Chu Hùng nghe vậy đột nhiên biến sắc, các võ sư bên cạnh gã cũng đều biến sắc. Chu Hùng ngồi xuống bên cạnh thi thể đã mềm như con mèo của Sở Hoan, đỡ cánh tay hắn:
- Trúc đại hiệp, ngươi... không phải ngươi đang nói đùa chứ?
Sở Hoan cười khổ:
- Tình hình trước mắt nghiêm trọng như vậy, sao ta có thể nói đùa được.
- Nhưng... nhưng với thân thủ của ngươi, ai có thể hạ độc ngươi chứ? Trúc đại hiệp, ta đỡ ngươi dậy trước.
Gã đỡ Sở Hoan dậy, nhưng thấy hắn vẫn lảo đảo tựa như đứng không vững, sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, gã lo lắng vạn phần nói:
- Trúc đại hiệp, đạo phỉ tới rồi. Chúng ta đều phải trông cậy vào ngươi, nhưng... giờ phải làm sao đây?
Ngũ Sĩ Chiêu nghe có đạo phỉ tới, lúc này nữ nhân Khổng Tước đài và sáu võ sư trúng độc đều được đưa ra xe ngựa đằng sau. Xe ngựa nối đuôi như một bức tường bảo vệ, nhưng phòng ngự như vậy, nếu đạo phỉ cưỡi ngựa tới muốn giết vào cũng không thể ngăn cản được. Đám nữ nhân Khổng Tước đài đều thất kinh, trong lều của Kim Lăng Tước vẫn đốt một ngọn đèn dầu, đạo phỉ tới, ngọn đèn đó liền phụt tắt, bên trong tối đen. Kim Lăng Tước cùng hai thị nữ đều không bước ra.
Tiếng vó ngựa chỉ cách khoảng hơn mười bước, đạo phỉ lần lượt ghìm cương ngựa, trong cơn mưa phùn rây rắc, ai nấy tay cầm đao, ánh mắt hung ác như một bầy sói nhìn đàn dê.
- Trúc đại hiệp, ngươi cố lên!
Chu Hùng thấp giọng nói sau lưng Sở Hoan:
- Tên tuổi ngươi vang dội, chỉ cần báo danh, có khi đám dạo phỉ kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sở Hoan miễn cưỡng đứng thẳng người, thấy trong đám đạo phỉ đã đến xếp thành một hàng, một gã chậm chậm bước lên. Mưa phùn vỗ lên áo choàng của gã vang vang, giọng nói của gã cũng như tiếng mưa:
- Muốn sống thì bỏ vũ khí xuống.
Chu Hùng đứng sau lưng Sở Hoan hỏi:
- Các ngươi là ai?
Người kia cười lạnh:
- Chúng ta đã đi theo các ngươi hơn mười ngày rồi. Các ngươi vẫn còn không biết chúng ta là ai sao? Không cần nói nhảm nữa, bỏ vũ khí xuống đi.
Sở Hoan chỉ lặng lẽ nhìn bọn chúng.
Chu Hùng thấp giọng hỏi:
- Trúc đại hiệp, ngươi...ngươi có muốn báo danh không?
- Ta đã trúng độc, chỉ cần mở miệng bọn họ sẽ biết ngay ta đang yếu, càng thêm hung hãn.
- Cái này...
Chu Hùng nhíu mày, cuối cùng mới lớn tiếng báo:
- Có Trúc đại hiệp ở đây, các ngươi ai dám vong động?
- Trúc đại hiệp?
Đạo phỉ kia cười to:
- Trúc đại hiệp cái cứt chó gì? Lão tử chưa từng nghe. Thức thời thì mau vứt vũ khí xuống, lão tử không kiên nhẫn đâu!
Chu Hùng cười khổ:
- Trúc đại hiệp, xem ra danh tính của ngài không dọa được bọn họ.
