Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 721: Miệng sói cướp thức ăn

Mã Hồng kéo Sở Hoan vào trong phòng, đóng cửa lại, lúc này mới để Sở Hoan ngồi xuống. Lúc trước nói là uống trà, thế nhưng một chút ý tứ pha trà cũng không có, y ngồi xuống cạnh Sở Hoan, cười nói:

- Sở đại nhân, cửa hàng phố Kim Ngọc, cũng không có gì để tra, đã bị thương gia mua đi, bạc đã thu về, vậy cần gì gây thêm chuyện.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Bộ Đường đại nhân, tuy nói như vậy, chẳng qua chúng ta nhận sự phó thác của Thánh thượng, quản lý Nha môn Hộ bộ, vây cần phải tận chức tận trách mới được. Hạ quan đi theo bên cạnh Bộ Đường đại nhân, đại nhân một ngày kiếm bạc tỷ, có một số việc có lẽ không rảnh hỏi đến, hạ quan nhận bổng lộc của triều đình, cũng phải giúp đỡ đại nhân xử lý một số chuyện không rảnh hỏi đến.

Mã Hồng miễn cưỡng cười nói:

- Sở đại nhân nói rất đúng.

- Hộ bộ này rất nhiều việc, thật ra hạ quan quả thực dốt đặc cán mai.

Sở Hoan cười tự nhạo:

- Chẳng qua hạ quan dù sao cũng cần làm chút việc cho Hộ bộ!

- Ồ?

Mã Hồng ngạc nhiên nói:

- Kính xin Sở đại nhân chỉ giáo!

- Hạ quan cũng không biết đúng hay không, chẳng qua hạ quan cho rằng, triều đình này giống như một cái nhà, mà Hộ bộ giống như trướng phòng, việc cần làm của trướng phòng, là cân đối chi tiêu trong nhà.

Sở Hoan cười nói:

- Nói toạc ra chính là thu càng nhiều tiền càng tốt, chi càng ít tiền càng tốt, không biết có phải cái lý này hay không?

Mã Hồng gật đầu cười nói:

- Cũng có thể nói như vậy, chẳng qua thật sự làm việc, lại không đơn giản như vậy. Nói tới chi tiêu, cũng không phải ngươi muốn tiêu ít bạc là tiêu ít bạc, có một số thứ cần tốn bạc, quả thực không thể bớt.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đại nhân nói đúng, chẳng qua tiền thu được thì càng nhiều càng tốt. Nói tới mười một cửa hàng trên phố Kim Ngọc, đã kê biên tài sản, hơn nữa có thể do Hộ bộ bán ra ngoài, như vậy có thể nhiều hơn một lạng bạc, Hộ bộ cũng có thể nhiều hơn một lạng bạc tồn kho, sau này cũng có thể xử lý chuyện tình nhiều hơn một lạng bạc. Hạ quan lo lắng bên dưới làm việc không rõ, vội vã bán cửa hàng ra ngoài, lại không bán được giá tốt, đó chính là phụ với quan bào mặc trên người rồi.

Mã Hồng nhíu mày, không nói lời nào.

- Hạ quan đã tính toán, cửa hiệu mặt tiền bên kia, mỗi nơi tuyệt đối không ít hơn hai ngàn năm trăm lạng.

Sở Hoan nhìn qua rất kiên định, nắm chặt tay:

- Nếu ít hơn con số này, hạ quan sẽ tự mình đi thương lượng với thương gia, bổ sung đủ bạc mới được. Hơn nữa ít hơn con số này, chẳng khác nào những thương gia kia muốn thừa dịp cháy nhà cướp của, hạ quan nhất định phải điều tra lai lịch của họ, sau này Hộ bộ chúng ta nhất định phải quản lý nghiêm ngặt đối với gian thương hao tổn lợi ích của triều đình này... !

Mó mắt Mã Hồng nhảy lên ngày càng nhanh, thần sắc khó coi. Sở Hoan nhìn y, ân cần nói:

- Xem ra đại nhân quả thực không thoải mái, sắc mặt không quá tốt, không bằng mời đại phu tới xem một cái?

Mã Hồng khoát tay, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Sở đại nhân, ngài vừa nói ngài có một người bạn ở quê muốn kinh doanh tại cửa hàng phố Kim Ngọc sao?

