Sở Hoan và Tiểu Lục Tử thần bí cả đêm trong hậu hoa viên, mãi đến buổi sáng ngày hôm sau, cũng không thấy bọn họ đi ra, trái lại lúc vừa mới sáng, Lương phường chủ đã tới đây.
Lâm Lang đã chán ghét Lương phường chủ đến cực điểm, nhưng nhớ rõ lời Sở Hoan nói, vẫn để gã vào phủ, chỉ cho người dẫn gã đến phòng bên chờ, cũng không gặp mặt.
Từ đêm khyuya đến sáng sớm, gian phòng ở hậu hoa viên đèn đuốc sáng chưng, biết bữa sáng đều đã chuẩn bị tốt, vẫn không thấy Sở Hoan đi ra, Lâm Lang lo lắng Sở Hoan và Tiểu Lục Tử cả đêm không ăn gì, cho nên tự mình mang theo giỏ chất đầu thức ăn qua, vừa mới thấy Tiểu Lục Tử đi ra trong phòng, lúc này đôi mắt Tiểu Lục Tử đầy tơ máu, nhìn qua vô cùng mỏi mệt, thấy Lâm Lang, khoát tay áo, lại chỉ trong phòng, ra hiệu Lâm Lang không nên quấy rầy.
Lâm Lang lo lắng trong lòng, gọi Tiểu Lục Tử tới. Tiểu Lục Tử ngẫm nghĩ một chút, trước vào phòng, một lúc sau mới đi ra, Lâm Lang đã hỏi:
- Tiểu Lục Tử, các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì, thần bí như vậy?
Tiểu Lục Tử vỗ đầu, nói:
- Tiểu thư, Sở đại ca đang bận làm việc, ta cũng không biết hắn rốt cuộc làm gì. Đúng rồi, hắn để ta nói với tiểu thư, Lương phường chủ có tới đây không? Nếu tới đây, ngàn vạn lần không được để gã rời khỏi, nếu gã muốn đi, trói cũng phải trói gã lưu lại, tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm… !
Gã quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói:
- Tiểu thư, Sở đại ca còn đang bận, bên cạnh không có người, tiểu nhân phải vào rồi.
Lâm Lang đưa giỏ trong tay qua, nói:
- Ngươi mang vào đi, cả một đêm không ăn gì rồi!
Tiểu Lục Tử nhận giỏ, hơi mỏi mệt trở về.
…
…
Lúc Sở Hoan ở Tô phủ bận rộn không thể rời đi, Từ Tòng Dương tuần tra các nơi tại Tây Sơn Đạo lại trở về Thảo Đường hành dinh trong buổi sáng ngày nay, Tổng đốc Tây Sơn Đạo Kiều Minh Đường biết được Từ Tòng Dương trở về, liền chạy tới Thảo Đường hành dinh trước.
Kiều Minh Đường đi vào hành dinh, còn chưa nhìn thấy Từ Tòng Dương, đã gặp được Chỉ huy sứ Vệ Sở quân La Thế Lương, La Thế Lương một bộ phong trần mệt mỏi, lúc này Từ Tòng Dương tuần tra Vệ Sở các nơi, La Thế Lương cũng ở bên người.
Nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của La Thế Lương, Kiều Minh Đường chắp tay cười nói:
- La đại nhân vất vả rồi, không biết việc này có thuận lợi hay không?
La Thế Lương chắp tay đáp lễ:
- Đa tạ Tổng đốc đại nhân quan tâm, hết thảy đều rất thuận lợi.
Kiều Minh Đường mỉm cười gật đầu, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ quái dị, thần sắc quáy dị này bị La Thế Lương nhìn vào mắt, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, không ngờ trên người dâng lên cảm giác bất an.
Kiều Minh Đường đã đến, có người đi thông báo Từ Tòng Dương, lập tức Từ Tòng Dương cho người mời Kiều Minh Đường vào, tới trong phòng, Từ Tòng Dương đã thay y phục hàng ngày, đang rửa mặt.
Kiều Minh Đường khom người nói:
- Hạ quan Kiều Minh Đường bái kiến Đại học sĩ!
