Giữa trưa, ánh mặt trời trên cao, cuối cùng La Định Tây cũng truyền quân lệnh xuống, cho toàn quân bắt đầu xuất phát. Đoàn đầu tiên tiến vào bên trong khe Ưng Sào chính là tướng Từ Tu, tâm phúc của La Định Tây.
Từ Tu một thân áo giáp, mang một thanh gươm, tay cầm roi ngựa, dẫn đường phía trước. Sau lưng gã là gần bốn ngàn kỵ binh từng người nối đuôi phía sau, tiến vào trong con đường hẹp như ruột dê. Để tránh xuất hiện tình huống không cần thiết, tất cả kỵ binh ngoại trừ mang theo một thanh đao, không mang thêm vật gì khác trên thân thể.
Vì con đường này trước đó đã loại sạch chướng ngại nên tuy hẹp nhưng việc qua lại vẫn rất thông thuận. Bốn ngàn kỵ binh này là do chính La Định Tây lựa chọn kỹ, quân kỷ rất tốt.
Chỉ là cho đến hiện tại, mấy ngàn binh mã này cũng không biết mục đích thật sự của việc xuất binh này là gì. Bên trên chỉ biết truyền quân lệnh xuống, vì chiến sự Giáp Châu thất bại, cho nên sẽ tiến hành tăng cường huấn luyện quân Bắc Sơn, đặc biệt là vương bài Bắc Sơn, càng cần nghiêm khắc huấn luyện hơn. Không mấy kỵ binh biết rõ bên trong thung lũng này lại có một con đường như vậy. Bên trên truyền lệnh xuống phải tiến hành huấn luyện, đương nhiên là phải tuân mệnh.
La Định Tây cùng Từ Tu trải qua thương nghị liên tục, con đường hẹp này tuy đã thông suốt, nhưng chỉ có thể là một người một ngựa đi qua. Điều này cho thấy, ngay cả khi người đầu tiên đến đích thì kỵ binh cuối cùng chưa hẳn đã tiến được vào trong con đường hẹp. Nếu đợi đến khi trời tối mới lại tiến vào khe núi, vậy thì chỉ sợ đến nửa đêm, mấy vạn binh mã này cũng không cách nào đi ra ngoài được.
Lần tập kích này, La Định Tây yêu cầu hai điểm, một là che giấu, hai là tốc độ. Việc che giấu hôm nay đã làm rất chu toàn, nhưng tốc độ thì không thể trì hoãn hơn nữa, phải đuổi tới thành Sóc Tuyền, tập kích bất ngờ.
Qua thương nghị, cuối cùng quyết định đợi đến lúc binh mã đến lối ra, phái ra vài kỵ binh ra ngoài dò xét động tĩnh bốn phía. Nếu xác định không có vết tích con người, kỵ binh sẽ tiếp tục tiến đến lối ra khe núi, sau đó ẩn núp vào trong rừng.
Lũng Sơn là khu vực giao giới của Tây Quan và Bắc Sơn. Phía nam Lũng Sơn là Bắc Sơn, phía bắc là Tây Quan. Cho tới nay, ngọn núi này như một lời nguyền không thể vượt qua.
Đoạn Lũng Sơn của cảnh nội Tây Quan, rừng rậm xanh tốt, có thể đủ để binh mã ẩn núp ở trên núi.
Từ Tu đi qua hai mươi dặm đường nhỏ Ưng Sào khe. Tuy hành tẩu vô cùng cẩn thận nhưng chỉ mất hơn một canh giờ gã đã đến miệng khe.
Tới gần cửa khe, hai bên rộng rãi hơn rất nhiều, hai ngựa đi cũng đủ. Nhưng vì phòng ngừa, cây khô ở cửa ra không được dọn sạch, mà coi nó như nơi ẩn nấp.
Từ Tu kéo ngựa đến một bên, ý bảo vài kỵ binh đằng sau tiến lên dọn sạch cây khô cỏ dại. Cách cây khô cỏ dại khoảng năm sáu mươi bước, vài kỵ binh xuống ngựa, rút dao bầu, vung đao chém đứt cỏ dại. Binh sĩ đằng sau tiếp ứng tới, thu dọn cỏ rồi trải trên mặt đất.