Sở Hoan khẽ nói:
- Chu phó lĩnh đội, ta không được rồi, quyết định thế nào nghe ngươi làm chủ đi.
- Chuyện này...
Chu Hùng nhìn mấy võ sư bên cạnh, thấp giọng hỏi:
- Các ngươi bảo nên thế nào? Phải đánh, chúng ta sẽ liều mạng với bọn chúng. Nếu không chúng ta cũng chỉ có thể bỏ vũ khí.
- Chu phó lĩnh đội, cho dù chúng ta có vứt bỏ vũ khí, bọn chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Đạo phỉ giết người không chớp mắt, kể cả đội ngũ của chúng ta cũng dám cướp, chắc hẳn là đám cùng hung cực ác rồi!
Chu Hùng cau mày:
- Nói vậy các ngươi muốn đánh sao?
Chúng võ sư nhìn nhau, cuối cùng trả lời:
- Tất cả đều nghe theo Chu phó lĩnh đội.
Chu Hùng do dự một chút mới nói:
- Trúc đại hiệp giờ đã không thể chiến đấu, nhân số của chúng ta lại ít hơn bọn chúng, chắc chắn đánh không lại. Theo ý ta...
- Chu phó lĩnh đội, chúng ta không thể buông vũ khí đầu hàng. Nếu bọn chúng chỉ cướp tài vật thì thôi, nhưng nếu muốn làm hại đến cô nương và các tỷ muội thì làm thế nào? Khi đó, chúng ta không có khí giới, muốn đánh cũng không thể.
Chu Hùng nhíu mày, đột nhiên thấy Sở Hoan ngã xuống, mọi người đều biến sắc. Đám đạo phỉ kia cười ha hả, gã đầu lĩnh cười to:
- Còn chưa đánh đã có kẻ run chân. Các ngươi còn chưa buông vũ khí xuống sao?
Gã đặt tay lên đao, lạnh lùng nói:
- Các huynh đệ, chuẩn bị huyết tẩy đài Khổng Tước!
Hơn mười người sau lưng gã cũng rung dây cương, chầm chậm tiến lại.
Chu Hùng cười gượng can:
- Chậm đã!
Y quay sang các võ sư:
- Mà thôi, Trúc đại hiệp không khỏe, chúng ta lại đánh không lại, buông vũ khí đi thôi.
Gã là người đầu tiên ném vũ khí xuống, các võ sư khác thấy vậy đều hơi kinh ngạc, không thể tưởng được Chu Hùng lại không đánh mà hàng. Sở Hoan trúng độc, Chu Hùng buông vũ khí, các võ sư ngơ ngác nhìn nhau, sĩ khí chẳng còn, rơi vào đường cùng, lại có hai người nữa ném vũ khí, những người kia thấy vậy cũng ném đao. Chỉ có gã võ sư phản đối đầu hàng là do dự.
Chu Hùng ngồi xuống, đặt một tay lên vai Sở Hoan, ân cần hỏi:
- Trúc đại hiệp, ngươi thấy thế nào?
Sở Hoan không ngẩng được đầu, xem chừng rất không ổn. Nhưng đúng vào lúc này, một tia sáng lạnh ngắt lóe lên, không biết từ khi nào tay Chu Hùng đã có một thanh chủy thủ, đâm thẳng tới tim Sở Hoan như một con rắn độc.
Kỳ phong đột biến, không ai ngờ được Chu Hùng lại ra tay với Sở Hoan. Trong điện quang hỏa thạch, mọi người chỉ nghe một tiếng hét thảm, lập tức thấy một bóng người bay thẳng ra ngoài, rơi xuống lăn dưới đất.
Nhìn lại, mọi người mới nhận ra người này là Chu Hùng.
