Cuối cùng Thẩm Kính bưng Thiên Thu Nhạc lên, nhấp một ngụm, mắt nhắm lại, lập tức lại nhấp một ngụm, quả thật không kìm lòng được mà gật đầu. Trước mắt bao người, gã lại đi đến bên cạnh Vạn Diệp Hồng, bưng chén ngọc lên, nhấp một nhỏ, ngụm rượu này vừa vào trong miệng, thần sắc trên mặt gã lập tức cực kỳ quái dị, quai hàm nhô lên, đôi mắt lại đột nhiên nhìn về phía Phương Chính Hạo.
Phương Chính Hạo chắp tay cười nói:
- Thiếu Khanh đại nhân, đây là Vạn Diệp Hồng gia phụ tự tha chế, phải chăng đại nhân thỏa mãn?
Mắt Thẩm Kính cổ quái, gã buông chén ngọc, nuốt rượu trong miệng xuống bụng, vuốt râu gật đầu, thở dài:
- Quả nhiên là rượu ngon... rượu ngon... !
Lúc này Sở Hoan trong đám người vây xem nhìn thấy Thẩm Kính nuốt ngụm rượu kia xuống bụng, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười quái dị.
Thẩm Kính trầm ngâm một lát, rốt cuộc lớn giọng nói:
- Các vị, Thiên Thu Nhạc của Tô gia, Vạn Diệp Hồng của Phương gia, quả nhiên đều không hổ là rượu ngọn. Luận chất rượu, hương rượu, đó đều là sàn sàn như nhau, đều phương thuần thơm ngọt... !
Nói tới đây, gã rung đùi đắc ý nói:
- Chẳng qua một điểm quan trọng nhất của rượu ngon, là lưu lại hương thơm trong miệng, lại khiến người ta sau khi uống, có thể dư vị vô cùng... Bàn về hàm ý dư vị, Vạn Diệp Hồng này trái lại cao hơn một chút... !
Tiếng người lập tức huyên náo chung quanh.
Mặc dù Thẩm Kính không chính thức tuyên bố cuối cùng, nhưng lời này vừa ra miệng, cũng giống như là nói Vạn Diệp Hồng tốt hơn Thiên Thu Nhạc, mọi người lập tức nhao nhao nghị luận, chung quanh hội trường đã vô cùng ầm ĩ.
Doanh Nhân trong đám người lại nhíu mày, thấp giọng nói:
- Vạn Diệp Hồng? Thiên Thu Nhạc? Thẩm Kính quả thật có thể đánh giá được ưu khuyết của chất rượu sao?
Từ Tòng Dương khẽ vuốt chòm râu, bình tĩnh, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Kính.
Khuôn mặt Lâm Lang dưới lớp khăn che hơi biến sắc, Thẩm Kính nói ra lời này, hiển nhiên đã bắt đầu biểu lộ lập trường rồi.
Đang lúc mọi người nghị luận nhao nhao, ai cũng không nhìn thấy, bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một cỗ xe ngựa, hai nữ tử bước xuống từ trên xe, tướng mạo hai nữ tử này giống nhau như đúc, hơn nữa thân hình cách ăn mặc cũng không hề khác biệt.
Đôi hoa tỷ muội này mặt mày tiều tụy, trong đôi mắt mang theo vẻ hoảng sợ, sau khi xuống xe, mắt nhìn xe ngựa nhanh chóng rời đi, từ trong xe ngựa lộ ra một khuôn mặt, một đôi mắt cực kỳ âm lãnh liếc đôi hoa tỷ muội này, lập tức ẩn vào trong xe.
Hai người liếc nhau, đột nhiên chen vào đám người, run rẩy nỏi:
- Tránh ra, đều tránh ra, chúng ta muốn đi vào... !
Hai nữ tử này thanh âm sắc nhọt, mọi người rốt cục phát hiện, hai mỹ nhân tướng mạo cách ăn mặc giống nhau như đúc chen vào đám người, hơn nữa lệ rơi đầy mặt, thê thê thảm thảm, đều hết sức hiếu kỳ, nhao nhao né tránh.
