- La Định Tây, ngươi ở Tây Bắc cũng là một nhân vật có tiếng tăm, mọi người đều nói ngươi dũng mãnh nhanh nhẹn, dám nghĩ dám làm. Nhưng lần gặp mặt này ngươi lại làm cho bổn quan thất vọng.
Y lắc đầu, thở dài:
- Ít nhất là tối nay, ngươi chỉ là một tiểu nhân dám làm không dám nhận!
La Định Tây phẫn nộ cười, nói:
- Ngươi đừng có ở đây khua môi múa mép với bổn tướng. Công Tôn Sở, ngươi chớ cho rằng bổn tướng không biết, các ngươi tuy lập bẫy, nhưng trong tay lại không có nhiều binh mã. Nếu các dũng sĩ Bắc Sơn ta thực sự dốc hết sức chiến đấu, thì sẽ có thể giết thành Sóc Tuyền không còn một mống. Ngươi ở đây đổi trắng thay đen, vu oan bổn tướng, mục đích chỉ có thể là hòng châm ngòi ly gián.
Hai mắt gã nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Công Tôn Sở trên thành, nói:
- Ngươi nói bổn tướng hạ độc chủ cũ, vậy bằng chứng đâu?
- Muốn chứng cớ?
Công Tôn Sở vuốt râu cười nói:
- La Định Tây, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm. Ngươi cho rằng bổn quan thật sự không có bằng chứng ngươi hãm hại Tiếu tổng đốc sao?
Lúc này, Công Tôn Sở chỉ mặt gọi tên, trước mặt mọi người nói rõ Tiếu Hoán Chương là bị La Định Tây hãm hại, trong đám kỵ binh Bắc Sơn lập tức xuất hiện tiếng xì xầm.
La Định Tây trong lòng biết những lời này của Công Tôn Sở đã có ảnh hưởng đến các thủ hạ của mình.
Quả thật, đúng như y từng nói mặc dù vào thành phải chịu mai phục, kỵ binh Bắc Sơn tổn thất cũng không nhỏ, mấy trăm người chết, nhưng quân chủ lực vẫn còn. Nếu mấy ngàn quân kỵ binh này trên dưới một lòng, thì sẽ liều cho cá chết lưới rách, quân trấn thủ Sóc Tuyền nhất định sẽ tổn thất không nhỏ, mà kỵ binh Bắc Sơn cũng chưa chắc không có cơ hội phá vòng vây mà đi.
La Định Tây đương nhiên sẽ không để mấy câu của Công Tôn Sở làm lung lay lòng quân. Kỵ binh Bắc Sơn có thể xuất hiện sự hoảng loạn nhất thời nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện tình trạng trên dưới không đồng lòng.
Gã đang nghĩ xem nên đối phó như thế nào, thì một giọng nói bỗng vang lên:
- La Định Tây, ngươi muốn chứng cứ sao?
Nghe thấy giọng nói này, La Định Tây run lên, một sự sợ hãi chưa bao giờ trải qua lập tức chạy khắp xương tủy, cùng với đó là là một sự phẫn nộ cùng cực.
Đồng tử co rút lại, tay cầm đao không tự chủ mà siết chặt, thậm chí đã run lên, bắp thịt trên mặt co rút, khóe miệng nhăn nhúm lại, đôi mắt tràn ngập vẻ phức tạp, kinh hãi, phẫn nộ thậm chí còn có thống khổ!
- Là...là Từ Tu!
Một người bộ hạ đứng cách gã không xa nói.
Một người khác bên cạnh cũng biến sắc:
- Đúng, đó là Từ Tu, y, y đến đây từ lúc nào? Sao y lại ở một chỗ với quân Tây quan?
Trong đám kỵ binh Bắc Sơn, không ít người nhận ra Từ Tu. Lúc này thấy Từ Tu xuất hiện ở trên đầu thành cùng với quân Tây Quan, làm cho mọi người cảm thấy kinh hãi.
