Cổ Đình Thọ lúc này có hối hận cũng đã muộn. Nếu xét về thực lực, năm tên hảo thủ Sừ Gian Đường dưới tay gã thừa sức chiếm thượng phong trước mười mấy tên binh sĩ Thiên Sơn kia. Đáng tiếc không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, bản thân muốn âm thầm giải quyết đám người này, ngược lại lại rơi vào kết cục như vậy. Đám thủ hạ đều khinh thị mấy binh sĩ kia ra mặt, cũng chưa ai nghĩ tới đám binh sĩ này không hề ngủ say mà chỉ chợp mắt mà thôi, thành thử bây giờ Sừ Gian Đường có trở tay cũng không kịp nữa.
Hắn rốt cục cũng hiểu rõ, tuy địa vị cực thấp nhưng đám binh sĩ này lại không phải kẻ ngu, trong số họ nhất định đã có người nhìn ra được điểm lạ thường nên đã sớm có sự chuẩn bị.
Đứng trước hai binh sĩ máu me đầm đìa, nhìn vào khuôn mặt đẫm máu nhưng cực kỳ dữ tợn của họ, Cổ Đình Thọ bất giác run lên kinh hãi.
Lúc này Chu Lăng Nhạc cũng đã cảm thấy có gì đó không đúng, y vội vàng đặt tay lên bội đao dắt bên hông rồi đứng lên. Vừa đứng lên, y lập tức cảm giác được một thứ gì đó đang dí sát ngay lưng mình, chỉ nghe một giọng nói lạnh như băng rót vào tai:
- Đừng cử động, nhúc nhích một cái ta sẽ giết ngươi lập tức!
Lập tức, Chu Lăng Nhạc nhận ra âm thanh này, trong mắt tuy xẹt qua một tia kinh hãi nhưng dù sao vẫn là một kẻ lão luyện, y liền trầm giọng nói:
- Hoàng Trụ, lấy nước về rồi à, ngươi làm cái gì vậy?
Sau lưng Chu Lăng Nhạc hiện ra một khuôn mặt, quả thực là Hoàng Trụ.
Lúc này trong mắt gã tràn ngập vẻ bi phẫn, tức giận nói:
- Chu Lăng Nhạc, huynh đệ bọn ta đã làm gì có lỗi với ngươi? Kẻ khác đều bỏ ngươi mà đi, huynh đệ bọn ta lưu lại giúp ngươi xoay trời chuyển đất một phen, vốn bọn ta đều không phải kẻ tham vinh hoa phú quý, định làm xong việc thì lập tức về quê, thế mà ngươi lại đối đãi như thế với bọn ta sao?
- Hoàng Trụ, lời này của ngươi là có ý gì?
Chu Lăng Nhạc tỏ ra bình tĩnh:
- Bản đốc không hiểu.
Lúc này Cổ Đình Thọ lui lại nên đã nhìn thấy Chu Lăng Nhạc đang bị Hoàng Trụ dùng đao chế trụ, bản thân càng thêm phần sợ hãi, hiểu được đám binh sĩ địa vị thấp kém này quả là đã sớm có sự chuẩn bị, bàn tay đang nắm đao bất giác càng nắm chặt hơn, gân xanh nổi cả lên. Phía sau gã, hai gã binh sĩ còn sót lại đang nắm chặt đại đao ròng ròng máu tươi, từng bước ép tới.
Hai kẻ kia vừa thấy Hoàng Trụ đã khống chế được Chu Lăng Nhạc, trong hai kẻ liền có người lớn tiếng kêu lên:
- Hoàng Trụ, ngươi đoán đúng lắm, Chu Lăng Nhạc quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, muốn qua cầu rút ván.
- Chớ có nói bậy.
Chu Lăng Nhạc trầm giọng nói:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Bản đốc vừa mới chợp mắt một lát, sao sự tình đã thành thế này rồi? Hoàng Trụ, mau nói rõ cho bản đốc nghe xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Trụ cười lạnh đáp:
- Chu Lăng Nhạc, giờ này rồi ngươi còn muốn diễn trò sao?
Chợt nghe một giọng nói vang lên:
- Các vị huynh đệ, các ngươi hộ tống Chu Lăng Nhạc đến đây, thế mà hắn và Sừ Gian Đường đều không tin các ngươi. Hắn sợ các ngươi xách đầu hắn đi lĩnh thưởng nên mới lấy oán báo ơn, tính giết người diệt khẩu đó. Kẻ này tâm ngoan thủ lạt, nếu không diệt trừ tất sẽ sinh hậu hoạn.
