo trì tính thần bí của Thần Y Vệ, cũng bởi vậy thế nhân sinh ra cảm giác sợ hãi đối với Thần Y Vệ.

Mọi người biết rõ Thần Y Vệ tồn tại, thế nhưng đối với việc nó rốt cuộc có bao nhiêu người, thuộc về Nha môn nào, đều không hề rõ ràng. Hoàng đế là vua lập nước, lão cũng từng cơ trí anh minh, khai sáng một đế quốc, cũng không biểu thị phồn hoa lập tức sẽ đến. Hoàn toàn trái lại, sau khi trải qua chiến loạn, quay về thống nhất, rất nhiều mâu thuẫn từng bị chiến tranh che giấu sẽ lập tức bại lộ, các thế lực cũng giăng trải khắp nơi. Từ trước sở dĩ quân chủ khai quốc được xưng là vua đầy hứa hẹn, không chỉ vì họ đánh xuống giang sơn vạn dặm, quan trọng hơn chính là họ dùng trí tuệ siêu phàm của họ cắt giảm các loại mâu thuẫn khi đế quốc mới thành lập, từ đó khiến cho cục diễn hỗn loạn chậm rãi quay về quỹ đạo.

Năm đó Hoàng đế thiết lập Thần Y Vệ, vốn cũng vì chấn nhiếp các thế lực. Sự tồn tại của Thần Y Vệ hiển nhiên cũng có tác dụng rất lớn, gần hai mươi năm qua, Thần Y Vệ luôn bảo trì chiếc khăn che mặt thần bí, luôn bị thế nhân kính sợ, đó là con dao găm sắc bén nhất trong tay Hoàng đế, trong mắt thế nhân, cây đao này không có chuyện không làm được, giống như quyền uy của Hoàng đế, không gì không làm được.

Nhưng lúc này đây, mười hai Giáo úy Thần Y Vệ gần như không còn, đây là tai nạn lớn nhất từ khi Thần Y Vệ thành lập tới nay, một khi chuyện này lan truyền ra ngoài, có thể nghĩ tới đả kích đối với Thần Y Vệ, khi tất cả mọi người cảm thấy Thần Y Vệ không gì không làm được, đột nhiên bị người ta giết chết hơn mười người Thần Y Vệ, chắc chắn trong lòng mọi người sẽ sinh ra nghi vấn về năng lực của Thần Y Vệ, vốn điều này liên quan tới quyền uy của Hoàng đế, khi Thần Y Vệ gặp phải hoài nghi, chắc chắn cũng sinh ra ảnh hưởng đối với uy tín của Hoàng đế, Thần Y Vệ là dao găm của Hoàng đế, khi thanh dao găm này xuất hiện vết nứt, cũng cho thấy dao găm của Hoàng đế cũng không phải không gì làm không được.

Hoàng đế đương nhiên không muốn chuyện này lan truyền ra ngoài, Từ Tòng Dương là người cực kỳ thông minh, đương nhiên hiểu được mấu chốt trong đó. Lão dặn dò Sở Hoan phải làm việc bí mật, Sở Hoan cũng lập tức suy nghĩ cẩn thận nguyên do trong đó, gật đầu nói:

- Thánh thượng yên tâm, thần nhất định sẽ làm việc cẩn thận.

Hoàng đế gật đầu thỏa mãn nói:

- Trẫm phái ngươi tới An Ấp Đạo với tư cách Khâm sai, trong mắt người ngoài, ngươi là Hộ bộ Thị lang, mục đích ngươi tới An Ấp Đạo là vì đốc xúc Viên Sùng Thượng tiêu diệt Hoàng Thiên Dịch, tra xét gia tài Hoàng gia... Chuyến đi Tây Lương, nghe nói Hiên Viên Thắng Tài phối hợp ăn ý với ngươi, lần này tới An Ấp, trẫm điều hắn đi theo bên cạnh ngươi, mặt khác trẫm lại để hắn điều động hai trăm Cận Vệ Quân theo ngươi... Sở ái khanh, trẫm hi vọng ngươi còn sống trở về, trẫm không hi vọng lần sau lúc thấy ngươi, chỉ là một cái đầu đưa về từ An Ấp.

Kỳ thật Mã Hồng ở bên lại không cam lòng.

Tới An Ấp tra xét gia tài Hoàng gia, béo bở hơn xa so với tra xét sản nghiệp Hoàng gia tại kinh thành. Thân ở kinh thành, lúc tra xét gia tài, cuối cùng không dám quá mức làm càn, tuy ít nhiều ôm chút béo bở, nhưng dưới mắt thiên tử vẫn phải thu liễm. Nhưng An Ấp Đạo cách xa thiên tử, Hoàng đế còn nói điền sản ruộng đất dinh thự Hoàng gia có thể do Sở Hoan tùy cơ ứng biến, điển sản ruộng đất dinh thự của Hoàng gia có bao nhiêu, Mã Hồng nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được, béo bở trong đó thế nào, Mã Hồng nghĩ tới một chút cũng kích động. Nhưng y cũng biết, tuy rằng An Ấp hấp dẫn, nhưng nguy hiểm ở đó thực sự quá lớn, không chừng chân trước vừa bước vào An Ấp, chân sau sẽ có người đưa đầu trở lại kinh thành.