Những binh sĩ dọn chướng ngại này đã được chuẩn bị từ trước. Trên người bọn họ mang dao bầu, sắc bén dị thường. Gốc cây tuy cứng, nhưng dao bầu chặt xuống, chẳng khác gì đao cắt đậu phụ, vô cùng nhẹ nhàng. Bên trong khe hết sức âm u. Lúc dần tiến lên phía trước, trước mắt cũng dần sáng lên. Đến khi dọn sạch cỏ dại, ánh mặt trời hoàn toàn chiếu rọi, mấy tên binh sĩ có cảm giác như đi ra từ Quỷ Môn Quan, hít sâu một hơi.
Từ Tu đã giục ngựa tiến lên, thần sắc nghiêm trọng, đi đến cửa khe, hướng mắt về phía trước. Phía trước là vùng đất bằng phẳng, trời đất rộng lớn, nhưng lại không nhìn thấy bóng người. Gã vô cùng cẩn trọng, gọi mấy tên kỵ binh, hạ lệnh cho bọn chúng đổi xiêm y, giả là người bình thường, cươi ngựa đi ra ngoài dò xét tình hình trước.
Bọn chúng chưa ra khỏi khe núi, kỵ binh bên trong đường hẹp phía sau chỉ còn cách dừng lại, người nối tiếp người. Hai bên vách đá khiến con người có cảm giác áp bức đến cực độ. Rất nhiều binh sĩ cho dù là tâm lý hay sinh lý đều có chút không thích ứng, chỉ trông mong phía trước đi mau, sớm đi ra khỏi đường hẹp chết tiệt này.
Không bao lâu sau, mấy kỵ sĩ phái đi trước sau trở lại. Bọn chúng tìm kiếm trong vòng mười dặm, binh sĩ đi về phía trước cùng hướng bên phải đều nói không thấy dấu tích con người. Binh sĩ từ hướng bên trái trở về thông báo, cách nơi đây không đến mười dặm bên trái, nhìn thấy năm sáu tên ăn mặc như thợ săn đang chuẩn lên núi, có vẻ muốn vào núi đi săn.
Từ Tu không do dự, lập tức phái một tiểu đội kỵ binh mười người, lệnh cho họ nhanh chóng đi giải quyết vài tên thợ săn kia. Rồi gã lập tức truyền lệnh cho những binh sĩ khác đi ra cửa khe, sau đó nhanh chóng đi vào rừng núi ẩn nấp. Đợi đến khi toàn quân phía sau đi ra thì hành động.
Từng người đi ra khỏi khe núi, sau đó nhanh chóng phân ra hai bên, quay người lên núi trốn. Tiểu đội được phái đi giải quyết đám thợ săn rất nhanh cũng trở về, bẩm báo đã tìm được vài tên thợ săn, hơn nữa đều đã giết chết rồi chôn vùi thi thể.
Chờ đến sau khi sắc trời dần tối, khắp nơi trên núi đều là kỵ binh Bắc Sơn ẩn nấp, La Định Tây ở phía sau mới ra cửa khe. Từ Tu bẩm báo tình hình, bao gồm cả việc vài tên thợ săn. La Định Tây tán thưởng sự quyết đoán sát phạt của Từ Tu. Gã nhìn sắc trời rồi truyền lệnh xuống, cho binh sĩ ăn lương khô mang theo, nghỉ ngơi một chút, chờ quân lệnh rồi xuất phát.
Giờ Dậu, sắc trời đã tối, mặt đất hoàn toàn yên tĩnh. La Định Tây lại hạ quân lệnh, truyền cho tất cả kỵ binh cột vải bông lên ngựa của mình, để tránh lúc hành động phát ra tiếng động. Đến lúc này, kỵ binh đã cảm nhận được sự tình có chút không đúng. Rất nhiều người rõ ràng, lần này hiển nhiên không phải là chuyện luyện binh thuần túy.
Chờ đến khi mặt trăng hiện trên bầu trời, La Định Tây truyền lệnh toàn quân xuống núi.
Kỵ binh Bắc Sơn xuống núi, tập kết dưới chân núi. Chiến mã bị che miệng, không phát ra tiếng động, chỉ có thể đá đá vó ngựa.
