Sáng sớm trong lành, chim tước vẫn líu lo, đối với phủ Tổng đốc Tây Quan thì bây giờ mùa xuân mới thực sự đến, trong hậu hoa viên chồi non đã nở, các phu nhân trong phủ đều cao hứng, theo Tố Nương thu xếp, cả Lâm Lang, Đại Nhi và tỷ muội Bố Lan Thiến đều tập trung ở hậu hoa viên đón ý xuân hiếm hoi.
Vốn Lâm Lang vẫn còn đang lo lắng chuyện làm ăn, nhưng Sở Hoan sợ nàng mệt quá nên lệnh cho nàng ở lại phủ nghỉ ngơi mấy ngày, còn Đại Nhi suốt ngày dẫn theo An Dung, tràn đầy bộ dáng hiền thê lương mẫu.
Người duy nhất không tề tựu lại chỉ có Mỵ Nương. Trong tiểu viện của nàng thường ngày cũng không có mấy người dám đi vào, nàng cũng ít khi đi dạo trong phủ, độc cô độc hành. Tuy tối qua Tố Nương đã gọi nữ quyến hôm nay sẽ tập trung ở hậu qua viên, nhưng Mỵ Nương lại rất không phối hợp, nàng không đến. Mọi người đều biết tính tình Mỵ Nương cổ quái, không thích sống chung, nên cũng thôi.
Đương nhiên Sở Hoan không rảnh tham dự những hoạt động như vậy, hắn tranh thủ chút thời gian tới một quán cơm nhỏ, nhưng không bước vào mà chỉ đứng xem từ xa xa một lát, chỉ muốn biết tình hình của Ngọc Hồng Trang.
Hắn cũng yên tâm hơn một chút khi biết quán cơm vẫn chưa đóng cửa, Ngọc Hồng Trang vẫn đang bán hàng. Tiệm cơm chỉ có một đầu bếp, ngày nào cũng tới làm việc, ngoài ra, quán cơm nhỏ cũng chẳng có ai.
Thoạt nhìn sắc mặt của Ngọc Hồng Trang cũng không tốt, hiển nhiên vẫn là do ảnh hưởng của chuyện lần trước. Sở Hoan biết cho dù lúc này có đi qua cũng chẳng có tác dụng gì, cũng không lại gần quấy rầy, chỉ phái Cừu Như Huyết thu xếp mấy người quan sát xung quanh quán cơm, nhỡ có việc gì lập tức bẩm báo.
Tâm tư Sở Hoan đều đặt ở Tây Bắc, nhưng tin tức từ Kinh thành vẫn còn truyền tới, nghe nói Thiên Môn Đạo chiếm cứ Từ Châu, từng bước ép sát tiến quân tới Kinh sư, không khỏi cực kỳ giật mình.
Nghe nói hiện nay Thái tử đang tập trung binh mã ở Kinh đô và vùng phụ cận, đang bày trận bên bờ Tần Thủy. Sở Hoan hiểu rõ ý Thái tử, xem ra y đang muốn nương tựa vào Tần Thủy để bảo vệ Kinh sư.
Sở Hoan suy tính, nghe nói Phùng Nguyên Phá ở Hà Tây tập hợp binh mã man di phương bắc, hiện giờ Kinh sư nguy cấp, lại không biết Hoàng đế có định để cho quân Hà Tây tới Kinh thành tiếp viện hay không.
Chỉ là hắn không có quá nhiều thời gian để quan tâm đến chuyện Quan Nội, tín hàm khẩn cấp từ Kim Châu đưa tới khiến cho tâm tình vốn hơi trầm thấp của hắn lại càng trầm xuống.
Quân Tây Bắc đã có động tĩnh.
Khi Sở Hoan đang âm trầm suy nghĩ, Thủ tướng Kim Châu Phương Như Thủy cũng đang chùng xuống.
Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc kết làm thông gia, đương nhiên Phương Như Thủy cũng hiểu, từ khi Cam Ngọc Kiều được đưa đến Thiên Sơn, cơ hồ như y chưa bao giờ ngủ ngon
Phương Như Thủy biết rất rõ dã tâm của Chu Lăng Nhạc, cũng biết rõ mục đích hai nhà Chu Cam kết thân, nhưng y cũng không dám khẳng định hoàn toàn.
Phương Như Thủy là tướng lãnh xuất thân từ quân Tây Bắc, ban đầu, khi người Tây Lương tấn công xuống, toàn quân Tây Bắc tháo chạy, Dư Bất Khuất nhanh chóng tới thu nạp hội binh.
