- Sở đốc, trước khi bàn chuyện Thiên Sơn, hạ quan muốn hỏi một câu. Tù binh của Thiên Sơn bắt được lần này không biết phải xử trí thế nào đây?
Lúc này mới nhớ tới phía ngoài thành vẫn còn hai vạn tù binh Thiên Sơn chưa kịp xử lý. Lúc Tây Quan tiến vào Hạ Châu từ hướng mã tràng đã xua hai vạn tù binh này đi theo, lúc này đang khoanh một mảnh đất rộng phía bắc thành để an trí cho bọn họ.
- Không chỉ những tù binh đó, còn cả đám dân phu Thiên Sơn nữa.
Hứa Thiệu bỗng lên tiếng:
- Trên đường đến đây chúng ta đã tụ tập đám dân phu vốn đang chạy nạn tán loạn lại một chỗ để họ tham gia vào việc vận chuyển lương thảo. Trên đường tuy thất thoát không ít người nhưng vẫn còn hơn một vạn dân phu đang chờ ngoài thành. Sở đốc, xử trí đám người này thế nào đây?
Sở Hoan nghĩ ngợi một lúc mới đáp:
- Về phần những người dân phu kia thì phát cho mỗi người một phần lương thực đủ để họ có thể về quê, ngoài ra chia cho mỗi người một cân muối, xem như tiền công.
Ngừng một lúc, hắn tiếp:
- Còn hai vạn Thiên Sơn quân kia nên xử trí ra sao, các vị có ý kiến gì không?
- Còn chưa có tung tích gì của Chu Lăng Nhạc, không biết hắn đã trốn về Thiên Sơn hay chưa.
Hàn Anh nói:
- Nếu để đám binh sĩ này về quê, mạt tướng sợ họ sẽ lại ngựa quen đường cũ, một lần nữa về dưới trướng Chu Lăng Nhạc làm loạn... Nhưng cứ giữ họ lại như vậy thì không ổn, chưa tính đến việc phải cắt quân ra canh chừng, riêng phần lương thực chu cấp hằng ngày cho họ đã là một vấn đề lớn rồi. Lương thảo của chúng ta vốn không nhiều, bây giờ phải chia ra một phần cho bọn họ...
Liễu béo nói:
- Thả cũng không được, giữ cũng không xong, tổng đốc không định giết họ đó chứ?
Giọng nói của gã vừa dứt, Vương Hàm đã đằng hắng một tiếng, ý bảo gã không được nói bậy nữa.
Mọi người đều nhìn Sở Hoan.
Bỗng Hoàng Ngọc Đàm cười nói:
- Sở đốc, kỳ thực việc xử trí hai vạn tù binh này sẽ trực tiếp liên quan đến việc xử trí Thiên Sơn sau này. Hạ quan cho rằng, nếu giải quyết tốt việc hai vạn tù binh này thì việc ở Thiên Sơn cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Ý của Hoàng đại nhân là?
Sở Hoan nhìn sang Hoàng Ngọc Đàm.
Hoàng Ngọc Đàm nghiêm mặt nói:
- Với binh lực trong tay của Sở đốc hiện giờ, muốn dùng vũ lực để thu phục Thiên Sơn là việc dễ như trở bàn tay, không phải là vấn đề gì to tát cho lắm. Có điều chư vị đã từng nghĩ tới chưa, nếu chúng ta xua binh công phạt Thiên Sơn, kẻ chống cự quyết liệt nhất sẽ là ai?
Mọi người nhìn nhau, Hứa Thiệu lên tiếng:
- Chắc sẽ là dư đảng của Chu Lăng Nhạc. Bọn chúng từng có quan hệ mật thiết với Chu Lăng Nhạc, sợ Sở đốc sẽ không bỏ qua cho mình nên nhất định sẽ liều mạng chống cự!
- Nói đúng lắm.
Hoàng Ngọc Đàm cười:
- Chúng ta mang binh vào Thiên Sơn vốn không phải để đối phó với dân chúng ở đây, càng không phải để đối phó với đám thổ phỉ vớ vẩn của Thiên Sơn, việc đó quân Tây Bắc có thể giải quyết được. Chúng ta xua quân đến đây đơn giản là để tiêu diệt tàn đảng của Chu Lăng Nhạc mà thôi.
Mọi người đều gật đầu.
- Chỉ có điều nếu chúng ta cứ thế xua quân vào Thiên Sơn thì lê dân bách tính ở đây nhất định sẽ sinh ra ác cảm.
Hoàng Ngọc Đàm chậm rãi nói:
- Muốn Thiên Sơn được yên ổn thì phải khiến cho lòng người yên ổn. Binh mã tiến đến đâu, lòng dân sẽ bất an đến đó, như vậy không ổn. Nếu binh mã chúng ta không cần tiến vào Thiên Sơn mà vẫn dẹp yên được Thiên Sơn, không đánh mà thắng, đó mới là thượng sách.
