Cuối cùng Chu Lăng Nhạc cũng bỏ cuốn sách trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn lướt qua các thuộc hạ trước mặt. Bọn họ đều là tướng lĩnh thân cận của y, cười nhạt một tiếng, hỏi:
- Các ngươi cũng muốn vào thành?
Hầu Kim Cương nói:
- Chu đô đốc, quân Tây bắc đều vào thành rồi, tại sao chúng ta không vào, chúng ta đánh Hạ Châu, tổn thất hơn ngàn nhân mã, bây giờ nắm được thành trì, chẳng lẽ vẫn ở bên ngoài làm khách?
- Cam Hầu vào thành vì một lý do đơn giản là hiện tòa thành này đã thuộc về y.
Chu Lăng Nhạc nhấc chén trà trên án lên, hắn xuất thân văn nhân, không thô tục giống các võ tướng, rất có tu dưỡng, nhấp một ngụm trà, sau đó đặt xuống, nói:
- Hơn nữa chúng ta cũng không cần vào thành, mục tiêu thực sự của chúng ta là Sóc Tuyền không phải Hạ Châu.
- Thành Hạ Châu là của y?
Hầu Kim Cương khẽ giật mình, các tướng tướng khác cũng khó hiểu, không nhịn được hỏi:
- Chu đô đốc, thành trì này sao đã thuộc về y? Chúng ta.... chúng ta đã đồng ý từ khi nào?
Chu Lăng Nhạc bình tĩnh nói:
- Các ngươi, đều là ái tướng tâm phúc của bản đô đốc, có một số việc sớm muộn rồi cũng sẽ biết, ta cũng không giấu diếm các ngươi.
Y ngừng một chút, nhìn một lượt bọn họ mới hỏi:
- Các ngươi có biết tại sao Cam Hầu đồng ý kết thân với bản đô đốc hay không?
Các tướng nhìn nhau, tuy việc hai nhà Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc kết thân toàn bộ tây bắc không ai không biết, nhưng những người biết sự việc bên trong cũng không nhiều.
Đa số mọi người đều cảm thấy bởi vì Chu Lăng Nhạc thực lực mạnh nên Cam Hầu mới kết thân với y, muốn nhân cơ hội này có được một nguồn lợi lớn, nhưng Chu Lăng Nhạc được gì thì không ai biết.
Thấy các tướng không nói lời nào, Chu Lăng Nhạc mới thản nhiên nói:
- Kim Châu và Hạ Châu sẽ là đất phong của Cam Hầu, do quân Tây bắc không chế, sau này tất cả muối ăn mà Hạ Châu sản xuất ra sẽ đều thuộc quyền sở hữu của Cam Hầu!
Các tướng nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc.
- Chu đô đốc, Cam Hầu muốn Kim Châu và Hạ Châu?
Hầu Kim Cương lập tức nói:
- Kim Châu tuy cằn cỗi, nhưng có cát vàng, Hạ Châu cũng có nhiều nơi có thể sản xuất muối ăn. Nếu y có thể một lòng vì Chu đô đốc cũng không nói làm gì, nhưng nếu có hai lòng thì...!
Chu Lăng Nhạc cười nói:
- Tâm tư của Cam Hầu, thực ra bản đô đốc cũng có thể hiểu. Y nắm giữ ba bốn vạn quân Tây bắc, mặc dù đều là thiện chiến nhưng hậu cần vô lực, triều đình hôm nay đã không phải là triều đình, chứ đừng nói là quân lương, không có cách để có một hạt thóc từ triều đình, còn lương thực mà bọn họ tự trồng ra tại ba mươi sáu đồn ruộng tự khai khẩn, căn bản không đủ đề đáp ứng được nhu cầu mà bọn họ cần!
- Cho nên con sư tử Cam Hầu này mở miệng, xin hai châu của Chu đô đốc?
- Nếu như không được lợi gì, thì đời nào Cam Hầu chịu liên minh với chúng ta, đời nào chịu đem muội muội của mình gả cho Chu gia ta?
Chu Lăng Nhạc mỉm cười nói:
- Lúc đầu bản đô đốc sợ y không mở miệng, chỉ cần y mở miệng thì mọi chuyện đều dễ dàng rồi. Các ngươi cũng biết, bản đô đốc một mực lo lắng Sở Hoan hội với Cam Hầu, nếu như vậy, việc chúng ta muốn chiếm đoạt Tây Quan sẽ trở nên vô cùng khó khăn... cho nên chỉ cần Cam Hầu nguyện ý liên minh với chúng ta, đừng nói hai châu, nếu y muốn một đạo Tây quan, bản đốc cũng sẽ xem xét.
Các tướng đều ngạc nhiên.
- Các ngươi không cần ngạc nhiên như vậy...