Đột nhiên,lại nghe được tiếng cười điên cuồng của La Định Tây, tiếng cười như tiếng chuông, các tướng sĩ nghe được đều vô cùng sợ hãi.
- Từ Tu ơi Từ Tu, tính đi tính lại, bổn tướng thật không ngờ ngươi lại đi bán rẻ bổn tướng.
Trong giọng của La Định Tây chứa đầy sự phẫn nộ:
- Nhiều năm như vậy, bổn tướng luôn coi ngươi như huynh đệ, thật không ngờ ngươi lại là một tiểu nhân bội tín bội nghĩa. Bổn tướng đúng là có mắt như mù, vẫn tín nhiệm ngươi!
Lúc này, các tướng sĩ trong lòng đều vô cùng căm phẫn. Mọi người hiện mới hiểu được, trận tập kích ở Sóc Tuyền có cục diện như vậy là do Từ Tu và quân Tây Quan âm thầm cấu kết với nhau.
Từ Tu là một trong những người tham gia lập kế hoạch Sóc Tuyền, y cũng đích thân làm nhiều chuyện khác nữa. Đảm đương nội ứng liên lạc cho Sóc Tuyền cũng là do y phụ trách. Y nắm rất rõ kế hoạch này, hiện đương nhiên là cùng một giuộc với quân Tây Quan, chúng dĩ nhiên là biết rất rõ kế hoạch kỵ binh Bắc Sơn tập kích bất ngờ Sóc Tuyền.
Chả trách chúng đã sớm có sự chuẩn bị, thiết lập cạm bẫy, chờ cho kỵ binh Bắc Sơn tự chui đầu vào rọ.
Nhiều người nhìn chằm chằm vào Từ Tu, ánh mắt đầy sát khí. Lúc này, trong lòng các kỵ binh Bắc Sơn dưới thành đều muốn đem Từ Tu chém thành muôn mảnh.
Từ Tu từ cao nhìn xuống La Định Tây, cao giọng nói:
- Tiếu đô đốc coi ngươi như tâm phúc, nhưng ngươi đã đối xử thế nào với ông ấy? Ngươi cũng đã đối xử như thế nào với Đại công tử?
Đồng tử La Định Tây híp lại.
Gã thực sự không ngời, kẻ gã coi là tâm phúc, lại đâm gã một đao trong giờ khắc mấu chốt này, liên thủ với quân Tây Quan bán đứng gã.
Nhất thời, gã không thể nghĩ ra lý do đằng sau nó.
Nhiều năm như vậy, Từ Tu luôn phục tùng mệnh lệnh của gã, rất nhiều chuyện không thể nói cho người khác, La Định Tây đều phái Từ Tu đi làm, mà Từ Tu cũng chưa từng để gã thất vọng.
La Định Tây thậm chí còn nghĩ, đời này Từ Tu sẽ không bao giờ để gã thất vọng.
Nhưng gã thật không ngờ, trong thời khắc quan trọng này, bộ hạ mà mình tin tưởng nhất lại vô tình bán rẻ mình. Gã không những phẫn nộ mà còn thấy vô cùng thống khổ.
Gã thống khổ vì chưa bao giờ tín nhiệm một người như vậy, không dễ dàng tin tưởng người khác, cuối cùng lại vì vậy mà lâm vào cảnh khốn quẫn.
Gã tuy phẫn nộ cùng thống khổ, nhưng cũng biết trong lúc này, quyết không thể lùi bước.
- Từ Tu ngươi có thể bị quân Tây Quan mua chuộc, thì đương nhiên cũng có thể vu oan cho bổn tướng.
La Định Tây cười lạnh nói:
- Tiếu đô đốc và Đại công tử đều không còn nữa, ngươi có thể ở đây ngậm máu phun người. Bổn tướng luôn trung thành và tận tâm với Tiếu đô đốc, trên dưới Bắc Sơn có ai mà không biết, ngươi tiểu nhân hèn hạ, ở đây ăn nói bừa bãi, ai sẽ tin tưởng ngươi?