Hàn Anh gật đầu nói:
- Hoàng đại nhân, lời của ông không sai, nhưng Thiên Sơn vẫn còn đến mấy chục tòa thành, nếu tất cả đều lọt vào tay tàn đảng Chu Lăng Nhạc mà ta vẫn không xua binh vào thì Thiên Sơn làm sao thái bình được.
- Vì thế, nếu chúng ta có thể khiến cho quan viên Thiên Sơn tâm tình an định lại thì mọi chuyện sẽ trở nên hết sức dễ dàng.
Hoàng Ngọc Đàm nghiêm mặt nói:
- Muốn dẹp yên Thiên Sơn thì cách đơn giản nhất là thu phục lòng người, lòng của quan viên thân sĩ, binh mã Thiên Sơn và quan trọng nhất là lê dân bá tính. Chỉ cần đưa ra được một sách lược thích đáng, hạ quan cho rằng việc không chiến mà ổn định được Thiên Sơn không phải là việc khó khăn gì.
Sở Hoan thấy Hoàng Ngọc Đàm tự tin như vậy thì vui vẻ nói:
- Nếu không cần đổ máu mà vẫn thành công thì đó đương nhiên là thượng sách, Hoàng đại nhân, thượng sách của ông là gì?
- Sở đốc, vì sao quan viên thân sĩ Thiên Sơn lại bất an, nói cho cùng cũng là vì Chu Lăng Nhạc.
Hoàng Ngọc Đàm nói:
- Đại bộ phận quan viên châu phủ huyện ở Thiên Sơn đều do Chu Lăng Nhạc đề bạt. Hiện giờ Chu Lăng Nhạc đại bại, tung tích khó kiếm thì tất nhiên họ phải sinh lòng lo lắng bất an. Chu Lăng Nhạc xua binh về phía Tây đại chiến với Sở đốc, mọi người tất sẽ nảy sinh tâm lý Sở đốc và Chu Lăng Nhạc có mối thù thủy hỏa bất dung. Dưới tình huống đó, quan viên Thiên Sơn nhất định sẽ lo Sở đốc tính sổ với họ, vì thế họ nhất định sẽ không chịu thúc thủ tự trói, chỉ còn nước liều chết kháng cự mà thôi.
- Đúng thế.
Sở Hoan gật đầu.
Hoàng Ngọc Đàm dừng một lúc rồi tiếp:
- Vì thế hạ quan cho rằng, nếu Sở đốc hạ lệnh đến quan viên Thiên Sơn, nói bọn họ chỉ là vì bị Chu Lăng Nhạc ức hiếp chứ không có tội tình gì, chỉ cần hối cải thì Sở đốc sẽ không trừng phạt bọn họ, còn giữ tính mạng và gia sản của họ được an toàn. Hạ quan nghĩ nếu được như thế, bọn họ sẽ không liều mạng chống cự nữa.
Hứa Thiệu cau mày nói:
- Hoàng đại nhân, tuy sách lược này có thể giải quyết được phần nào sự việc nhưng dù sao họ cũng là vây cánh của Chu Lăng Nhạc, nếu buông tha họ dễ dàng như vậy, để họ tiếp tục đảm nhiệm chức quan thì chỉ sợ là hậu hoạ khó lường. Một khi có cơ hội, chỉ sợ đám người này sẽ làm loạn.
- Hứa thống chế lo lắng như vậy cũng hợp lý.
Hoàng Ngọc Đàm nói:
- Việc này không cần vội vàng, trước hết đảm bảo an toàn tính mạng, làm an lòng bọn họ, tiêu trừ ý chí chiến đấu của họ. Đợi đến khi Thiên Sơn ổn định lại thì chúng ta sẽ tiến hành khảo hạch quan viên, tương tự như việc Tri châu Công Tôn Sở của Việt châu từng làm vậy. Người có năng lực thì giữ lại làm việc, kẻ không đáp ứng được thì bãi miễn, đề bạt người mới thay vào. Tuy nói Chu Lăng Nhạc dùng người không khách quan nhưng theo ta được biết, trong đám quan viên Thiên Sơn cũng không thiếu hiền tài đâu. Nếu lúc này bãi nhiễm hết quan viên Thiên Sơn thì sẽ trống ra mấy trăm vị trí, chúng ta không thể bổ sung cho kịp trong thời gian gấp gáp như vậy được. Lúc đó chỉ sợ chính sự toàn Thiên Sơn sẽ tê liệt, hậu quả chắc chắn là nghiêm trọng hơn.
