Hàn tinh như mưa. Mỵ Nương cũng múa loan đao như điện xẹt trên đỉnh đầu đánh bay hàn tinh. Sở Hoan thân pháp linh hoạt, tuy ám khí dày đặc nhưng sức phán đoán của hắn cũng khác thường. Hắn vẫn có thể tìm thấy kẽ hở trong cơn mưa ám khí, di chuyển thân mình để tránh thoát. Đám ám khí lần lượt rơi xuống đất.
- Mỵ Nương, mượn lực.
Sở Hoan vừa né tránh ám khí vừa trầm giọng kêu lên. Mỵ Nương là người cực kỳ thông minh, ngay lập tức hiểu ý của Sở Hoan. Nàng đặt ngang thanh đao. Sở Hoan nhún người bay lên, mũi chân đạp lên loan đao của Mỵ Nương, lập tức mượn lực, như một mũi tên bắn thẳng lên không trung, vút lên xà ngang.
Tuy hôm nay thân hình hắn nhẹ như chim yến, vốn cũng được coi là hiếm thấy, nhưng từ mặt đất nhảy lên xà nhà thì tất nhiên không đủ khả năng. Nên hắn phải mượn lực của Mỵ Nương, đạp vào loan đao phi lên nóc nhà.
Người hắn chẳng khác nào linh yến, vẫn đang lơ lửng trên không tay đã bắt được xà ngang. Hắn dồn sức vào cánh tay, cả người như con vượn, lật lên xà ngang.
Người bịt mặt này rốt cuộc là ai? Vì sao y phải tập kích hắn? Sở Hoan trong lòng kinh ngạc. Tối nay hắn đến Bàn Lan tự hoàn toàn bí mật, trước đó cũng không ai biết, nhưng ở đây đã có sẵn mai phục. Sở Hoan biết rõ trong đó tất có duyên cớ. Mà mấu chốt của vấn đề chính là ở người bịt mặt này. Nhất định không thể để y trốn thoát.
Trong khoảnh khắc đó, người bịt mặt vốn vẫn cực kỳ cảnh giác Sở Hoan lúc này lại nhìn thấy Sở Hoan phóng người lên, y cũng đã rời khỏi xà ngang, leo lên trên, phá thủng nóc nhà.
Sở Hoan cũng không do dự, hắn khẽ nhún chân, thân hình như lò xo bắn vọt qua lỗ hổng kia, xông lên nóc nhà. Vừa mới ra nóc nhà, liền thấy trước mắt một quầng sáng lớn.
Trăng treo trên cao, trong quầng sáng của tự nhiên lại chứa đầy hàn khí bức người. Ngay lập tức, Sở Hoan nhìn thấy một thanh hàn kiếm đâm tới trước mặt mình.
Một mũi kiếm sát khí kinh người. Đối thủ mà Sở Hoan đã từng gặp không có nhiều người dùng kiếm. Nên mũi kiếm sắc bén trước mắt này, có thể nói là vô cùng hiếm thấy.
Sở Hoan hét lớn một tiếng, ngửa người ra sau, ngồi trên mái nhà.
Hành động của hắn có vẻ khá chật vật, nhưng lại đơn giản nhất, nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát một đường kiếm của đối phương.
Đối phương hiển nhiên hơi kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi Sở Hoan lại phản ứng nhanh nhẹn như vậy. Trường kiếm trong tay y vẫn như tấm lụa, như dải ngân hà cuốn ngược, quả quyết chém tới.
Không đợi Sở Hoan kịp né tránh, kiếm thủ lại cảm giác có hàn quang ngay trước mặt. Hai miếng hàn tinh đánh thẳng tới từ phía dưới. Hàn quang như sao, mặc dù không bằng ngân hà lập lòe nhưng sát ý toàn phần, đủ khiến kiếm thủ rét lạnh.
Là Mỵ Nương ra tay từ phía dưới.
Nóc nhà thủng một lỗ, ánh trăng xuyên qua chiếu sáng khá rõ. Mỵ Nương cũng nhìn thấy sau khi Sở Hoan bay ra ngoài, bỗng nhiên bị người dùng trường kiếm hành thích. Nàng là hảo thủ dùng ám khí, hơn nữa, trên ám khí của nàng có tẩm kịch độc, gặp máu là chết.
Lúc này đã xác định đối phương là địch chứ không phải bạn, đương nhiên sẽ không hề khách khí. Nàng không thể leo lên nóc nhà ngay lập tức, nhưng ám khí lại đủ tạo nên sức uy hiếp với kiếm thủ.
Kiếm thủ cũng phản ứng nhanh chóng. Kiếm quang chớp động, keng keng hai tiếng, hai ám khí của Mỵ Mương đều bị trường kiếm phong bế. Ám khí chạm vào thân kiếm, bắn ra tia lửa.
Đúng vào lúc y bận đối phó với Mỵ Nương, Sở Hoan dã bổ nhào qua, tay phải tạo thành hình đao, chính là Cực lạc đao pháp, đâm vào bụng dưới người kia.