Thì ra là Cam Ngọc Kiều thấy tình huống có biến nên đã lên tiếng.
- Câm miệng.
Chu Lăng Nhạc lạnh lùng nói:
- Hoàng Trụ, các ngươi đừng vọng động, càng không được hiểu nhầm. Mọi việc ở đây đều không phải bổn ý của bản đốc đâu. Các ngươi cùng bản đốc cửu tử nhất sinh mới đến được đây, khó khăn chồng chất, bản đốc sớm đã xem các ngươi như anh em ruột thịt, sao có thể giết các người bịt miệng được chứ? Nếu các ngươi muốn đầu bản đốc, chỉ cần nói một tiếng, bản đốc nhất định sẽ dâng tặng. Bản đốc biết các ngươi là người trung nghĩa, tại sao đã hộ tống bản đốc tới đây, lúc này lại trở mặt phản bội như vậy?
- Nói dễ nghe quá.
Hoàng Trụ đằng sau đáp:
- Nếu không có lệnh của ngươi, bọn hắn sao dám ra tay với bọn ta chứ? Bọn ta đi lấy nước vì sao lại có người đi theo đằng sau, chính là vì bọn hắn muốn ra tay giết người đó.
Cổ Đình Thọ là một trong số ít tâm phúc của y, rất được tín nhiệm, nếu không y cũng đã không giao Sừ Gian Đường cho Cổ Đình Thọ. Hiện giờ âm mưu bại lộ, tính mạng mình thì đang nằm dưới đao Hoàng Trụ, dưới tình huống không còn cách nào, chỉ còn cách tự bỏ vây cánh. Y chỉ mong Cổ Đình Thọ có thể biểu hiện tấm lòng trung nghĩa, dũng cảm đứng ra, gánh vác hết thảy trách nhiệm.
Trước sau Cổ Đình Thọ có đến bốn gã binh sĩ lưng hùm vai gấu, tự biết khó có thể thoát được, đôi mày lại càng chau chặt lại. Dưới ánh trăng lại thấy Chu Lăng Nhạc đang nhìn mình trừng trừng, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo vẻ chờ mong, bèn trầm ngâm một lúc rồi thở dài một hơi, cười khổ nói:
- Chu đốc, chuyện đã tới nước này, có phải do ngài hạ lệnh hay không có gì khác nhau không?
- Ngươi...!
Chu Lăng Nhạc hơi biến sắc, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói hươu nói vượn gì thế, bản đốc hỏi ngươi, tại sao ngươi lại giết các huynh đệ?
- Chu đốc xem bọn chúng là huynh đệ từ bao giờ thế?
Cổ Đình Thọ cười nói:
- Nếu thật lòng xem họ là huynh đệ, tại sao lại không ngăn cản ta ra tay giết họ? Không sai, chủ ý là do ta đưa ra nhưng nếu không có sự đồng ý của ngươi, bọn ta cũng không dám ra tay.
Cuối cùng, Chu Lăng Nhạc cũng sợ đến tái mặt, nói:
- Cổ Đình Thọ, ngươi, tên tiểu nhân bội bạc, bản đốc... bản đốc....Hoàng Trụ, các ngươi đừng tin lời hắn, người này là một kẻ hai mặt, hèn hạ bỉ ổi, giờ các ngươi mau giết hắn đi, khi về Thiên Sơn bản đốc sẽ ban thưởng thật lớn.
- Chu Lăng Nhạc, những lời này không biết ngươi nói bao nhiêu lần rồi nhỉ.
Hoàng Trụ cười lạnh nói:
- Hiện giờ ngươi đã không có nhà để về, còn nói gì đến ban thưởng nữa? Dù cho vạn lượng hoàng kim cũng có đòi lại được tính mạng cho các huynh đệ không, ngươi có thể không?
Cổ Đình Thọ trầm giọng nói:
- Hoàng Trụ, ta cũng không ngờ Chu Lăng Nhạc lại độc ác đến thế, chuyện đến nước này, ngược lại ta có một biện pháp.
- Hả?
- Chúng ta cùng trói Chu Lăng Nhạc lại rồi giao hắn cho quân Tây Quan.
Cổ Đình Thọ trầm giọng nói:
- Đây là một đại công, Sở Hoan chắc chắn sẽ không bạc đãi chúng ta đâu, các ngươi thấy sao?
