Tề Vương hạ lệnh cho kỵ binh Bắc Sơn đến phía Tây tiếp viện, Sở Hoan đương nhiên không thể nào trông cậy vào binh mã có thể đến gì đó.
Mặt trời vừa ló dạng, hào quang vạn trượng.
Tướng sĩ Tây Quan của chuồng ngựa Thanh Nguyên đều lộ tinh thần phấn chấn. Đây không phải là bọn họ vừa nhận được tin tình báo, thủ quân của Hạ Châu đã nhanh chóng rút đi, đang đi về phía Đông tụ hợp với chuồng ngựa Thanh Nguyên, vì trong một thời gian ngắn, bọn họ đã tạo được một kỳ tích không nhỏ.
Ai cũng biết, chuồng ngựa Thanh Nguyên là vùng đất bằng phẳng, ở phía Tây nơi duy nhất có thể ngăn cản thế công của kỵ binh, chính là Tuần Mã cốc, ngoài ra không có bất kỳ rạch trời hoặc cứ điểm ngăn cản kẻ địch nào.
Một khi kỵ binh Thiên Sơn đánh úp, rất khó tưởng tượng được chuồng ngựa Thanh Nguyên sẽ dùng bộ binh làm chủ lực của tướng quân Tây Quan để chống cự đối phương.
Nhưng từ hoàng hôn ngày hôm trước, Sở Hoan đột nhiên ra lệnh, vì vậy từng binh sĩ đóng tại chuồng ngựa Thanh Nguyên đã bắt đầu động thủ, thậm chí cả Tổng đốc Sở Hoan cũng đích thân cùng các binh sĩ bận rộn một phen.
Không đến hai ngày, bọn họ đã dọn sạch chuồng ngựa Thanh Nguyên, xây dựng thành một cứ điểm đồng bằng. Hàng rào gỗ, tường lũy đất, bên ngoài hàng rào chưa đến mười mét là chiến hào. phía Tây lấy Tuần Mã cốc làm ranh giới. Trên cốc sửa chữa lại những hàng rào gỗ dài, sau hàng rào là lũy đất được gia cố, dọc theo hàng rào gỗ, xây dựng không ít tháp canh. Tháp canh cao ngất, tên nỏ mạnh mẽ. Đằng sau hàng rào gỗ không những là lũy đất gia cố, hơn nữa còn dùng xe vận chuyển lương thảo làm hàng rào.
Chẳng những ở phía Tây, mà ba mặt Đông Nam Bắc cũng đều dựng hàng rào gỗ, bên ngoài hàng rào gỗ đào mương. Đây là một doanh trại hình vuông, đường kính hơn mười dặm.
Chuồng ngựa Thanh Ngyên vốn là chuồng ngựa được xây lại, bốn phía vốn là hàng rào gỗ, tuy nhiên đã bị tàn phá nghiêm trọng.
Nhưng hôm nay quân Tây Quan đã dùng tốc độ nhanh nhất để xây dựng lại.
Hơn vạn quân Tây Quan được bố trí phía sau hàng rào. Chỉ cần những thứ có thể dùng được, đều được quân Tây Quan tận dụng. Thoạt nhìn công sự vô cùng đơn giản, nhưng lại ngưng tụ tâm huyết của hơn vạn tướng sĩ. Loại doanh trại xây dựng lại tạm thời này, từ xưa đến nay cũng có khá nhiều, nhưng dùng tốc độ nhanh như thế để xây dựng lại, vô cùng ít ỏi.
Qua hai ngày làm việc hăng hái, bốn phía vây quanh chuồng ngựa Thanh Nguyên, bên trong chằng chịt những tòa nhà hình tháp, trong chốc lát chuồng ngựa Thanh Nguyên không có chút năng lực phòng ngự đã được gia tăng thêm rất nhiều lực phòng ngự. Quan trọng nhất là, tu sửa công sự phòng ngự, trên dưới đồng lòng, như vậy, không những không khiến binh sĩ vì mệt nhọc cảm thấy chán nản, ngược lại còn khiến sĩ khí đại chấn, trên dưới một lòng, không lúc nào là không thể làm. Quân Thiên Sơn tuy người đông thế mạnh, nhưng chắc chắn không thể đồng lòng như thế.