Từ Tu bình tĩnh nói:
- La Định Tây, chuyện ngươi làm ra ngươi có thể không thừa nhận, nhưng sự thật cuối cùng vẫn là sự thật, dù qua ngàn năm nữa cũng không thể thay đổi. Ngươi có dã tâm lớn, luôn muốn đoạt quyền hành ở Bắc Sơn, cho nên trăm phương ngàn kế mưu hại Tiếu đô đốc. Ta hỏi ngươi, Đại công tử trên sông Lương Tử bị một mũi tên bắn chết, chẳng lẽ không phải do ngươi phải người gây ra sao? Tiếu đô đốc đột nhiên bị hại, chẳng lẽ không phải do ngươi lên kế hoạch tỷ mỉ? Thậm chí ngươi còn tính toán, đổ tội danh mưu hại Tiếu đô đốc lên đầu Tiếu Hằng. Ngươi đã nói Tiếu Hằng hại chết Tiếu đô đốc, vậy tại sao đêm đó, Tiếu Hằng lại bị mất mạng? Tại sao không tra hỏi công khai?
Y nhìn lướt qua các tướng sĩ đang đứng đông dưới thành, lớn giọng nói:
- Đêm đó, cũng không phải chỉ có 2, 3 người, ta nghĩ các ngươi cũng vẫn nhớ, đêm đó La Định Tây đột nhiên dẫn chúng ta đến chỗ Tiếu đô đốc tuần tra, vô tình thấy Tiếu Hằng giết Tiếu đô đốc. Tại sao La Định Tây lại trùng hợp mang chúng ta đến đó?
- Trên đời có nhiều việc trùng hợp, cũng không thể vì vậy liền kết luận là Tiếu đô đốc là do tướng quân giết hại!
Một bộ tướng bên cạnh La Định Tây lớn tiếng nói.
- Nói hay lắm.
Từ Tu cười nói:
- Trịnh Hoài, đêm đó ngươi cũng có mặt. Không sai, trên đời có nhiều việc trùng hợp, không thể như vậy liền kết luận là Tiếu đô đốc là do La Định Tây hãm hại. Vậy ta hỏi ngươi, lúc đó chúng ta đều có mặt tại hiện tường, La Định Tây đem Tiếu Hằng bắt lại. Mưu hại Đô đốc là chuyện lớn, vậy tại sao gã không thẩm vấn tại hiện trường? Ngươi nên nhớ, lúc đó gã hạ lệnh cho tất cả chúng ta lui xuống, một mình gã thẩm vấn Tiêu Hằng. Đợi đến hai ngày sau, gã nói cho chúng ta biết kết quả thẩm vấn Tiếu Hằng, nói là Tiếu đô đốc là do Tiếu Hằng giết, mà Tiêu Hằng chống cự phản tội nên bị gã giết luôn tại chỗ...Các ngươi không thấy có điểm nào đáng ngờ bên trong sao?
Mọi người nghe thấy vậy đều lộ ra cảm xúc không giống nhau. Không ít người châu đầu lại, nghị luận xôn xao. Đường đường là thống lãnh cấm vệ quân Bắc Sơn, mưu hại Tổng đốc, vu oan giá họa, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Không ít tướng sĩ quên là thân đang ở trong khốn quẫn, nghe Từ Tu nói, chỉ cảm thấy quả thực chuyện này có điểm không hợp lý.
Những tướng sĩ này phần lớn là Cấm vệ quân dưới trướng La Định Tây, nhưng La Định Tây trực tiếp do Tiếu Hoán Chương lãnh đạo, nói cách khác, Cấm vệ quân Bắc Sơn thực chất là quân của Tiếu Hoán Chương.
Bọn họ có thể không trung thành, cũng không kính phục Tiếu Hoán Chương, nhưng cái này không có nghĩa bọn họ không để ý để La Định Tây lên thay Tiếu Hoán Chương.