Về sau, Dư Bất Khuất biên chế quân Bình Tây chia làm tám doanh, vì Phương Như Thủy có biểu hiện nổi bật cho nên được đề bạt làm Thiên Tướng doanh chữ Đoài. Sau khi Bình Tây Quân được Đông Phương Tín tiếp quản, trắng trợn thanh trừ đối lập, Phương Như Thủy vốn xuất thân từ quân Tây Bắc, vẫn không được tính là dòng chính theo Dư Bất Khuất, hơn nữa, nguyên bản hơn nửa Bình Tây quân là một phần của quân Tây Bắc, PHương Như Thủy cũng coi như có chút căn cơ trong quân Bình Tây, nên Đông Phương Tín cũng không hạ thủ với y.
Chỉ là, khi đó Phương Như Thủy cũng hiểu rất rõ, Đông Phương Tín không hạ thủ ngay lúc đó, cũng không có nghĩa là sẽ không động thủ.
Tới khi lão hoàn toàn khống chế được quân Bình Tây, chuyện mình bị phế cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Y rất biết nhẫn, từ một tạp binh mà từng bước lăn lộn leo lên đến chức Thiên tướng, cay đắng chua xót bao nhiêu người thường khó mà tưởng tượng nổi. Y nhẫn vài chục năm mới có được ngày hôm nay, nhưng Đông Phương Tín vẫn từng bước áp chế, y lại không thể làm gì.
Trong lòng y, Sở Hoan có thể tính là ân nhân.
Sở Hoan diệt trừ Đông Phương Tín, hiểu được khốn cảnh của y, quan trọng nhất là dường như Sở Hoan hoàn toàn tin tưởng y. Kim Châu là cửa ngõ phía bắc, Sở Hoan lại giao tất cả binh mã Kim Châu cho y thống soái.
Binh mã lưu thủ tại Kim Châu không đến năm ngàn người, chủ yếu là doanh chữ Cấn mà trước kia phụ tử Trương Thúc Nghiêm để lại, sau khi Phương Như Thủy cải tổ lại, coi như đã khống chế được đội quân đã từng khởi binh tạo phản này.
Đương nhiên y rất rõ ràng hiện giờ thiên hạ đại loạn, nhưng y còn chưa biết được cuối cùng giang sơn là ai làm chủ.
Hẳn có rất nhiều người suy nghĩ về vấn đề này, dù sao, trên đời này người muốn làm Hoàng đế có rất nhiều, nhưng thực sự dám tranh hùng thiên hạ tuyệt đối không nhiều lắm, phần đông chẳng qua chỉ là đang xem tình hình, tích lũy vốn liếng, tới khi đại thế thiên hạ rõ ràng sẽ tìm đối tượng để đầu nhập vào, chuẩn bị cho con đường thăng quan tiến chức sau này.
Nếu nói là tranh hùng thiên hạ, Phương Như Thủy tuyệt đối không có tâm tư đó. Trong lòng y chỉ muốn tìm một chỗ dựa, tận trung với công việc, cuối cùng sẽ có một ngày bay cao làm rạng rõ tổ tông.
Sở Hoan bình loạn Tây Quan, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hơn nửa tháng, liên tục bình định Hạ Châu và Kim Châu, nhiêu đó đã thể hiện khả năng quân sự của hắn. Hắn lại nhanh chóng và cứng rắn thi hành quân điền lệnh, trong mắt Phương Như Thủy, đương nhiên hắn vô cùng đáng tin, nên y vẫn một mực kiên định đi theo Sở Hoan.
Nhưng y thực không ngờ Cam Hầu lại kết thông gia cùng Chu Lăng Nhạc. Phong vân Tây Bắc đột biến, Phương Như Thủy đã từng cho rằng tuy Chu Lăng Nhạc rất mạnh nhưng Sở Hoan cũng là nhân vật lợi hại, cuối cùng còn chưa biết hươu chết về tay ai.
Nhưng Cam Hầu lại trở thành minh hữu với Chu Lăng Nhạc, tình thế đã xảy ra biến hóa về căn bản, Phương Như Thủy gần như đã kết luận nếu xảy ra đại chiến, Sở Hoan tất bại. Lòng y rối như canh hẹ.