Tướng sĩ đóng tại chuồng ngựa Thanh Nguyên, vốn đã chuẩn bị liều chết với Thiên Sơn quận, hôm nay xây xong công sự phòng ngự liền cảm thấy tự tin thêm mấy phần.
Lúc sĩ khí toàn quân phấn chấn, đúng vào giữa trưa, lại một lần nữa được tin mới, gần hai vạn thủ quân Hạ Châu đã đến. Khi Sở Hoan đích thân đến Tuần Mã cốc, đã nhìn thấy bóng người từ phía Tây chạy đến. Đội quân đi đầu đã đến sườn đất đối diện, tiến vào Tuần Mã cốc, xuống dốc đầu tiên là một nhóm kỵ binh. Người mặc áo giáp đi đầu, Sở Hoan nhìn thấy rất rõ, vừa liếc mắt đã nhận ra đó là Hứa Thiệu.
Hứa Thiệu phi ngựa đến, sau lưng hơn ngàn kỵ binh cũng gào thét lao đến. Sở Hoan hạ lệnh mở hàng rào gỗ, tiếng hò hét bên trong, Hứa Thiệu dẫn kỵ binh xông vào trong hàng rào gỗ. Gã nhìn thấy vị trí của Sở Hoan, phi ngựa chạy đến, cách còn vài bước đã tung mình xuống ngựa, quỳ một chân trên đất:
- Mạt tướng bái kiến Sở đốc!
Sở Hoan nâng gã dậy, thấy trong mắt Hứa Thiệu vằn vện tia máu, khuôn mặt mệt mỏi, trên áo giáp còn dính máu đen, đông lại trên chiến giáp. Biết đây là dấu vết lưu lại trong trận huyết chiến Hạ Châu, hắn hòa nhã nói:
- Hứa thống lĩnh cực khổ rồi!
Hứa Thiệu đứng dậy, không nhiều lời, nói:
- Quân Thiên Sơn đã đuổi đến, mạt tướng do thám biết được, chẳng những có quân Thiên Sơn truy kích phía sau, hai cánh kia, cũng xuất hiện kỵ binh của chúng. Xem ra bọn chúng chia làm ba hướng, chuẩn bị vây công chúng ta ở ba mặt. Sở đốc, trên đường đi, bọn chúng không hề công kích chúng tôi.
Sở Hoan cười nói:
- Hướng đi của các ngươi, kỳ thực bản đốc sớm đã biết. Lúc trước Bùi tiên sinh đã đưa cho ta một phong thư, tất cả đều nằm trong kế hoạch của tiên sinh.
- Thì ra là vậy.
Lúc này Hứa Thiệu mới nhẹ nhõm, nhìn binh mã trong chuồng ngựa Thanh Nguyên, hàng rào gỗ sửa cao hơn một người, lũy đất đằng sau vô cùng chắc chắn, bên trong cũng được chuẩn bị đầy đủ, nói:
- Sở đốc, sau khi chúng ta xuất thành, trên đường tiên sinh hạ lệnh tạm nghỉ mấy lần, chúng tôi chém giết ở Hạ Châu liên tục mấy ngày, rất nhiều binh sĩ không được nghỉ ngơi. Tiên sinh lo nếu hành quân gấp, dù có chạy được đến đây cũng rơi vào tình trạng kiệt sức, cho nên trên đường đi có nghỉ ngơi mấy lần, chậm trễ chút thời gian. Theo ước định, giờ Dậu đêm nay là đã quá hẹn ba ngày rồi!
Sở Hoan cười khổ nói:
- Tiên sinh đúng là người tài cao gan cũng lớn, dám nghỉ ngơi ven đường, thật sự không sợ người Thiên Sơn tấn công.
Trong lòng hắn cảm thấy Bùi Tích dụng binh thực nguy hiểm, cũng may là bên Chu Lăng Nhạc và Cam hầu giữ lời hứa, nếu không một khi giữa đường phát động công kích, quân Tây Quan chắc chắn sẽ bị đánh đòn trí mạng.
Xem ra Bùi Tích đã thực sự đoán được Chu Lăng Nhạc và Cam Hầu sẽ không phát động công kích, nếu không sẽ không mạo hiểm như vậy.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, ánh nắng mặt trời giữa trưa, ánh nắng tươi sáng, cách giờ Dậu còn mấy canh nữa.