La Định Tây tay cầm chiến đao, phi như bay về phía trước, tới phía trước đội quân ghìm chặt ngựa cương, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ Bắc Sơn, tối hôm nay, bổn tướng muốn dẫn các ngươi làm chuyện lớn ghi danh sử sách. Các ngươi là dũng sĩ bổn tướng lựa chọn kỹ lưỡng, cũng chỉ có các ngươi mới có tư cách hoàn thành hành động lần này!
Thanh âm tục tằng của gã theo gió đêm truyền đến tai hầu hết các binh sĩ.
Đám kỵ binh nhìn nhau, vô cùng khó hiểu.
- Một trận Giáp Châu, chúng ta có vô số huynh đệ chết trên sa trường, đây là việc đáng tiếc trong lòng bổn tướng.
La Định Tây thần sắc ngưng trọng:
- Những huynh đệ hi sinh kia, rất nhiều người trong số đó đã đi theo bổn tướng quân nhiều năm. Bọn họ chết trên sa trường, bổn tướng lòng đau như đao cắt. Danh dự của Bắc Sơn dường như cũng mất hết ở trận chiến đó, cho nên bổn tướng muốn dẫn các ngươi lấy lại tôn nghiêm tuộc về chúng ta, cũng là vì báo thù cho các huynh đệ đã hy sinh của chúng ta!
Mấy câu vừa nói của La Định Tây đến những binh sĩ ngu xuẩn cũng hiểu rõ. Lần hành động này, quả thực không phải là huấn luyện đặc biệt gì, mà là nhằm vào Tây Quan báo thù.
- Sau khi xuất phát, chúng ta sẽ đột kích ngay trong đêm, thẳng đến Tây Quan thành Sóc Tuyền, đoạt lấy phủ thành Tây Quan.
Mũ và áo giáp đen của La Định Tây dưới sự chiếu rọi của ánh trăng ban đêm, lóe lên hàn quang lạnh lẽo.
- Thành Sóc Tuyền hiện chỉ có không đến hai ngàn quân coi giữ, binh lực yếu kém. Hơn nữa, giờ bổn tướng còn có thể nói cho các ngươi biết, bổn tướng đã sớm dùng số tiền lớn mua chuộc nội ứng trong thành Sóc Tuyền. Chỉ cần chúng ta đến dưới thành, cửa thành sẽ mở ra, các huynh đệ có thể xông vào thành.
Từ Tu vốn ở sau lưng La Định Tây, lúc này cũng thúc ngựa tiến lên, lớn tiếng nói:
- Lần tập kích này vô cùng quan trọng, liên quan đến tiền đồ của các huynh đệ. Tướng quân đã từng nói, chỉ cần đoạt được thành Sóc Tuyền, chắc chắn sẽ có trọng thưởng cho từng huynh đệ. Đợi đến lúc khống chế được thành Sóc Tuyền, chỉ cần các huynh đệ vừa ý nữ nhân nào, có thể giữ lại cho mình!
Đám kỵ binh nghe vậy, ánh mắt đều lóe lên.
Một tên binh sĩ không nhịn được hỏi:
- Tướng quân, mặc dù chúng ta có bốn ngàn người, nhưng thành Sóc Tuyền là phủ thành Tây Quan, bỏ qua quân sĩ coi giữ một bên không nói, nếu thực sự chiếm được thành Sóc Tuyền, liệu Tây Quan có các bộ quan binh đến cứu viện hay không? Đến lúc đó binh mã chúng ta chưa đủ, chỉ sợ khó có thể chống cự!
- Hỏi hay lắm!
La Định Tây cười nói:
- Bổn tướng sẽ nói cho các ngươi biết, quân chủ lực Tây Quan, đã điều đến Hạ Châu, đang hăng say chiến đấu với quân Thiên Sơn của Chu Lăng Nhạc. Không phải đại bộ phận quân coi giữ Sóc Tuyền đều bị điều đi, mà là quân của Hiên Viên Thắng Tài bị điều đi hơn phân nửa. Tối nay sau khi chúng ta nắm giữ được Sóc Tuyền, quân Bắc Sơn đóng quân ở Thanh Châu nhận lệnh của bổn tướng, sẽ lập tức xuất binh thu phục người Tây Quan, chiếm ba huyện Thanh Châu, sau đó sẽ tiến quân thần tốc, đánh vào Giáp Châu. Sau lưng chúng ta, còn có quân Bắc Sơn chủ lực tiến đén. Chỉ cần chúng ta ở thành Sóc Tuyền một ngày, viện binh phía sau sẽ đuổi tới, đến lúc đó có thể hoàn toàn khống chế Sóc Tuyền.