Mọi người tránh ra một lối, đôi hoa tỷ muội này rốt cuộc chen tới bên cạnh hàng rào gỗ, muốn đi vào, lại bị binh sĩ nâng đao ngăn lại, hai người khóc hô vào trong:
- Cha nuôi... Cha nuôi cứu chúng ta... !
Một tiếng ‘cha nuôi’ này đột nhiên xuất hiện, chung quanh lập tức yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều quăng về phía đôi hoa tỷ muội này.
Thẩm Kính đang rung đùi đắc ý tiến hành bình luận Vạn Diệp Hồng, nghe được tiếng kêu này, nghiêng đầu lại, thấy đôi hoa tỷ muội đang xông vào trong hội trường, chấn động, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Đôi hoa tỷ muội này chỉ vào Thẩm Kính, nói với thủ vệ:
- Các ngươi mau tránh ra, Thẩm đại nhân là cha nuôi của chúng ta, các ngươi dám ngăn cản chúng ta?
Hai nàng xinh đẹp, khóc lóc sướt mướt, vệ binh nghe các nàng nói như vậy, quả thật không dám ngăn cản, đôi hoa tỷ muội này có được chỗ trống, lập tức xông vào, như ai con thỏ trắng chấn kinh, chạy thẳng tới chỗ Thẩm Kính.
Đại hội bình chọn ngự tửu lại xuất hiện một màn ly kỳ này, tất cả mọi người lập tức đều trợn mắt há hốc mồm, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Thẩm Kính nhìn thấy đôi hoa tỷ muội này chạy về phía mình, dĩ nhiên giật mình lui về sau hai bước, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về phía Phương Chính Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ âm tàn.
Phương Chính Hạo tự nhiên cũng nhìn thấy đôi hoa tỷ muội này xông tới, sợ tới mức hồn phi phách tán.
Đôi hoa tỷ muội này là lễ vật gã lén tặng cho Thẩm Kính, danh nghĩa là để Thẩm Kính chỉ điểm âm luật, trên thực tế là đồ chơi tặng cho Thẩm Kính, mấy ngày trước đã phái người hộ tống đi tới kính thành, tuyệt đối không thể tưởng được đôi hoa tỷ muội này lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, việc này không phải là chuyện đùa, mặt gã cũng không còn chút máu, trên đầu lập tức toát ra mồ hôi lạnh.
Hoa tỷ muội không coi ai ra gì chạy vội tới trước mặt Thẩm Kính, cùng quỳ xuống, kiều hoa nhu nhược, đều nước nở nói:
- Cha nuôi, chúng ta có thể gặp được cha rồi... Chúng ta còn cho rằng sẽ không thể gặp lại ngài nữa... !
Thẩm Kính giơ tay lên, dùng ống tay áo lau đi mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán, cả giận nói:
- Các ngươi... các ngươi là người nào? Các ngươi... sao lại như vậy. Bổn quan khi nào... khi nào trở thành cha nuôi của các ngươi?
Gã vừa nói xong liền lui về phía sau, biểu lộ trên mặt hết sức đặc sắc.
- Cha nuôi, ngài... sao ngài lại không biết chúng ta rồi?
Hoa tỷ muội nức nở nói:
- Chúng ta vốn muốn tới kinh thành hầu hạ cha nuôi, nhưng là... nhưng là trên đường gặp phải cường đạo, ngay cả người hộ tống chúng ta tới kinh thành đều bị bắt lại, mấy ngày nay chúng ta bị nhốt trong một căn phòng tối om, cho đến hôm nay mới thả chúng ta ra... Cha nuôi, ngài phải làm chủ cho chúng ta, ngài phải giúp chúng ta bắt những cường đạo kia... !
- Một đám nói bậy... Một đám nói bậy... !
Thẩm Kính liên tục lui về phía sau, kéo dài khoảng cảnh với đôi hoa tỷ muội này:
- Hai mụ điên, lại dám hồ ngôn loạn ngữ ở nơi này, có ai không, mang các nàng xuống... !
Hoa tỷ muội lại càng lộ ra vẻ thống khổ đáng thương, một người đã quay qua quỳ xuống trước Phương Chính Hạo:
- Nghĩa phụ, ngài làm chủ giúp chúng ta... Chúng ta... Chúng ta bị người khi dễ... !
