Sở Hoan ra tay rồi.
Đến nước này, Sở Hoan biết rõ dường như Hoàng đế đã không có bất kỳ đường lui, Hoàng Củ cáo già đã phong bế đường lui của Hoàng đế, Thông Thiên Điện lúc này đã hoàn toàn ở dưới sự khống chế của đảng phái Hoàng Củ.
Đúng như lời Hoàng Củ nói, chỉ cần họ bức bách Hoàng đế thoái vị, lập Hán Vương làm vua mới tại Thông Thiên Điện này, sau khi quay lại kinh thành, như vậy Đại Tần cũng đã thay đổi.
Đảng phái Hoàng Củ có căn cơ rất sâu trogn triều, mà Hán Vương cũng luôn nhận được sự kính yêu của rất nhiều quan viên, nếu Hoàng Củ tự mình soán vị, có lẽ Thiên Hạ sẽ đại loạn, quần thần không phục, nhưng nếu Hoàng Củ chỉ là ủng hộ lập Hán Vương, như vậy thế cục sẽ ổn định lại rất nhanh.
Không thể không nói, Hoàng đế bệ hạ hiểu rõ hôm nay quả thực không tốt, nếu như đảng phái Hoàng Củ thật sự phế truất Hoàng đế ủng hộ lập Hán Vương, chỉ sợ cả triều đình có không ít người sẽ hưởng ứng.
Nhưng Sở Hoan lại quyết không cho phép đảng phái Hoàng Củ mưu phản thành công.
Hắn hiểu rất rõ, một khi Hán Vương đăng cơ, từ nay về sau quyền điều khiển Đại Tần sẽ rơi vào tay Hán Vương và Hoàng thị gia tộc, sau khi họ nắm được quyền, không cần hỏi cũng biết, chuyện đầu tiên phải làm tiếp theo chính là thanh trừ đối lập.
Thái tử đương nhiên là đối tượng đứng mũi chịu sào bị thanh trừ, Tề Vương Doanh Nhân chắc chắn cũng không may mắn thoát khỏi.
Dù Doanh Nhân có thể giữ được tính mạng, nhưng từ nay về sau chắc chắn sẽ không có bất kỳ thế lực, cục diện Sở Hoan khổ tâm tổ chức vừa mới bắt đầu đã chết non.
Hắn phải cam đoan Tề Vương Doanh Nhân có thể có được thực lực hùng hậu, thậm chí còn nghĩ tới một ngày kia Doanh Nhân có thể đăng cơ thành Hoàng đế, chỉ như vậy hắn mới có thể mượn quyền thế của Doanh Nhân đạt được thứ mình muốn.
Hắn chịu nhục, chính là vì ngày hậu tích bạc phát (tích tụ lâu ngày phát trong một ngày), thế nhưng đảng phái Hoàng Củ mưu phản, mắt thấy sẽ rối loạn hết thảy tưởng tượng của hắn.
Hắn quyết không cho phép tình huống như vậy xuất hiện.
Giờ phút này, hắn đã sớm tính toán trong lòng, nếu như hết thảy giống như lời Hoàng Củ nói, như vậy khả năng lật bàn của Hoàng đế đã rất bé nhỏ.
Khả năng duy nhất thay đổi cục diện này, đó là bắt Hoàng Củ.
Cái gọi là bắt giặc trước bắt vua, có lẽ dù bắt được Hoàng Củ cũng chưa chắc có thể lật bàn, nhưng nếu quả thật bắt được Hoàng Củ, ít nhất còn hi vọng lật bàn, nếu không hôm nay sẽ phải thất bại thảm hại.
Hắn chậm chạp không ra ta, là đang tìm kiếm cơ hội thích hợp nhất.
Trên thực tế Sở Hoan vẫn luôn quan sát Hoàng Củ.