Bùi Tích gật đầu:
- Hoàng đại nhân nói có lý. Sở đốc, nếu bãi miễn chức quan chỉ vì họ được Chu Lăng Nhạc đề bạt thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nếu hạ lệnh chỉ trừng phạt đầu đảng, bỏ qua chuyện cũ thì chẳng những có thể làm an lòng đám quan viên Thiên Sơn này mà chính sự Thiên Sơn vẫn có thể vận chuyển ổn định. Hơn nữa Sở đốc sẽ được cái tiếng khoan hồng độ lượng, bọn họ tất nhiên sẽ hết sức cảm kích, đợi đến lúc Thiên Sơn hoàn toàn ổn định thì chúng ta tiến hành khảo hạch quan viên, kẻ kém cỏi thì tống đi, như vậy thì không ai nói gì được nữa.
Sở Hoan cười nói:
- Hoàng đại nhân quả nhiên nhìn xa trông rộng, vậy cứ theo lời ông mà làm, bản đốc sẽ ban lệnh xuống.
Hắn lại hỏi:
- Nhưng binh mã và dân chúng Thiên Sơn thì tính sao?
- Sở đốc, hạ quan cũng đã từng nói, xử lý tốt hai vạn tù binh Thiên Sơn ngoài kia cũng chính là xử lý tốt đại sự Thiên Sơn vậy.
Hoàng Ngọc Đàm nói:
- Theo như hạ quan được biết, trong hai vạn binh mã ngoài thành kia, ngoài một bộ phận rất ít các cựu binh thì phần lớn đều là lính mới Chu Lăng Nhạc mới điều động mấy năm gần đây, thậm chí nhiều người chỉ là dân chúng bình thường bị ép tòng quân, rất nhiều người không hề thích ra trận. Sở đốc có thể hạ lệnh, nếu kẻ nào đồng ý về quê làm nông thì sẽ giải trừ quân tịch cho kẻ đó về quê. Nếu kẻ nào đồng ý lưu lại quân ngũ thì sẽ tiến hành khảo hạch, ai có tư cách thì sẽ giữ lại tiếp tục làm lính, nếu không đủ tư cách thì phải về quê làm ruộng... Trong trường hợp này, Quân Điền Lệnh của Sở đốc sẽ phát huy tác dụng!
- Quân Điền Lệnh?
- Đúng vậy.
Hoàng Ngọc Đàm nghiêm nghị đáp:
- Nhìn chung từ xưa đến nay, thiên hạ muôn dân đều coi đất đai như tính mạng, điểm này lúc tiến hành Quân Điền Lệnh ở Tây Quan chúng ta đã có thể nhận thấy được phần nào. Nếu tiếp tục áp dụng Quân Điền Lệnh cho Thiên Sơn, hạ quan cho rằng, dân chúng Thiên Sơn sẽ rất ủng hộ chúng ta. Trong số hai vạn binh sĩ ngoài thành, nếu biết được việc này, tin rằng sẽ có không ít người đồng ý về quê làm nông. Những chính sách như Quân Điền Lệnh, điều chế tô thuế, dân chúng chỉ cần nộp ba phần thuế... ở Tây Quan, chắc là đều có thể áp dụng ở Thiên Sơn được. Dân chúng chắc chắn là có nằm mơ cũng không thấy được.
Mọi người nghe đến đây, ai nấy đều khẽ gật đầu.
Kỳ Hoành trước nay vẫn theo bên cạnh Sở Hoan, cũng là người hiểu tường tận Quân Điền Lệnh hơn bất cứ ai, nhịn không được hỏi:
- Hoàng đại nhân, Quân Điền Lệnh đương nhiên là thượng sách lợi dân. Nhưng ở Tây Quan có thể tiến hành Quân Điền Lệnh là vì hợp với hoàn cảnh...
Hắn nhìn sang Sở Hoan:
- Sở đốc từng nói, sở dĩ Quân Điền Lệnh có thể tiến hành thuận lợi như vậy là vì ở Tây Quan có rất nhiều đất hoang, chỉ cần khai hoang chúng thì sẽ có đủ tài nguyên đất. Điểm này thì chỉ sợ Thiên Sơn không so được với Tây Quan, muốn thi hành tốt Quân Điền Lệnh cần phân phối được đất cày, Thiên Sơn có nhiều ruộng đến thế không?
Hoàng Ngọc Đàm cười nói:
- Hỏi hay lắm. Kỳ thực muốn thi hành tốt Quân Điền Lệnh cần hai điểm mấu chốt, thứ nhất là nhân lực, thứ hai là đất cày. Về phương diện nhân lực, tin rằng Thiên Sơn không kém chút nào, còn thực ra về mặt đất cày, chúng ta cũng có biện pháp giải quyết.
- Hả?
Sở Hoan hứng thú hỏi:
- Hoàng đại nhân, đất cày ở Thiên Sơn từ đâu mà có?