Đi theo Sở Hoan, chỉ sợ sẽ phải cùng Sở Hoan đón lấy vận mệnh bị diệt, nhưng làm thế nào để có thể vứt bỏ hắn mà không làm mất đi lòng tin của hắn? Y xuất thân quân nhân, tuy có vẻ trung thực đôn hậu nhưng thực chất bên trong vẫn là nói nghĩa khí, nhưng sự tình trước mắt, có thể tiếp tục giữ nghĩa khí nữa không?
Hiện giờ y không cần phải lo lắng về Chu Lăng Nhạc, mà địch nhân đầu tiên là Cam Hầu.
Gần như cả ngày lẫn đêm y đều chăm chú theo dõi động tĩnh ở đại doanh Tây Bắc, mà gần đây, quả nhiên bên đó có xuất hiện động tĩnh.
Nếu quả thực Cam Hầu liên thủ với Chu Lăng Nhạc cùng đối phó với Sở Hoan, thì Kim Châu sẽ chính là đối tượng đầu tiên quân Tây Bắc cần giải quyết, nếu quả thực mấy vạn quân Tây Bắc thiện chiến đánh tới Kim Châu, mình sẽ ra sao?
Y xuất thân từ quân Tây Bắc, mà quan binh thuộc hạ doanh chữ Cấn cũng tới gần nửa cũng đã từng là thành viên quân Tây Bắc. Y rất nghi ngờ, nếu thực sự Cam Hầu dẫn binh hãm thành, những binh mã dưới tay mình có thực sự dốc toàn lực tác chiến cùng quân Tây Bắc hay không?
Phương Như Thủy ngày lo đêm lo, luôn vô cùng khẩn trương, tới lúc nhận được tin quân Tây Bắc đã tiến về hướng Kim Châu, trong đầu y lập tức trống rỗng.
Y thật không ngờ, quân Tây Bắc xuất binh lại quyết đoán như vậy.
Quân Tây Quan đại thắng Giáp Châu, chấn động Tây bắc, trong lòng y hiểu Chu Lăng Nhạc thấy quân Tây Quan khí át quân Bắc Sơn có lẽ đã không chịu nổi nữa, có thể sẽ xuất binh bất cứ lúc nào, nhưng y thực không ngờ, Chu Lăng Nhạc còn chưa vượt qua biên giới, Cam Hầu đã xuất binh.
Khi y còn trong quân Tây Bắc, khi đó Cam Hầu đã là một trong tám đại thiên tướng của Phong Hàn Tiếu, kiêu dũng thiện chiến, danh khí trong quân cũng rất lớn.
Theo như y biết, Cam Hầu là một người rất khiên tốm, hơn nữa cũng rất biết giữ bình tĩnh, theo như binh pháp, Cam Hầu là Tướng lãnh bất động như núi, xâm lược như lửa.
Hoặc là ngồi trong nhà cả ngày không động, nhưng một khi đã ra tay là sắc bén đến cực điểm.
Ngay khi do thám được động tĩnh này của quân Tây Bắc, Phương Như Thủy vừa phái người ra roi thúc ngựa đưa tin tới Sóc Tuyền, vừa triệu tập thuộc cấp bàn đối sách. Thực ra trong nội tâm chúng tướng đều hiểu, Sở Hoan đã đóng mấy ngàn quân ở Kim Châu, cho dù binh lực ở Hạ Châu căng thẳng, thậm chí là đại chiến với Bắc Sơn, hắn cũng sẽ không thay đổi một người nào ở Kim Châu. Lý do rất đơn giản, binh mã Kim Châu hoàn toàn để đối phó với quân Tây Bắc.
Hiển nhiên hắn đã sớm đề phòng quân Tây Bắc, nếu không, trước kia sau khi bình định Kim Châu cũng đã không để lại bốn năm ngàn binh mã. Tại tất cả châu quận ở Tần Quốc, biên chế không thể cao hơn hai ngàn người, mà trong số chín châu phương bắc, Kim Châu là nhỏ nhất, đất đai cằn cỗi nhất, nhân khẩu cũng ít nhất, nếu thực sự chỉ để duy trì trật tự địa phương thì chỉ cần khoảng một ngàn người là đủ.
Mọi người vẫn luôn cảm thấy Cam Hầu là biên quân, sẽ không thể nào tham dự vào náo loạn ở Tây Bắc, Sở Hoan đóng quân ở lại có lẽ cũng chỉ để phòng ngừa vạn nhất. Trước khi hai nhà Cam Chu kết thân, tất cả mọi người đều cảm thấy khả năng Cam Hầu xuất binh là vô cùng bé.