- Hứa thống lĩnh, đội quân mã của ta đang ở trung tâm chuồng ngựa...!
Sở Hoan chỉ vào phần bụng chuồng ngựa Thanh Nguyên:
- Ngươi dẫn bọn họ đến đó, nghỉ ngơi trước, sau đó cùng đại sát với quân Thiên Sơn, để mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó cũng có khí lực giết địch.
Binh mã từ Hạ Châu lui xuống, bước chân không chậm. Sau khi đội tiên phong của Hứa Thiệu đến, chưa đến nửa canh giờ, binh mã phía sau cũng liên tục kéo đến.
Nhìn thấy Sở Hoan quả thật tiếp ứng ở chuồng ngựa Thanh Nguyên, thủ binh Hạ Châu lui xuống cũng sĩ khí chấn động. Nhìn thấy chuồng ngựa Thanh Nguyên thậm chí đã xây dựng công sự phòng ngự thì càng cảm thấy tự tin. Nhiều đội ngũ đã nhanh chóng tiến vào chuồng ngựa Thanh Nguyên, cách giờ Dậu càng lúc càng gần, Sở Hoan ngoại trừ để kỵ binh Hứa Thiệu tiến vào bên trong nghỉ ngơi, những binh mã rút lui khác, cũng được bố trí đến bốn phía của chuồng ngựa.
Không hề nghi ngờ nữa, quân Thiên Sơn giáp công ba ngã, trung tâm chủ lực, đến lúc đó chịu áp lực nhất dĩ nhiên là phía tây, cũng là phía của Tuần Mã cốc, cho nên nơi đây phải bố trí trọng binh phòng thủ. Hai bên Nam Bắc đều có kỵ binh Thiên Sơn, cho nên hai phía Nam Bắc cũng phải bố trí binh mã phòng thủ.
Trong lòng Sở Hoan hiểu rất rõ, trận chiến chuồng ngựa Thanh Nguyên, là trận quyết chiến giữa mình và Chu Lăng Nhạc, có thể nói không chết không dừng, trừ phi một bên ngã xuống, nếu không cuộc chiến sẽ không chấm dứt.
Phòng thủ bốn phía, dĩ nhiên không phải thật sự là để phòng ngự chuồng ngựa Thanh Nguyên. Mục đích cuối cùng của hắn, đơn giản là thông qua phòng ngự cứng cỏi, tận dụng đó để nâng cao sĩ khí tấn công kỵ binh Thiên Sơn, đạt được hiệu quả đánh tan sĩ khí quân Thiên Sơn.
Chỉ cần phòng thủ được vài hiệp, sĩ khí quân Thiên Sơn dĩ nhiên sẽ bị đả kích, hơn nữa còn sinh cảm xúc nôn nóng, đến lúc đó, có thể tìm được cơ hội đánh một trận tử chiến thực sự.
Nói cho cùng, trong lòng Sở Hoan cũng có chút kiêng kỵ kỵ binh Thiên Sơn, thậm chí là sợ hãi.
Nếu như chuồng ngựa Thanh Nguyên không chút đề phòng, kỵ binh Thiên Sơn xông vào, quân Tây Quan có dũng mãnh đi nữa, dưới trùng kích của mấy vạn kỵ binh Thiên Sơn, đừng nói là thắng, chỉ cần có thể sống sót đã vô cùng may mắn rồi.
Sau khi binh mã đến chuồng ngựa Thanh Nguyên, Sở Hoan không lập tức tiến hành tu sửa công sự phòng ngự, đạo lý rất đơn giản, đối với trận chiến này, thực sự phát huy tác dụng mang tính quyết định, không phải công sự phòng ngự, mà là tín niệm của quân Tây Quan.
Hắn muốn xác lập tín niệm của tướng sĩ trước, mới có thể đấu trận cuối với Chu Lăng Nhạc.
Đến trước khi khai chiến mới khẩn cấp tu kiến công sự phòng ngự, cũng là để thông qua việc họ có thể tu kiến công sự phòng ngự, nhanh chóng tiến vào trạng thái khẩn trương của trận đấu.