Người nọ vội vàng né tránh, thấy Sở Hoan thế tới hung mãnh, đột nhiên đánh trường kiếm trong tay ra. Trường kiếm rời khỏi tay, lập tức biến thành một đạo kiếm quang, bắn thẳng tới ngực Sở Hoan.
Sở Hoan thấy kiếm này lao tới vô cùng ác liệt cũng không dám xem thường. Hắn nhanh chóng né tránh, trường kiếm xẹt qua bên người Sở Hoan. Lúc Sở Hoan ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy người nọ chạy đến phòng bên, nhảy xuống khỏi nóc nhà. Sở Hoan đời nào để y chạy thoát, chợt nhìn thấy miếng ngói đắp lên một cây đại đao gần đó, đúng là vừa rồi hắn dùng Huyết Ẩm đao tập kích người bịt mặt nằm trên xà nhà, đao rơi bên cạnh nóc nhà. Hắn lập tức cầm đao lên, chạy tới nóc nhà bên cạnh, thì thấy bóng đen kia đã chạy về hướng nam. Lúc này có tiếng vó ngựa vang lên, kiếm thủ kia liền chạy tới phía đối diện. Trong bóng tối bỗng có ba con khoái mã lao vút đi trong màn đêm, trong bóng tối, tựa như u linh quỷ dị.
Khi lao đi khoảng 100m, ba con khoái mã liền dừng lại. Nhờ ánh trăng, Sở Hoan nhìn từ trên cao xuống, thấy rõ ràng trên hai con ngựa đều có người cưỡi. Kiếm thủ kia chạy qua đó, trở mình lên con ngựa không người cưỡi. Y quay ngựa đối diện với hướng mắt Sở Hoan. Không nói đến những người bịt mặt bằng khăn đen, cho dù không che mặt, với khoảng cách hơn 100m, lại ở trong đêm tối, tuy nhãn lực của Sở Hoan tốt đến mấy cũng không thể nhìn thấy dung mạo của đối phương.
Sở Hoan cũng không có hành động gì, chỉ nhíu mày, nắm chặt Huyết Ẩm đao trong tay, lờ mờ thấy con ngựa đi đầu không chỉ có một người, phía sau người kia, còn có một người bị đặt nằm ngang trên lưng ngựa. Trong lúc đó, hắn cũng không thể nhìn thấy người nằm ngang trên lưng ngựa là ai?
Rất nhanh, ba con ngựa kia đều quay đầu lại, dây cương rung lên, trong tiếng hét to, cả ba con ngựa biến mất trong màn đêm.
Sở Hoan cực kỳ kinh ngạc, lúc này lại có tiếng động sau lưng,hắn quay đầu lại, thì thấy Mỵ Nương đã tìm được lối leo lên nóc nhà, đang đi tới.
- Bọn chúng là ai?
Mỵ Nương nhíu chặt cặp chân mày lá liễu:
- Vì sao phải ra tay giết chúng ta?
Sở Hoan lắc đầu:
- Chỉ sợ không chỉ đơn giản là vì giết chúng ta. Nếu quả thật muốn lấy tính mạng chúng ta, mà chỉ mai phục vài người thì không đủ tư cách.
- Hả?
Mỵ Nương ngạc nhiên:
- Ý của ngươi là...?
Sở Hoan cũng không nói gì thêm, cẩn thận lục soát khắp Bàn Lan tự một lượt, phát hiện hai gian phòng rõ ràng vừa có người ở, hơn nữa đệm chăn tán loạn. Sở Hoan sờ vào chăn thì phát hiện chăn còn ấm, lập tức đi vào bếp, thì phát hiện trong phòng bếp còn có cơm thừa rượu cặn.
Mỵ Nương đi theo bên cạnh Sở Hoan, thấy Sở Hoan đang cẩn thận kiểm tra, cũng tinh tế quan sát, thậm chí nhìn tro tàn bên trong bếp, lấy tay sờ, sau một lát mới nói khẽ:
- Dựa vào dấu hiệu ở đây, đoán chắc tối hôm qua bọn họ còn nấu cơm, hơn nữa, có ít nhất bốn người ăn.
Sở Hoan gật đầu:
- Vừa rồi có ba con ngựa, ba kỵ sĩ cưỡi, trong đó, trên lưng một con ngựa có thêm một nguời, vừa vặn bốn người. Chẳng lẽ lúc trước có bốn người vẫn ở đây.
Mỵ Nương cau mày:
- Thế nhưng Lưu thúc từng nói nơi này chỉ có ba người, ngoài Khổ đại sư ra thì có hai hòa thượng, như thế nào lại có thêm một người?
Đôi mắt nàng chuyển động:
- Còn có, người này hiển nhiên đã mai phục sẵn ở đây, nhưng vì sao bọn chúng biết đêm nay chúng ta tới đây? Ngay cả trước khi đến đây, ngay cả ta cũng không biết cơ mà.
Bờ môi Sở Hoan khẽ giật nhẹ, cuối cùng, không nói gì thêm.