Y muốn bái lạy, Từ Tòng Dương đã đặt khăn mặt xuống, xua tay nói:
- Không cần giữ lễ tiết. Kiều đại nhân, ngồi xuống nói chuyện gì.
Sau khi ngồi xuống, Kiều Minh Đường mới cẩn thận nói:
- Đại học sĩ, việc tuần tra Vệ Sở lần này, không biết có thuận lợi hay không?
Lúc này hạ nhân đưa trà tới, Từ Tòng Dương nâng chén trà lên nhấp một ngụm, mới nhìn Kiều Minh Đường nói:
- Tuần tra mấy chỗ Vệ Sở, quả thật đầy đủ quân số, chẳng qua trang bị Vệ Sở quân đã rất cũ. Lão phu tự mình tới kho quân giới Vệ Sở quân, vũ khí chứa đựng bên trong không ngờ hơi rỉ sét…!
Kiều Minh Đường vội vàng xưng vâng, cũng không nói nhiều.
Từ Tòng Dương thản nhiên nói:
- Lão phu cũng biết, Vệ Sở quân bên kia, ngươi không tiện nhúng tay, nhưng ngươi chung quy là Tổng đốc một Đạo, có một số việc vẫn phải coi trọng vài lần. Nếu không phải tuần tra lần này, lão phu thật không thể tưởng được không ngờ vũ khí của Vệ Sở lại cũ tới nông nỗi như vậy, mùa đông này, quần áo phần lớn tướng sĩ Vệ Sở quân đều rất nát, nếu thật sự đột nhiên khai chiến, quân đội như vậy sao có thể ngăn cản được địch nhân hổ lang?
Kiều Minh Đường ngẫm nghĩ một chút, mới nói thật cẩn thận:
- Nhiều năm không có chiến sự, nghĩ tới là Vệ Sở quân bên kia sơ sót.
Từ Tòng Dương lắc đầu, nói:
- Ngươi cũng không cần phải nói trường hợp này. Nước tuy mạnh, hiếu chiến tất vong, thiên hạ an cư, quên chiến tất nguy. Vệ Sở quân chính là căn bản vũ lực Đại Tần ta, không thể có một ngày buông thả.
Lão dừng một chút, thở dài:
- Lão phu cũng hiểu được, vài năm gần đây triều đình cắt giảm quân phí lần nữa, khiến cho quân phí các Đạo khẩn trương, trang bị vũ khí cũng lâu dài không đổi mới, chẳng qua… Cơm canh cũng không phải đều giơ tay với triều đình. Thánh thượng bổ nhiệm Tổng đốc các ngươi xử lý một phương, cũng chính là muốn các ngươi phân ưu giúp đỡ triều đình!
Kiều Minh Đường vội đáp:
- Đại học sĩ giáo huấn đúng, hạ quan chắc chắn ghi nhớ trong lòng.
- Binh khí trong kho quân giới, tuy rằng cũ, nhưng các ngươi hoàn toàn có thể phân phó nhân thủ rèn luyện mài một lần nữa.
Từ Tòng Dương nhíu mày:
- Cả kho toàn binh khí cũ, xem còn bộ dáng gì nữa?
Lão dừng một chút, thấp giọng nói:
- Lần này lão phu quang minh chính đại tuần tra Vệ Sở các nơi, các Vệ Sở cũng không chắc không có người biết chuyện, nhưng lão phu tục tĩu nói trước, nếu như có người ăn của công, bớt quân lương, trộm quân lương, triều đình tuyệt đối không tha nhẹ!
Kiều Minh Đường cung kính nói:
- La Chỉ huy sứ quản lý Vệ Sở quân một đạo, hắn làm việc cần cù, chắc chắn không làm ra chuyện hồ đồ.
Từ Tòng Dương nâng chén trà lại nhấp một ngụm, rốt cuộc hỏi:
- Tôn Dần Hổ bên kia có tin tức truyền đến?
Tôn Dần Hổ là một trong Bách hộ Thần Y Vệ, sau sự kiện Hắc Thủy Sơn Thông Châu, Tôn Dần Hổ đã bí mật tới Thông Châu điều tra.