La Định Tây dù sao cũng là do một tay Tiếu Hoán Chương đề bạt mà lên, có thế trở thành thống lĩnh Cấm vệ quân Bắc Sơn, cũng có thể thấy sự tín nhiệm của Tiếu Hoán Chương với gã.
Nếu quả thật gã hãm hại chủ cũ, muốn lên nắm quyền, trong lòng các tướng sĩ Bắc Sơn gã dĩ nhiên là một tiểu nhân hèn hạ vong ân phụ nghĩa. Hình tượng của gã cũng sẽ sụp đổ, các tướng sĩ Bắc Sơn đương nhiên cũng sẽ cân nhắc liệu có nên vì một người như vậy mà bán mạng.
Ai cũng biết, Từ Tu là thuộc hạ thân tín nhất của La Định Tây, hiển nhiên y sẽ biết rất nhiều bí mật của La Định Tây. Nếu là người khác tại đây vạch trần tội trạng của La Định Tây, mọi người sẽ cho là kẻ đó có ác ý, cố tình châm ngòi ly gián. Nhưng những lời này do bộ hạ thân tín nhất của La Định Tây nói ra, mặc dù chúng tướng không hoàn toàn tin tưởng nhưng trong lòng cùng sẽ nổi lên nghi kỵ.
La Định Tây cười lạnh, lớn tiếng nói:
- Từ Tu, trận chiến ở Giáp Châu, vô số tướng sĩ Bắc Sơn bỏ mạng nơi sa trường, Bắc Sơn cùng Tây Quan không đợi trời chung, hôm nay ngươi lại đứng ở bên địch, bán đứng huynh đệ, lại còn dám ở đây mê hoặc người khác. Rốt cuộc Sở Hoan có điểm gì tốt mà khiến ngươi phát điên như vậy....!
- La Định Tây, chuyện tới nước này, người còn vẫn già mồm.
Công Tôn Sở ở bên thở dài:
- Tướng sĩ Bắc Sơn, đều là nam tử hán cốt cứng, bởi vì ham muốn của bản thân ngươi, lại phải chịu đựng một chuyện như vậy...chẳng lẽ ngươi còn muốn mê hoặc họ? Luôn miệng nói Sở đô đốc là nghịch tặc nhưng ngươi mới là nghịch tặc. Loại người như ngươi và Chu Lăng Nhạc, chỉ biết vì lợi ích bản thân, tội không thể tha thứ. Nếu ngươi vẫn là một nam tử hán, còn có trách nhiệm thì hãy xuống ngựa đầu hàng, đừng nên liên lụy các tướng sĩ Bắc Sơn!
- Công Tôn Sở, ngươi chẳng qua chỉ là tay sai của Sở Hoan, đương nhiên sẽ nói cho hắn.
La Định Tây lớn tiếng nói:
- Những lời này của ngươi là hoa ngôn xảo ngữ, không thể che dấu cho tên Sở Hoan đại nghịch bất đạo. Các huynh đệ, quân Tây Quan nói nhiều như vậy chẳng qua là vì sợ hãi chúng ta, muốn chúng ta mất đi ý chí chiến đấu. Các ngươi đều là những dũng sĩ Bắc Sơn của bổn tướng, không những phải giết giặc còn phải báo thù rửa hận cho các huynh đệ đã bỏ mạng ngoài sa trường, chẳng lẽ các ngươi cứ như vậy không đánh mà hàng sao?
Các tướng sĩ cực kỳ rối loạn, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ trên thành:
- La Định Tây, nếu bổn vương nói Sở Hoan là một đại trung thần, nếu như bổn vương làm chứng Chu Lăng Nhạc là phản tặc, thì ngươi sẽ nói gì?
Giọng nói vang lên, một người mặc cẩm y, mang đai ngọc xuất hiện trên thành. Dưới ánh sáng, người này chắp tay sau lưng, trán rộng mũi cao, mày xanh, mắt sang, là Tề Vương Doanh Nhân.