Phương Chính Hạo lúc này đầu óc trống rỗng, chật vật không chịu nổi, gã ngàn tính vạn tính, thật sự không tính tới đến cuối lại xuất hiện tràng cảnh quái dị thế này.
Chợt nghe được có người kêu lên trong đám người:
- Cha nuôi, nghĩa phụ, chẳng lẽ Phương Đại công tử Diệu Thảo Đường cùng Thẩm Thiếu Khanh bái làm huynh đệ kết nghĩa rồi sao?
Giọng nói này cực kỳ rõ ràng vang dội, xung quanh lập tức phát ra một trận cười vang.
- Lớn mật, người còn chưa tới, dẫn các nàng đi.
Thẩm Kính rốt cuộc lấy khăn tay trong tay áo, chỉ vào đôi hoa tỷ muội, giận không kềm được nói:
- Ai phái các ngươi tới vu oan bổn quan? Đồ điên, đây là hai kẻ điên... Vệ binh, dẫn đi, mau dẫn các nàng đi... !
Trong đám người lại có kẻ cao giọng hô:
- Con gái nuôi đã đến cũng không nhận, Thẩm đại nhân ngài cũng quá vô tình đi?
Người chung quanh chen chúc, ai cũng không biết lời này rốt cuộc là ai nói ra, nhưng giọng nói rất lớn, đủ để rất nhiều người đều nghe thấy.
Không ít người bên trong bắt đầu ồn ào, tràng diện lập tức càng lộn xộn.
- Trách không được Diệu Thảo Đường lại có thể đoạt được danh tiếng ngự tửu, hóa ra đây là trò chơi của hai huynh đệ kết nghĩa.
- Thiên Diệp Hồng sao có thể so được với Trúc Thanh Tửu? Diệu Thảo Đường so sánh được Hòa Thịnh Tuyền? Trong này quả nhiên có quỷ?
- Quan thương cấu kết, đây còn có công bằng sao?
Từng tiếng vang lên trong đám người, vô cùng lộn xộn, ngôn từ cũng rất sắc bén.
Lúc này Thẩm Kính vừa gấp vừa giận, giơ cao hai tay, lớn giọng nói:
- Các vị, đây là có kẻ rắp tâm cố ý gây sự, mọi người ngàn vạn lần không nên tin. Bổn quan thanh liêm, tuyệt đối không biết hai nữ nhân này.
Lúc này mấy tên vệ binh đã xông vào sân, liền muốn kéo đôi hoa tỷ muội xuống, một người thấy không ổn, ôm đùi Phương Chính Hạo, khóc hô:
- Nghĩa phụ cứu chúng ta... Nghĩa phụ... !
Phương Chính Hạo thần sắc hung ác nhìn nữ tử này, lúc này cũng bất chấp phong đọ gì, nâng cước lên đá mạnh vào nữ tử này, mắng:
- Các ngươi ở đây hồ ngôn loạn ngữ, bổn công tử chưa từng gặp các ngươi! Lúc nào bổn công tử lại trở thành nghĩa phụ các ngươi?
Gã trở mặt vô tình, lúc này hận không thể tại chỗ bóp chết đôi hoa tỷ muội này.
Đúng lúc này, chợt một cục đá bay ra từ trong đám người, cực kỳ nhanh chóng, giống như là sao băng, ‘bốp’ một tiếng, đánh thẳng vào trán Phương Chính Hạo.
Phương Chính Hạo hú lên một tiếng, che cái trán, lúc này đã bị cục đá ném rách, máu tươi xuất hiện, gã vô cùng phẫn nộ, một tay ôm trán, một tay chỉ vào đám người, phẫn nộ quát:
- Là ai? Là ai âm thầm đánh lén? Hèn hạ vô sỉ, dám làm không dám nhận sao?
Trong đám người truyền đến tiếng cười nhạo:
- Dám làm không dám nhận? Chuyện Phương Đại công tử ngài làm tại sao lại không dám nhận? Hèn hạ vô sỉ, những từ này quả thật sinh ra vì ngươi!
Trong hỗn loạn, đã thấy một lão giả đi tới bên cạnh hàng rào gỗ, lão bình tĩnh, thần sắc lạnh lùng, vệ binh tới ngăn cản, một hán tử thường phục bên người lão giả đã lạnh giọng nói:
- Vị này chính là Từ Đại học sĩ Từ Tòng Dương, các ngươi còn không tránh ra!