Sở Hoan khoát tay nói:

- Nếu như đã bán ra ngoài rồi, chuyện này coi như hạ quan chưa nói.

- Sở đại nhân không cần lo lắng.

Mã Hồng cười nói:

- Không phải là cần cửa hiệu mặt tiền sao? Chuyện ta phái người xử lý cho ngài, dù sao chúng ta cũng là chủ sự Hộ bộ, cửa hiệu mặt tiền nho nhỏ không thành vấn đề. Đúng rồi, hắn muốn cửa hàng mặt tiền nào?

- Vậy cũng không phải.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đã muốn làm kinh doanh, một cửa hàng cũng quá ít rồi, không có ba bốn gian, chuyện làm ăn kia chỉ sợ bắt đầu đã không có gì thú vị!

- Ba bốn gian?

Mã Hồng hít một hơi lạnh, nhìn chằm chằm Sở Hoan, thấy Sở Hoan thần sắc tự nhiên, lại cười lạnh trong lòng. Người trẻ tuổi này nhìn qua thật sự rất chất phác, nhưng khẩu vị quả thực không nhỏ.

Cửa hàng trên phố Kim Ngọc, sau lưng mỗi nhà đều có bóng dáng quan trong triều, thậm chí Hiên Viên gia tộc của Nghĩa Quốc Công cũng có hai cửa hiệu trên con phố kia, kinh doanh trên phố Kim Ngọc, kiếm được không ít, ai thấy không thèm?

Mã Hồng ở kinh thành nhiều năm, đương nhiên cũng có rất nhiều sản nghiệp, thế nhưng y là nhân tài mới xuất hiện trên quan trường, phố Kim Ngọc sớm đã bị phân chia hết, cho dù y muốn xâm nhập vào cũng bất lực.

Lần này Hoàng Củ rơi đài, với tư cách người đứng sau màn lớn nhất phố Kim Ngọc, Hoàng Củ sở hữu mười một cửa hiệu tại phố Kim Ngọc, do đó sau khi xét nhà, cũng trống ra mười một cửa hiệu.

Tuy nói trong triều có rất nhiều người muốn những cửa hiệu này, chẳng qua Mã Hồng đương nhiên không có khả năng để những cửa hiệu còn có giá hơn vàng này rơi vào tay người khác, y đã sớm nhìn chằm chằm bên kia, đợi đến lúc Hoàng đế ban xuống ý chỉ xét nhà, lập tức phái thân tín tra xét tất cả cửa hiệu của Hoàng gia tại phố Kim Ngọc, để tránh đêm dài lắm mộng, y còn vận dụng thương gia đã sớm chuẩn bị, mua toàn bộ mười một cửa hiệu mặt tiền.

Mười một cửa hiệu tới tay y, cũng giống như có thêm mười một ngọn núi quặng, vốn tâm tình của y rất tốt, thế nhưng Hình bộ Thượng thư Cầu Tuấn Cao là người đầu tiên tới, quanh co lòng vòng cả buổi, hai người chẹn họng nhau cả buổi, cuối cùng Mã Hồng không thể làm gì, khuôn mặt tươi cười trong lòng đau đớn bị Cầu Tuấn Cao lấy đi ba cửa hiệu.

Cầu Tuấn Cao là ác quan nổi tiếng cả triều, địa vị trong triều của người này lại khác với những người khác, y không thuộc về bất cứ đảng phái nào, thậm chí ngay cả tân đảng cũng không phải, cho tới giờ Nha môn Hình bộ đi lại độc lập, Cầu Tuấn Cao cực kỳ trung tâm với Hoàng đế, nếu như Hoàng đế cầm hai thứ trong tay, một con dao găm sắc bén và một con chó săn, như vậy Thần Y Vệ là dao găm của Hoàng đế, còn Cầu Tuấn Cao là chó săn của Hoàng đế.

Đối với con chó săn này, không ai muốn thâm giao với loại người âm tàn này, càng không ai muốn đắc tội y, thậm chí lúc mới đầu An Quốc Công cũng cho Cầu Tuấn Cao một chút tình mọn.