Vị Binh bộ Chủ sự Phương Tài kia đột nhiên tiến lên khiến cho Sở Hoan hơi kinh ngạc, tuy Phương Chủ sự đã chết, nhưng không phải không có chút ý nghĩa nào, gã khiến Sở Hoan hiểu được tốc độ và động tác phối hợp của các đạo sĩ bên người Hoàng Củ, hắn biết đám đạo sĩ này tuyệt đối không phải đạo sĩ thật, Hoàng Củ phụ trách chuẩn bị đại điển tế trời, lão đương nhiên có cơ hội sắp xếp vây cánh của mình tiền vào Thông Thiên Điện trước đó.
Những đạo sĩ này, có lẽ đều là môn khách của Hoàng Củ, Hoàng Củ là Quốc Công của đế quốc, môn khách nuôi dưỡng đương nhiên cũng không phải hạng đơn giản.
Vô luận Sở Hoan làm việc gì, đều tràn ngập tin tưởng, nhưng là tin tưởng mà không phải lỗ mãng.
Không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ không tùy tiện ra tay, một khi ra tay, hắn nhất định phải tìm được cơ hội thích hợp nhất.
Lúc Hoàng Củ đối chọi gay gắt với Hoàng đế, Sở Hoan đã tiến hành nghiên cứu kỹ càng chỗ đứng của đám đạo sĩ bên người Hoàng Củ, hắn cần tìm một con đường có thể một kích đắc thủ.
Phương Chủ sự ra tay khiến Sở Hoan thấy được tốc độ ra tay của các đạo sĩ, giây phút đó hắn đã tính được sau khi mình ra ta sẽ gặp được một cục diện thế nào, bản thân sẽ hóa giải cục diện như vậy bằng tốc độ nhanh nhất thế nào, từ đó đạt được hiệu quả một kích đắc thủ, hắn nghĩ được khoảng cách thích hợp nhất để bản thân ra tay, cho nên trong lúc tính toán, hắn đã lặng yên không tiếng động tới gần Hoàng Củ, đạt được khoảng cách ra tay tốt nhất.
Sở Hoan đương nhiên hiểu được, mình ra tay một lần, đương nhiên không có khả năng không sơ hở chút nào, nhưng đến lúc này hắn chỉ có thể liều chết đánh cược một lần.
Bởi vì mắng chửi Thẩm Khách Thu, Binh bộ Thị lang Vưu Can tiến lên đánh Thẩm Khách Thu, gã vừa rời khỏi người Hoàng Củ, vừa vặn xuất hiện một khe hở, lại khiến Sở Hoan tăng thêm hai thành nắm chắc.
Một khi Sở Hoan nắm được cơ hội, tuyệt đối sẽ không do dự, quyết định thật nhanh, dưới tình huống mọi người không tưởng tượng được, bỗng nhiên ra tay.
Một kích này, hắn đương nhiên dùng toàn lực, tốc độ quả thật nghe thấy mà rợn người. Trong khi quần thần giật mình, Sở Hoan đã tiến thẳng lên, đám đạo sĩ bên người Hoàng Củ quả nhiên không phải hạng đơn giản, sớm có người chắn ngang qua, ngăn trước người Sở Hoan, dao găm trong tay đâm về phía hắn.
Sở Hoan không né tránh, vẫn tiến thẳng, chẳng qua tay phải của hắn bỗng giương lên, trong tay nắm một bầu rượu, trong lúc giương lên rượu bên trong đã văng tung tóe ra ngoài, nhắm thẳng gương mặt đạo sĩ kia.
Đạo sĩ kia hiển nhiên không ngờ Sở Hoan đáp lại chiêu thức ấy, thấy được rượu bay lả tả trước mắt, ánh mắt bị ngăn cản. Gần như cùng một thời gian, thân hình Sở Hoan trùng xuống, khom lưng nắm lấy đai lưng bên hông đạo sĩ kia, hai gã đạo sĩ bên cạnh đánh tới, Sở Hoan dùng lực, dĩ nhiên nhấc đạo sĩ kia lên, lập tức hung hăng ném qua bên trái. Đạo sĩ bên trái nắm dao găm đâm tới, cực kỳ nhanh chóng, căn bản không kịp thu thế, mắt thấy đồng bạn bị ném qua, gần trong gang tấc, phốc một tiếng, dao găm đã cắm vào thân thể đồng bạn.