Đám kỵ binh trong nội tâm vốn vẫn còn chút lo sợ. Dù sao trong trận chiến Giáp Châu, quân Bắc Sơn bị quân Tây Quan đánh cho chật vật không chống đỡ nổi, hồn bay phách lạc, cho tới thời khắc này vẫn để lại bóng đen tâm lý. Dựa vào bốn ngàn binh sĩ tập kích Sóc Tuyền, mặc dù thừa dịp tập kích bất ngờ, nhưng trong nội tâm kỵ binh lại vẫn có chút căng thẳng.
Nhưng nghe những lời nói này của La Định Tây, mọi người mới biết rõ La Định Tây sớm đã an bài thỏa đáng, có phần nhẽ nhõm hơn hẳn.
- Bây giờ bổn tướng hạ lệnh, đợi đến lúc cướp được Sóc Tuyền, sau khi khống chế được quân coi giữ Sóc Tuyền, binh mã của ta sẽ chia thành từng tiểu đội.
La Định Tây nghiêm mặt nói:
- Trịnh Hoài Trịnh Vệ tướng quân dẫn đầu ba trăm binh mã phong tỏa cửa Bắc. Dương Khải Hòa dẫn đầu ba trăm binh mã phong tỏa cửa Đông. An Thịnh dẫn đầu ba trăm binh mã phong tỏa cửa Tây. Sau khi khống chế bốn cửa thành, trước khi quân chủ lực phái sau đến, không cho phép bất kỳ kẻ nào ra khỏi thành, càng không cho phép bất kỳ kẻ nào vào thành. Ai dám tiếp cận cửa thành, giết không tha!
Bốn gã thuộc cấp ngay ngắn ra khỏi hàng, chắp tay nói:
- Mạt tướng tuân mệnh!
- Từ Tu, Tống An Đường, Diêu Vân, Trình Nhất Hoài, bốn người các ngươi đem theo ba trăm binh mã, trước tiên không chế bốn nhà Tô, Tiền, Phó, Hồng trong thành, nhất định phải khống chế gia chủ của tứ đại gia tộc này. Đương nhiên, không được thất lễ với bọn họ.
La Định Tây ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
- Nhưng nếu có người dám phản kháng, phải giáo huấn để bọn họ biết nghe lời!
- Ty chức tuân mệnh!
- Lỗ Phàm, Mã Khắc Sảng, hai người các ngươi dẫn ba trăm binh mã, lập tức bắt sáu bộ nha môn lại, không được sai sót.
La Định Tây trầm giọng nói:
- Bổn tướng tự mình dẫn số binh mã còn lại, thẳng đến Tổng Đốc phủ. Cũng giống như khống chế trung tâm toàn bộ Sóc Tuyền, chỉ cần gia quyến của Sở Hoan trong tay chúng ta, thành Sóc Tuyền sẽ được bình định!
Chúng tướng tuân mệnh, những tướng lãnh này đều là thuộc cấp bên trong Cấm vệ quân Bắc Sơn của La Định Tây, đều là người được gã bồi đề bạt lên.
- Chư vị, báo thù rửa hận, khôi phục danh dự quân Bắc Sơn ta. Lần hành động này, một khi thành công, bổn tướng đều tuyệt sẽ không bạc đãi các huynh đệ tối nay. Bổn tướng sẽ ban thưởng lớn. Thành Sóc Tuyền tuy không nhiều của dồi dào, nhưng tràn đầy túi mỗi người là chuyện dễ dàng.
La Định Tây quay đầu ngựa lại, trường đao vung lên, cao giọng nói:
- Xuất phát!
Dưới ánh trăng, bốn ngàn kỵ binh, giống như một đoàn sói săn, dưới sự chỉ huy của ác lang La Định Tây, như nước lũ hướng về Sóc Tuyền.
* Tên nhân vật Từ Sửa xin đọc thành Từ Tu, rất xin lỗi vì sự nhầm lần này – BTV