Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 611: Kinh sợ

Giọng nói ngoài cửa hết sức cung kính, nhưng sắc mặt Sở Hoan lại trầm xuống.

Mọi người đều biết, hôm nay là ngày đại hôn của mình, lúc này, cho dù người không hiểu chuyện cũng không thể quấy rầy mình lúc này, hơn nữa cho dù thạt sự có tình huống khẩn cấp, người đến bẩm báo cũng phải là Bạch Hạt Tử, nhưng giọng nói ngoài cửa hiển nhiên không phải Bạch Hạt Tử.

Đối phương không có bẩm báo ngoài cửa trước, không ngờ đã tiến vào chính đường, hơn nữa đi tới trước cửa phòng, Sở Hoan lập tức biết đối phương chín phần mười là kẻ hạ độc.

Hắn vận chuyển đầu óc, phán đoán đối phương là thế lực phương nào, ánh mắt lại nhìn Ỷ La vẫn ngồi bên giường không nhúc nhích, nhìn qua Ỷ La hiển nhiên đã trúng độc.

- Là người phương nào cầu kiến lúc này?

Giọng Sở Hoan bình tĩnh, ra vẻ không hài lòng:

- Chẳng lẽ không biết hôm nay là đêm đại hôn của ta sao?

- Hồi bẩm đại nhân, dường như người tới có chuyện khẩn cấp, nói nhất định muốn gặp được đại nhân.

Giọng nói bên ngoài vẫn rất kính sợ:

- Đại nhân có đi qua gặp một lần hay không?

- Bạch Hạt Tử ở đâu?

Sở Hoan ho khan một tiếng:

- Ngươi bảo hắn tới gặp ta trước.

- Bạch… Bạch Hạt Tử?

Giọng nói bên ngoài ngẩn ra, lập tức liền nói:

- Ồ, Bạch Hạt Tử uống nhiều mấy chén, đã buồn ngủ, gọi cũng không tỉnh.

Lúc này Sở Hoan đã kết luận, đối phương chắc chắn là địch nhân.

Lúc này hắn có thể quát to, trong phủ còn có hộ vệ, có lẽ có thể nghe tiếng mà đến. Nhưng Sở Hoan biết được, một khi mình quát to, đối phương sẽ lập tức kết luận mình đã trúng độc, nếu họ có thể lặng yên không tiếng động mà hạ độc, thủ đoạn hiển nhiên rất cao, một cánh cửa phòng căn bản không thể ngăn cản, hiện giờ toàn thân mình khó hoạt động, trước khi đám hộ vệ đuổi tới, đối phương chắc chắn có thể vọt vào trong phòng.

- Đại nhân, có gặp hay không?

Giọng nói ngoài cửa bắt đầu hơi nóng vội.

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Ngươi đi nói cho người tới, đêm động phòng, ta không có thời gian gặp bất cứ kẻ nào!

Bên ngoài yên tĩnh một chút, lập tức Sở Hoan nghe được giữa khe cửa truyền đến tiếng động, hắn miễn cưỡng quay đầu nhìn sang, liền thấy một con dao găm mỏng đã xuyên qua khe cửa, đang đẩy then cửa ra.

Cạch!

Sau một tiếng cạch, then cửa đã bị dao găm đẩy ra, tiếng lạch cạch lập tức vang lên, cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, một bóng người đã đứng trước cửa.

Sở Hoan mặt không chút thay đổi, thản nhiên nhìn người tới, thấy người nọ mặc trang phục gia phó, nhưng che mặt, trên đầu đội mũ da, dáng người không tính cao lớn, khí tức âm trầm.

- Ngươi muốn tới làm loạn động phòng sao?

Khóe miệng Sở Hoan nở nụ cười.

Người tới đi vào bên trong, cũng đóng cửa, lập tức, Sở Hoan liền thấy một người đi theo sau người này, cách ăn mặc gần như giống hệt người phía trước, hai người này vào tân phòng, lúc này mới đóng cửa phòng lại, xoay người, liếc nhau dưới lớp khăn che mặt, chia ra hai bên trái phải, hai người đều nắm một thanh dao găm trong tay, dưới ánh nén đỏ, lóe sắc lạnh.