Chu Lăng Nhạc chậm rãi nói:
- Cam Hầu là một kẻ vũ phu, thuộc hạ của y tuy đều là những tướng từng thân chinh bách chiến, nhưng không có tài cai trị, Tây Quan thà trong tay y, cũng tuyệt đối không thế trong tay Sở Hoan...!
Ánh mắt lóe lên cái nhìn giảo hoạt:
- So với Sở Hoan, Cam Hầu dễ đối phó hơn nhiều.
Hầu Kim Cương bước lên hai bước, hạ giọng nói:
- Chu đô đốc, nếu như đến lúc đó thật sự đem hai châu Kim, Hạ giao cho Cam Hầu, bọn chúng ăn no rồi, liệu bọn chúng có...!
- Ta biết ý của các ngươi.
Chu Lăng Nhạc cười nói:
- Các ngươi sợ diệt trừ Sở Hoan, lại xuất hiện một Cam Hầu. Quân Tây bắc trong tay y, quả thực cũng không dễ đối phó. Điều này, các ngươi hãy yên tâm. Cho dù hai châu Kim, Hạ có thật sự giao cho Cam Hầu, y muốn ăn no, cũng không được mấy năm, nhưng cũng đủ để chúng ta làm được nhiều chuyện.
Y ngừng một chút, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng tà ác:
- Sau khi bình định Tây bắc, hiển nhiên là muốn nhập quan diệt tặc. Quân Tây bắc của Cam Hầu, đương nhiên phải nhập quan rồi.
- Xuất binh nhập quan?
Một bộ tướng đứng sau Hầu Kim Cương không kìm được, nói:
- Chu đô đốc, hiện nay Cam Hầu vì muốn đoạt hai châu Kim, Hạ, đồng ý cùng chúng ta diệt Sở Hoan, nhưng nếu có một ngày y đã lấy được cái y muốn, liệu y còn tuân theo lệnh của Chu đô đốc hay không? Đến lúc đó, nếu y từ chối xuất binh thì phải làm sao?
Một bộ tướng đứng bên cạnh lập tức nói:
- Đúng vậy, Chu đô đốc, muội muội của Cam Hầu gả cho tam gia, vậy thì đợi nếu như trong tay chúng ta...!
Lời chưa nói hết, đã thấy Chu Lăng Nhạc nhăn mày, biết lời của mình nói quá trực tiếp, có những chuyện mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhưng không cần nói thẳng hết ra, ngay lập tức sửa lại lời nói:
- Đó là, Tam phu nhân là người của Chu gia, đương nhiên sẽ bảo vệ lợi ích của Chu gia. Mà trên đời này Cam Hầu chỉ còn người thân duy nhất là Tam phu nhân, đợi sau này Tam phu nhân sinh công tử, Cam Hầu là cữu gia.... Vì Tam phu nhân và thiếu công tử, mạt tướng cho rằng, Cam Hầu nhất định sẽ tận tâm tận lực cho Chu đô đốc.
Hai hàng lông mày của Chu Lăng Nhạc mới giãn ra, vuốt râu nói:
- Trước khi kết hôn, bản đô đốc đã điều tra kỹ, Cam Hầu vô cùng yêu thương Tam phu nhân, hai người bọn họ sống nương tựa vào nhau, tình cảm huynh muội sâu đậm. Cam Hầu cũng được coi là người trọng tình cảm, rất coi trọng Tam phu nhân. Vì muội muội, y có thể làm bất kỳ việc gì. Vì vậy, cho dù hai châu Kim, Hạ tạm thời giao cho Cam Hầu làm đất phong, chỉ cần Tam phu nhân ở đây, Cam Hầu cũng nhất định cống hiến hết mình cho bản đô đốc!
Mọi người nghe Chu Lăng Nhạc nói vậy, vẻ mặt vốn đăm chiêu đã thả lỏng, một bộ tướng có suy nghĩ cẩn thận, sát lại thấp giọng nói:
- Chu đô đốc, Cam Hầu nếu đã coi trọng Tam phu nhân như vậy, chúng ta đương nhiên phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Tam phu nhân. Mạt tướng chỉ lo lắng, Sở Hoan thấy Cam Hầu và chúng ta liên quân, thẹn quá hóa giận, phái người vào thành, gây bất lợi cho Tam phu nhân...!
Chu Lăng Nhạc đương nhiên hiểu ý của người bộ tướng này.
Cam Ngọc Kiều trong thành Minh Sa, giống như một tấm bài trong tay Chu Lăng Nhạc. Lá vương bài này hoàn toàn có thể khắc chế Cam Hầu.
Chỉ cần có Cam Ngọc Kiều trong tay, Cam Hầu cũng chỉ có thể nghe theo sự khống chế.
Cam Hầu muốn lấy hai châu Kim, Hạ làm nơi ở cho quân Tây bắc, hơn nữa đề ra yêu cầu cấp thiết về giải quyết lương thảo, trang bị. Tất cả đều được Chu Lăng Nhạc nhanh chóng đáp ứng, chỉ yêu cầu hai nhà kết thân, bởi vì y biết rõ, có Cam Ngọc trong tay cũng chính là có một đạo lệnh phù điều khiển được Cam Hầu.