Thực ra các võ sư đều chăm chú nhìn đám đạo phỉ, không một ai nhìn thấy Chu Hùng hạ độc thủ với Sở Hoan. Lúc này, gã lại bay ra ngoài như đạn bay, ngã xuống đất, các võ sĩ đều kinh ngạc không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng bọn họ lại thấy, Sở Hoan đang trúng độc tới đứng không nổi mà ngã xuống đất lại chầm chậm đứng lên như kỳ tích, rất nhanh, lại như cây tùng trong mưa, đứng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn Chu Hùng đang ngã dưới đất.
Đám đạo phỉ cũng đều lắp bắp kinh hãi, con ngựa của tên thủ lĩnh chấn kinh hí dài hai tiếng, gã vội ghìm chặt ngựa. Chu Hùng cố giãy dụa ngồi dậy, miệng rỉ máu tươi, nhìn Sở Hoan, ánh mắt cũng đầy ngỡ ngàng, run giọng hỏi:
- Ngươi...làm sao ngươi...
Sở Hoan thản nhiên tiếp lời:
- Tại sao ta không trúng độc phải không?
Lúc này, Ngũ Sĩ Chiêu đã nhanh chân chạy tới bên cạnh Sở Hoan, thấy vậy cũng kinh ngạc hỏi:
- Trúc đại hiệp, thế này...chuyện gì đây?
Lão nhìn sang Chu Hùng:
- Chu Hùng, ngươi làm sao vậy?
Sở Hoan thản nhiên đáp:
- Ngũ tổng quản không cần lo, y chỉ trúng một quyền của ta thôi. Ta cũng không muốn giết y vào lúc này.
Ngũ Sĩ Chiêu biến sắc:
- Trúc đại hiệp, ngươi... Vì sao ngươi lại đánh Chu Hùng? Chẳng lẽ...
Lão nhìn chằm chằm Sở Hoan, lại quay sang nhìn tên thủ lĩnh đạo phỉ:
- Chẳng lẽ ngươi và đám cường đạo kia...?
Không đợi lão nói xong, Sở Hoan đã mỉm cười ngắt lời:
- Ngũ Tổng quản cho rằng ta là đồng bọn của đám đạo phỉ này?
Sắc mặt Ngũ Sĩ Chiêu trở nên khó coi, gượng cười nói:
- Trúc đại hiệp hiểu lầm rồi. Thật ra...
Lão còn chưa nói xong, Sở Hoan bất ngờ đưa tay ra, vung đại đao vẫn còn trong vỏ lên đầu vai Ngũ Sĩ Chiêu. Lão biến sắc, hắn cười nói:
- Thực ra, không cần phải rút đao khỏi vỏ, muốn lấy mạng của ngươi cũng dễ như trở bàn tay. Không biết Ngũ Tổng quản có tin không?
Các võ sư khác đều quá sợ hãi, ai nấy đều có suy nghĩ riêng. Có người thầm nghĩ thì ra Trúc đại hiệp này cũng là đồng bọn với đám đạo phỉ kia. Có người lại thầm mắng Ngũ Sĩ Chiêu tự làm tự chịu, vô duyên vô cớ mang một gã Trúc đại hiệp không biết từ đâu ra vào Khổng Tước đài, thành ra dẫn sói vào nhà, Khổng Tước đài không may rồi.
Ngũ Sĩ Chiêu trầm mặt, lạnh giọng:
- Là ta đã nhìn sai người. Không ngờ ngươi lại là đồng bọn của đạo phỉ. Muốn giết cứ giết, không cần nhiều lời!
- Ngũ Tổng quản quả là có cốt khí, nhưng ngươi nói sai rồi, ta không có liên quan gì tới đạo phỉ hết. Ngược lại, Ngũ Tổng quản ngươi lại cấu kết với Chu Hùng làm bậy. Các ngươi mới chính là đồng lõa của đạo phỉ.
- Nực cười! Ngươi ăn nói bừa bãi, đổi trắng thay đen. Xem ra bản lĩnh vu oan cho người tốt của ngươi còn tốt hơn cả võ công của ngươi.
- Bản đại hiệp chỉ hỏi một câu, là ai đã hạ độc trong rượu?