- Sở đại nhân thật là phúc khí!

Một người trong đó cười lạnh nói:

- Đêm động phòng, cưới nữ nhân đẹp nhất thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, thật khiến người ta hâm mộ muốn chết.

Sở Hoan thở dài nói:

- Hai vị làm loạn động phòng, cần gì dao găm? Đêm động phòng, cầm dao găm, thật sự là chuyện đại hung!

- Thủ đoạn của Sở đại nhân rất được, chúng ta cũng không thể không cẩn thận.

Một người khẽ cười nói:

- Sở đại nhân, chúng ta đến chúc mừng, sao ngài không tận tình kẻ làm chủ, đứng lên rót chén trà cho huynh đệ chúng ta?

Sở Hoan cười khổ nói:

- Hiện giờ ta hơi mệt mỏi, thân thể không thoải mái, dường như ngay cả đứng lên cũng không nổi.

Hai người liếc nhau, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, một người đắc ý nói:

- Sở đại nhân là sứ thần Tần quốc, vào Nam ra Bắc, chắc chút thủ đoạn nhỏ của huynh đệ chúng ta, ngài cũng đã hiểu rồi!

Sở Hoan lắc đầu thở dài:

- Thủ đoạn của hai vị, đến hiện giờ Sở mỗ cũng biết biết sai lầm ở đâu.

Hắn nhíu mày, nhìn hai người, bừng tỉnh đại ngộ:

- Chẳng lẽ… chẳng lẽ hai vị hạ độc ta?

Hai người cười lên không ngừng, một người thấp giọng nói:

- Sở đại nhân yên tâm, laoij độc này sẽ không đả thương tính mệnh của ngài, chỉ khiến ngài tạm thời không thể nhúc nhích mà thôi.

- Hai vị gây rối động phòng, sao lại đến mức hạ độc?

Sở Hoan bất đắc dĩ nói:

- Trò đùa này hơi lớn, không bằng mang giải dược tới cho ta, ta sẽ cho hai vị hồng bao!

- Trò đùa?

Một người cười lạnh nói:

- Sở đại nhân, đây cũng không phải trò đùa… !

Gã lấy một thứ từ trong lòng, là một cái túi ra, mở ra nhìn chằm chằm Sở Hoan nói:

- Sở đại nhân, mặc dù đây là đêm đại hôn của ngài, nhưng chúng ta vẫn muốn ủy khuất ngài một chút, đi theo chúng ta một chuyến!

- Đi một chuyện?

Sở Hoan cau mày nói:

- Đi nơi nào?

Hắn lắc đầu:

- Đêm đọng phòng, lúc đề tên bảng vàng, gặp người quen nơi đất khách, đây là ba thời khắc hạnh phúc trong cuộc đời, ta có kiều thê ở đây, lúc này ngươi để ta đi với các ngươi, có phải hơi vô nhân đạo hay không?

Ánh mắt hắn bình tĩnh, nói chuyện, nhưng từ đầu đã bắt đầu vận khí, công hiệu của Chiếu Luân Đạo thứ nhất Long Tượng Kinh có liên quan tới hơi thở, ngực hắn bị đè nén, hơi thở bị gò bó, cảm thấy khí lực trên người mình biến mất, chỉ sợ có liên quan tới hơi thở không thông suốt, Chiếu Luân Đạo có thể khiến hơi thở khí mạch toàn thân thông suốt, cho nên cảm giác được sau khi mình trúng độc, lựa chọn duy nahats của Sở Hoan là đánh cuộc một keu Long Tượng Kinh có thể phá độc hay không.

Long Tượng Kinh chính là bảo điển vô song, ban đầu Sở Hoan còn hoài nghi, tới lúc này đã hiểu được bộ bảo điển này tiềm ẩn bảo tàng khổng lồ, có thể nhiều lần sáng tạo kỳ tích.