Lúc này, trong hội trường, tất cả đều trầm ngâm không nói.
- Chư vị muốn nói gì cứ nói.
Phương Như Thủy vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, y là trái tim của Kim Châu, nếu ngay cả y cũng tỏ ra kinh hoảng thì sẽ không thể tiếp tục bàn bạc.
Trầm mặc một lát, một gã phó tướng mới lên tiếng:
- Phương Tướng quân, mạt tướng cho rằng, nếu hai bên đối đầu, chúng ta sẽ không có phần thắng. Muốn giải quyết uy hiếp quân Tây Bắc chỉ là suy nghĩ hão huyền.
- Ngươi nói đúng, điều này, ai ngồi đây cũng đều hiểu.
Phương Như Thủy chậm rãi hỏi lại:
- Bổn tướng muốn hỏi, tiếp theo chúng ta nên nghênh địch thế nào?
- Tướng quân, chỉ sợ không thể nghênh địch.
Một phó tướng khác lại lên tiếng:
- Lựa chọn duy nhất của chúng ta chỉ có thể là ngăn quân Tây Bắc cho Sóc Tuyền thời gian.
- Không sai.
Viên phó tướng đã lên tiếng đầu tiên lại nói:
- Thắng là chuyện không thể nào. Phía bắc Kim Châu toàn sa mạc, binh mã chúng ta vừa ra, quân Tây Bắc sẽ nắm rõ luôn tung tích của chúng ta. Lính của bọn họ lại đông gấp bội chúng ta, cho dù để lại một phần binh lực tại Nhạn Môn Quan thì số lượng cũng vượt xa chúng ta. Quyết đấu chính diện tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt. Mạt tướng cho rằng chúng ta cần bàn là làm sao để ngăn quân Tây Bắc, khiến cho bọn họ không thể nắm được Kim Châu trong thời gian ngắn, để cho Tổng đốc đại nhân tranh thủ thời gian.
- Ý các ngươi là cố thủ Kim Châu?
- Phương Tướng quân, xem ra kế hoạch hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.
Đột nhiên một người khác lại lên tiếng:
- Thành Lan Dịch có hai nơi hiểm yếu, phía bắc là sông Thạch Câu Tử, mà phía đông có Lang Nha Cốc đạo, ta muốn bảo vệ Lan Dịch thành, cần tử thủ hai nơi này. Cam Hầu muốn giành được Lan Dịch cũng không phải chuyện dễ dàng. Kênh kè đá rộng lại sâu, không có đội thuyền không thể không qua sông, còn Lang Nha Cốc đạo lại càng hiểm yếu. Trong tay chúng ta có bốn ngàn binh mã, chỉ cần bố trí một ngàn người ở Lang Nha Cốc đạo, số còn lại bày trận dọc theo sông Thạch Câu Tử, cho dù quân Tây Bắc người đông thế mạnh nhưng cũng không có nghĩa lý gì.
Người vừa lên tiếng là Hà Khôi.
Vốn trước kia Hà Khôi là phụ tá dưới trướng Hồ Tông Mậu Thủ tương Hạ Châu, bày mưu tính kế, thân phận cũng không cao. Sau trận chiến Hạ Châu, Hồ Tông Mậu không nghe lời Hà Khôi, khinh địch ra khỏi thành mà thất bại thảm hại. Sau khi thành bị phá, Hà Khôi định nhảy xuống tường thành tự vận, lại được Sở Hoan cứu, thêm mấy lời tâm huyết đã thu phục được y.
Sau khi bình định Kim Châu, Sở Hoan giữ lại Phương Như Thủy làm Thủ tương, cho Hà Khôi quản lý chính sự, tuy lúc ấy không có phân quyền cho y đảm nhiệm chức Tri châu Kim Châu, nhưng Tri châu trước kia của Kim Châu đã bị phụ tử Trương Thúc Nghiêm giết chết, vị trí Tri châu bỏ trống, tuy Hà Khôi không có danh, nhưng thực quyền đã nắm trong tay, coi như Tri châu Kim Châu.
Hà Khôi, từ một phụ tá bị người khinh thị, nhảy vọt lên thành Tri châu thực tế của Kim Châu, tất cả đều do Sở Hoan ban tặng. Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ, Sở Hoan đã coi trọng tín nhiệm y như vậy, sao Hà Khôi nề hà máu chảy đầu rơi báo đáp?