- Ta hiểu rồi.
Mắt Mỵ Nương đột nhiên sáng lên, lập tức trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một vẻ tàn khốc, đầy sát ý:
- Thì ra là thế...
- Cái gì?
Mỵ Nương cười lạnh:
- Người này đúng là hồ đồ, bị người khác bán cũng không biết. Kẻ bán đứng chúng ta, chính là Lưu thúc kia. Hèn gì lão đi ra ngoài mượn trứng gà, hơn nữa, lại đi lâu như vậy. Lão nương lúc đó còn không nghi ngờ, lúc này nhớ lại, liền biết có vấn đề. Dù gì lão cũng là bảo trưởng trong thôn, làm thế nào mà trong nhà ngay cả trứng gà cũng không có. Đích thị là lấy cớ đi ra ngoài, phái người đến đây thông báo.
Sở Hoan cũng không nói lời lại, mà nói:
- Tìm thêm đi, xem có phát hiện ra manh mối gì không?
- Đúng rồi, ngươi nói đi, Khổ đại sư rốt cuộc là ai?
Mỵ Nương cau mày:
- Ngươi nói hắn ở đây, vậy người đâu? Chẳng lẽ những thích khách kia tới là vì Khổ đại sư? Nhưng nếu thế thì vì sao lại phải quấy rối ngươi? Ngươi nói bọn họ mai phục ở đây không phải để giết ngươi, vậy thì là vì cái gì?
Sở Hoan không đáp lại, một lần nữa, lại đi xem xét khắp Bàn Lan tự. Sau một lát, bỗng nghe Mỵ Nương kêu lên:
- Ngươi... ngươi tới đây...
Không đợi Sở Hoan đi tới, nàng đã quay đầu, chạy ra xa mấy bước, ọc một tiếng phun ra một ngụm. Sở Hoan vội chạy đến bên người nàng, ân cần hỏi:
- Làm sao vậy?
Mỵ Nương che miệng nhưng không quay đầu lại mà chỉ đưa tay về phía sau chỉ chỉ.
Lúc này, Sở Hoan đột nhiên ngửi thấy có mùi thối, lập tức nhận ra có chuyện không ổn. Hắn từ từ đi theo hướng chỉ của Mỵ Nương.
Càng tới gần, mùi thối càng tăng khiến cho hắn không kìm nổi phải đưa tay che mũi.
Khi tới nơi, hắn mới phát hiện trong bụi cỏ rậm lại có một khoảng đất trống. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy lớp đất mặt còn rất mới, như mới vùi ai đó. Lúc này, chỉ có một nửa cánh tay vẫn còn chưa được lấp kín nhưng đã bị sưng phù, hơn nữa còn có mấy chỗ bị thối với đầy giòi bò đang lúc nhúc.
Sở Hoan đã gặp qua không ít tử thi, nhưng nhìn cánh tay đó vẫn cảm giác buồn nôn, nổi cả gai ốc lên. Giờ mới hiểu vì sao Mỵ Nương lại nôn thốc nôn tháo. Cái mùi hôi kia chính là bốc lên từ nơi này.
Sở Hoan xé vải trên áo bịt kín miệng mũi, nâng Huyết Ẩm đao lên, nhưng lại do dự một lúc, rồi cất đao, đi ra chỗ khác, rất nhanh liền lấy thanh trường kiếm của kiếm thủ kia tới.
Mỵ Nương vẫn đứng từ xa hỏi vọng lại:
- Ngươi muốn làm gì?
Sở Hoan không nói tiếng nào vừa bịt mũi vừa bắt đầu dùng trường kiếm bới lớp đất xốp trên mặt.
Tuy nhiên mùi hôi thối xốc lên vẫn làm cho Sở Hoan cảm thấy ghê tởm. Mất một lúc, cuối cùng hắn mới bới hết lớp đất xốp, để lộ ra hai cái xác. So với cái cánh tay thối rữa kia, cái xác ở bên dưới còn tốt hơn nhiều.
Vì có lớp đất phủ lên nên không bị tiếp xúc với không khí khiến cho tốc độ thối rữa có cái xác chậm hơn, chỉ có điều hai cái xác đã trương phình. Sở Hoan cố gắng nén sự ghê tởm lật hai cái xác đó lên thì thấy cả hai bị vết thương trí mạng. Từ vết thương ở yết hầu cho thấy bị người ta đâm thủng cổ.
Hai người đều mặc tăng y màu xám, tuy cơ thể thì sưng vù nhưng Sở Hoan vẫn có thể nhận ra, hai thi thể này, một của một lão tăng tuổi đã hơn 60, thi thể còn lại của một tăng ni còn trẻ, bất quá chừng 20 tuổi mà thôi.
Mắt Sở Hoan co rút lại, nắm chặt tay, quay đầu nhìn Mỵ Nương, chỉ thấy Mỵ Nương đứng cách đó không xa, đang nhìn hắn dò hỏi. Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Hình như, hai tăng nhân của Bàn Lan tự, đã bị chết từ lâu.