Gã chưa dứt lời đã nghe tiếng “chíu chíu” vang lên, một mũi tên phóng tới. Cổ Đình Thọ chấn động toàn thân, tuy vẫn kịp né tránh nhưng do khoảng cách quá gần nên mũi tên vẫn đâm ngập vào vai hắn. Đúng lúc này hai tên binh sĩ phía sau cùng nhau lao đến, đại đao trong tay xả thẳng xuống Cổ Đình Thọ. Chỉ nghe gã hét lên một tiếng, đao trong tay khua một vòng đỡ lấy, lại nghe một tiếng “chíu” vang lên, lại một mũi tên vút tới. Cổ Đình Thọ chỉ cảm thấy lưng đau buốt, toàn thân như nhũn cả ra, đao trong tay đỡ được một đao của địch nhưng đao còn lại đã đâm thẳng vào giữa bụng gã.
Cổ Đình Thọ phát lạnh toàn thân, tay cầm đao lỏng ra, binh sĩ kia không nói lời nào, vung đao lướt một cái, ánh đao chớp sáng, đầu của Cổ Đình Thọ đã bay lên.
Chu Lăng Nhạc mặt cắt không còn hột máu, Hoàng Trụ lại lạnh lùng cười dài một tràng, đang muốn ra tay giết nốt Chu Lăng Nhạc thì nghe thấy một giọng nói vang lên:
- Đợi một chút!
Hoàng Trụ quay đầu nhìn lại, lại là Cam Ngọc Kiều lên tiếng, bèn nhíu mày hỏi:
- Sao thế?
- Các ngươi giết họ Cổ và bộ hạ của hắn, cũng xem như đã báo được thù cho các huynh đệ rồi.
Cam Ngọc Kiều nói:
- Tất nhiên Chu Lăng Nhạc cũng phải giết, nhưng nếu giết hắn ở đây thì đúng là tiện nghi cho hắn quá.
- Sao?
Hoàng Trụ hỏi:
- Ngươi muốn thế nào?
- Các ngươi cũng biết rồi đấy, Chu Lăng Nhạc là giặc làm phản.
Cam Ngọc Kiều nói:
- Giao hắn cho quân Tây Quan hoặc quân Tây Bắc đều xem như lập được công lớn. Các huynh đệ kia đã chết thảm, người nhà của họ giờ phải làm sao đây? Nếu các ngươi nộp Chu Lăng Nhạc lên sẽ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh, lấy tiền thưởng đó mang về sẽ đủ trợ cấp cho người nhà của các huynh đệ đã chết.
Đám Hoàng Trụ vốn chỉ là kỵ binh bình thường mà thôi, địa vị cực thấp, không ai biết Cam Ngọc Kiều là ai, Có điều thông qua lời của Chu Lăng Nhạc lúc trước, bọn họ cũng đã biết nàng chính là muội muội của Cam Hầu.
Hai nhà Cam, Chu kết thân, tất nhiên là một đại sự, rất nhiều cũng biết vừa có một vị tân nương tử tới từ Tây Bắc quân.
- Tại sao bọn ta phải tin ngươi?
Hoàng Trụ thản nhiên hỏi:
- Chu Lăng Nhạc là kẻ qua cầu rút ván, có gì chắc chắn Cam Hầu và Sở Hoan sẽ không phải là loại người như vậy không?
Chu Lăng Nhạc vội nói:
- Đúng vậy, Cam Hầu từng bội ước với bản đốc, lâm trận đào thoát, loại người như thế đúng là tiểu nhân hèn hạ. Hoàng Trụ, các ngươi có thể không tin bản đốc nhưng bản đốc khuyên các ngươi một câu, chớ tin vào lời của nữ nhân này. Nàng ta chính là muội muội của Cam Hầu, hiện giờ rơi vào tay chúng ta nên mới nói ngon nói ngọt như vậy để mong thoát thân. Ta chỉ sợ các ngươi vừa bước một bước và đến đại doanh quân Tây Bắc đã bị Cam Hầu chém nát người rồi.
Hoàng Trụ trầm giọng nói:
- Ngươi nói nhảm đủ chưa.
Gã liếc mắt một cái, một binh sĩ lập tức hiểu ý bước tới bên xác Cổ Đình Thọ, cắt lấy một mảnh vải, vo tròn rồi nhét vào miệng Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc tuy tức đến sôi máu nhưng không làm gì được.
- Hoàng Trụ, ngươi có thể nhìn thấu quỷ kế của Chu Lăng Nhạc như vậy, hẳn cũng là một kẻ biết phân biệt đúng sai.