Trong hai ngày, vì tu kiến công sự phòng ngự, các tướng sĩ của chuồng ngựa Thanh Nguyên chẳng những tiến nhập vào trạng thái chiến đấu, hơn nữa trong thời gian ngắn còn tạo được kỳ tích không nhỏ, trên dưới toàn quân lúc này đúng là sĩ khí hừng hực.
Lúc Sở Hoan gặp Bùi Tích, Bùi Tích vẫn giữ vẻ tự nhiên bình tĩnh, thấy Sở Hoan, Bùi Tích cười nói:
- Sở đốc chờ ở đây đã lâu!
Sở Hoan cười khổ nói:
- Đại ca, đệ dẫn quân đến chuồng ngựa Thanh Nguyên nhận được mật tín của huynh, có phải huynh đã tính toán trước, cố ý để đệ đóng quân ở chuồng ngựa Thanh Nguyên?
Bùi Tích vuốt râu, nhìn xung quanh, gật đầu cười:
- Xem ra bên đệ đã chuẩn bị kỹ rồi, so với ta nghĩ còn tốt hơn một chút.
Sở Hoan kéo tay Bùi Tích, thấp giọng hỏi:
- Đại ca, có thật chúng ta phải phân cao thấp với quân Thiên Sơn ở đây không? Đệ nghĩ như vậy không tốt lắm, vùng đất bằng phẳng là chỗ Chu Lăng Nhạc thích nhất!
- Không sai.
Bùi Tích lại cười nói:
- Chu Lăng Nhạc thích chỗ này, chúng ta chọn chuồng ngựa Thanh Nguyên, dưới con mắt của Chu Lăng Nhạc, chính là nơi kỵ binh Thiên Sơn của y có đất dụng võ, e là y biết chúng ta chuẩn bị một trận thắng thua ở đây, cũng cảm thấy quân Tây Quan chúng ta chắc chắn sẽ thua. Nếu giờ trong lòng y không kiêu ngạo như vậy, thì đúng là gặp quỷ rồi!
Sở Hoan thở dài:
- Đại ca muốn khiến Chu Lăng Nhạc sinh lòng kiêu ngạo, từ đó sẽ sơ sẩy? Nhưng bọn chúng chiếm thực lực tuyệt đối, cho dù có khinh địch, chúng ta...
Bùi Tích cắt ngang hắn, nói:
- Nhị đệ, ta hỏi đệ, trận chiến này, đệ nghĩ thế nào?
- Cái này...chuyện đến nước này, chỉ có thể cùng họ liều đến cùng.
Ánh mắt Sở Hoan bắt đầu lạnh lùng:
- Chúng ta đã không có đường lui rồi, chỉ có thể liều đánh một trận tử chiến!
- Không sai.
Bùi Tích mỉm cười vuốt râu nói:
- Có lẽ đệ đã biết câu chuyện đập nồi dìm thuyền, Hạng Võ đập nồi dìm thuyền, tự cắt đường lui, tam quân phục vụ quên mình, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Giờ chúng ta cũng vậy, không có viện binh, không có đường lui, quân Tây Quan chúng ta cũng biết không có đường lui, chỉ có thể liều mạng một lần...Nhị đệ, đệ cũng biết, cho dù thợ săn có lợi hại, nhưng nếu thật sự đẩy mãnh thú vào tuyệt cảnh, cũng có thể biến khéo thành vụng, săn không thành, mà còn mất mạng!
Sở Hoan nhìn Bùi Tích, như có điều suy nghĩ.
Bùi Tích ngẩng đầu nhìn trời, nói:
- Nhị đệ, của cải của đệ, có thể nói đã ở cả đây, của cải của Chu Lăng Nhạc, cũng toàn bộ ở đây. Cho đến giờ không cần phải chơi trò gì nữa. Sau trận chiến này, kẻ thắng làm thua kẻ vua làm giặc...Tây Bắc cuối cùng là thiên địa của ai, đều trông vào trận này. Mọi người có thể nghi ngờ trận chiến này, nhưng chỉ có một người không thể, đó là đệ. Đối với đệ mà nói, không nên có bất kỳ tâm tư gì, chỉ cần giữ vững một tâm tư là được. Đó là...Sở Hoan đệ phải thắng, Chu Lăng Nhạc phải bại!