Chiêu thức này của Sở Hoan, đã phá giải uy hiếp từ bên trái, khi dao găm của đạo sĩ bên phải đâm tới, Sở Hoan nghiêng người thuận thế đưa tay, nắm được cổ tay người kia. Hắn hét lớn một tiếng, người nọ cảm thấy xương cổ tay dường như bị bóp nát, tay mềm nhũn, dao găm trong tay đã bị Sở Hoan lấy đi, lập tức cảm thấy phần bụng đau đớn kịch liệt, Sở Hoan đã đá một cước vào bụng gã, khiến gã bay ra ngoài. Sở Hoan mượn lực của cú đá này, thân thể chui vào trong đám người, gần Hoàng Củ trong gang tấc.
Hết thảy đều nhanh như chớp, thậm chí rất nhiều người không thấy rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Trái lại Hoàng Thiên Đô ngồi trên lưng ngựa thấy tình cảnh này, sắc mặt đại biến, lạnh lùng nói:
- Ngăn hắn lại, bảo vệ Quốc Công... !
Hoàng Củ hiển nhiên cũng không ngờ lúc này rồi còn có người dám ra tay với mình, càng không nghĩ đến công phu của người ra tay dĩ nhiên mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên Sở Hoan tập kích qua ba gã đạo sĩ xông về phía mình, lão đã hoảng sợ biến sắc.
Lúc này Sở Hoan cách Hoàng Củ chẳng qua mấy bước, lúc này một gã đạo sĩ bên cạnh xông tới, Sở Hoan không dây dưa với gã, đạo sĩ kia đâm dao găm tới, Sở Hoan tránh qua, cách Hoàng Củ càng gần, đã vươn tay chộp tới Hoàng Củ, hiển nhiên đại công cáo thành, liền thấy thân thể Hoàng Củ lóe lên, không phải bản thân Hoàng Củ tránh né, mà là một gã đạo sĩ thấy tình trạng nguy cấp, biết được nếu cứng rắn ngăn cản chưa chắc đã ngăn được Sở Hoan, lại thò tay từ phía sau nắm được vạt áo Hoàng Củ, cứ thế kéo Hoàng Củ qua như diều hâu cắp gà con, lúc này cũng bất chấp Hoàng Củ tuổi già sức yếu, thuận tay ném qua một bên, kêu lên:
- Bảo vệ Quốc Công... !
Gã ném Hoàng Củ vào trong vài tên đạo sĩ, vài tên đạo sĩ kia nhanh chóng bảo hộ Hoàng Củ kín kẽ không khe hở.
Sở Hoan vốn có thể đắc thủ trong gang tấc, không ngờ trong đám đạo sĩ còn có người cơ mẫn như thế, lúc này có mấy tên từ chung quanh giết tới, Sở Hoan biết rõ đã thất thủ, rống to một tiếng, dao găm không lưu tình chút nào đấm tới đạo sĩ trước mặt. Đạo sĩ kia thấy Sở Hoan ra tay sắc bén không dám đón đỡ, vội vàng né tránh. Sở Hoan cũng không thật sự muốn giết gã, mà chỉ bức lui gã, sau khi tránh qua trở ngại phía trước, Sở Hoan giống như báo săn nhảy lên một chiếc bàn, thân thể lập tức bay lên như viên hầu, phi thân rơi vào vai một gã đạo sĩ, không đợi đạo sĩ kia kịp phản ứng, thân thể Sở Hoan lại dẫm vai đạo sĩ kia nhảy lên, lập tức bay đi giống như diều hâu, rơi ra ngoài vòng vây, lập tức lui ra sau vài bước, đừng dưới ngọc đài, kéo ra một khoảng cách.