Mã Hồng biết rõ Cầu Tuấn Cao này là loại người khuôn mặt tươi cười trong tay cầm đao, y đã tự mình đến thăm, đó chính là tình thế bắt buộc, thật ra Mã Hồng đã sớm hiểu được trong lòng, mười một cửa hiệu phố Kim Ngọc, cuối cùng mình không có khả năng nuốt hết, đặc biệt Cầu Tuấn Cao này, xét nhà vốn là hai Bộ liên hợp, nếu đắc tội Cầu Tuấn Cao cũng không có chỗ tốt gì, cho nên cũng đành nhịn đau bỏ thứ yêu thích, quăng ra ba cửa hiệu.

Phía trước vừa tiến một con sói, ai biết sau này lại có một con hổ tới, hơn nữa khẩu vị của Sở Hoan cũng không nhỏ, há miệng là muốn ba bốn cửa hiệu, Mã Hồng tức giận trong lòng, khóe mắt run rẩy, nhưng lại miễn cưỡng cười nói:

- Sở đại nhân, chỉ sợ không chừa ra được nhiều cửa hiệu như vậy.

Sở Hoan cười nói:

- Không sao không sao.

Hắn không nói nhiều, đứng dậy chắp tay:

- Bộ Đương đại nhân, giờ hạ quan đi kiểm tra đối chiếu một chút tình hình của mười một cửa hiệu kia, không quấy nhiễu đại nhân nữa.

Hắn làm bộ muốn rời đi.

- Hai gian!

Mã Hồng cắn răng một cái:

- Sở đại nhân, bạn quê ngài muốn kinh doanh, bổn quan sai người chừa ra hai gian!

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Không dám làm khó đại nhân, hai cửa hiệu, chỉ sợ hắn không hứng thú.

Hắn cất bước rời đi, trong mắt Mã Hồng lộ ra vẻ oán độc.

Trên thực tế ngoại trừ Cầu Tuấn Cao, y quả thực không sợ những quan viên khác trong triều nhúng tay vào việc này.

Chỉ cần y và Cầu Tuấn Cao phối hợp ăn ý, những quan viên khác cũng không có quyền tiến vào Hộ bộ kiểm tra đối chiếu, cho dù có người đỏ mắt tra ra được những thương hộ kia, Mã Hồng cũng không cần lo lắng, y đã sớm tính biện pháp, cho dù có người biết rõ những cửa hiệu kia có quan hệ với y, cũng không lấy ra được bằng chứng.

Thế nhưng y chỉ sợ người bên trong Hộ bộ.

Đặc biệt là vị Hộ bộ Thị lang Sở Hoan này, Sở Hoan là Hộ bộ Thị lang, lại có tước vị Bá tước, hắn là người trong Hộ bộ, cũng không phải người của Mã Hồng, nếu như hắn thật sự muốn nhiễu loạn trong Hộ bộ này, có lẽ Mã Hồng sẽ không sống khá giả được.

Mã Hồng chưa từng hoài nghi Sở Hoan có gan gây ra sóng gió.

Lúc trước Sở Hoan mới vào Hộ bộ đã gây ra một cơn sóng gió, đó là chuyện ai cũng biết, khi đó Sở Hoan đã không hề cố kỵ, hiện giờ thậm chí Sở Hoan còn được Hoàng đế thưởng thức và tín nhiệm, như vậy càng có lực lượng gây ra sóng gió tại Hộ bộ, trên thực tế nguyện vọng lớn nhất của Mã Hồng chính là Sở Hoan có thể thành thật ở lại trong Hộ bộ, tốt nhất mỗi ngày uống trà ngủ gật, đừng quấy nhiễu việc làm của mình tại Hộ bộ.

Chẳng qua hôm nay vị Hộ bộ Thị lang này hiển nhiên không muốn an tĩnh.

Sở Hoan không có lý do gì an tĩnh.

Sau khi Mã Hồng nhậm chức Hộ bộ, trắng trợn điều chuyển thân tín của mình, đã xây dựng căn cơ tại Hộ bộ, chẳng qua còn bất ổn, thế nhưng Hộ bộ hiện giờ cũng không thể nói gần như đã dưới sự khống chế của Mã Hồng.