Sở Hoan vẫn rất thản nhiên.
Ngũ Sĩ Chiêu cau mày hỏi lại:
- Ngươi có ý gì?
- Hẳn ngươi phải hiểu ý ta chứ. Hai lần hạ độc, thực ra chủ mưu đều là một người. Người khác không hiểu, Ngũ Tổng quản ngươi phải hiểu nhất chứ.
Ngũ Sĩ Chiêu vẫn sầm mặt, nhưng đồng tử đã co rút lại:
- Ngươi muốn nói gì? Cái gì mà hai lần hạ độc, ngoại trừ Mao Nhân Câu hạ độc còn có ai hạ độc nữa?
- Lần thứ nhất, các võ sĩ trúng độc. Lần thứ hai, đương nhiên là bản đại hiệp.
Sở Hoan thở dài:
- Nếu không phải bản đại hiệp vẫn biết mở một mắt, chỉ sợ đã rơi vào bẫy của Ngũ Tổng quản ngươi rồi. Thực ra, ngay từ đầu ta đã luôn nghi ngờ ngươi, tới tận bữa tối, ngươi tự mình mang đồ ăn lên, chính khoảnh khắc đó ngươi đã tự làm lộ mình. Nhưng ngươi cũng không có cách nào khác, vì cần phải rời khỏi Tây Sơn lập tức, thời gian của các ngươi không còn nhiều, nên tối nay là thời cơ tốt nhất.
Các võ sư đều ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều như hòa thượng lùn tay không sờ được đến đầu, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc này đám đạo phỉ cũng không có hành động gì thiếu suy nghĩ, còn Chu Hùng đã gượng đứng dậy được. Một đấm này của Sở Hoan thực sự không muốn lấy mạng y, nếu không lúc này y chỉ còn là một cỗ thi thể, nhưng đấm đó cũng quá mạnh, Chu Hùng trúng phải xem như cũng đi nửa cái mạng. Lúc đó y còn tưởng Sở Hoan đã trúng độc thật, muốn một đao giải quyết hắn, khỏi để lại hậu hoạn, nhưng vạn lần không thể ngờ Sở Hoan ra quyền nhanh như chớp, lực lại mạnh, đao của y còn chưa chạm tới được vạt áo của hắn, nắm đấm của hắn đã trúng vào ngực y.
- Trúc đại hiệp, quả thực lão hủ không hiểu ngươi đang nói gì. Chỉ sợ ngươi hiểu lầm gì đó rồi.
Ngũ Sĩ Chiêu vẫn rất bình tĩnh:
- Nếu quả thực là hiểu lầm, chúng ta cần phải nói cho rõ. Tình thế trước mắt cực kỳ nghiêm trọng, nếu ngươi không phải đạo phỉ, chúng ta càng cần phải đồng tâm hiệp lực.
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta không phải đạo phỉ, nhưng Ngũ Tổng quản ngươi là đạo phỉ. Mặc dù ngươi đã loại Mao Nhân Câu, nhưng bản đại hiệp vẫn còn. Ngươi cảm thấy đối phó với Mao Nhân Câu rất khó khăn, vì Mao Nhân Câu vẫn luôn đề phòng các ngươi, nhưng ngươi lại cho rằng bản đại hiệp tuyệt đối sẽ không đề phòng ngươi. Vì vậy ngươi mới hạ độc trong rượu và thức ăn. Như vậy Khổng Tước đài sẽ không còn ai có thể chống lại đạo phỉ.
- Trúc đại hiệp, ngươi quên rồi sao, ta đã cùng uống rượu với ngươi. Nếu ngươi trúng độc, chẳng phải ta cũng trúng độc sao?
- Ngươi cũng là người hành tẩu giang hồ nhiều năm, chút thủ đoạn này cũng dám lôi ra để lừa người ta sao? Đương nhiên độc không ở trong rượu và thức ăn, độc là ở trong chén rượu.