Các đạo sĩ bảo vệ chung quanh Hoàng Củ, nên không dám đuổi theo, trước là Phương Chủ sự, sau là Sở Hoan, ai biết tiếp theo có người đột nhiên làm khó dễ hay không, lúc này quan trọng nhất chính là bảo vệ Hoàng Củ an toàn, cũng may đại cục đã định, một Sở Hoan đã không quan hệ đại cục, chỉ cần bảo vệ được Hoàng Củ, đại cục khó sửa đổi.
Hoàng Củ được thủ hạ cứu, kéo qua một bên, cũng choáng đầu hoa mắt, hãi hùng khiếp vía. Đợi đến lúc lão ổn định tâm thần, chứng kiến Sở Hoan dưới ngọc đài, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Lúc này quần thần đều kinh ngạc, trên thực tế ai cũng không ngờ Sở Hoan lại ra tay vào lúc này.
Không ít quan viên còn đang suy nghĩ có nên đầu nhập vào Hoàng Củ hay không, Sở Hoan lại tập kích Hoàng Củ vào lúc này, đó chẳng khác nào tự tuyệt đường sống, không tí người cảm thấy Sở Hoan quả thực ngu không ai bằng, thế nhưng ở sâu trong lòng lại sinh ra lòng khâm phục đối với Sở Hoan, biết rõ không thể làm còn làm, Sở Hoan này quả thực vô cùng trung dũng.
Hoàng đế đứng trên đài cao, trong mắt thực sự hiện ra vẻ kinh ngạc, dường như ngay cả lão cũng không ngờ Sở Hoan lại ra tay đánh lén Hoàng Củ trong lúc sinh tử tồn vong này.
Đánh lén Hoàng Củ, cũng giống như hiệu trung với Hoàng đế.
Hoàng đế kinh ngạc nhìn qua, khóe miệng lộ ra nụ cười, chậm rãi nói:
- Sở Hoan, ngươi rất tốt, trẫm không nhìn lầm người, ngươi rất trung tâm.
Sở Hoan cũng không nói lời nào, nhưng trong lòng thì cười khổ.
Một kích này của hắn không thể đắc thủ, cơ hội lật bàn cuối cùng cũng biến mất, cho dù Hoàng đế tán dương mình trung tâm thì có thể làm gì?
Lúc này Hoàng Củ đã cực kỳ phẫn nộ, nghiêm nghị quát:
- Thiên Đô, trước bắt hôn quân!
Hoàng Thiên Đô ra lệnh một tiếng, binh sĩ Võ Kinh Vệ đã nhào lên phía trước, vây quanh ngọc đài. Sở Hoan nhìn thấy binh sĩ Võ Kinh Vệ vọt tới ngọc đài, rơi vào đường cung, thân thể bay lên, một tay đặt lên ngọc đài, lập tức dùng sức, cả người mượn lực nhảy lên ngọc đài, vừa vặn rơi bên người Hoàng đế, thấy Hoàng đế nhìn mình, đành hỏi:
- Thánh thượng không có việc gì chứ?
Dường như Hoàng đế chẳng thèm ngó tới Võ Kinh Vệ tuôn lại từ bốn phía, mỉm cười nhìn Sở Hoan hỏi:
- Ở thời điểm này ngươi còn có dũng khí hiệu trung với trẫm, vì cái gì?
Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng: "Hiệu trung với ngươi? Ngươi cũng tự mình đa tình rồi". Nhưng lời này đương nhiên khó mà nói ra, hắn đành nói:
- Thánh thượng là quân, Sở Hoan là thần, thần tử hiệu trung quân viên, thiên kinh địa nghĩa, thuộc về bổn phận!
- Tốt!
Hoàng đế vuốt râu cười nói, ánh mắt lập tức lạnh lùng, liếc quần thần, ánh mắt đặt lên người Hán Vương Doanh Bình, lạnh lùng nói:
- Doanh Bình, trẫm hỏi con một lần cuối cùng, con thật sự muốn liên kết với Hoàng Củ cùng làm việc xấu, phản bội trẫm?