Kiều Minh Đường nghe Từ Tòng Dương hỏi, mày nhíu chặt, lắc đầu nói:
- Hồi bẩm Đại học sĩ, Bôn bách hộ đến nay chưa có chút tin tức truyền lại, hơn nữa… Bên này cũng không thể liên lạc được tung tích Tôn Bách hộ!
- Ý ngươi là gì, Tôn Dần Hổ đột nhiên mất tích?
Từ Tòng Dương nhăn mày lại:
- Tôn Dần Hổ chính là Bách hộ Thần Y Vệ, làm việc cẩn thận chu đáo chặt chẽ, cho dù không tra được bất cứ manh mối gì, cũng nên hồi báo một tiếng… Hiện giờ đã gần một tháng, vì sao không có chút tin tức?
Lão chỉ cảm thấy trong đó rất cổ quái.
Kiều Minh Đường thần sắc ngưng trọng nói:
- Hạ quan cũng có nghi vấn trong lòng.
Từ Tòng Dương trầm ngâm một lát, rốt cuộc cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ Thông châu bên kia vẫn là đầm rồng hang cọp tổ sói phải không?
Lão nói với Kiều Minh Đường:
- Kiều Tổng đốc, ngày mai lão phu liền khởi hành tự mình tới Thông Châu, lão phu lại muốn nhìn, nước Thông Châu rốt cuộc sâu đến đâu. Rất nhiều trang bị vũ khí bị chuyển đi đột nhiên, không ngờ không lộ ra dấu vết, đám thổ phỉ kia thật sự có thể lên trời xuống đất sao?
Kiều Minh Đường vội đáp:
- Đại học sĩ, hết thảy vẫn chờ Tôn Bác hộ truyền tin tức lại nói sau, Thông Châu lần này chính là án lớn, ngay cả Tôn Bách hộ, chỉ sợ cũng cần chút thời gian!
Từ Tòng Dương nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ Tôn Dần Hổ không có tin tức tới, chúng ta vẫn phải chờ đợi? Đúng rồi, còn có Triệu Quảng Khánh kia, nghe nói người này có chút năng lực, hiện giờ Thông Châu bày ra thiên la địa võng, sao một chút manh mối hắn cũng tìm chưa ra?
Lão hơi trầm xuống, mới nói:
- Đám binh khí kia tất nhiên là ghên gười, nhưng lai lịch đám thổ phỉ, nhất định cũng phải tra ra manh mối… !
Kiều Minh Đường ngập ngừng không nói, dường như muốn nói gì, nhưng không lập tức nói ra khỏi miệng, Từ Tòng Dương thoáng nhìn, thản nhiên nói:
- Ngươi muốn nói cái gì, cứ nói!
Lúc này Kiều Minh Đường mới đứng dậy, đi tới bên người Từ Tòng Dương, thấp giọng nói:
- Đại học sĩ, hạ quan có một chuyện cần bẩm báo Đại học sĩ.
- Ngươi nói!
- Hơn hai tháng trước, vợ hạ quan về nhà mẹ đẻ thăm viếng, lúc trở về, lại lọt vào một đám thổ phỉ sông nước bắt cóc, may mắn ông trời có mắt, cuối cùng chỉ có kinh hãi mà không có nguy hiểm.
Kiềm Minh Đường vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Mà lần trước bao vây tiễu trừ Hắc Thủy Sơn, sau lại phát hiện, dường như thổ phỉ Hắc Thủy Sơn và thổ phỉ sông nước bắt cóc tiện nội là một đảng!
Từ Tòng Dương lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói:
- Còn có việc này?
Kiều Minh Đường chính trực nói:
- Hạ quan không dám giấu diếm, xác thực có việc này.
Từ Tòng Dương khẽ vuốt râu, nhíu mày hỏi:
- Vậy ngươi có điều tra rõ vì sao đám thổ phỉ sông nước kia lại bắt cóc tôn phu nhân không?