Vệ binh đều giật mình kinh hãi, liếc nhìn nhau, lão giả lạnh lùng liếc hai người, cũng không nói nhiều, đi thẳng vào trong hội trường, vệ binh cũng không dám ngăn cản.
Từ Tòng Dương thân là Đại học sĩ Đô Sát Viện, đốc tra đủ loại quan lại, có được quyền điều tra và vạch tội, hôm nay gã vốn chỉ là bị Doanh Nhân khuyên bảo, cải trang tới đây xem náo nhiệt, ai biết náo nhiệt này càng xem càng đặc sắc, cuối cùng vậy mà xuất hiện một màn khiến cho người ta không thể tưởng tượng.
Sau khi đôi hoa tỷ muội này xuất hiện, xưng Thẩm Kính là cha nuôi, xưng Phương Chính Hạo là nghĩa phụ, mặc dù hai người này lớn giọng nói không biết, nhưng Từ Tòng Dương cũng đã nhạy cảm phát hiện bên trong tất có kỳ quặc.
Lão làm người cương trực, vô cùng không quen nhìn loại chuyện làm việc thiên tư trái pháp luật này, nhìn thấy quần chúng xôn xao chung quanh, một mảnh hỗn loạn, cuối cùng đứng dậy, vô luận Thẩm Kính phải chăng bị oan uổng, lúc này nhất định phải làm cho tinh tường, nếu không, dân tâm bạo động, uy tín triều đình sẽ gặp phải đả kích cực lớn.
Từ Tòng Dương vừa tiến vào trong hội trường, Thẩm Kính liếc thấy, càng là ba hồn đi hai hồn, bảy phách đã bay sáu phách, thân thể khom xuống, bước nhanh tới trước mặt Từ Tòng Dương, phốc một cái quỳ xuống, run giọng nói:
- Hạ quan... Hạ quan tham kiến Đại học sĩ!
Ngay từ đầu đám người vây xem nhìn thấy một lão đầu áo bào xám tiến vào trong hội trường, đều hết sức kinh ngạc. Từ Tòng Dương tuy xuất thân phủ Vân Sơn, nhưng rất nhiều năm chưa từng trở về, người nhận biết lão không có mấy.
Một lão đầu tiến vào hội trường, không ít người cảm thấy lão giả này lá gan thật lớn, không ít người âm thầm đổ mồ hôi cho lão.
Nhưng nhìn thấy đường đường Quang Lộc Tự Thiếu Khanh vậy mà quỳ rạp dưới chân lão giả, trong nhất thời đều hiểu được, cảm tình là chân nhân bất lộ tướng, lão giả này là nhân vật lợi hại.
Từ Tòng Dương cũng không nhìn Thẩm Kính, mà chỉ vào vài tên vệ binh đang mạnh mẽ mang đôi hoa tỷ muội xuống, lạnh lùng nói:
- Thả bọn họ ra, đều lui ra cho bổn quan!
Vệ binh nhìn thấy Thẩm Kính cũng quỳ lạy lão giả này, nào dám cãi lời, vội vàng buông tay, khom người lui ra.
Từ Tòng Dương trước mắt bao người, hai tay chắp sau lưng đi tới bên cạnh bàn rượu, ngửi ngửi Thiên Thu Nhạc, hơi gật đầu, lại qua ngửi Vạn Diệp Hồng, lập tức nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, chỉ vào Vạn Diệp Hồng, trầm giọng nói:
- Rót rượu!
Tôi tớ bên cạnh vội vàng dâng lên non nửa chén Vạn Diệp Hồng, Từ Tòng Dương lạnh lùng nói:
- Rót đầy!
Tôi tớ không dám cãi lời, rót đầy tràn một chén.
Từ Tòng Dương mới quăng ánh mắt về phía Thẩm Kính, trầm giọng nói:
- Thẩm Kính, ngươi tới đây!
Thẩm Kính đứng dậy từ trên mặt đất, khom người cung kính đi qua. Từ Tòng Dương nhìn gã một cái, chỉ vào rượu trong chén ngọc, thản nhiên nói:
- Uống hết nó!