Sở Hoan cũng không hứng thú quá lớn đối với việc khống chế Hộ bộ, nhưng hắn lại không quen nhìn Mã Hồng một tay che trời tại Hộ bộ, hơn nữa hắn có thể cảm giác được, bình thường Mã Hồng biểu hiện coi như khách khí với mình, thế nhưng thực chất lại tràn đầy địch ý, đối với người như vậy Sở Hoan đương nhiên không thể trơ mắt nhìn y hô phong hoán vũ tại Hộ bộ.

Sở Hoan cũng hiểu rõ, Mã Hồng là người tân đảng, quyền thế của Mã Hồng càng lớn, đại biểu cho thế lực tân đảng càng lớn, hắn không hi vọng thấy được thế lực tân đảng lớn mạnh, bất kỳ thế lực nào trong triều lớn mạnh, cũng không phải chuyện gì tốt đối với Tề Vương Doanh Nhân.

Sở Hoan rất rõ ràng trong lòng, cửa hiệu phố Kim Ngọc bị bán đi trong thời gian ngắn, chỉ có thể là bản thân Mã Hồng giở trò quỷ, hắn cũng không cảm thấy đây là điểm yếu để vặn ngã Mã Hồng, trên thực tế quan chức âm thầm kinh doanh đã là chuyện thấy nhiều rồi, chẳng qua không tiện đưa lên mặt bàn, thậm chí Hoàng đế cũng rất rõ ràng đối với việc này.

Cho dù tra ra đầu đuôi việc này, Hoàng đế cũng đơn giản trách cứ Mã Hồng một phen, lấy cửa hiệu đi, sau đó lại phạt Mã Hồng một số bạc, chưa chắc sẽ đả kích quá lớn đối với địa vị bản thân Mã Hồng, đã như vậy Sở Hoan rất thích thú mà giật mồ ít thịt mờ từ trong miệng Mã Hồng, ít nhất phải khuyên bảo rõ ràng cho Mã Hồng, Hộ bộ này cũng không phải thiên hạ của một mình Mã Hồng y.

Mắt thấy Sở Hoan sẽ rời cửa, Mã Hồng rốt cuộc cắn răng:

- Ba gian!

Sở Hoan dừng bước quay đầu lại, thấy Mã Hồng dựng thẳng ba ngón tay:

- Ba gian, Sở đại nhân có thể nói cho vị bạn quê của ngài biết, hắn có thể có ba cửa hiệu kinh doanh tại phố Kim Ngọc.

- Ồ?

Sở Hoan cười nói:

- Vậy thì làm phiền Bộ Đường đại nhân rồi. Đúng rồi, ta còn phải đi tra một chút, những cửa hiệu bán cho thương nhân, một gian cần bao nhiêu bạc, cũng tiện để ta báo cho vị bạn quê của ta.

Mã Hồng tức giận nói:

- Sở đại nhân cũng không cần phí công, không cần phải đi thăm do. Ba cửa hiệu, ngài để vị bạn quê của ngài móc ra sáu trăm lạng bạc là được... !

- Bao nhiêu?

Sở Hoan khẽ giật mình, ba gian sáu trawmg lạng, chẳng phải một gian chỉ cần hai trăm lạng bạc, vậy thì có khác gì nhặt được.

Mã Hồng nổi giạn trong lòng, giọng nói lạnh lùng:

- Sáu trăm lạng bạc.

Sở Hoan cười nói:

- Điều này... chỉ sợ không ổn!

- Nếu là bạn quê Trung Dũng Bá, cũng nên chiếu cố một chút.

Mã Hồng phất tay:

- Hiện giờ Sở đại nhân có thể để vị bạn quê của ngài tới phố Kim Ngọc lựa chọn ba cửa hiệu, sau khi nhìn trúng giao sáu trăm lạng bạc, tới chỗ ta lấy khế ước mua bán nhà.

Y nhịn không được bỏ thêm một câu:

- Sở đại nhân, thay bổn quan nói một tiếng với vị bạn quê kia của ngài, bổn quan chờ mong hắn kinh doanh thịnh vượng!

Sở Hoan quay đầu lại chắp tay cười nói:

- Đại nhân cũng kinh doanh thịnh vương!

Hắn không nói thêm lời nào, mở cửa rời đi. Mã Hồng oán hận nhìn bóng lưng Sở Hoan, vươn tay cầm chén trà, đưa tay muốn ném xuống đất, lập tức nhìn thoáng về phía cửa, cuối cầm chậm rãi thu trở về.