- Bản đô đốc đã phái Cổ Đình Thọ dẫn người bảo vệ gia quyến trong thành, đặc biệt là Tam phu nhân, ta đã hạ lệnh cho Cổ Đình Thọ bảo đảm sự an toàn cho Tam phu nhân. Nếu như Tam phu nhân có bất kỳ tổn thương nào, ta cũng không có cách nào ăn nói với Cam Hầu.
Chu Lăng Nhạc túm chòm râu dài, cười nói:
- Các ngươi hiện tại còn vội vã vào thành không?
Cổ Đình Thọ là thủ lĩnh Trừ Gian đường, Trừ Gian đường là do một vài dị sĩ giang hồ lập lên, nghe Chu Lăng Nhạc nói vậy, mọi người nhất thời càng yên tâm hơn.
- Chu đô đốc, nếu thành Hạ Châu là Chu đô đốc thưởng cho Cam Hầu, vậy hãy để cho y hưởng thụ một chút.
Lúc này trong lòng các tướng cũng thoải mái hơn:
- Chúng ta cũng không ham vui nữa.
Hầu Kim Cương lại nắm quyền nói:
- Chu đô đốc, quân Tây quan lui binh, nếu lúc này nhân cơ hội truy sát, nhất định có thể tiêu diệt hết bọn chúng một thể, thật đáng tiếc cơ hội lớn này...!
- Lúc này không cần gấp!
Chu Lăng Nhạc chậm rãi nói:
- Cam Hầu nhanh chóng nắm được thành Hạ Châu, đó cũng là chuyện hiển nhiên, người này cũng là kẻ trong chữ tín, nếu đã đồng ý cho quân Tây bắc thời hạn ba ngày, chúng ta cũng để cho y chút mặt mũi, ba ngày sau chính là thời điểm hiện rõ thân thủ.
Chu Lăng Nhạc trước kia đã được chứng kiến sự lợi hại của thiết kỵ Tây Lương, biết rõ trên vùng đất Tây Bắc, lực sát thương của kỵ binh quả thực rất mạnh, cho nên mấy năm gần đây đều dồn tất cả tinh lực vào xây dựng quân đoàn kỵ binh, đầu tư vào đó rất nhiều nhân lực, tài lực và vật lực. Cuối cùng y cũng có một binh đoàn thiết kỵ hùng mạnh kiêu ngạo vùng Tây Bắc. Tuy y hỉ nộ không thể hiện, nhưng trong long cũng cực kỳ mong đợi sức chiến đấu mãnh liệt của binh đoàn thiết kỵ thể hiện trên chiến trường.
Thuộc hạ của y có gần 3 vạn Hắc phong kỵ, trải qua huấn luyện lâu dài nhưng vẫn chưa quen với hoàn cảnh bởi lẽ mặc dù cũng từng phái một bộ phận đi tiêu diệt đạo tặc cùng loạn dân trong Thiên Sơn nhưng trên chiến trường thật sự vẫn chưa có cơ hội thi triển, lần này cũng muốn mượn cuộc chiến với quân Tây Quan, kiểm nghiệm năng lực thực chiến của đám Hắc phong kỵ.
Đúng lúc này, ngoài trướng bỗng nhiên truyền đến giọng nói:
- Báo, có cấp báo!
- Vào đi!
Một tên binh sĩ nhanh chóng tiến vào trong trướng, quỳ trên mặt đất, bẩm báo:
- Bẩm đại nhân, Sở Hoan dẫn quân, mấy ngày trước đã đến trường ngựa Thanh Nguyên, sau đó cũng không tiếp tục tiến quân.
Thần sắc các tướng đều trở nên nghiêm trọng, Hầu Kim Cương hỏi:
- Ngươi nói là Sở Hoan đã mang viện binh đến?
- Bọn chúng lúc đầu hành quân rất nhanh, nhưng sau khi đến trường ngựa Thanh Nguyên lại xây dựng cơ sở tạm thời ở đó, không tiếp tục tiến quân.
Binh lính bẩm báo :
- Bọn hắn chặt cây cối, xây dựng công sự, giống như là muốn làm phòng ngự tại chuồng ngựa Thanh Nguyên....!
Các tướng nhìn nhau, Chu Lăng Nhạc nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì, nói:
- Hắn có bao nhiêu nhân mã?
- Khoảng hơn một vạn.
Binh lính bẩm báo:
- Điều tra được bọn chúng còn có mấy ngàn chiến mã.
- Đó là đạt được từ trong tay Tây Lương.
Chu Lăng Nhạc lập tức nói, phất tay cho tên lính lui ra, đứng dậy, đến góc trướng, hai tay chắp sau lưng, xem bản đồ.