Cam Ngọc Kiều nói:
- Quân Tây Bắc đã ra bố cáo, kẻ nào bắt được Chu Lăng Nhạc sẽ được trọng thưởng. Nuốt lời với các ngươi sẽ ảnh hưởng lớn đến thanh danh của mình, bọn họ nhất định tự biết cân nhắc. Ta có thể cam đoan với các ngươi, chỉ cần giao Chu Lăng Nhạc cho quân Tây Bắc, các ngươi sẽ nhận không thiếu một xu tiền thưởng.
Hoàng Trụ như có điều suy nghĩ, đám còn lại cũng rời vào trầm tư.
Nếu Chu Lăng Nhạc đối xử tử tế với mọi người, không để xảy ra việc giết người diệt khẩu thì đám Hoàng Trụ sẽ không bao giờ có tâm tư khác. Nhưng Chu Lăng Nhạc lại ngoan độc như vậy, mọi người lúc này không thể không cân nhắc cẩn thận một phen. Bất kể thế nào thì giao Chu Lăng Nhạc cho Tây Bắc quân sẽ nhận được 500 lượng tiền thưởng. 500 lượng không phải số tiền nhỏ, với một nhà hào phú thì đây cũng là một số tiền rất lớn rồi. Quan trọng nhất chính là hiện tại mà nộp Chu Lăng Nhạc lên sẽ không bị xem là bán bạn cầu vinh, trong lòng đám Hoàng Trụ không hề có chút gánh nặng nào.
Một lát sau Hoàng Trụ mới ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua các chiến hữu một lượt, trong mắt có ý dò hỏi. Đám chiến hữu nhìn nhau, lại nhìn về phía Hoàng Trụ, ý là mọi việc đều để gã quyết định.
Hoàng Trụ do dự một lúc, rốt cục quát lên:
- Tháo dây trói cho nàng!
Một binh sĩ bước tới cởi trói cho Cam Ngọc Kiều. Cam Ngọc Kiều vội đứng lên, hoạt động thư giãn gân cốt một lúc, bấy giờ mới như trút được gánh nặng, nói với Hoàng Trụ:
- Các ngươi không cần lo lắng. Ta thấy các ngươi đều xuất thân từ nông dân nghèo, thực ra việc Thiên Sơn quân bị Tây Quan quân đánh bại cũng không phải là tình huống tồi tệ quá. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không lâu nữa người nhà các ngươi sẽ được chia ruộng để cày.
- Ngươi đang nói đến Quân Điền Lệnh sao?
Hoàng Trụ hỏi.
- Thì ra ngươi cũng biết đến Quân Điền Lệnh?
Cam Ngọc Kiều sửa sang quần áo của mình cho tề chỉnh một chút rồi vươn tay cột lại tóc, đáp:
- Đúng thế, chính là Quân Điền Lệnh. Cho các ngươi biết cũng không sao, Sở Hoan Sở Tổng đốc đã ban Quân Điền Lệnh ở Tây Quan rồi. Chỉ cần hắn còn nắm Thiên Sơn ngày nào thì ngày đó Quân Điền Lệnh vẫn còn hiệu lực. Tuy mấy nhà hào phú phải chịu ít thiệt thòi nhưng dân cày lại có cuộc sống sung túc hơn, người nhà các ngươi đều sẽ được chia ruộng cày.
Hoàng Trụ liếc mắt một cái, tên binh sĩ vừa cởi trói cho Cam Ngọc Kiều lập tức chạy tới, dùng sợi dây thừng gân trâu đó trói gô Chu Lăng Nhạc lại, lúc này Hoàng Trụ mới nói:
- Cam... Cam cô nương, bọn ta không cần trọng thưởng đâu. Chỉ cần sau khi nộp Chu Lăng Nhạc lên, các ngươi có thể xuất ra ít bạc trợ cấp cho người nhà các huynh đệ đã chết thảm, nếu không có họ liều mạng thì đã không bắt được Chu Lăng Nhạc.
Cam Ngọc Kiều nghe vậy liền hiểu Hoàng Trụ đã đồng ý, liền nghiêm nghị đáp:
- Các ngươi yên tâm đi, phần thuộc về các ngươi, một xu cũng không thiếu!
Nàng lạnh lùng nhìn Chu Lăng Nhạc, chỉ thấy Thiên Sơn Tổng đốc từng làm mưa làm gió ở Tây Bắc lúc này đang nhắm nghiền hai mắt, mặt xám như tro, bắp thịt trên mặt rung lên rần rật, toàn thân tiêu điều trước gió.