Kiều Minh Đường nói:
- Sau này hạ quan suy nghĩ cẩn thận, càng nghĩ, chỉ có một loại giải thích… Bọn họ chuẩn bị sau khi bắt cóc tiện nội, dùng tính mạng tiện nội áp chế hạ quan, nếu đoán không sai, trong tay hạ quan nhất định có thứ gì bọn chúng vô cùng để ý.
Từ Tòng Dương ngạc nhiên nói:
- Trong tay ngươi có thứ gì bọn chúng để ý? Thứ gì vậy?
Kiều Minh Đường lo lắng Từ Tòng Dương hiểu lầm, vội đáp:
- Không phải thứ gì, hạ quan cảm thấy, đám thổ phỉ kia có thể có đồng đảng trong tay hạ quan. Trước khi tiện nội bị bắt, địa lao phủ Vân Sơn liên tục có vài lần cướp ngục, nhưng đều chấm dứt thất bại, sau đó việc cướp ngục không có xảy ra nữa, tiện nội lại suýt bị cướp, hai chuyện này liên hệ với nhau, hạ quan mới đoán là bọn chúng có đồng đảng ở trong địa lao.
Từ Tòng Dương hơi trầm ngâm, ngẫm nghĩ một chút, mới vuốt cằm nói:
- Ngươi đoán rất có đạo lý.
Lão lại nhẹ giọng hỏi:
- Vậy ngươi đã thẩm vấn chưa? Biết đồng đảng của bọn chúng là ai?
Kiều Minh Đường lắc đầu, lúng túng nói:
- Hạ quan hổ thẹn, đến nay còn chưa thể biết được. Trong địa lam giam giữ năm sáu chục người, đã có một nữa thẩm vấn chi tiết dưới trọng hình, nhưng còn hơn hai mươi người không thể phán định lai lịch của bọn chúng rốt cuộc thế nào, những người này dầu muối không vào, mềm cứng không ăn, rất phiền toái!
Từ Tòng Dương chậm rãi nói:
- Ý tứ của ngươi, đồng đảng đám thổ phỉ kia, ngay trong hai mươi người này?
Kiều Minh Đường nghiêm nghị nói:
- Hạ quan không dám xác định, nhưng có tám chín phần mười là như thế. Lúc cướp ngục, chúng tới ba lượt, thân thủ đều không kém, biết rõ địa lao thủ vệ sâm nghiêm, chúng cũng không để ý cái chết mà xông vào, bởi vậy có thể thấy được trọng phạm nhất trong địa lao rất quan trọng đối với bọn chúng… !
Từ Tòng Dương yên lặng không nói gì, dường như nghĩ tới cái gì, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngươi cảm thấy có thể lợi dụng điểm này?
Kiều Minh Đường khẽ gật đầu:
- Mồi câu thơm, không lo không câu được cá. Tôn Bách hộ và Triệu Quảng Khánh vẫn chưa tra được tung tích loạn đảng, có thể thấy được loạn đảng này ẩn núp rất sâu, muốn bắt được chúng, chỉ có thể dẫn chúng rời hang… Chỉ cần chúng rời hang, hạ quan tin tưởng có thể một lưới bắt hết!
Từ Tòng Dương tự nhiên hiểu được ý tứ Kiều Minh Đường, khẽ gật đầu, thấp giọng nói:
- Cũng là một chủ ý. Chẳng qua hơn hai mươi người, mục tiêu nhiều lắm… Sau này ngươi điều Lý Mão Thỏ qua, lại điều hai gã Giáo úy Thần Y Vệ qua, có bọn họ xuất mã, cho dù những người này mạnh miệng nữa, cũng có thể móc ra chi tiết vài người… !
Kiều Minh Đường thần sắc vui vẻ, chắp tay nói:
- Đa tạ Đại học sĩ!
- Ngươi chuẩn bị bày cạm bẫy như thế nào?
Từ Tòng Dương thấp giọng nói:
- Dẫn rắn rời hang, dẫn cá mắc câu, tất đều là ý kiến hay, nhưng hơi có sai lầm, rắn và cá bị kinh, vậy khó tìm được cơ hội.
Kiều Minh Đường tiến tới bên tai Từ Tòng Dương, thấp giọng, Từ Tòng Dương vuốt chòm râu, hơi vuốt cằm.