Mặt hắn không đổi sắc, lại âm thầm vận khí dựa theo phương pháp tu luyện của Chiếu Luân Đạo, lúc đầu hơi thở cũng thuận đường, nhưng trải qua ngực liền có cảm giác trở ngại, giống như nước sông lớn đang chảy mạnh mẽ, đột nhiên lại tiến vào một mương rãnh, có vẻ cực kỳ hỗn loạn, hơi thở lại chậm cháp khác thường.

Sở Hoan rốt cuộc hiểu được, cửa ải khó khăn ngay tại ngực, chỉ cần hơi thở tiến lên được, có lẽ có thể phá giải độc tính.

Hắn vừa vòng vo với hai người này, cố ý kéo dài thời gian, trong lúc đó cũng cố gắng phá vỡ bế tắc hơi thở ở ngực, hơn nữa hắn thậm chí cảm giác được, uy lực của Long Tượng Kinh quả thực rất lớn, giống như thiên quân vạn mã đang tấn công một pháo đài, chỉ cần có đủ thời gian, cuối cùng pháo đài vẫn sẽ rơi vào tay giặc.

Một người đi tới phía sau Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Chúng ta cũng biết quấy rầy Sở đại nhân, chẳng qua chủ nhân chúng ta muốn gặp đại nhân, chỉ có thể đắc tội rồi.

- Chủ nhân?

Sở Hoan cố ý kéo dài thời gian:

- Hai vị, chủ nhân của các ngươi là ai, có quen biết với ta không?

- Hiện giờ không biết, gặp mặt, đương nhiên là nhận biết.

Một người cười lạnh nói:

- Tốt lắm, Sở đại nhân, huynh dệ chúng ta xin lỗi ngài, thủ đoạn của ngài rất giỏi, chúng ta vẫn phải phòng bị một chút… !

Gã đưa mắt ra hiệu với người còn lại, người kia lấy một bó dây thừng tới, tuy rằng dây thừng rất nhỏ, nhưng không phải dây thừng bình thương, Sở Hoan chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra là dây thừng da trâu.

- Sở đại nhân, ngài ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Người phía sau thấp giọng nhắc nhở:

- Ta biết Bắc Viện vương phủ còn có bộ hạ của ngài, huynh đệ chúng ta thật vất vả trà trộn vào, ngài ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện. Nếu ngài hành động thiếu suy nghĩ, huynh đệ chúng ta nể ngài sứ thần Tần quốc, nhưng dao găm trong tay chúng ta lại không biết ngài.

Hôm nay là ngày đại hôn của Sở Hoan, Bắc Viện vương phủ rất nhiều người, tuy rằng cũng có hộ vệ đề phòng, nhưng người có lòng muốn thừa dịp loạn trà trộn mà vào quả thật không phải chuyện khó khăn.

Hai người này đương nhiên là thừa dịp loạn mà qua cửa.

Một người khác mở dây thừng, muốn đi qua trói hai tay Sở Hoan, Sở Hoan chợt nói:

- Hai vị chậm đã.

- Thế nào?

- Đã là chủ nhân các vị muốn gặp ta, ta cũng không nên từ chối.

Sở Hoan thở dài bất đắc dĩ nói:

- Chẳng qua thủ đoạn của hai vị, cũng khiến Sở mỗ không thể không bội phục, không biết hai vị có thể nói cho biết, các vị hạ độc khi nào? Không ngờ Sở mỗ không phát hiện ra được!

- Sở đại nhân muốn biết?

Người cầm đây thừng cười lên ha ha, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý. Một tác phẩm thành công nếu không có người thưởng thức, trong lòng người chế tác luôn không cam:

- Lại nói cũng không có gì lớn, chúng ta biết đêm nay đúng là ngày vui của Sở đại nhân, nến đỏ cũng phải châm, cho nên trước đó thay đổi nến đỏ một chút… Chẳng qua nến chúng ta thay đổi, thêm một thứ gì đó bên trong mà thôi. Ha ha, Sở đại nhân, giờ cảm thấy mỹ mãn, không tiếp tục nghi vấn chứ?

- Thì ra là thế!

Sở Hoan liếc đôi nến đang cháy bên cạnh, thở dài:

- Hai vị quả thật là thông minh, ngay cả chiêu số như vậy cũng có thể nghĩ tới.

Miệng hắn nói chuyện, lòng lại nóng như nửa đốt, tuy rằng khí tức đang cố gắng tấn công, nhưng dược tính này quả thật cực kỳ lợi hại, tạm thời căn bản không thể thông.

Lúc này người nọ đã không khách khí trói hai tay Sở Hoan lại, buộc chặt chẽ, dây thừng gân trâu rất dai, hơn nữa có thể co rút, người khí lực lớn có thể thoát khỏi dây thừng bình thường, nhưng tính co rút của dây thừng gân trâu quá mạnh, mặc kệ khí lực lớn hơn nữa, chúng không làm nổi chuyện gì.

- Nhanh một chút, trói hai chân hắn lại!

Người phía sau vẫn đặt dao găm sau gáy Sở Hoan, thấy tốc độ đồng bạn hơi chậm, không kìm nổi thúc giục:

- Bên ngoài còn đang chờ, đừng để họ chờ sốt ruột.

“Hóa ra bên ngoài còn có người tiếp ứng chúng!” Sở Hoan thầm nghĩ trong lòng, trong nhất thời quả thật đoán không ra lai lịch hai người này thế nào.

Một người cột chặt hai tay Sở Hoan, đang muốn dùng dây thừng gân trâu khác trói hai chân, đúng lúc này nghe được phía sau truyền đến một tiếng ôi, tiếng này hết sức nhẹ, giống như rên rỉ, lại quyến rũ, hơi câu hồn, hai người cả kinh, đều nhìn lại theo tiếng động, liền thấy ngoại tân nương tử ngồi như chết trên giường, không còn người khác.

Hai người nhìn chung quanh mấy lần, không còn ai khác, nhìn nhau, ánh mắt đều đặt lên người tân nương bên giường, tên cầm dây thừng đánh giá tân nương, chậm rãi đứng lên:

- Thiếu chút nữa quên, Ỷ La Tháp Lan Cách của chúng ta cũng ở đây, ha ha, nghe nói Ỷ La Tháp Lan Cách là đệ nhất mỹ nhân Cổ Lạp Thấm, chúng ta chỉ nghe tên chưa thấy người, hôm nay cũng muốn nhìn một cái, nữ nhân gì có thể đảm đương danh hiệu mỹ nhân số một Cổ Lạp Thấm.

Gã cũng không vội trói Sở Hoan, dĩ nhiên đi tới Ỷ La.

Đồng bạn cau mày nói:

- Chính sự quan trọng hơn, không nên chậm trễ. Mục tiêu của chúng ta là Sở Hoan, không nên trêu chọc người Cổ Lạp Thấm.

- Ta chỉ liếc mắt nhìn, không chậm trễ được.

Người nọ hiển nhiên hơi mê mỹ sắc, chậm rãi nhích tới gần Ỷ La, mơ hồ ngửi được một mùi hương lan tới, trong lòng rung động, đi tới bên người Ỷ La, vươn tay nâng cầm Ỷ La, dưới mành trân châu, dưới ánh nến, ngọn đèn dầu chiếu vào màn lụa hồng phần, ánh sáng màu hồng xuyên qua mành trân châu chiếu lên mặt tân nương, nhiều điểm hồng, gương mặt đó lại tuyết trắng mềm mại khác thường, dù xuyên qua bức rèn che cũng cảm nhận được giương mặt quyến rũ câu người đó.

Sở Hoan thấy người nọ đi tới mạo phạm Ỷ La, trong mắt lập tức lộ ra sát ý lạnh lẽo, liền thấy người nọ không kìm nổi đưa tay, muốn vén rèm tân nương, thấy khuôn mặt.

Đúng lúc này, Sở Hoan lại nghe được một tiếng kêu nhỏ, tiếng không lớn nhưng hết sức hoảng sợ, đúng là người mạo phạm Ỷ La, giống như nhìn thấy ác quỷ.